Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Tạm Chấp Nhận M...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Ầm!
Sau khi nghe lời anh, biểu cảm của Sa Chức Tinh cứng lại.
"Sao anh không nói sớm?" Tình hình như vậy, sao anh lại nói một cách bình tĩnh thế chứ?
"Vừa định nói." Mặt Lạc Hi Thần không thay đổi phun ra ba chữ, xoay người, hai chân thon dài bước lên lầu.
Đi được hai bước, dừng lại, đột nhiên quay đầu qua, không chút để ý nói thêm một câu: "Đúng rồi, phòng tắm dùng được cũng chỉ có một cái."
Sa Chức Tinh: ".........."
Sa Chức Tinh vô cùng buồn bực, nếu vậy, cô có bao nhiêu bất tiện chứ?
Muốn ra ngoài tìm khách sạn, nhưng suy xét đến hoàn cảnh xung quanh, lại nhịn xuống xúc động.
Đây là ven biển, xung quanh không có nhà dân, không nói đến đông tây nam bắc cô còn phân không rõ, một người con gái ra đường vào lúc này là không an toàn.
Mắt nhìn sofa mình đang ngồi, Sa Chức Tinh đành tạm chấp nhận một đêm.
Vấn đề ngủ nghỉ đã giải quyết, nhưng, tắm rửa thì sao? Dùng chung một phòng tắm với Lạc Hi Thần?
Sa Chức Tinh liếc lên lầu, có chút ngượng ngùng.
Nếu hai người ở nhà họ Lạc, để cô dùng phòng tắm của Lạc Hi Thần, chắc cô cũng không xấu hổ lắm, nhưng bây giờ trai đơn gái chiếc, cô khá có ý thức phòng bị.
Nhưng nghĩ một hồi, Sa Chức Tinh lại thấy mình tự suy nghĩ nhiều.
Giữa cô và Lạc Hi Thần có thể có gì được chứ? Nếu có, sớm đã xảy ra rồi, chứ không phải chờ đến bây giờ.
Hơn nữa, có lẽ người ta không đặt cô vào mắt đâu!
Nghĩ vậy, Sa Chức Tinh nháy mắt liền bình tĩnh.
Cô đứng lên, từng bước đi lên lầu.
Như vì cô mà dẫn đường, hai bên cầu thang đèn đuốc sáng trưng, cửa phòng ngủ chính đang mở, thậm chí còn chẳng cần đi tìm.
Khi đi vào, tiếng nước róc rách không ngừng truyền ra từ phòng tắm.
Lạc Hi Thần đang tắm.
Sợ lát nữa mình sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn, sau khi Sa Chức Tinh vào phòng, tăng cao âm lượng nói với người bên trong: "Lạc Hi Thần, lát nữa tôi muốn dùng phòng tắm của anh."
Không có âm thanh nào truyền ra từ bên trong.
Sa Chức Tinh không biết anh có nghe thấy không, đá một phát vào cái ghế da bên cạnh, thấy không đủ, lại cố ý làm cho cái bàn vang lên bùm bùm, muốn nhắc nhở người ở trong rằng ngoài này có người, để lát nữa khi anh đi ra, tránh tuỳ tiện như lần trước khi rời giường.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Sa Chức Tinh nôn nao, muốn tạo ra thêm âm thanh để nhắc nhở, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
An Hâm gọi tới.
Sa Chức Tinh nhìn thoáng qua, cầm điện thoại nhận máy.
"Đêm nay ở nhà Hi Thần?" Một câu của An Hâm không chứa đựng bất kỳ từ ngữ dư thừa vô nghĩa nào.
"......." Sa Chức Tinh im lặng.
Sao bà ấy đoán được?
Bà Sa, quả nhiên bà liệu sự như thần!
Sa Chức Tinh sửng sốt vài giây, trả lời bà ấy một cách bình thường: "Mẹ, không phải mẹ nên hỏi thăm về sự an toàn của con trước sao?"
"Có Hi Thần ở đó thì lo lắng cái gì?" An Hâm không cho rằng lời nói của cô là đúng.
Sa Chức Tinh im lặng lần nữa.
Quan hệ giữa mẹ và Lạc Hi Thần từ khi nào trở nên sâu sắc như vậy?
"Mẹ, mẹ tin tưởng anh ta đến thế ư?" Sa Chức Tinh khẽ đùa với bà.
Vốn tưởng rằng An Hâm sẽ trả cho cô một câu "Còn cần phải nói sao?" linh tinh gì đó, nhưng ai ngờ, thái độ của bà thay đổi trong vài giây: "Người mẹ không tin tưởng nhất chính là cậu ta!"
"Tại sao?" Trán Sa Chức Tinh chảy xuống hai giọt mồ hôi lạnh, đột nhiên phát hiện mình có chút không theo kịp tiến độ suy nghĩ của bà ấy.
Sau khi nghe lời anh, biểu cảm của Sa Chức Tinh cứng lại.
"Sao anh không nói sớm?" Tình hình như vậy, sao anh lại nói một cách bình tĩnh thế chứ?
"Vừa định nói." Mặt Lạc Hi Thần không thay đổi phun ra ba chữ, xoay người, hai chân thon dài bước lên lầu.
Đi được hai bước, dừng lại, đột nhiên quay đầu qua, không chút để ý nói thêm một câu: "Đúng rồi, phòng tắm dùng được cũng chỉ có một cái."
Sa Chức Tinh: ".........."
Sa Chức Tinh vô cùng buồn bực, nếu vậy, cô có bao nhiêu bất tiện chứ?
Muốn ra ngoài tìm khách sạn, nhưng suy xét đến hoàn cảnh xung quanh, lại nhịn xuống xúc động.
Đây là ven biển, xung quanh không có nhà dân, không nói đến đông tây nam bắc cô còn phân không rõ, một người con gái ra đường vào lúc này là không an toàn.
Mắt nhìn sofa mình đang ngồi, Sa Chức Tinh đành tạm chấp nhận một đêm.
Vấn đề ngủ nghỉ đã giải quyết, nhưng, tắm rửa thì sao? Dùng chung một phòng tắm với Lạc Hi Thần?
Sa Chức Tinh liếc lên lầu, có chút ngượng ngùng.
Nếu hai người ở nhà họ Lạc, để cô dùng phòng tắm của Lạc Hi Thần, chắc cô cũng không xấu hổ lắm, nhưng bây giờ trai đơn gái chiếc, cô khá có ý thức phòng bị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nghĩ một hồi, Sa Chức Tinh lại thấy mình tự suy nghĩ nhiều.
Giữa cô và Lạc Hi Thần có thể có gì được chứ? Nếu có, sớm đã xảy ra rồi, chứ không phải chờ đến bây giờ.
Hơn nữa, có lẽ người ta không đặt cô vào mắt đâu!
Nghĩ vậy, Sa Chức Tinh nháy mắt liền bình tĩnh.
Cô đứng lên, từng bước đi lên lầu.
Như vì cô mà dẫn đường, hai bên cầu thang đèn đuốc sáng trưng, cửa phòng ngủ chính đang mở, thậm chí còn chẳng cần đi tìm.
Khi đi vào, tiếng nước róc rách không ngừng truyền ra từ phòng tắm.
Lạc Hi Thần đang tắm.
Sợ lát nữa mình sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn, sau khi Sa Chức Tinh vào phòng, tăng cao âm lượng nói với người bên trong: "Lạc Hi Thần, lát nữa tôi muốn dùng phòng tắm của anh."
Không có âm thanh nào truyền ra từ bên trong.
Sa Chức Tinh không biết anh có nghe thấy không, đá một phát vào cái ghế da bên cạnh, thấy không đủ, lại cố ý làm cho cái bàn vang lên bùm bùm, muốn nhắc nhở người ở trong rằng ngoài này có người, để lát nữa khi anh đi ra, tránh tuỳ tiện như lần trước khi rời giường.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Sa Chức Tinh nôn nao, muốn tạo ra thêm âm thanh để nhắc nhở, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hâm gọi tới.
Sa Chức Tinh nhìn thoáng qua, cầm điện thoại nhận máy.
"Đêm nay ở nhà Hi Thần?" Một câu của An Hâm không chứa đựng bất kỳ từ ngữ dư thừa vô nghĩa nào.
"......." Sa Chức Tinh im lặng.
Sao bà ấy đoán được?
Bà Sa, quả nhiên bà liệu sự như thần!
Sa Chức Tinh sửng sốt vài giây, trả lời bà ấy một cách bình thường: "Mẹ, không phải mẹ nên hỏi thăm về sự an toàn của con trước sao?"
"Có Hi Thần ở đó thì lo lắng cái gì?" An Hâm không cho rằng lời nói của cô là đúng.
Sa Chức Tinh im lặng lần nữa.
Quan hệ giữa mẹ và Lạc Hi Thần từ khi nào trở nên sâu sắc như vậy?
"Mẹ, mẹ tin tưởng anh ta đến thế ư?" Sa Chức Tinh khẽ đùa với bà.
Vốn tưởng rằng An Hâm sẽ trả cho cô một câu "Còn cần phải nói sao?" linh tinh gì đó, nhưng ai ngờ, thái độ của bà thay đổi trong vài giây: "Người mẹ không tin tưởng nhất chính là cậu ta!"
"Tại sao?" Trán Sa Chức Tinh chảy xuống hai giọt mồ hôi lạnh, đột nhiên phát hiện mình có chút không theo kịp tiến độ suy nghĩ của bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro