Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 2

2024-09-21 22:12:16

Có người muốn gặp cô.

Theo như lời Triệu Đông Dương nói "có người” ở đây không cần nói cũng biết là ai.

“Anh chơi tôi ?” Cảm xúc dưới đáy mắt Thẩm Tự trầm xuống.

“Không, không, không, không có, tuyệt đối không có, không phải là vì tôi quan tâm cô sao?” Triệu Đông Dương khoát khoát tay, thu lại vẻ không đứng đắn thường ngày, anh ta kéo dài giọng nói: "Trước đó không lâu cô Thẩm không chào hỏi lời nào đã đi, Thân Thành cũng vì thế mà bị lật tung lên, vì tìm cô mà suýt chút nữa bị đào ba thước đất lên. Ngày thường anh ba rất để ý tới cô, cô cũng giận gần một tháng rồi, có giận gì cũng nên hết rồi đúng không? Cứ thế không bằng mượn cơ hội này gặp nhau, cô có hiểu lầm gì cứ nói với anh ba, vậy không phải tốt sao?”

Hóa ra anh ta vòng một vòng lớn, chính vì kéo dài thời gian để mật báo cho Tề Thịnh!

Thực ra Thẩm Tự hơi muốn cười.

Cốt truyện cẩu huyết này hình như đi quá xa? Bọn họ thích làm mấy việc bỉ ổi bẩn thỉu như vậy sao.

“Anh quản rộng thật đấy.” Khóe môi Thẩm Tự thoáng có ý cười châm biếm: "Sao thế, cậu Triệu rảnh rỗi không có việc gì muốn chuyển sang làm nguyệt lão à, hay là không muốn thấy tôi dễ chịu”

“Cô Thẩm nói gì vậy, cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám gây khó dễ cho cô, làm vậy không phải là tự làm khó tôi sao?” Triệu Đông Dương ngậm điếu thuốc vào miệng, lời nói đúng đắn lại khách khí, vẻ mặt hài hước nói: "Tính tình của anh Ba thế nào, cô cũng không phải không biết, nếu như hôm nay cô biến mất trước mặt tôi, anh ấy nhất định sẽ lột da tôi, tôi cũng không cách nào báo cáo kết quả công tác với anh ấy được.”

“Báo cáo kết quả công tác?”

Thẩm Tự mỉa mai liếc mắt nhìn anh ta, giống như nghe được chuyện cười: "Đừng nói mấy lời khiến tôi ghê tởm đi!”

Cô cười lạnh: "Anh là cái gì chứ, cũng xứng nói vớ vẩn với tôi? Chuyện của tôi còn chưa đến lượt một người ngoài đến khoa tay múa chân, nếu anh nhàn đến đau xương, vậy nên đến hỏi Tề Thịnh, tôi là thú cưng của anh ta sao? Chỉ cần anh ta bố thí tươi cười với tôi một chút là tôi phải mang ơn anh ta sao? Tôi không vui không muốn gặp anh ta, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Tự rất chán ghét cảm giác bị Tề Thịnh nắm trong tay.

Giống như bây giờ, rõ ràng anh không có ở đây, vẫn có thể duỗi tay tới trước mặt cô.

Vẻ mặt Triệu Đông Dương nén giận. Anh ta chưa từng bị người chỉ vào mũi mắng như vậy, nếu là người khác anh ta đã sớm tức giận, chẳng qua e ngại Tề Thịnh, anh ta cũng không dám làm khó cô.

Anh ta nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, mới ép xuống những lời tục tĩu ngày thường xuống, cúi đầu xuống gọi điện thoại: "Cô Thẩm việc gì phải tức giận chứ? Tôi không có ý gây khó dễ cô. Nếu như cô vội đi, thì gọi điện thoại báo một tiếng, chắc được chứ?”

Thẩm Tự thấy rất phiền, vậy nên tính tình cũng không tốt, nở nụ cười lạnh lùng: "Tôi báo cái ông nội anh đấy!”

Điện thoại mới vừa đưa tới đã bị Thẩm Tự giơ tay đánh rơi, vệ sĩ được ra hiệu muốn tiến lên trước một bước ngăn cản, kết quả còn chưa đụng tới bả vai Thẩm Tự, đã bị ngón tay thon dài của người phụ nữ chế trụ, khóa vai, vặn cổ tay, khiến người ngã xoài xuống cạnh ghế dựa.

Ngay sau đó vệ sĩ đau đớn ngôi dậy, anh ta ôm bụng, phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, ghế dựa nặng trịch và tháp rượu sâm panh đổ ập xuống mặt đất.

Mặt đất biến thành một đống hỗn lộn.

“Chết tiệt.” Triệu Đông Dương lui về sau nửa bước.

Tuy từng nghe nói tình tình cô gái này rất mạnh mẽ, nhưng không ai nói cô ấy hoang dã như vậy nha!

“Muốn báo cáo chứ gì?” Thẩm Tự nâng mắt lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Triệu Đông Dương, ôn hòa nhẹ nhàng nói: "Lăn xa một chút, nghe hiểu không?”

Di động bị đánh rơi vào thùng đá và rượu vang đặt trên chiếc bàn sáng lên, điện thoại được kết nối. Chỉ là âm thanh là từ phía sau cách đó không xa phát ra, vang vọng rõ ràng trong phòng.

Nghe khoảng cách thì hình như rất gần.

Thẩm Tự khẽ cau mày, bỗng dưng xoay người lại, không kịp phòng bị bị nhấn chìm vào đôi mắt hẹp dài âm u.

Tề Thịnh đứng ở phía sau cô, khoảng cách rất gần.

Cổ tay gầy của anh đặt ở trên khung cửa, xoay di động trong lòng bàn tay, nhàn nhạt rũ mắt nhìn cô, mái tóc đen nhánh gọn gàng che khuất đôi mắt hẹp dài, cũng che đi những cảm xúc không rõ ràng trong đó. Anh nhìn từ trên cao xuống, vừa xâm lực vừa uy thế nhìn về phía này.



Không giải thích được khiến người ta sinh ra một loại cảm giác lo lắng hãi hùng.

“Hơn nửa tháng không gặp, tính tình lại nóng nảy hơn rồi.” Tề Thịnh nhếch môi cười, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng: "Thế nào, còn giận tôi à?”

Thẩm Tự lẳng lặng nhìn anh vài giây, con ngươi trong trẻo biến mất vẻ giật mình thay vào đó là vẻ bối rối. Cô dùng tay vuốt lại mái tóc đen lộn xộn, sinh ra vài phần phong tình lười biếng quyến rũ.

Tới rất nhanh.

Cô hoàn toàn không cảm thấy chột dạ khi mắng anh, Thẩm Tự vừa thấy anh đến, liền cảm thấy buồn bực.

“Câm à?” Tề Thịnh bóp bóp sau cổ cô, hơi dùng lực, nhấc cô đến trước mặt mình, thấp giọng lười biếng nói: "Lúc mắng tôi không phải rất hăng hái sao?”

Ngón tay lạnh như băng của anh hơi cong, nắm lấy cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, bàn tay áp lên động mạch của cô.

Nói thật, Thẩm Tự hoài nghi anh muốn bóp chết cô.

Cô càng không muốn làm theo ý anh, vẻ mặt vô cảm "ồ” một tiếng, bắt đầu nói móc anh: "Tôi còn tưởng tôi si tâm vọng tưởng mà xuất hiện ảo giác chứ. Lúc trước ngày đêm ngóng trông anh đến cũng không thấy anh bố thí chút thời gian liếc nhìn tôi một chút.”

“Mấy năm nay em thực sự là không tiến bộ chút nào.” Tề Thịnh nhéo vành tai cô, vẻ mặt khó đoán: "Không học nổi cách nói chuyện hẳn hoi à?”

“Không thích nghe thì đừng bắt tôi mở miệng.” Thẩm Tự không tránh mà quay đầu nhìn anh, chế giễu lại.

“Tính tình gì thế?” Tề Thịnh nhẹ nhàng mỉm cười.

Lời nói giống như đang vui đùa, nhưng giọng điệu của anh lại rất bình tĩnh, hơi có vẻ dung túng, giống như không muốn so đo với cô. Nhưng cho dù ý khóe môi của anh có ý cười, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lẽo.

Nhận thấy được bầu không khí không đúng, Triệu Đông Dương ho nhẹ. Anh ta thật chịu thua người phụ nữ này.

Không thể không thừa nhận, Thẩm Tự là một báu vật. Cô rất đẹp, vẻ đẹp đâm vào trái tim mọi người, xinh đẹp khiến cho đàn ông say mê.

Đáng tiếc cô gái này lại không hiểu chuyện.

Cơ thể cô mềm mại, trong sương cốt lại lạnh lùng cứng rắn, vừa không ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại không biết thuận thế nhận thua, ở trước mặt Tề Thịnh mãi mãi là cô gái không ngừng làm ầm ĩ. Mới nửa phút, trong ba câu nói của cô có hai câu làm phật ý của Tề Thịnh, không biết điều, cũng không nể mặt ai.

Người trong phòng nghe thấy đều vô cùng lo lắng.

Thẩm Tự giống như hồn nhiên chưa phát giác ra.

Cô không vui cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh, nên dứt khoát giẫm lên gót chân rời đi.

“Đứng lại.” Tề Thịnh nhàn nhạt lên tiếng, trong lời nói mang theo vẻ nguy hiểm.

Thẩm Tự làm như không nghe thấy, lướt qua người anh.

Chiếc sườn xám trắng xanh hàng hiệu Tô Châu tôn lên dáng người duyên dáng của cô,vạt áo khẽ lay động như có như không hiện lên vẻ quyến rũ, khiến lòng người ngứa ngáy.

Có lẽ là đoán được thái độ của cô, Tề Thịnh liếm nhẹ hàm răng, bỗng nhiên nở một nụ cười.

Không ai ngăn cản cô.

Chẳng qua khi cô mới bước ra cửa nửa bước, điện thoại cô rung lên, một thông tin xuất hiện trong hộp thư. Lúc cô vừa nhìn thấy, ký ức không vui đột nhiên xông lên, con ngươi Thẩm Tự chợt co rút, nhanh chóng tắt màn hình đi.

“Tề Thịnh!”

Thẩm Tự vừa sợ vừa giận dữ nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, một lúc lâu không hoàn hồn.



Gió biển lạnh lẽo thổi vào cửa sổ.

Trên mặt cô không còn chút máu, sống lưng gầy gò cương cứng, đầu ngón tay không khống chế được hơi run, không rõ là bị dọa sợ, hay do tức giận.

Mà kẻ đầu sỏ tội lại giống như chưa làm gì, vẫn ung dung ngồi ở trước mặt cô, tinh tế mà cong khóe môi, dáng vẻ lười nhác mà ngạo mạn.

Anh đánh giá cô vài giây, đầu ngón tay vân vê phật châu chữ Phạn trên cổ tay: "Lại đây.”

Thẩm Tự cảm giác cổ họng như nuốt thủy tinh vỡ.

Bầu không khí vô cùng kỳ lạ, mãi đến khi có người gõ cánh cửa khép hờ, tiếng bước chân phá vỡ không khí cứng đờ.

“Rất xin lỗi đã quấy rầy các vị, bên này hơi lớn tiếng, xin hỏi…” Nhân viên phục vụ buông cánh tay gõ cửa xuống, ánh mắt hơi cương nhìn đống thủy tinh đầy đất, sắc mặt hơi nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi các vị có cần giúp gì không?”

“Không có việc gì.” Triệu Đông Dương trực tiếp dẫn nhân viên tạp vụ đi ra ngoài, đưa mắt ra hiệu cho những người khác: "Không cẩn thận làm vỡ đồ, tôi đang chuẩn bị đi qua bồi thường.”

Một lúc sau, người trong phòng đều rời đi.

Thẩm Tự vẫn giằng co đứng tại chỗ, không nhúc nhích, thẳng đến lúc trước mặt xuất hiện một bóng người.

Khi cô còn không phản ứng, Tề Thịnh đột nhiên khóa chặt eo cô lại, vòng tay ôm người lên chân mình.

Cô vừa khẽ động, đã bị một tay anh siết chặt, không thể động đậy.

“Rời nhà trốn đi nửa tháng, còn chưa hết giận?”

Tư thế và bầu không khí giữa hai người hơi kỳ lạ, Thẩm Tự giãy dụa một lúc vẫn không thoát khỏi được, cuối cùng cô cam chịu không nhúc nhích nữa, nhìn thẳng anh, nhẹ nhàng thở ra.

“Đó không phải nhà em, em không có nhà.”

Tề Thịnh giống như bị cô chọc cười, khẽ vuốt ve xương cổ tay cô, không quá để tâm nói: "Còn già mồm cãi láo? Nhà tôi không phải cũng là nhà em sao?”

Thẩm Tự ngơ ngác.

Lời vốn định nói bỗng nhiên nghẹn lại, cô trầm mặc hai giây, dựa vào phía bả vai anh, hiếm khi thuận theo: "Thật ra tôi chỉ là…” Lời nhận lỗi còn chưa ra khỏi miệng, cô bỗng nhiên ngửi được mùi nước hoa rất nhạt trên người anh.

Mùi Vãn Hương Ngọc và Bạch Xạ Hương nồng nặng phai đi, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng.

Thẩm Tự bỗng dưng ngừng lại, giống như là đột nhiên tỉnh táo lại, khẽ cười giễu cợt: "Vậy chia tay đi.”

“Em nói cái gì?” Tề Thịnh nhấc mí mắt lên.

Tính kiên nhẫn của người này từ trước đến nay đều không tốt, rất ít khi nhân nhượng người khác. Nếu là ngày thường, Thẩm Tự có cơ hội sẽ dừng lại, nhưng lúc này cô quá tức giận.

“Cần gì phải thế?” Thẩm Tự cực kỳ bình tĩnh mà hỏi ngược lại.

Cô hơi dừng, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười: "Dù sao có rất nhiều người phụ nữ biết thức thời hơn tôi, so với tôi họ càng hiểu làm thế nào để nịnh nọt anh, tìm nhiều cách làm anh vui vẻ. Anh có thể đổi một người ngoan ngoãn, thực sự không cần phải cứ phải tạm chấp nhận tôi, làm cho chính mình không thoải mái. Tôi cũng không để bụng họ…”

Lời còn chưa kịp nói xong, Tề Thịnh đã bóp cằm cô, miệng để lên môi cô, các khớp xương ngón tay buộc chặt khiến cô nói không ra lời.

“Thẩm Tự.”

Tề Thịnh nhìn cô, giọng nói vô cùng trầm thấp.

Bàn tay càng siết chặt cằm cô hơn, vẻ mặt vô cùng âm trầm: "Không biết điều cũng nên có giới hạn, sao em không chịu học cách ngoan chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0