Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 36
2024-09-21 22:12:16
Hơi thở lạnh lẽo tan biến đi, xung quanh yên tĩnh trở lại, như thể Tề Thịnh chưa từng tới đây vậy.
“Tự Tự à, em không sao chứ?” Sư tỷ bị cô dọa sợ, bước dài tới chỗ cô, dìu tay cô quan sát, sau đó mới yên tâm, cô ấy oán trách: “Em cũng nên nhìn đường chứ.”
Thẩm Tự không quan tâm chuyện suýt chút nữa dẫm hụt, trong đầu cô nghĩ tới một chuyện khác.
“Chị à, em béo sao?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Tự, sắc mặt của sư tỷ trở nên phức tạp, đẩy tay Thẩm Tự ra: “Em đang nói đùa à? Dáng người em còn có chỗ để gầy nữa sao?”
Cơ thể Thẩm Tự thuộc kiểu mảnh khảnh, cao gầy, vòng eo bằng một vòng tay có thể coi như nhành liễu trước gió, nhưng điều đáng ghét nhất chính là, nơi nên đầy đặn thì cô không hề thiếu. Nhiều năm qua, với chiều cao 1m7, cô chưa bao giờ vượt quá 45kg, gần đây bởi vì nhảy bài [vòng eo xanh], để dáng người càng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, cô còn có suy nghĩ sẽ giảm cân.
Nhưng dù sao đi nữa, những lời này vẫn nghe rất thảo mai.
Thẩm Tự vô cảm ‘à’ một tiếng, nở nụ cười đầy chế nhạo và châm chọc: “Vậy là do anh ta mù.”
Đường rộng như vậy, cô lại gầy như vậy, rõ ràng là Tề Thịnh mở to mắt nói dối.
Đời trước cô tạo nghiệt gì, để kiếp này phải gặp cửa ải Tề Thịnh chứ?
“Hả?” Sư tỷ chỉ lo lắng cô, cũng chưa để ý ai giúp một tay, vội vàng liếc nhìn, đè lại giọng cảm thán: “Trời ạ, người giúp em lại là người ra quyết sách của Hoa Thịnh sao...”
Sư tỷ không biết mối quan hệ giữa Thẩm Tự và Tề Thịnh.
Lúc trước gia đình Thẩm Tự đột nhiên gặp biến cố, tinh thần sa sút một khoảng thời gian rất dài, từ bỏ vũ đạo và hí khúc, cũng cắt đứt liên lạc với rất nhiều người. Sau này cô đi theo Tề Thịnh, chỉ có người trong giới của anh mới biết anh mang theo một người phụ nữ từ thành phố Nam trở về, đủ phiên bản được truyền ra ngoài, còn Thẩm Tự cũng không ôm mộng lâu dài với anh, nên chưa từng nhắc tới anh đến bạn bè trước đây. Mặc dù làm như vậy sẽ bị nói bóng nói gió, nói cô có một kim chủ lợi hại, nhưng những thứ này không có cơ hội bay tới lỗ tai cô.
Hiện tại suy nghĩ lại, chút biết thân biết phận đáng thương lúc trước của cô đúng là nhìn xa trông rộng mà.
Cô và Tề Thịnh thật sự không đi được lâu dài.
“... Có thể khiến Từ Yến Lễ của Vân Duệ buông bỏ giá trị con người đến làm cố vấn an ninh, Đoạn Duật Bạch ‘chiến thần’ của giới luật sư tự mình xây dựng một đội pháp lý cho anh ta, còn có thể dùng hai năm để lập nên một nền công nghiệp mới, cũng chỉ có anh ta mới giỏi được như vậy.” Sư tỷ hiếm khi khen người cả một đoạn dài như thế: “Loại người chỉ xuất hiện trên Time and Fortune này, lại vừa ra tay giúp đỡ em, có phải duyên phận không đó?”
Duyên phận sao? Là nghiệt duyên chứ.
Trước mặt người ta thì quần áo chỉnh tề, còn sau lưng... sau lưng anh là cầm thú chứ không phải con người.
Trong lòng Thẩm Tự thầm cười giễu cợt, bàn tay đang xoa sau gáy cũng buông thõng xuống.
Trên da thịt của cô vẫn lưu lại hơi ấm của anh.
Thật ra cô cảm thấy hơi kỳ dị.
Rất khó diễn tả cảm giác đó, theo sự hiểu biết của cô về Tề Thịnh, hiện tại lẽ ra anh nên bóp cổ cô và đe dọa ‘Đừng rời vào tay tôi’; hoặc là đứng sau bức màn lên kế hoạch trả thù cô làm nhục cô, sau đó chờ đợi một đêm mưa to như trút, đứng từ trên cao nhìn xuống cô đang nghèo túng, nói: “Tốt nhất cô nên nhớ lâu một chút”, có lẽ…
Có lẽ cô nên bớt nghe mấy lời nhảm nhí của Chu Tử Khâm.
Suy nghĩ có hơi mất kiểm soát, Thẩm Tự mới muộn màng nhận ra, cô ở bên cạnh Chu Tử Khâm lâu, khiến mạch não cũng bị bóp méo. Có trời mới biết mỗi ngày Chu Tử Khâm bày ra trước mắt cô những cốt truyện lộn xộn thế nào, không chỉ máu chó, mà còn mẹ nó tẩy não cô.
Nhưng cho dù thế nào, tình trạng hiện tại cũng rất không đúng.
Cho dù có thêm 1800 năm nữa, cô và Tề Thịnh cũng không có khả năng bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.
Nên cắn xé, cào cấu, chém giết lẫn nhau mới đúng.
Cho dù là yêu hay hận, nên dụ dỗ đối phương luân hãm vào dục vọng hoặc là tình yêu, khiến tầm mắt của đối phương chỉ có thể chủ ý vào một mình mình, cảm giác tiếp xúc quyến rũ mới khắc cốt ghi tâm, tình cảm ngàn đao vạn quả mới sinh động.
Thế mới phù hợp với suy nghĩ điên rồ của Tề Thịnh.
Còn về phần thái độ giả vờ không quen, tác phong quy củ của anh, trái lại khiến người khác nhìn không thấu.
Quá giả.
Giả đến mức cô còn nghi ngờ anh sắp chết.
Cho nên mới nói hiểu rõ đối phương thật sự sẽ khiến con người ta khốn khổ, cho dù trước đó hoàn toàn cắt đứt liên lạc, nhưng chỉ cần tiếp xúc với nhau thêm một lần nữa, mọi động tác hay thậm chí chỉ là một ánh mắt, đều sẽ gợi lại tất cả chuyện cũ.
Rõ ràng đã trôi qua lâu như vậy rồi.
Xe chạy thẳng đến con đường nhỏ hướng tây.
Chọn quà mất rất nhiều thời gian, hiện tại đã là giờ cao điểm tan tầm, con đường nhỏ ở Yến Kinh kẹt cứng. Lúc tài xế giúp bọn họ xách từng chiếc túi lớn túi nhỏ xuống dưới, màn đêm đã buông xuống.
Đầu hẻm ùa vào một cơn gió, làm lay động những cánh hoa hòe gai, khiến mùi hương quanh quẩn đó đây.
“Sư phụ ơi.”
Thẩm Tự bước vào tứ hợp viện, đi thẳng tới chỗ bóng người, rất thân mật ôm lấy người kia.
“Không có quy củ gì cả.” Bà Tô cười mắng một câu, nhưng vẫn duỗi tay vỗ lưng Thẩm Tự: “Về thì về, đừng mua mấy thứ đồ bậy bạ này.”
“Con tới ăn chực mà, nếu như đi tay không bị người đuổi đi thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Tự lè lưỡi.
Lúc trước khi Thẩm Tự học hí kịch, người cô bái làm sư phụ là Tô Đồng Vân của Trình Phái*, đây cũng là một cơ duyên kỳ diệu. Tô Đình Vân sống ở Bắc Kinh, nhiều năm không thu nhận đồ đề, lúc trước vì một số việc riêng nên đến thành phố Cảng thăm người thân, Thẩm Tự gặp được bà ấy ở công viên, không suy nghĩ gì mà bắt chước bà ấy xướng hai câu, mặc dù chưa đúng lắm, nhưng rất có năng khiếu, dáng người và khí chất đều rất hút mắt, Tô Đồng Vân vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy cô là một hạt giống tốt, nên mới phá lệ thu nhận đồ đệ.
*Trình Phái do Trình Nghiễn Thu sáng lập là một trường phái của kinh kịch.
Hầu hết thời gian của Tô Đồng Vân đều cống hiến cho sự nghiệp nghệ thuật kinh kịch, giữ nghiêm quy luật âm vận, giọng hát uyển chuyển quyến rũ, nhưng khi cải biên có thể tạo ra những phong cách mới, hiện tại là một trong những đỉnh cao chỉ có thể ngưỡng mộ trong ngành kinh kịch nước nhà.
Cả đời Tô Đồng Vân không có con cái, tính tình thanh cao quái gở, bình thường vô cùng khắc nghiệt, có lẽ là vì Thẩm Tự là lứa nhỏ nhất, cũng có thể là đau lòng trước những sóng gió trong đời Thẩm Tự, bà ấy vẫn luôn ôn hòa với Thẩm Tự.
Bên trong tứ hợp viện khá yên tĩnh, chỉ có mấy vị đồng môn, cô chào hỏi với các sư huynh, sư tỷ.
Những giàn nho leo trong viện đã đâm chồi nảy mầm, trong mắt đâu đâu cũng là mầm xanh đang vươn cao, phía dưới bàn đá cũng đầy những món cơm nhà, dưới chân lại chồng chất hộp quà, vẫn chưa kịp sắp xếp.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ai bận việc nấy.
Thẩm Tự thật sự không giỏi trong khoảng bếp núc, nên bị sai đi chép kinh Phật.
“Đây là cái gì?”
Cô vừa dùng cái chặn giấy, vuốt lại tờ giấy Tuyên Thành, còn chưa kịp cầm bút, Thẩm Tự đã lướt mắt sang một chồng tài liệu.
Có vị sư huynh nhìn lướt qua: “À, đó đều là tài liệu của những ngôi sao nữ ứng tuyển vào nhân vật [Thanh Y].
Có đạo diễn đã tới đây bốn năm lần, chính là Từ Trăn - người đã đoạt giải Oscar năm trước, muốn làm bộ phim [Thanh Y] dựa trên nguyên mẫu của sư phụ, nhưng không phải em không biết tính tình của sư phụ chúng ta, cô nhất định không đồng ý.”
Anh ấy gãi ót, cười nói: “Nhưng mà Từ Trăn thông minh đấy, cũng coi như chân thành, thế mà còn làm một chương trình chiếu trên đài Trái Cây*, mỗi tuần đều tuyên truyền kinh kịch Trung Quốc trên hai khung giờ phát sóng vàng, mời sư phụ chỉ dạy và giảng giải cho Trình Khang và Thủy Tụ, quấy rầy cho tới khi sư phụ chịu đồng ý mới thôi.”
*đài Trái Cây là tên của đài Mango được cư dân mạng đặt.
Tên tuổi của Từ Trăn chính là một tấm chiêu bài sống, từ trước tới nay chưa bao giờ khó khăn trong việc tìm đầu tư phim và lựa chọn diễn viên tốt.
Từ một góc độ nào đó mà nói, cho dù hiệu quả có ra sao, đây thật sự là một cơ hội để quảng bá kinh kịch nước nhà.
Thẩm Tự lật xem thử thông tin của diễn viên và kịch bản, cảm thấy không mấy hứng thú.
Bình thường cô không theo dõi người nổi tiếng, nên gần như không biết các ngôi sao hạng A nổi tiếng và những gương mặt mới nổi bên trong, người quen thuộc nhất vậy mà lại là Nhan Nhược, người vẫn luôn bị Chu Tử Khâm điên cuồng sỉ vả.
Nhan Nhược, giống cô sao?
Thẩm Tự nhìn lâu đến mức xuất thần, cũng không biết là mọi người có cảm thấy cô ta giống cô không, hay chỉ có Chu Tử Khâm hoa mắt, nhưng cô thật sự không thấy giống chút nào.
“Thật ra theo ý kiến của chị, cần gì chọn những nữ diễn viên, diện mạo của tiểu sư muội nhà chúng ta cũng có thua kém gì ngôi sao nữa đâu chứ.” Sư tỷ bưng một mâm cua lên bàn, cười nói: “Nếu tiểu sư muội diễn, có thể lược bỏ phần dạy kinh kịch luôn rồi.”
“Đừng, đừng.” Thẩm Tự đặt xấp tài liệu đó xuống, cười khẽ nói: “Ước mơ của em là có một ngày trở thành một đại tông sư, mặc dù có hơi khó khăn.”
Dù vẫn còn xa với ước mơ, nhưng ngay cả sự cám dỗ của tiền tài cô còn có thể chống cự được, giới giải trí có là gì.
–
Có tổng cộng năm quốc gia được sắp xếp biểu diễn múa cổ điển Châu Âu, đích đến cuối cùng là Vienna. Thẩm Tự dự định về trước mấy ngày, đặt xong vé máy bay, thời gian vẫn còn dư khá nhiều, có thể điều chỉnh lại trạng thái.
Đáng tiếc có người không cho.
Khi Thẩm Tinh ký hợp đồng với HN, bên đó đã đưa ra điều kiện kỳ lạ: “Đêm nay tập đoàn Thái Hòa sẽ tổ chức tiệc rượu thương nghiệp ở Bắc Kinh, hy vọng Thẩm Tự xuất hiện.”
“Chị đã nói sao ông già Diêu mập chết tiệt kia lại đột nhiên thay đổi, hóa ra là nổi lòng tà dâm.” Sư tỷ gọi điện mắng chửi: “Phải trách chị, để em đụng trúng tên rác rưởi. Hợp đồng này chị không kí, gần đây em cũng nên cẩn thận một chút, chị sợ ý dâm ông ta chưa...”
“Em đi.” Thẩm Tự tự nhiên đáp.
Sư tỷ có hơi ngốc ‘hả’ một tiếng
“Có tiền mà sao lại không kiếm?” Thẩm Tự lại rất bình tĩnh: “Chỉ bảo ông ta đem hợp đồng tới.”
Không cần thiết.
Vẻ thờ ơ xa cách trên người Tề Thịnh, hoàn toàn không giống như muốn nhìn thấy cô; lại lùi về một ngàn bước để nói, cho dù Tề Thịnh có thật sự muốn cô, dù cô có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát được. Không bằng cứ bình thản thẳng thắn, cùng lắm thì đắc tội tới anh thôi.
Dù sao cô cũng không phải chưa từng đắc tội anh.
Sự thật đã chứng minh, thật sự lo lắng dư thừa.
Từ lúc mở màn đến tàn cuộc của bữa tiệc tập đoàn Thái Hòa kéo dài bốn tiếng, Tề Thịnh chưa từng xuất hiện, chỉ được nhắc đến trong một số bài phát biểu của lãnh đạo. Thẩm Tự chịu đựng đến khi tan cuộc, thuận lợi ký hợp đồng.
Ông già Diêu kia thật sự giống như một tên tà dâm, tròng mắt liên tục liếc về phía cô.
So với thấy sắc nảy lòng tham, lại càng giống…
Nhìn chằm chằm vào một cây rụng tiền.
_
Ngày hôm sau, Thẩm Tự bước lên chuyến bay tới Vienna.
Các thị trấn trên núi ở Trung Âu có phong cách lãng mạn, có thể dễ dàng bắt gặp các tòa nhà kiểu Baroque ở khắp mọi nơi, trong thành phố nhỏ trồng đầy những vườn hoa tulip và hoa đậu chổi, bên cạnh bức tượng vàng Strauss có những kẻ lãng tử chơi nhạc polka, Vienne vào tháng tư như một cảnh xuân say khướt.
Sau nhiều ngày liên tục huấn luyện và diễn tập khiến cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, năm nay Eros tuyên bố sẽ ra mắt bộ trang sức mới, tổ chức ở bên cạnh một học viện vẽ sơn dầu gần đó, mời các biên tập viên tạp chí thời trang, người nổi tiếng, thành viên VIP của thương hiệu, còn có các bạn bè riêng của nhà thiết kế. Bởi vì CEO Simon và Thẩm Tự có mối quan hệ thân thiết, nên được nhãn hiệu gửi thư mời tới.
Ngày hôm sau là đã phải diễn, Thẩm Tự cũng muốn cố gắng luyện tập, đến chạng vạng tối mới tới học viện tranh sơn dầu.
Bên trong sảnh tiệc sáng rực một vùng, các bức tượng tráng lệ, đường cong kỳ dị, màu sắc đối lập mạnh mẽ, kết hợp với hiệu quả của ánh sáng, như thể đang có một cơn gió lốc hoàn mỹ ẩn nấp dưới sự che chở của kiến trúc Baroque.
Bước tiệc cocktail của buổi biểu diễn vừa mới bắt đầu, mọi người đang tụ lại thành từng nhóm để trò chuyện.
Một người trẻ tuổi mắt xanh đứng gần Thẩm Tự nói nhỏ với bạn vài câu rồi bước về phía cô: “Cô là diễn viên à?”
“Không phải.” Thẩm Tự cong môi cười.
“Vậy đêm nay cô có kế hoạch gì không? Có lẽ chúng ta có thể ở cạnh nhau.” Thanh niên kia đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Cô rất quyến rũ.”
Thẩm Tự không ngờ lại nghe được lời thẳng thắn tới vậy, nên hơi nhướng đôi mày liễu lên. Cô nâng ly rượu chạm vào mép ly của anh ta, nhưng không nhận lấy danh thiếp kia: “Thật xin lỗi, tôi có việc rồi.”
Người ngoại quốc trẻ tuổi nhún vai, không để ý.
Thẩm Tự nhấp một ngụm rượu nhỏ, đột nhiên ngẩn người.
Bên trong đám người rộn ràng nhốn nháo, trong ánh sáng mơ hồ huyền ảo, cô cảm giác có người đang nhìn mình, tầm mắt người đó rất mãnh liệt giống như thủy triều vậy, cuốn bay thân xác cô, một loại cảm giác khó tả đâm mạnh vào tim cô.
Cách đó vài mét, Tề Thịnh khẽ gẩy tàn thuốc.
Thẩm Tự siết chặt ly rượu trong tay, không nhìn ra cảm xúc trên mặt, bình tĩnh ngoái đầu lại.
Tầm mắt ngay lập tức chạm nhau, giống như bị thiêu cháy.
Đôi mắt đen nhánh của Tề Thịnh đang tỉ mỉ quan sát cô, từ dưới lên trên, rõ ràng đuôi mắt không có cảm xúc gì, nhưng lại đè ép tới mức người ta cảm thấy khó thở.
Sóng ngầm âm thầm dâng lên trong mắt anh.
Không bị khống chế, cũng không có cách nào khống chế được.
Thẩm Tự cong môi dưới, dẫm lên giày cao gót bước về phía anh, bộ sườn xám trên người càng làm dáng người cô lả lướt yểu điệu, mái tóc óng ả, đôi mắt ngập ý xuân, đuôi mắt cong như họa, vẻ đẹp tỏa ra bốn phía.
“Anh ba.”
Cô hút lấy toàn bộ ánh mắt của anh.
“Tự Tự à, em không sao chứ?” Sư tỷ bị cô dọa sợ, bước dài tới chỗ cô, dìu tay cô quan sát, sau đó mới yên tâm, cô ấy oán trách: “Em cũng nên nhìn đường chứ.”
Thẩm Tự không quan tâm chuyện suýt chút nữa dẫm hụt, trong đầu cô nghĩ tới một chuyện khác.
“Chị à, em béo sao?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Tự, sắc mặt của sư tỷ trở nên phức tạp, đẩy tay Thẩm Tự ra: “Em đang nói đùa à? Dáng người em còn có chỗ để gầy nữa sao?”
Cơ thể Thẩm Tự thuộc kiểu mảnh khảnh, cao gầy, vòng eo bằng một vòng tay có thể coi như nhành liễu trước gió, nhưng điều đáng ghét nhất chính là, nơi nên đầy đặn thì cô không hề thiếu. Nhiều năm qua, với chiều cao 1m7, cô chưa bao giờ vượt quá 45kg, gần đây bởi vì nhảy bài [vòng eo xanh], để dáng người càng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, cô còn có suy nghĩ sẽ giảm cân.
Nhưng dù sao đi nữa, những lời này vẫn nghe rất thảo mai.
Thẩm Tự vô cảm ‘à’ một tiếng, nở nụ cười đầy chế nhạo và châm chọc: “Vậy là do anh ta mù.”
Đường rộng như vậy, cô lại gầy như vậy, rõ ràng là Tề Thịnh mở to mắt nói dối.
Đời trước cô tạo nghiệt gì, để kiếp này phải gặp cửa ải Tề Thịnh chứ?
“Hả?” Sư tỷ chỉ lo lắng cô, cũng chưa để ý ai giúp một tay, vội vàng liếc nhìn, đè lại giọng cảm thán: “Trời ạ, người giúp em lại là người ra quyết sách của Hoa Thịnh sao...”
Sư tỷ không biết mối quan hệ giữa Thẩm Tự và Tề Thịnh.
Lúc trước gia đình Thẩm Tự đột nhiên gặp biến cố, tinh thần sa sút một khoảng thời gian rất dài, từ bỏ vũ đạo và hí khúc, cũng cắt đứt liên lạc với rất nhiều người. Sau này cô đi theo Tề Thịnh, chỉ có người trong giới của anh mới biết anh mang theo một người phụ nữ từ thành phố Nam trở về, đủ phiên bản được truyền ra ngoài, còn Thẩm Tự cũng không ôm mộng lâu dài với anh, nên chưa từng nhắc tới anh đến bạn bè trước đây. Mặc dù làm như vậy sẽ bị nói bóng nói gió, nói cô có một kim chủ lợi hại, nhưng những thứ này không có cơ hội bay tới lỗ tai cô.
Hiện tại suy nghĩ lại, chút biết thân biết phận đáng thương lúc trước của cô đúng là nhìn xa trông rộng mà.
Cô và Tề Thịnh thật sự không đi được lâu dài.
“... Có thể khiến Từ Yến Lễ của Vân Duệ buông bỏ giá trị con người đến làm cố vấn an ninh, Đoạn Duật Bạch ‘chiến thần’ của giới luật sư tự mình xây dựng một đội pháp lý cho anh ta, còn có thể dùng hai năm để lập nên một nền công nghiệp mới, cũng chỉ có anh ta mới giỏi được như vậy.” Sư tỷ hiếm khi khen người cả một đoạn dài như thế: “Loại người chỉ xuất hiện trên Time and Fortune này, lại vừa ra tay giúp đỡ em, có phải duyên phận không đó?”
Duyên phận sao? Là nghiệt duyên chứ.
Trước mặt người ta thì quần áo chỉnh tề, còn sau lưng... sau lưng anh là cầm thú chứ không phải con người.
Trong lòng Thẩm Tự thầm cười giễu cợt, bàn tay đang xoa sau gáy cũng buông thõng xuống.
Trên da thịt của cô vẫn lưu lại hơi ấm của anh.
Thật ra cô cảm thấy hơi kỳ dị.
Rất khó diễn tả cảm giác đó, theo sự hiểu biết của cô về Tề Thịnh, hiện tại lẽ ra anh nên bóp cổ cô và đe dọa ‘Đừng rời vào tay tôi’; hoặc là đứng sau bức màn lên kế hoạch trả thù cô làm nhục cô, sau đó chờ đợi một đêm mưa to như trút, đứng từ trên cao nhìn xuống cô đang nghèo túng, nói: “Tốt nhất cô nên nhớ lâu một chút”, có lẽ…
Có lẽ cô nên bớt nghe mấy lời nhảm nhí của Chu Tử Khâm.
Suy nghĩ có hơi mất kiểm soát, Thẩm Tự mới muộn màng nhận ra, cô ở bên cạnh Chu Tử Khâm lâu, khiến mạch não cũng bị bóp méo. Có trời mới biết mỗi ngày Chu Tử Khâm bày ra trước mắt cô những cốt truyện lộn xộn thế nào, không chỉ máu chó, mà còn mẹ nó tẩy não cô.
Nhưng cho dù thế nào, tình trạng hiện tại cũng rất không đúng.
Cho dù có thêm 1800 năm nữa, cô và Tề Thịnh cũng không có khả năng bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.
Nên cắn xé, cào cấu, chém giết lẫn nhau mới đúng.
Cho dù là yêu hay hận, nên dụ dỗ đối phương luân hãm vào dục vọng hoặc là tình yêu, khiến tầm mắt của đối phương chỉ có thể chủ ý vào một mình mình, cảm giác tiếp xúc quyến rũ mới khắc cốt ghi tâm, tình cảm ngàn đao vạn quả mới sinh động.
Thế mới phù hợp với suy nghĩ điên rồ của Tề Thịnh.
Còn về phần thái độ giả vờ không quen, tác phong quy củ của anh, trái lại khiến người khác nhìn không thấu.
Quá giả.
Giả đến mức cô còn nghi ngờ anh sắp chết.
Cho nên mới nói hiểu rõ đối phương thật sự sẽ khiến con người ta khốn khổ, cho dù trước đó hoàn toàn cắt đứt liên lạc, nhưng chỉ cần tiếp xúc với nhau thêm một lần nữa, mọi động tác hay thậm chí chỉ là một ánh mắt, đều sẽ gợi lại tất cả chuyện cũ.
Rõ ràng đã trôi qua lâu như vậy rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe chạy thẳng đến con đường nhỏ hướng tây.
Chọn quà mất rất nhiều thời gian, hiện tại đã là giờ cao điểm tan tầm, con đường nhỏ ở Yến Kinh kẹt cứng. Lúc tài xế giúp bọn họ xách từng chiếc túi lớn túi nhỏ xuống dưới, màn đêm đã buông xuống.
Đầu hẻm ùa vào một cơn gió, làm lay động những cánh hoa hòe gai, khiến mùi hương quanh quẩn đó đây.
“Sư phụ ơi.”
Thẩm Tự bước vào tứ hợp viện, đi thẳng tới chỗ bóng người, rất thân mật ôm lấy người kia.
“Không có quy củ gì cả.” Bà Tô cười mắng một câu, nhưng vẫn duỗi tay vỗ lưng Thẩm Tự: “Về thì về, đừng mua mấy thứ đồ bậy bạ này.”
“Con tới ăn chực mà, nếu như đi tay không bị người đuổi đi thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Tự lè lưỡi.
Lúc trước khi Thẩm Tự học hí kịch, người cô bái làm sư phụ là Tô Đồng Vân của Trình Phái*, đây cũng là một cơ duyên kỳ diệu. Tô Đình Vân sống ở Bắc Kinh, nhiều năm không thu nhận đồ đề, lúc trước vì một số việc riêng nên đến thành phố Cảng thăm người thân, Thẩm Tự gặp được bà ấy ở công viên, không suy nghĩ gì mà bắt chước bà ấy xướng hai câu, mặc dù chưa đúng lắm, nhưng rất có năng khiếu, dáng người và khí chất đều rất hút mắt, Tô Đồng Vân vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy cô là một hạt giống tốt, nên mới phá lệ thu nhận đồ đệ.
*Trình Phái do Trình Nghiễn Thu sáng lập là một trường phái của kinh kịch.
Hầu hết thời gian của Tô Đồng Vân đều cống hiến cho sự nghiệp nghệ thuật kinh kịch, giữ nghiêm quy luật âm vận, giọng hát uyển chuyển quyến rũ, nhưng khi cải biên có thể tạo ra những phong cách mới, hiện tại là một trong những đỉnh cao chỉ có thể ngưỡng mộ trong ngành kinh kịch nước nhà.
Cả đời Tô Đồng Vân không có con cái, tính tình thanh cao quái gở, bình thường vô cùng khắc nghiệt, có lẽ là vì Thẩm Tự là lứa nhỏ nhất, cũng có thể là đau lòng trước những sóng gió trong đời Thẩm Tự, bà ấy vẫn luôn ôn hòa với Thẩm Tự.
Bên trong tứ hợp viện khá yên tĩnh, chỉ có mấy vị đồng môn, cô chào hỏi với các sư huynh, sư tỷ.
Những giàn nho leo trong viện đã đâm chồi nảy mầm, trong mắt đâu đâu cũng là mầm xanh đang vươn cao, phía dưới bàn đá cũng đầy những món cơm nhà, dưới chân lại chồng chất hộp quà, vẫn chưa kịp sắp xếp.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ai bận việc nấy.
Thẩm Tự thật sự không giỏi trong khoảng bếp núc, nên bị sai đi chép kinh Phật.
“Đây là cái gì?”
Cô vừa dùng cái chặn giấy, vuốt lại tờ giấy Tuyên Thành, còn chưa kịp cầm bút, Thẩm Tự đã lướt mắt sang một chồng tài liệu.
Có vị sư huynh nhìn lướt qua: “À, đó đều là tài liệu của những ngôi sao nữ ứng tuyển vào nhân vật [Thanh Y].
Có đạo diễn đã tới đây bốn năm lần, chính là Từ Trăn - người đã đoạt giải Oscar năm trước, muốn làm bộ phim [Thanh Y] dựa trên nguyên mẫu của sư phụ, nhưng không phải em không biết tính tình của sư phụ chúng ta, cô nhất định không đồng ý.”
Anh ấy gãi ót, cười nói: “Nhưng mà Từ Trăn thông minh đấy, cũng coi như chân thành, thế mà còn làm một chương trình chiếu trên đài Trái Cây*, mỗi tuần đều tuyên truyền kinh kịch Trung Quốc trên hai khung giờ phát sóng vàng, mời sư phụ chỉ dạy và giảng giải cho Trình Khang và Thủy Tụ, quấy rầy cho tới khi sư phụ chịu đồng ý mới thôi.”
*đài Trái Cây là tên của đài Mango được cư dân mạng đặt.
Tên tuổi của Từ Trăn chính là một tấm chiêu bài sống, từ trước tới nay chưa bao giờ khó khăn trong việc tìm đầu tư phim và lựa chọn diễn viên tốt.
Từ một góc độ nào đó mà nói, cho dù hiệu quả có ra sao, đây thật sự là một cơ hội để quảng bá kinh kịch nước nhà.
Thẩm Tự lật xem thử thông tin của diễn viên và kịch bản, cảm thấy không mấy hứng thú.
Bình thường cô không theo dõi người nổi tiếng, nên gần như không biết các ngôi sao hạng A nổi tiếng và những gương mặt mới nổi bên trong, người quen thuộc nhất vậy mà lại là Nhan Nhược, người vẫn luôn bị Chu Tử Khâm điên cuồng sỉ vả.
Nhan Nhược, giống cô sao?
Thẩm Tự nhìn lâu đến mức xuất thần, cũng không biết là mọi người có cảm thấy cô ta giống cô không, hay chỉ có Chu Tử Khâm hoa mắt, nhưng cô thật sự không thấy giống chút nào.
“Thật ra theo ý kiến của chị, cần gì chọn những nữ diễn viên, diện mạo của tiểu sư muội nhà chúng ta cũng có thua kém gì ngôi sao nữa đâu chứ.” Sư tỷ bưng một mâm cua lên bàn, cười nói: “Nếu tiểu sư muội diễn, có thể lược bỏ phần dạy kinh kịch luôn rồi.”
“Đừng, đừng.” Thẩm Tự đặt xấp tài liệu đó xuống, cười khẽ nói: “Ước mơ của em là có một ngày trở thành một đại tông sư, mặc dù có hơi khó khăn.”
Dù vẫn còn xa với ước mơ, nhưng ngay cả sự cám dỗ của tiền tài cô còn có thể chống cự được, giới giải trí có là gì.
–
Có tổng cộng năm quốc gia được sắp xếp biểu diễn múa cổ điển Châu Âu, đích đến cuối cùng là Vienna. Thẩm Tự dự định về trước mấy ngày, đặt xong vé máy bay, thời gian vẫn còn dư khá nhiều, có thể điều chỉnh lại trạng thái.
Đáng tiếc có người không cho.
Khi Thẩm Tinh ký hợp đồng với HN, bên đó đã đưa ra điều kiện kỳ lạ: “Đêm nay tập đoàn Thái Hòa sẽ tổ chức tiệc rượu thương nghiệp ở Bắc Kinh, hy vọng Thẩm Tự xuất hiện.”
“Chị đã nói sao ông già Diêu mập chết tiệt kia lại đột nhiên thay đổi, hóa ra là nổi lòng tà dâm.” Sư tỷ gọi điện mắng chửi: “Phải trách chị, để em đụng trúng tên rác rưởi. Hợp đồng này chị không kí, gần đây em cũng nên cẩn thận một chút, chị sợ ý dâm ông ta chưa...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đi.” Thẩm Tự tự nhiên đáp.
Sư tỷ có hơi ngốc ‘hả’ một tiếng
“Có tiền mà sao lại không kiếm?” Thẩm Tự lại rất bình tĩnh: “Chỉ bảo ông ta đem hợp đồng tới.”
Không cần thiết.
Vẻ thờ ơ xa cách trên người Tề Thịnh, hoàn toàn không giống như muốn nhìn thấy cô; lại lùi về một ngàn bước để nói, cho dù Tề Thịnh có thật sự muốn cô, dù cô có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát được. Không bằng cứ bình thản thẳng thắn, cùng lắm thì đắc tội tới anh thôi.
Dù sao cô cũng không phải chưa từng đắc tội anh.
Sự thật đã chứng minh, thật sự lo lắng dư thừa.
Từ lúc mở màn đến tàn cuộc của bữa tiệc tập đoàn Thái Hòa kéo dài bốn tiếng, Tề Thịnh chưa từng xuất hiện, chỉ được nhắc đến trong một số bài phát biểu của lãnh đạo. Thẩm Tự chịu đựng đến khi tan cuộc, thuận lợi ký hợp đồng.
Ông già Diêu kia thật sự giống như một tên tà dâm, tròng mắt liên tục liếc về phía cô.
So với thấy sắc nảy lòng tham, lại càng giống…
Nhìn chằm chằm vào một cây rụng tiền.
_
Ngày hôm sau, Thẩm Tự bước lên chuyến bay tới Vienna.
Các thị trấn trên núi ở Trung Âu có phong cách lãng mạn, có thể dễ dàng bắt gặp các tòa nhà kiểu Baroque ở khắp mọi nơi, trong thành phố nhỏ trồng đầy những vườn hoa tulip và hoa đậu chổi, bên cạnh bức tượng vàng Strauss có những kẻ lãng tử chơi nhạc polka, Vienne vào tháng tư như một cảnh xuân say khướt.
Sau nhiều ngày liên tục huấn luyện và diễn tập khiến cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, năm nay Eros tuyên bố sẽ ra mắt bộ trang sức mới, tổ chức ở bên cạnh một học viện vẽ sơn dầu gần đó, mời các biên tập viên tạp chí thời trang, người nổi tiếng, thành viên VIP của thương hiệu, còn có các bạn bè riêng của nhà thiết kế. Bởi vì CEO Simon và Thẩm Tự có mối quan hệ thân thiết, nên được nhãn hiệu gửi thư mời tới.
Ngày hôm sau là đã phải diễn, Thẩm Tự cũng muốn cố gắng luyện tập, đến chạng vạng tối mới tới học viện tranh sơn dầu.
Bên trong sảnh tiệc sáng rực một vùng, các bức tượng tráng lệ, đường cong kỳ dị, màu sắc đối lập mạnh mẽ, kết hợp với hiệu quả của ánh sáng, như thể đang có một cơn gió lốc hoàn mỹ ẩn nấp dưới sự che chở của kiến trúc Baroque.
Bước tiệc cocktail của buổi biểu diễn vừa mới bắt đầu, mọi người đang tụ lại thành từng nhóm để trò chuyện.
Một người trẻ tuổi mắt xanh đứng gần Thẩm Tự nói nhỏ với bạn vài câu rồi bước về phía cô: “Cô là diễn viên à?”
“Không phải.” Thẩm Tự cong môi cười.
“Vậy đêm nay cô có kế hoạch gì không? Có lẽ chúng ta có thể ở cạnh nhau.” Thanh niên kia đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Cô rất quyến rũ.”
Thẩm Tự không ngờ lại nghe được lời thẳng thắn tới vậy, nên hơi nhướng đôi mày liễu lên. Cô nâng ly rượu chạm vào mép ly của anh ta, nhưng không nhận lấy danh thiếp kia: “Thật xin lỗi, tôi có việc rồi.”
Người ngoại quốc trẻ tuổi nhún vai, không để ý.
Thẩm Tự nhấp một ngụm rượu nhỏ, đột nhiên ngẩn người.
Bên trong đám người rộn ràng nhốn nháo, trong ánh sáng mơ hồ huyền ảo, cô cảm giác có người đang nhìn mình, tầm mắt người đó rất mãnh liệt giống như thủy triều vậy, cuốn bay thân xác cô, một loại cảm giác khó tả đâm mạnh vào tim cô.
Cách đó vài mét, Tề Thịnh khẽ gẩy tàn thuốc.
Thẩm Tự siết chặt ly rượu trong tay, không nhìn ra cảm xúc trên mặt, bình tĩnh ngoái đầu lại.
Tầm mắt ngay lập tức chạm nhau, giống như bị thiêu cháy.
Đôi mắt đen nhánh của Tề Thịnh đang tỉ mỉ quan sát cô, từ dưới lên trên, rõ ràng đuôi mắt không có cảm xúc gì, nhưng lại đè ép tới mức người ta cảm thấy khó thở.
Sóng ngầm âm thầm dâng lên trong mắt anh.
Không bị khống chế, cũng không có cách nào khống chế được.
Thẩm Tự cong môi dưới, dẫm lên giày cao gót bước về phía anh, bộ sườn xám trên người càng làm dáng người cô lả lướt yểu điệu, mái tóc óng ả, đôi mắt ngập ý xuân, đuôi mắt cong như họa, vẻ đẹp tỏa ra bốn phía.
“Anh ba.”
Cô hút lấy toàn bộ ánh mắt của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro