Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Rp Là Cánh Cửa...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
*Trong lý thuyết độ phức tạp tính toán, RP (viết tắt của "randomized polynomial time") là lớp độ phức tạp bao gồm các bài toán sao cho tồn tại máy Turing ngẫu nhiên
Nghĩ đến chuyện tìm nhà, Sa Chức Tinh nấu cho mình bữa sáng qua loa rồi rời khỏi biệt thự.
Cô chưa quen thuộc với thành phố T, tìm nhà cũng chỉ có thể tìm hiểu trên web trước, sau đó sẽ đến từng chỗ xem lại.
Sa Chức Tinh một thân một mình ra ngoài, trên người cũng không có nhiều tiền.
Lúc rời khỏi nhà, Sa Nam Phong lo cô ở bên này thiếu tiền, muốn đưa thẻ cho cô, nhưng bị cô từ chối.
Bản thân cũng đã có khả năng lao động, dưới tình huống trong tay có chút tiền, cô không muốn dùng tiền của nhà nữa, đây chính là tính cách của cô.
Tiền không có nhiều, Sa Chức Tinh tìm nhà cũng sẽ không đến những nơi cao cấp.
Lái Lamborghini của Lạc Hi Thần đến khu bình dân thuê nhà, chuyện này khiến người qua đường nhìn sao cũng cảm thấy kỳ dị.
Thậm chí còn có một bà cụ tốt bụng, lúc cô xuống xe, rất nhân từ cầm tay cô, ánh mắt chua xót đầy đồng cảm hỏi cô một câu: "Cô gái, rốt cuộc nhà cô đã gặp phải chuyện gì?”
“...”
Sa Chức Tinh thầm rơi lệ.
Thì ra cô bị nhận nhầm thành con gái nhà giàu sa sút nay chỉ còn lại một chiếc xe đáng giá?
Càng khiến cô xoắn xuýt hơn là, tìm nhà từ sáng đến tối, lại chẳng thể tìm được một nơi ưng ý, hơn nữa tất cả kết quả đều giống nhau —— gọi điện hỏi thăm thì không một ai bắt máy, tự lái xe đến tìm thì toàn bộ chủ nhà đều vắng mặt.
Sa Chức Tinh bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ vấn đề nhân phẩm của bản thân.
Nếu gặp một hai trường hợp như vậy thì cũng bình thường thôi, nhưng lại tìm được gần hai mươi nhà như vậy, chuyện này quá ký lạ rồi nhỉ?
Cái RP này, quả nhiên là cánh cửa tri thức huyền bí...
Ôm tâm trạng chán nản trong lòng, hơn tám giờ tối, Sa Chức Tinh lái xe trở về biệt thự của Lạc Hi Thần.
Sau khi bước vào cửa, phòng khách bật đèn sáng choang, có vẻ Lạc Hi Thần đã về trước cô rồi.
Thấy cô vào nhà, Lạc Hi Thần bình tĩnh quan sát vẻ mặt cô, trong lòng thầm hiểu, nhưng cũng không hỏi gì hết.
“Về rồi à!” Điềm nhiên như không chào hỏi cô, anh ngồi trên ghế sofa tiện tay cầm một quyển tạp chí thờ ơ lật xem.
“Ừ.” Giọng nói Sa Chức Tinh có phần uể oải.
“Kết quả thế nào?” Lạc Hi Thần lại hỏi.
Sa Chức Tinh nhìn anh, trả lời khá khéo léo: "Đêm nay có lẽ lại phải làm phiền anh ngủ ở sofa thêm một đêm nữa rồi.”
Sau câu nói của cô Lạc Hi Thần sững sờ vài giây, sau đó lại giãn lông mày.
Hôm nay trước khi về nhà, anh vốn đang lo lắng sau khi xảy ra chuyện tối qua cô sẽ tức giận đến mức tránh né anh, có điều từ câu nói của cô xem ra có vẻ cô không quá để ý chuyện đó.
“Tôi bảo người ta đặt mua thêm giường rồi.” Tâm trạng Lạc Hi Thần vui vẻ đặt tạp chí sang bên cạnh, đứng dậy, không chút bất ngờ buông một câu, rồi thong thả đến phòng ăn.
Sa Chức Tinh đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp phản ứng với câu nói của anh.
Chuẩn bị thêm giường là vì cô?
Sao anh biết đêm nay cô vẫn có thể ngủ ở đây?
Đôi chân thon dài của Lạc Hi Thần bước từng bước về phía trước, lúc đi ngang qua cô, liếc mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ cong lên.
Một nụ cười ngắn ngủi, lúc Sa Chức Tinh quay sang lại vô tình đụng phải.
Nhìn vẻ mặt anh chuyển thành bình tĩnh, cô nhíu mày hoài nghi.
Vừa rồi anh đã cười! Nụ cười lần này, là có ý gì đây?
Chuyện tìm nhà có liên quan gì đến anh không?
Sa Chức Tinh suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ có thể suy đoán, lại nhanh chóng bị cô gạt qua một bên.
Anh đâu có lý do để làm vậy…
Nghĩ đến chuyện tìm nhà, Sa Chức Tinh nấu cho mình bữa sáng qua loa rồi rời khỏi biệt thự.
Cô chưa quen thuộc với thành phố T, tìm nhà cũng chỉ có thể tìm hiểu trên web trước, sau đó sẽ đến từng chỗ xem lại.
Sa Chức Tinh một thân một mình ra ngoài, trên người cũng không có nhiều tiền.
Lúc rời khỏi nhà, Sa Nam Phong lo cô ở bên này thiếu tiền, muốn đưa thẻ cho cô, nhưng bị cô từ chối.
Bản thân cũng đã có khả năng lao động, dưới tình huống trong tay có chút tiền, cô không muốn dùng tiền của nhà nữa, đây chính là tính cách của cô.
Tiền không có nhiều, Sa Chức Tinh tìm nhà cũng sẽ không đến những nơi cao cấp.
Lái Lamborghini của Lạc Hi Thần đến khu bình dân thuê nhà, chuyện này khiến người qua đường nhìn sao cũng cảm thấy kỳ dị.
Thậm chí còn có một bà cụ tốt bụng, lúc cô xuống xe, rất nhân từ cầm tay cô, ánh mắt chua xót đầy đồng cảm hỏi cô một câu: "Cô gái, rốt cuộc nhà cô đã gặp phải chuyện gì?”
“...”
Sa Chức Tinh thầm rơi lệ.
Thì ra cô bị nhận nhầm thành con gái nhà giàu sa sút nay chỉ còn lại một chiếc xe đáng giá?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng khiến cô xoắn xuýt hơn là, tìm nhà từ sáng đến tối, lại chẳng thể tìm được một nơi ưng ý, hơn nữa tất cả kết quả đều giống nhau —— gọi điện hỏi thăm thì không một ai bắt máy, tự lái xe đến tìm thì toàn bộ chủ nhà đều vắng mặt.
Sa Chức Tinh bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ vấn đề nhân phẩm của bản thân.
Nếu gặp một hai trường hợp như vậy thì cũng bình thường thôi, nhưng lại tìm được gần hai mươi nhà như vậy, chuyện này quá ký lạ rồi nhỉ?
Cái RP này, quả nhiên là cánh cửa tri thức huyền bí...
Ôm tâm trạng chán nản trong lòng, hơn tám giờ tối, Sa Chức Tinh lái xe trở về biệt thự của Lạc Hi Thần.
Sau khi bước vào cửa, phòng khách bật đèn sáng choang, có vẻ Lạc Hi Thần đã về trước cô rồi.
Thấy cô vào nhà, Lạc Hi Thần bình tĩnh quan sát vẻ mặt cô, trong lòng thầm hiểu, nhưng cũng không hỏi gì hết.
“Về rồi à!” Điềm nhiên như không chào hỏi cô, anh ngồi trên ghế sofa tiện tay cầm một quyển tạp chí thờ ơ lật xem.
“Ừ.” Giọng nói Sa Chức Tinh có phần uể oải.
“Kết quả thế nào?” Lạc Hi Thần lại hỏi.
Sa Chức Tinh nhìn anh, trả lời khá khéo léo: "Đêm nay có lẽ lại phải làm phiền anh ngủ ở sofa thêm một đêm nữa rồi.”
Sau câu nói của cô Lạc Hi Thần sững sờ vài giây, sau đó lại giãn lông mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay trước khi về nhà, anh vốn đang lo lắng sau khi xảy ra chuyện tối qua cô sẽ tức giận đến mức tránh né anh, có điều từ câu nói của cô xem ra có vẻ cô không quá để ý chuyện đó.
“Tôi bảo người ta đặt mua thêm giường rồi.” Tâm trạng Lạc Hi Thần vui vẻ đặt tạp chí sang bên cạnh, đứng dậy, không chút bất ngờ buông một câu, rồi thong thả đến phòng ăn.
Sa Chức Tinh đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp phản ứng với câu nói của anh.
Chuẩn bị thêm giường là vì cô?
Sao anh biết đêm nay cô vẫn có thể ngủ ở đây?
Đôi chân thon dài của Lạc Hi Thần bước từng bước về phía trước, lúc đi ngang qua cô, liếc mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ cong lên.
Một nụ cười ngắn ngủi, lúc Sa Chức Tinh quay sang lại vô tình đụng phải.
Nhìn vẻ mặt anh chuyển thành bình tĩnh, cô nhíu mày hoài nghi.
Vừa rồi anh đã cười! Nụ cười lần này, là có ý gì đây?
Chuyện tìm nhà có liên quan gì đến anh không?
Sa Chức Tinh suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ có thể suy đoán, lại nhanh chóng bị cô gạt qua một bên.
Anh đâu có lý do để làm vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro