Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 31
2024-09-21 22:12:16
"Thế nhưng, tổng giám đốc của Hồng phong hình như là con lai Trung Đức, tóc đen, mắt xanh da trời." Thẩm Tự nhớ lại diện mạo của đối phương, mày cau lại: "Cho dù cậu cảm thấy tớ và ông ấy là họ hàng, thì cũng phải có chỗ giống chứ?"
Cô lật tìm ảnh chụp của công ty cho Hứa Chiêu Ý xem.
Hứa Chiêu Ý nhìn lướt qua, hơi buồn bực: "Nhưng nếu cậu và tổng giám đốc không có họ hàng, vậy cấp trên của cậu cung phụng cậu như thế làm gì?"
Nói "cung phụng" thì hơi quá, nhưng đãi ngộ thực tập của Thẩm Tự đúng là không bình thường.
Dù bằng cấp và năng lực tốt, nhưng mới bước vào đời cũng cần có kinh nghiệm và quan hệ. Nói như này đi, việc là thực tập sinh làm, người nhàn nhã là cấp trên; trách nhiệm là thực tập sinh gánh, công là của người cũ, cho nên đa số thực tập sinh đều "dùng cách kết thúc sinh mệnh để kết thúc một ngày làm việc".
Nhưng kỳ thực tập của Thẩm Tự, thực tập thì ít, nghỉ thì nhiều, cấp trên có chuyện tốt gì cũng sẽ dắt cô theo. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều thấy trong này có uẩn khúc!
Hứa Chiêu Ý chống cằm nhìn chằm chằm Thẩm Tự vài giây, lại thay đổi ý nghĩ: "Hay là cấp trên của cậu muốn tán cậu?"
"Cấp trên của tớ là nữ." Mặt Thẩm Tự không có biểu cảm gì nói.
Vì học lại vũ đạo, nên thời gian của Thâm Tự được sắp xếp rất kín, nếu Hứa Chiêu Ý không nhắc tới, cô cũng không chú ý đến. Hiện tại nghĩ lại, đúng thật là không thích hợp.
Hai người nhìn nhau hai giây, giống như nhìn thấy đáp án trong mắt nhau, hai người đồng thanh nói:
"Có khi nào là vì năng lực làm việc…"
"Ai nói giữa hai người phụ nữ…"
Hai người nói xong, lại đồng thời nhìn về phía đối phương, rất ghét bỏ mà "a" một tiếng.
"Bậy bạ."
"Tự luyến."
Chỉ là những lời vui đùa, không ai coi là thật.
Nhưng Thẩm Tự đột nhiên nghĩ tới lần gặp Tề Thịnh ở hội nghị thượng đỉnh, anh còn nhắc nhở cô mấy câu.
Nếu Tề Thịnh muốn, thậm chí không cần anh tự mình mở miệng, dù sao trong cái vòng danh lợi này không thiếu người có mắt nhìn, chỉ cần hơi dính dáng tới Tề Thịnh, những người này đúng thật sẽ bật đèn xanh.
Nhưng suy nghĩ này vừa bật ra, đã bị Thẩm hung hăng dập tắt:
Nói thật, Tề Thịnh không giống người sẽ để ý đến những chuyện nhỏ này.
"Nhưng mà Tự Tự, cậu chưa từng tò mò về thân thế của mình sao?" Hứa Chiêu Ý múc một thìa bánh kem: "Tớ cảm thấy cậu đẹp như vậy, chắc chắn gen rất tốt, gia thế chắc chắn cũng không kém."
Thẩm Tự cười khẽ: "Cậu tưởng đây là đóng phim điện ảnh sao?"
Đúng thật là cô chưa từng tò mò về thân thế của mình, thậm chí không hề có chút chờ mong nào.
Người thật tình đối xử tốt với cô đã sớm mất, mà cha mẹ ruột tự tay vứt bỏ cô, cô thật sự không muốn biết bọn họ có lý do khó nói gì. Hơn nữa đã nhiêu năm như vậy trôi qua rồi, không hề có ý tìm lại cô, cái này cho thấy người ta vốn không quan tâm đến cô.
Không bằng, cả đời cũng đừng gặp lại.
_
Lại một năm mới.
Đêm giao thừa ở nước ngoài rất nhạt nhẽo, phố người Hoa thì náo nhiệt hơn, khắp nơi đều dán giấy đỏ, múa lân chào năm mới, đốt pháo ăn mừng, còn có cả biểu diễn xiếc. Nhưng người đến người đi, không ai biết ai, nơi này tuy ồn ào nhưng lại không ấm áp.
Trước đây Thẩm Tự chưa từng ăn tết ở nước ngoài, nhưng chia tay với Tề Thịnh, cô cũng không còn muốn về nước.
Cô mua một đống gậy tiên nữ và mấy câu đối xuân, sau đó cùng đám lưu học sinh cùng nhau quét tước vệ sinh, làm cơm tất niên. Lúc sắp xếp đồ đạc, cô không cẩn thận làm gãy mấy cành hoa hồng, nên cô đành cắm nó vào ly đựng rượu.
Lúc cuộc điện thoại đầu tiên trong đêm giao thừa kêu lên, Thẩm Tự đang vì thực đơn mà đau đầu.
Không phải điện thoại chúc mừng, mà là điện thoại của nhân viên tiếp thị.
"Chào cô, cho hỏi cô quan tâm đến tín dụng không ạ? Nền tảng của chúng tôi…"
Một tay Thẩm Tự cầm dao, một tay cầm di động, cô không có tâm trạng lấy lệ họ, lạnh lùng ngắt lời đối phương.
"Không quan tâm."
Nói xong cô đột nhiên nhớ hôm nay là giao thừa, ngày tết, ít nhất cần duy trì tâm trạng tốt. Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, nói một câu đùa trong phim: "Không lừa cô nữa, nói thật này, tôi là phú ông có ngàn tỉ."
Sau đó cô cup máy.
Điện thoại vừa tắt, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, vẫn là người lúc này, vẫn là lời dạo đầu đó: "Chào cô, thật ra nền tảng của chúng tôi còn có hạng mục đầu tư, nếu cô quan tâm…"
Trong lòng Thẩm Tự thầm than, nghiệp vụ của nhân viên tiếp thị càng ngày càng kém, cứ nhất định phải làm thịt cô, hơn nữa nhân viên tiếp thị trên toàn thế giới không sáng tạo gì cả, ai cũng dùng một kịch bản đó.
Cô nhếch môi, một bên cầm dao cắt rau, một bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi bỏ tiền, đổi đầu cho cô thì có."
Lần này đối phương tức giận cúp điện thoại.
Vốn tưởng thế là có thể bình yên, không ngờ cô còn chưa bỏ điện thoại xuống, điện thoại đã nhận được tin nhắn:
[Năm mới vui vẻ.]
Được rồi, thời buổi này kẻ lừa đảo cũng rất cố chấp, lừa không được bắt đầu dụ dỗ.
Chút kiên nhẫn của Thẩm Tự cuối cùng cũng cạn hết, cô bỏ dao xuống, mặt không cảm xúc cúi xuống nhắn tin:
[Không muốn ăn tết đúng không? Mẹ nó, còn làm phiền tôi tiếp, chị đây cho mày vào ngục giam ăn tết Thanh Minh.]
Tin nhắn vừa viết xong, còn chưa kịp gửi đi, trên màn hình di động đã hiện lên một tin nhắn:
[Tề Thịnh
Giao dịch thành công
Khoảng thời gian: 11/2/2021 5:21:00
Số tiền: +5201314*
Số dư: 5352567.13
Đến: Thẩm Tự xxxxx5859]
*Mãi yêu em
Tin nhắn đến từ số di động trong nước, cùng lúc đó, thẻ ngân hàng của cô được cộng thêm một số tiền.
Mặt Thẩm Tự nhăn lại.
Sau khi xác nhận lại số dư tài khoản, cô không nhịn được nhẹ giọng "mẹ nó" một tiếng.
Gần như có thể xác nhận, "Năm mới vui vẻ" là Tề Thịnh gửi, chứ không phải nhân viên tiếp thị.
Nhưng mà hôm nay anh lại nổi điên gì thế?
Thẩm Tự hơi mím môi, nhìn chằm chằm số dư tài khoản một lúc, hơi thất thần.
Cô không muốn nhận số tiền này, cũng không có lý do để nhận.
Rời khỏi Tề Thịnh lâu, Thẩm Tự mới phát hiện, đúng là ba năm nay cô chiếm không ít "chỗ lời" từ anh.
Không hề giới hạn, bao gồm những thứ tiện tay mua như cả đống trang sức và tranh thư pháp; Những bộ lễ phục siêu hợp mùa và quần áo đặt làm riêng cao cấp của nhiều thương hiệu khác nhau liên tục gửi tới; Còn có biệt thự, nhà máy rượu vang và câu lạc bộ cao cấp được liên kết trực tiếp với tài khoản của anh; Sở hữu chuyên cơ tư nhân, du thuyền, đường bay tư nhân, đảo tư nhân; Và mỗi khi đặt chân đến một nơi nào đó đều sẽ có biệt thự riêng thay vì phải ở khách sạn...
Thậm chí còn có nhiều điều cô chưa biết:
Ví dụ, những chiếc siêu xe mà Tề Thịnh tặng cô khó có thể lái ra ngoài được vì phí bảo trì quá đắt, chi phí bảo dưỡng mỗi năm của mỗi chiếc xe lên tới hàng trăm nghìn; Ví dụ những nơi cô thường đến đều được dọn sạch mà không cần đặt trước; Ví dụ như cô được uống loại rượu được cất giữ riêng mà bên ngoài không thể mua được… rất nhiều việc như thế, trước đây đều do trợ lý của anh xử lý.
Thành thật mà nói, lúc đầu Thẩm Tự không thích ứng được.
Cô ở với Tề Thịnh vài năm, đã quen với kiểu chi tiêu "đốt tiền", những thứ cô thích luôn đắt đến mức xa vời thực tế, hai tuần đầu cô tiêu gần bảy con số, sau khi cô tự tính toán mới dần kiềm chế lại.
Nếu lúc vừa rời đi, Tề Thịnh bỏ tiền ra dỗ dành cô, có lẽ cô sẽ thật sự vứt hết liêm sỉ mà rung động.
Cuộc sống mười mấy năm trước của cô không hề xa hoa như vậy, mà cô cũng không phải không nuôi nổi chính mình, cùng lắm cô tiết kiệm một chút. Thời gian trôi qua, cô không hề cảm thấy mình không thể thích nghi được, thậm chí còn phát hiện ra rằng…
Có vẻ ở một mình cũng rất thoải mái.
Về phần trước đó cô tuyên bố sẽ không trả lại anh một xu, đó là vì tức giận, nếu nhỡ sau này hai người không bao giờ gặp lại nhau nữa, cô cũng chẳng muốn nợ anh bất cứ thứ gì. Hơn nữa hiện giờ họ đã chia tay rồi, dù có suy nghĩ thế nào, cô cũng không thể nhận được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tự quyết định chuyển lại số tiền khổng lồ này cho anh. Cô nhìn số tiền xinh đẹp lần cuối cùng, sau đó nhập mật khẩu của mình.
Giây tiếp theo, một lời nhắc nhở hiện lên từ ngân hàng trực tuyến:
[Giới hạn chuyển tiền ngân hàng của bạn: 100.000 cho một giao dịch, tổng số tiền chuyển trong ngày không được vượt quá 200.000. ]
"..."
Cái! Quái! Gì! Cơ!
Một loạt dấu chấm hỏi nhỏ xuất hiện trên đầu Thẩm Tự, trong nháy mắt mấy câu hỏi "Có phải những năm qua cô đã chiếm quá nhiều chỗ tốt từ anh ta hay không", "Cô có nên trả lại số tiền cô lấy đi chi anh không" đột nhiên biến mất.
Cô chụp ảnh màn hình và gửi vào trong nhóm trò chuyện, vẻ mặt tức giận, phun ra một đống lời phàn nàn.
"Tức chết mất, tớ bị ngân hàng xúc phạm."
"Tớ không xứng từ chối số tiền hơn năm triệu này sao? Muốn trả lại thì phải kiên trì chuyển tiền trong vòng gần một tháng à, không lẽ phải chuyển năm mươi ba giao dịch riêng lẻ mới được?"
"Thời nay ra vào công ty phải quẹt thẻ, mỗi tháng nhiều nhất cũng không quá bốn mươi sáu lần!"
"Cậu nói xem, có phải hôm nay Tề Thịnh ăn no rửng mỡ không có gì làm, Tết đến làm thế để sỉ nhục tớ không?"
"Trời đất, lì xì tận bảy con số?"
Chu Tử Khâm là người đầu tiên trả lời tin nhắn, cô ấy nhanh chóng gửi tới một tin nhắn thoại, dường như còn hưng phấn hơn cô: "Xin cậu hãy lấy số tiền này để sỉ nhục tớ, chỉ cần không phải trả giá vì điều gì, tớ sẽ không hoàn lại một xu nào cả!"
Gia đình Chu Tử Khâm khởi nghiệp từ nghề khai thác mỏ nên khá giàu có, nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này.
"Tớ không thể tưởng tượng được hạnh phúc của người giàu."
"Tớ cũng không thể tưởng tượng được giới hạn chi tiêu* của người giàu." Thẩm Tự cười khẩy và nghiến răng nghiến lợi nói.
*Giới hạn chi tiêu: số hạn mức mỗi lần chuyển khoản.
So sánh thì Hứa Chiêu Ý tương đối bình tĩnh:
"Thân thiện nhắc nhở cậu, nếu cậu thực hiện quá nhiều lần việc chuyển tiền xuyên biên giới, cậu sẽ bị tổng cục điều tra điều tra tài chính, vì vậy đừng nghịch dại, bị khóa tài khoản đấy."
"Hơn nữa, tớ nghĩ có lẽ anh ta chỉ muốn quay lại với cậu thôi. Mạch não của đàn ông rất đơn giản, có thể anh ta không đoán được suy nghĩ phức tạp của cậu, vì thế nên anh ta mới cho cậu những gì mà anh ta có."
Chu Tử Khâm vẫn đắm chìm trong bảy con số, gửi một biểu tượng cảm xúc có nội dung "Quả nhiên người có tiền muốn làm gì cũng được", với những cảm xúc hết sức phức tạp:
"Nói thật, tạm thời tớ không thể phân biệt được cậu đang lên án anh ba, hay đang khoe giàu, hoặc là đang phát cơm chó."
"Con mẹ nó, ai muốn phát cơm chó với bạn trai cũ chứ!"
Nhóm trò chuyện ba người dần yên tĩnh lại.
Cô lật tìm ảnh chụp của công ty cho Hứa Chiêu Ý xem.
Hứa Chiêu Ý nhìn lướt qua, hơi buồn bực: "Nhưng nếu cậu và tổng giám đốc không có họ hàng, vậy cấp trên của cậu cung phụng cậu như thế làm gì?"
Nói "cung phụng" thì hơi quá, nhưng đãi ngộ thực tập của Thẩm Tự đúng là không bình thường.
Dù bằng cấp và năng lực tốt, nhưng mới bước vào đời cũng cần có kinh nghiệm và quan hệ. Nói như này đi, việc là thực tập sinh làm, người nhàn nhã là cấp trên; trách nhiệm là thực tập sinh gánh, công là của người cũ, cho nên đa số thực tập sinh đều "dùng cách kết thúc sinh mệnh để kết thúc một ngày làm việc".
Nhưng kỳ thực tập của Thẩm Tự, thực tập thì ít, nghỉ thì nhiều, cấp trên có chuyện tốt gì cũng sẽ dắt cô theo. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều thấy trong này có uẩn khúc!
Hứa Chiêu Ý chống cằm nhìn chằm chằm Thẩm Tự vài giây, lại thay đổi ý nghĩ: "Hay là cấp trên của cậu muốn tán cậu?"
"Cấp trên của tớ là nữ." Mặt Thẩm Tự không có biểu cảm gì nói.
Vì học lại vũ đạo, nên thời gian của Thâm Tự được sắp xếp rất kín, nếu Hứa Chiêu Ý không nhắc tới, cô cũng không chú ý đến. Hiện tại nghĩ lại, đúng thật là không thích hợp.
Hai người nhìn nhau hai giây, giống như nhìn thấy đáp án trong mắt nhau, hai người đồng thanh nói:
"Có khi nào là vì năng lực làm việc…"
"Ai nói giữa hai người phụ nữ…"
Hai người nói xong, lại đồng thời nhìn về phía đối phương, rất ghét bỏ mà "a" một tiếng.
"Bậy bạ."
"Tự luyến."
Chỉ là những lời vui đùa, không ai coi là thật.
Nhưng Thẩm Tự đột nhiên nghĩ tới lần gặp Tề Thịnh ở hội nghị thượng đỉnh, anh còn nhắc nhở cô mấy câu.
Nếu Tề Thịnh muốn, thậm chí không cần anh tự mình mở miệng, dù sao trong cái vòng danh lợi này không thiếu người có mắt nhìn, chỉ cần hơi dính dáng tới Tề Thịnh, những người này đúng thật sẽ bật đèn xanh.
Nhưng suy nghĩ này vừa bật ra, đã bị Thẩm hung hăng dập tắt:
Nói thật, Tề Thịnh không giống người sẽ để ý đến những chuyện nhỏ này.
"Nhưng mà Tự Tự, cậu chưa từng tò mò về thân thế của mình sao?" Hứa Chiêu Ý múc một thìa bánh kem: "Tớ cảm thấy cậu đẹp như vậy, chắc chắn gen rất tốt, gia thế chắc chắn cũng không kém."
Thẩm Tự cười khẽ: "Cậu tưởng đây là đóng phim điện ảnh sao?"
Đúng thật là cô chưa từng tò mò về thân thế của mình, thậm chí không hề có chút chờ mong nào.
Người thật tình đối xử tốt với cô đã sớm mất, mà cha mẹ ruột tự tay vứt bỏ cô, cô thật sự không muốn biết bọn họ có lý do khó nói gì. Hơn nữa đã nhiêu năm như vậy trôi qua rồi, không hề có ý tìm lại cô, cái này cho thấy người ta vốn không quan tâm đến cô.
Không bằng, cả đời cũng đừng gặp lại.
_
Lại một năm mới.
Đêm giao thừa ở nước ngoài rất nhạt nhẽo, phố người Hoa thì náo nhiệt hơn, khắp nơi đều dán giấy đỏ, múa lân chào năm mới, đốt pháo ăn mừng, còn có cả biểu diễn xiếc. Nhưng người đến người đi, không ai biết ai, nơi này tuy ồn ào nhưng lại không ấm áp.
Trước đây Thẩm Tự chưa từng ăn tết ở nước ngoài, nhưng chia tay với Tề Thịnh, cô cũng không còn muốn về nước.
Cô mua một đống gậy tiên nữ và mấy câu đối xuân, sau đó cùng đám lưu học sinh cùng nhau quét tước vệ sinh, làm cơm tất niên. Lúc sắp xếp đồ đạc, cô không cẩn thận làm gãy mấy cành hoa hồng, nên cô đành cắm nó vào ly đựng rượu.
Lúc cuộc điện thoại đầu tiên trong đêm giao thừa kêu lên, Thẩm Tự đang vì thực đơn mà đau đầu.
Không phải điện thoại chúc mừng, mà là điện thoại của nhân viên tiếp thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chào cô, cho hỏi cô quan tâm đến tín dụng không ạ? Nền tảng của chúng tôi…"
Một tay Thẩm Tự cầm dao, một tay cầm di động, cô không có tâm trạng lấy lệ họ, lạnh lùng ngắt lời đối phương.
"Không quan tâm."
Nói xong cô đột nhiên nhớ hôm nay là giao thừa, ngày tết, ít nhất cần duy trì tâm trạng tốt. Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, nói một câu đùa trong phim: "Không lừa cô nữa, nói thật này, tôi là phú ông có ngàn tỉ."
Sau đó cô cup máy.
Điện thoại vừa tắt, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, vẫn là người lúc này, vẫn là lời dạo đầu đó: "Chào cô, thật ra nền tảng của chúng tôi còn có hạng mục đầu tư, nếu cô quan tâm…"
Trong lòng Thẩm Tự thầm than, nghiệp vụ của nhân viên tiếp thị càng ngày càng kém, cứ nhất định phải làm thịt cô, hơn nữa nhân viên tiếp thị trên toàn thế giới không sáng tạo gì cả, ai cũng dùng một kịch bản đó.
Cô nhếch môi, một bên cầm dao cắt rau, một bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi bỏ tiền, đổi đầu cho cô thì có."
Lần này đối phương tức giận cúp điện thoại.
Vốn tưởng thế là có thể bình yên, không ngờ cô còn chưa bỏ điện thoại xuống, điện thoại đã nhận được tin nhắn:
[Năm mới vui vẻ.]
Được rồi, thời buổi này kẻ lừa đảo cũng rất cố chấp, lừa không được bắt đầu dụ dỗ.
Chút kiên nhẫn của Thẩm Tự cuối cùng cũng cạn hết, cô bỏ dao xuống, mặt không cảm xúc cúi xuống nhắn tin:
[Không muốn ăn tết đúng không? Mẹ nó, còn làm phiền tôi tiếp, chị đây cho mày vào ngục giam ăn tết Thanh Minh.]
Tin nhắn vừa viết xong, còn chưa kịp gửi đi, trên màn hình di động đã hiện lên một tin nhắn:
[Tề Thịnh
Giao dịch thành công
Khoảng thời gian: 11/2/2021 5:21:00
Số tiền: +5201314*
Số dư: 5352567.13
Đến: Thẩm Tự xxxxx5859]
*Mãi yêu em
Tin nhắn đến từ số di động trong nước, cùng lúc đó, thẻ ngân hàng của cô được cộng thêm một số tiền.
Mặt Thẩm Tự nhăn lại.
Sau khi xác nhận lại số dư tài khoản, cô không nhịn được nhẹ giọng "mẹ nó" một tiếng.
Gần như có thể xác nhận, "Năm mới vui vẻ" là Tề Thịnh gửi, chứ không phải nhân viên tiếp thị.
Nhưng mà hôm nay anh lại nổi điên gì thế?
Thẩm Tự hơi mím môi, nhìn chằm chằm số dư tài khoản một lúc, hơi thất thần.
Cô không muốn nhận số tiền này, cũng không có lý do để nhận.
Rời khỏi Tề Thịnh lâu, Thẩm Tự mới phát hiện, đúng là ba năm nay cô chiếm không ít "chỗ lời" từ anh.
Không hề giới hạn, bao gồm những thứ tiện tay mua như cả đống trang sức và tranh thư pháp; Những bộ lễ phục siêu hợp mùa và quần áo đặt làm riêng cao cấp của nhiều thương hiệu khác nhau liên tục gửi tới; Còn có biệt thự, nhà máy rượu vang và câu lạc bộ cao cấp được liên kết trực tiếp với tài khoản của anh; Sở hữu chuyên cơ tư nhân, du thuyền, đường bay tư nhân, đảo tư nhân; Và mỗi khi đặt chân đến một nơi nào đó đều sẽ có biệt thự riêng thay vì phải ở khách sạn...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí còn có nhiều điều cô chưa biết:
Ví dụ, những chiếc siêu xe mà Tề Thịnh tặng cô khó có thể lái ra ngoài được vì phí bảo trì quá đắt, chi phí bảo dưỡng mỗi năm của mỗi chiếc xe lên tới hàng trăm nghìn; Ví dụ những nơi cô thường đến đều được dọn sạch mà không cần đặt trước; Ví dụ như cô được uống loại rượu được cất giữ riêng mà bên ngoài không thể mua được… rất nhiều việc như thế, trước đây đều do trợ lý của anh xử lý.
Thành thật mà nói, lúc đầu Thẩm Tự không thích ứng được.
Cô ở với Tề Thịnh vài năm, đã quen với kiểu chi tiêu "đốt tiền", những thứ cô thích luôn đắt đến mức xa vời thực tế, hai tuần đầu cô tiêu gần bảy con số, sau khi cô tự tính toán mới dần kiềm chế lại.
Nếu lúc vừa rời đi, Tề Thịnh bỏ tiền ra dỗ dành cô, có lẽ cô sẽ thật sự vứt hết liêm sỉ mà rung động.
Cuộc sống mười mấy năm trước của cô không hề xa hoa như vậy, mà cô cũng không phải không nuôi nổi chính mình, cùng lắm cô tiết kiệm một chút. Thời gian trôi qua, cô không hề cảm thấy mình không thể thích nghi được, thậm chí còn phát hiện ra rằng…
Có vẻ ở một mình cũng rất thoải mái.
Về phần trước đó cô tuyên bố sẽ không trả lại anh một xu, đó là vì tức giận, nếu nhỡ sau này hai người không bao giờ gặp lại nhau nữa, cô cũng chẳng muốn nợ anh bất cứ thứ gì. Hơn nữa hiện giờ họ đã chia tay rồi, dù có suy nghĩ thế nào, cô cũng không thể nhận được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tự quyết định chuyển lại số tiền khổng lồ này cho anh. Cô nhìn số tiền xinh đẹp lần cuối cùng, sau đó nhập mật khẩu của mình.
Giây tiếp theo, một lời nhắc nhở hiện lên từ ngân hàng trực tuyến:
[Giới hạn chuyển tiền ngân hàng của bạn: 100.000 cho một giao dịch, tổng số tiền chuyển trong ngày không được vượt quá 200.000. ]
"..."
Cái! Quái! Gì! Cơ!
Một loạt dấu chấm hỏi nhỏ xuất hiện trên đầu Thẩm Tự, trong nháy mắt mấy câu hỏi "Có phải những năm qua cô đã chiếm quá nhiều chỗ tốt từ anh ta hay không", "Cô có nên trả lại số tiền cô lấy đi chi anh không" đột nhiên biến mất.
Cô chụp ảnh màn hình và gửi vào trong nhóm trò chuyện, vẻ mặt tức giận, phun ra một đống lời phàn nàn.
"Tức chết mất, tớ bị ngân hàng xúc phạm."
"Tớ không xứng từ chối số tiền hơn năm triệu này sao? Muốn trả lại thì phải kiên trì chuyển tiền trong vòng gần một tháng à, không lẽ phải chuyển năm mươi ba giao dịch riêng lẻ mới được?"
"Thời nay ra vào công ty phải quẹt thẻ, mỗi tháng nhiều nhất cũng không quá bốn mươi sáu lần!"
"Cậu nói xem, có phải hôm nay Tề Thịnh ăn no rửng mỡ không có gì làm, Tết đến làm thế để sỉ nhục tớ không?"
"Trời đất, lì xì tận bảy con số?"
Chu Tử Khâm là người đầu tiên trả lời tin nhắn, cô ấy nhanh chóng gửi tới một tin nhắn thoại, dường như còn hưng phấn hơn cô: "Xin cậu hãy lấy số tiền này để sỉ nhục tớ, chỉ cần không phải trả giá vì điều gì, tớ sẽ không hoàn lại một xu nào cả!"
Gia đình Chu Tử Khâm khởi nghiệp từ nghề khai thác mỏ nên khá giàu có, nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này.
"Tớ không thể tưởng tượng được hạnh phúc của người giàu."
"Tớ cũng không thể tưởng tượng được giới hạn chi tiêu* của người giàu." Thẩm Tự cười khẩy và nghiến răng nghiến lợi nói.
*Giới hạn chi tiêu: số hạn mức mỗi lần chuyển khoản.
So sánh thì Hứa Chiêu Ý tương đối bình tĩnh:
"Thân thiện nhắc nhở cậu, nếu cậu thực hiện quá nhiều lần việc chuyển tiền xuyên biên giới, cậu sẽ bị tổng cục điều tra điều tra tài chính, vì vậy đừng nghịch dại, bị khóa tài khoản đấy."
"Hơn nữa, tớ nghĩ có lẽ anh ta chỉ muốn quay lại với cậu thôi. Mạch não của đàn ông rất đơn giản, có thể anh ta không đoán được suy nghĩ phức tạp của cậu, vì thế nên anh ta mới cho cậu những gì mà anh ta có."
Chu Tử Khâm vẫn đắm chìm trong bảy con số, gửi một biểu tượng cảm xúc có nội dung "Quả nhiên người có tiền muốn làm gì cũng được", với những cảm xúc hết sức phức tạp:
"Nói thật, tạm thời tớ không thể phân biệt được cậu đang lên án anh ba, hay đang khoe giàu, hoặc là đang phát cơm chó."
"Con mẹ nó, ai muốn phát cơm chó với bạn trai cũ chứ!"
Nhóm trò chuyện ba người dần yên tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro