Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Vẫn Tùy Ý Như V...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Ánh mắt Lạc Hi Thần lạnh lùng nhìn cô, rất muốn ném cô ra ngoài cửa sổ.
Sa Chức Tinh yên lặng quan sát phản ứng của anh, trên mặt là sự hồi hộp cảnh giác.
Ánh mắt Lạc Hi Thần rơi vào đôi môi sưng đỏ của cô, cũng không xét lại sự thô lỗ vừa rồi của mình, thờ ơ hỏi: "Tôi vừa làm đau em sao?"
Giọng anh rất hờ hững, ngữ khí như thế giống như mình vừa mới dùng bạo lực xong, lại nhẹ nhàng ném cho người ta một câu: "Xin lỗi, tôi nên nhẹ nhàng một chút."
Cơn tức giận của Sa Chức Tinh sau câu nói của anh liền "xoẹt xoẹt" bốc lên.
Không phải là do giọng điệu của anh, mà là vì anh quá tùy tiện đối với cô! Anh muốn thế nào liền làm như thế, anh coi cô là cái gì chứ?
Cô không phải là người ngày nào cũng tranh cướp để quấn đến bên cạnh anh. Cô và anh không hề có quan hệ yêu đương gì hết, anh dựa vào đâu mà làm thế với cô?
Lạc Hi Thần nhìn cô cắn rách môi, trong lòng hiếm khi dâng lên chút thông cảm, đưa tay ra muốn xoa. Nhưng tay anh còn chưa chạm vào đã bị Sa Chức Tinh nhanh nhẹn tránh ra.
Tay Lạc Hi Thần bị hẫng, cứng lại giữa không trung.
Sa Chức Tinh yên lặng nhìn anh, môi phun ra một câu nói hời hợt: "Trước mặt phụ nữ nào anh cũng tùy ý như thế sao?"
Trong mắt cô, anh là kiểu thế này sao?
Lạc Hi Thần đối xử với cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác. Lời của cô khiến anh có cảm giác như mình nuôi ong tay áo.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, âm u nói ra một câu: "Sa Chức Tinh, có tin tôi xử em liền không hả!"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Sa Chức Tinh không cảm thấy mình nói sai gì hết, giọng điệu châm chọc.
Sắc mặt Lạc Hi Thần chợt lạnh trong mấy giây, bỗng nhiên anh nhếch môi, bí mật hỏi: "Em biết cái gì mới là thực sự tùy tiện không?"
Sa Chức Tinh cau mày, ánh mắt nhìn anh đầy cảnh giác.
Có ý gì?
Lạc Hi Thần thờ ơ hừ một tiếng, cánh tay dài duỗi một cái, nắm lấy eo cô, dễ dàng kéo cô vào trong lòng mình, cơ thể bỗng nhiên nghiêng sang. Sa Chức Tinh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc lấy lại tinh thần thì mình đã lần nữa bị anh đặt trên ghế dựa.
"Lạc Hi Thần, anh làm gì thế?" Sa Chức Tinh nổi giận, giơ tay muốn đánh anh. Lạc Hi Thần rất nhanh nhạy túm lấy cổ tay cô ghì chặt.
Ánh mắt anh nhìn cô không có bất cứ biểu cảm gì, mặt anh chậm rãi ghé sát vào cô.
Sa Chức Tinh trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần của anh, theo phản xạ muốn nghiêng đầu tránh đi. Nhưng cô đã nhanh, động tác của Lạc Hi Thần còn nhanh hơn. Đầu cô chưa kịp nghiêng đi, chiếc cằm nhọn đã bị anh giữ chặt, cứng rắn xoay qua đối diện với anh.
Đôi môi mỏng dán lên môi cô, anh mang theo trừng phạt mà cắn cô một cái.
"Ưm...đau..." Động tác bất ngờ khiến thân thể Sa Chức Tinh cứng đờ, đau đến mức đôi mắt ầng ậng nước.
"Anh làm gì thế hả?" Không hiểu sao lại bị cắn, đau đớn trên môi khiến giọng nói của cô có chút tức giận.
Lạc Hi Thần không để ý đến cô, bàn tay to ngược lại dời về phía vạt áo cô ——
Sa Chức Tinh lại càng hoảng sợ, trừng lớn hai mắt nhìn anh, tay cô hoảng loạn giữ lại tay anh, ánh mắt ngổn ngang: "Lạc Hi Thần, anh không thể!"
"Tôi vẫn luôn tùy tiện với phụ nữ như vậy, lẽ nào em không biết sao?" Lạc Hi Thần nhếch đôi môi mỏng, mặt không biến sắc nói ra một câu, trở tay giữ chặt bàn tay đang ngăn anh lại của cô, tay kia trực tiếp dò xét vào trong vạt áo cô.
Sa Chức Tinh kinh ngạc nhìn anh, sau lưng bỗng nhiên dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Cô có nói sai gì sao?
Sa Chức Tinh yên lặng quan sát phản ứng của anh, trên mặt là sự hồi hộp cảnh giác.
Ánh mắt Lạc Hi Thần rơi vào đôi môi sưng đỏ của cô, cũng không xét lại sự thô lỗ vừa rồi của mình, thờ ơ hỏi: "Tôi vừa làm đau em sao?"
Giọng anh rất hờ hững, ngữ khí như thế giống như mình vừa mới dùng bạo lực xong, lại nhẹ nhàng ném cho người ta một câu: "Xin lỗi, tôi nên nhẹ nhàng một chút."
Cơn tức giận của Sa Chức Tinh sau câu nói của anh liền "xoẹt xoẹt" bốc lên.
Không phải là do giọng điệu của anh, mà là vì anh quá tùy tiện đối với cô! Anh muốn thế nào liền làm như thế, anh coi cô là cái gì chứ?
Cô không phải là người ngày nào cũng tranh cướp để quấn đến bên cạnh anh. Cô và anh không hề có quan hệ yêu đương gì hết, anh dựa vào đâu mà làm thế với cô?
Lạc Hi Thần nhìn cô cắn rách môi, trong lòng hiếm khi dâng lên chút thông cảm, đưa tay ra muốn xoa. Nhưng tay anh còn chưa chạm vào đã bị Sa Chức Tinh nhanh nhẹn tránh ra.
Tay Lạc Hi Thần bị hẫng, cứng lại giữa không trung.
Sa Chức Tinh yên lặng nhìn anh, môi phun ra một câu nói hời hợt: "Trước mặt phụ nữ nào anh cũng tùy ý như thế sao?"
Trong mắt cô, anh là kiểu thế này sao?
Lạc Hi Thần đối xử với cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác. Lời của cô khiến anh có cảm giác như mình nuôi ong tay áo.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, âm u nói ra một câu: "Sa Chức Tinh, có tin tôi xử em liền không hả!"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Sa Chức Tinh không cảm thấy mình nói sai gì hết, giọng điệu châm chọc.
Sắc mặt Lạc Hi Thần chợt lạnh trong mấy giây, bỗng nhiên anh nhếch môi, bí mật hỏi: "Em biết cái gì mới là thực sự tùy tiện không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa Chức Tinh cau mày, ánh mắt nhìn anh đầy cảnh giác.
Có ý gì?
Lạc Hi Thần thờ ơ hừ một tiếng, cánh tay dài duỗi một cái, nắm lấy eo cô, dễ dàng kéo cô vào trong lòng mình, cơ thể bỗng nhiên nghiêng sang. Sa Chức Tinh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc lấy lại tinh thần thì mình đã lần nữa bị anh đặt trên ghế dựa.
"Lạc Hi Thần, anh làm gì thế?" Sa Chức Tinh nổi giận, giơ tay muốn đánh anh. Lạc Hi Thần rất nhanh nhạy túm lấy cổ tay cô ghì chặt.
Ánh mắt anh nhìn cô không có bất cứ biểu cảm gì, mặt anh chậm rãi ghé sát vào cô.
Sa Chức Tinh trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần của anh, theo phản xạ muốn nghiêng đầu tránh đi. Nhưng cô đã nhanh, động tác của Lạc Hi Thần còn nhanh hơn. Đầu cô chưa kịp nghiêng đi, chiếc cằm nhọn đã bị anh giữ chặt, cứng rắn xoay qua đối diện với anh.
Đôi môi mỏng dán lên môi cô, anh mang theo trừng phạt mà cắn cô một cái.
"Ưm...đau..." Động tác bất ngờ khiến thân thể Sa Chức Tinh cứng đờ, đau đến mức đôi mắt ầng ậng nước.
"Anh làm gì thế hả?" Không hiểu sao lại bị cắn, đau đớn trên môi khiến giọng nói của cô có chút tức giận.
Lạc Hi Thần không để ý đến cô, bàn tay to ngược lại dời về phía vạt áo cô ——
Sa Chức Tinh lại càng hoảng sợ, trừng lớn hai mắt nhìn anh, tay cô hoảng loạn giữ lại tay anh, ánh mắt ngổn ngang: "Lạc Hi Thần, anh không thể!"
"Tôi vẫn luôn tùy tiện với phụ nữ như vậy, lẽ nào em không biết sao?" Lạc Hi Thần nhếch đôi môi mỏng, mặt không biến sắc nói ra một câu, trở tay giữ chặt bàn tay đang ngăn anh lại của cô, tay kia trực tiếp dò xét vào trong vạt áo cô.
Sa Chức Tinh kinh ngạc nhìn anh, sau lưng bỗng nhiên dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Cô có nói sai gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro