Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 38
2024-09-21 22:12:16
Lúc Thẩm Tự tỉnh lại vẫn còn hơi chóng mặt.
Màu sắc của nội thất sáng sủa mà nồng đậm, cách bày trí hoa lệ mà tinh tế, dùng một lượng lớn vỏ sò làm nền, nghiêng về thủ pháp không đối xứng Rococo, là phong cách thông thường của nước Áo, cô hẳn là còn đang ở Vienna.
Căn phòng này hình như có hơi quen mắt.
Cô xoa huyệt thái dương, khẽ híp mắt lại để thích ứng với ánh sáng, rất lâu sau mới tỉnh lại hoàn toàn.
"Tỉnh rồi à?"
Một giọng nam trầm thấp kéo ý thức của cô trở về.
Thẩm Tự run lên, chống hai tay bò dậy từ trên giường, chăn mỏng từ trên vai trượt xuống, lộ ra một chiếc váy ngủ hai dây, bên dưới lớp vải trắng là cảnh xuân kiều diễm.
Cô vô thức giơ tay lên che đậy, lại cảm thấy không cần thiết.
Dây dưa với Tề Thịnh nhiều năm như vậy, thủ đoạn của anh vừa ôn hòa, kích thích vừa xảo quyệt, biến thái, những chuyện nên làm hay không nên làm, anh đều đã làm. Lúc này cô mà hỏi quần áo thay như thế nào thì cũng có vẻ đã muộn.
"Sao anh lại ở đây?"
Sau khi hỏi xong, Thẩm Tự lại cảm thấy bản thân hỏi câu hỏi dư thừa. Cô càng nên hỏi là anh đã đưa cô đến nơi nào.
Tề Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha gần đó, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Anh quay lưng lại với ánh sáng mờ ảo, sắc mặt âm trầm mà nham hiểm. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng và sạch sẽ, là ngũ quan rõ ràng mạnh mẽ, khí chất hơi lạnh lùng.
"Em ngất xỉu."
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen hẹp dài ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Cô ngất xỉu?
Cô ngất xỉu ở buổi trình diễn?
Sao cô có thể ngất xỉu ở buổi trình diễn?
Thẩm Tự khẽ nhíu mày, sau khi nhớ lại mọi chuyện cô vẫn cảm thấy hơi lơ mơ. Một đống câu hỏi chưa được giải đáp xuất hiện. Không hiểu sao cô bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm:
Chẳng lẽ Tề Thịnh vốn không nói đùa, thật sự đã bỏ thứ gì vào trong rượu cho cô đấy chứ?
Thẩm Tự chần chờ nhìn về phía Tề Thịnh: "Anh…"
Nghi vấn còn chưa kịp nói ra, cửa phòng ngủ đã bị người khác đẩy ra, một bác sĩ cá nhân mang theo hòm thuốc đi tới.
Bên trong hòm thuốc đều là ống tiêm, chai truyền dịch, bông khử trùng, thuốc men, nhãn mác phía bên trên đều là tiếng Đức. Cô ấy liếc nhìn Tề Thịnh, sau khi được cho phép thì tiến lên cái bàn cạnh đó bắt đầu lấy chai truyền dịch ra.
Ấn đường Thẩm Tự khẽ giật.
Cô ngồi thẳng người, sau khi nhìn bác sĩ thì cảnh giác nhìn về phía Tề Thịnh: "Anh muốn làm gì?"
Đuôi lông mày của Tề Thịnh khẽ nhướng lên, trên mặt vẫn không có bao nhiêu cảm xúc như cũ: "Em nói xem tôi muốn làm cái gì?"
Lúc anh không cười, cả người đều toát ra khí thế sát phạt, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác hãi hùng khiếp vía, áp bức đến mức người ta không dám thở mạnh, không dám nói lớn tiếng, làm cái gì cũng không được tự nhiên, một nửa người tê dại đi.
"Jetzt Sofort?"
Bác sĩ tư nhân đeo khẩu trang bên cạnh hỏi một câu, sau đó đi thẳng về phía Thẩm Tự.
Là tiếng Đức, cô nghe không hiểu.
Có lẽ lúc Thượng Đế mở ra một cánh cửa cho người khác đã tiện tay đóng lại một cánh khác của người đó. Thẩm Tự tự nhận rất có năng khiếu ở phương diện nghệ thuật, nhưng về ngôn ngữ, đúng thật là nhược điểm của cô.
Trước đây, Tề Thịnh từng dạy cô, cùng một ngữ hệ hoặc ngữ tộc đều sẽ có những quy luật chung trong ngôn ngữ. Tuy nhiên, có lẽ giữa sinh viên nghệ thuật và sinh viên khoa học vẫn có một khoảng cách nhất định, cô vẫn không nắm được điểm them chốt. Xuất ngoại mấy năm, cô khó khăn lắm mới thành thục được tiếng Anh, quả thực không có sức lực học thêm ngôn ngữ khác.
Có trời mới biết trí nhớ giống như tên biến thái của Tề Thịnh là đến từ đâu, anh học một ngôn ngữ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Rất rõ ràng, ở phương diện học ngôn ngữ, cô không có điểm chung với một thần đồng khoa học tự nhiên đã "nhảy cóc hai lớp và tốt nghiệp đại học sớm một năm". Hơn nữa, hiện giờ cô không có tâm trạng để suy nghĩ lung tung.
Bây giờ cô chỉ muốn biết, Tề Thịnh rốt cuộc muốn tiêm cái gì cho cô?
"Tránh ra!" Thẩm Tự đẩy bác sĩ ra.
Cô hoàn toàn không rõ tình trạng hiện giờ, trong đầu Thẩm Tự lướt qua một vài dự đoán không tốt, trực tiếp lật người rơi xuống từ trên giường. Bác sĩ tư nhân sững sờ ngây người đứng bên cạnh, cũng không dám có hành động gì, nhìn Tề Thịnh với vẻ khó xử.
Tề Thịnh vẫn luôn nhìn cô, nhìn vẻ vẻ mặt biến đổi không ngừng của cô, nhìn cô căng thẳng lăn xuống giường, nhìn cô đi chân đất từng bước lùi về sau, anh không nói một lời nào.
"Anh bình tĩnh một chút đi, anh ba.” Thẩm Tự mở miệng, lắp bắp một hồi lâu, mới cố gắng nói ra một vài từ: "Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, hạn chế quyền tự do cá nhân và ép buộc tiêm thuốc là trái pháp luật…"
"Trái pháp luật?" Tề Thịnh nhướng mày.
Thẩm Tự nhìn thấy anh đứng dậy đi về phía mình, trái tim đập dồn dập, giày cũng không kịp mang. Cô đi chân trần giẫm lên thảm trải sàn lùi về phía sau: "Anh, anh đừng tới đây. Anh còn bước tới nữa tôi sẽ gọi 110."
"Ở đây là nước ngoài." Tề Thịnh dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô rồi trầm giọng nói.
"Tôi sẽ gọi 911!" Thẩm Tự cuống lên.
Cô nhìn xung quanh, giật mình nhận ra bản thân đã chạy nhầm hướng, bên này ngoại trừ góc tường thì không có thứ gì, thậm chí một đồ vật dùng để tự vệ cũng không có.
"911 là của nước Mỹ." Tề Thịnh nở nụ cười ngắn ngủi: "Số điện thoại báo cảnh sát ở Áo là 133, Tự Tự."
Đôi mắt đen nhánh của anh ta lướt qua cô từ dưới lên, từng chút một, như thể đang ngắm nhìn một món đồ vừa mới đến tay, trong đáy mắt có ý châm biếm nhàn nhạt: "Nhưng mà ngay cả điện thoại em cũng không có, làm sao báo cảnh sát được?"
Giống như là cảm thấy thú vị, anh cố ý chọc tức cô.
Thẩm Tự lùi một bước, Tề Thịnh tiến tới một bước, cho đến lúc sau lưng cô đụng phải vách tường.
Cô không thể lùi được nữa.
"Ngoan một chút đi. Tự Tự." Tề Thịnh rủ mắt, căn bản không bị lời khuyên của cô làm hồi tâm chuyển ý. Ngón tay lạnh lẽo của anh xoa lên vành tai của cô, khiến cô run rẩy, anh như là đang dỗ dành cô: "Không đau đâu, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."
"Anh đừng đụng vào tôi!"
Lúc Tề Thịnh nghiêng người đến gần, Thẩm Tự đánh về phía anh, đáng tiếc phản ứng của anh quá nhanh, cô đánh hụt một quyền.
Tề Thịnh khóa cổ tay và vai của cô lại, cùng lúc đó chân trái dịch chuyển một bước, dùng sức đá vào chân sau của cô, động tác gọn gàng, vừa nhanh vừa độc, dễ dàng quật ngã cô xuống giường.
Thẩm Tự hơi ngơ ngác.
"Xem ra em vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn, Tự Tự?" Tề Thịnh dùng một tay bắt lấy cổ tay cô ép lên trên, đầu ngón tay phải xẹt qua cổ nắm lấy cằm của cô, ép buộc cô phải ngẩng đầu nhìn lên mình: "Muốn tôi trói em sao?"
Thẩm Tự không ngờ sức lực của Tề Thịnh lại lớn như vậy.
Anh dạy cô đánh nhau, dạy cô cách dùng dao ngắn của quân đội. Cô vẫn luôn cho rằng nếu ra tay với anh thì có thể có hai phần thắng, dù sao trước đây cô đã từng chạy thoát thành công. Cô vốn nghĩ bản thân và Tề Thịnh chỉ chênh lệch một chút.
Cho tới hôm nay cô mới phát hiện, về phương diện đánh nhau này, cô không hề có khả năng phản kháng nào.
Có lẽ Tề Thịnh chưa từng thật sự dùng sức với cô.
"Thả tôi ra Tề Thịnh, anh điên rồi sao?"
"Anh tránh ra! Anh bị cái gì kích động vậy? Anh không thể bởi vì chia tay mà phát rồ như thế chứ?"
"Anh không có tình người sao, Tề Thịnh? Mau thả tôi ra!"
Thẩm Tự cử động một chút cũng không được, trong lòng hơi sợ: "Tề Thịnh, anh đừng khiến tôi hận anh!"
"Hận tôi?" Hơi thở của Tề Thịnh đè nặng lên cô, nhìn cô không thể động đậy, thái độ càng ngạo mạn và xấu xa hơn.
Ngón tay của anh rơi xuống môi cô, giống như ám chỉ mà vuốt ve môi cô, anh bỗng chốc bật cười: "Tôi thấy em vẫn luôn rất hận tôi."
Thẩm Tự thực sự muốn trốn thoát khỏi loại cảm giác ngột ngạt này, nhưng lại bị anh khống chế gắt gao, không thể động đậy.
Một chút sức lực nhỏ bé kia của cô ở trong mắt anh quả thật không đáng để nhắc tới.
Dưới ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ, ánh sáng mờ ảo khiến người ta không phân biệt được là sáng hay chiều. Trong sân, hoa nở rộ, cây cối um tùm, bên ngoài biệt thự là những bức tượng màu trắng xám, khắp nơi đều có những ô cửa sổ kính đầy hoa văn và những bức tranh sơn dầu lớn, nơi này càng giống như một lâu đài nhỏ.
Hơi thở trên người Tề Thịnh mát lạnh, cảm giác áp bức và xâm lược rất nặng, giống hệt như bản thân anh.
"Tôi đã thực sự nghĩ tới việc tìm một chỗ nhốt em lại." Tề Thịnh đứng thẳng người, một tay nhấc chân cô lên, nắm chặt mắt cá chân của cô, ngón cái cọ xát qua khớp xương của cô, nói: "Sau đó cho em một chiếc còng chân bằng bạch kim."
Dưới đáy mắt anh như có một đốm lửa được thắp sáng, sáng rực và lạnh lẽo, đốt cháy cơn nghiện đang sôi sục trong lòng.
Chỉ cần tưởng tượng chiếc còng chân bạch kim được tô điểm bằng đá quý, lạnh lẽo khóa lấy mắt cá chân của cô, chỉ cần cô hơi cự quậy, làn da trắng nõn sẽ bị hằn vết đỏ, đúng là rất khơi gợi dục niệm, gần như không áp chế được mà nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Thẩm Tự nhìn anh, cả người nổi đầy da gà, không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.
"Tôi không muốn, anh thả tôi ra!"
Màu sắc của nội thất sáng sủa mà nồng đậm, cách bày trí hoa lệ mà tinh tế, dùng một lượng lớn vỏ sò làm nền, nghiêng về thủ pháp không đối xứng Rococo, là phong cách thông thường của nước Áo, cô hẳn là còn đang ở Vienna.
Căn phòng này hình như có hơi quen mắt.
Cô xoa huyệt thái dương, khẽ híp mắt lại để thích ứng với ánh sáng, rất lâu sau mới tỉnh lại hoàn toàn.
"Tỉnh rồi à?"
Một giọng nam trầm thấp kéo ý thức của cô trở về.
Thẩm Tự run lên, chống hai tay bò dậy từ trên giường, chăn mỏng từ trên vai trượt xuống, lộ ra một chiếc váy ngủ hai dây, bên dưới lớp vải trắng là cảnh xuân kiều diễm.
Cô vô thức giơ tay lên che đậy, lại cảm thấy không cần thiết.
Dây dưa với Tề Thịnh nhiều năm như vậy, thủ đoạn của anh vừa ôn hòa, kích thích vừa xảo quyệt, biến thái, những chuyện nên làm hay không nên làm, anh đều đã làm. Lúc này cô mà hỏi quần áo thay như thế nào thì cũng có vẻ đã muộn.
"Sao anh lại ở đây?"
Sau khi hỏi xong, Thẩm Tự lại cảm thấy bản thân hỏi câu hỏi dư thừa. Cô càng nên hỏi là anh đã đưa cô đến nơi nào.
Tề Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha gần đó, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Anh quay lưng lại với ánh sáng mờ ảo, sắc mặt âm trầm mà nham hiểm. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng và sạch sẽ, là ngũ quan rõ ràng mạnh mẽ, khí chất hơi lạnh lùng.
"Em ngất xỉu."
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen hẹp dài ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Cô ngất xỉu?
Cô ngất xỉu ở buổi trình diễn?
Sao cô có thể ngất xỉu ở buổi trình diễn?
Thẩm Tự khẽ nhíu mày, sau khi nhớ lại mọi chuyện cô vẫn cảm thấy hơi lơ mơ. Một đống câu hỏi chưa được giải đáp xuất hiện. Không hiểu sao cô bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm:
Chẳng lẽ Tề Thịnh vốn không nói đùa, thật sự đã bỏ thứ gì vào trong rượu cho cô đấy chứ?
Thẩm Tự chần chờ nhìn về phía Tề Thịnh: "Anh…"
Nghi vấn còn chưa kịp nói ra, cửa phòng ngủ đã bị người khác đẩy ra, một bác sĩ cá nhân mang theo hòm thuốc đi tới.
Bên trong hòm thuốc đều là ống tiêm, chai truyền dịch, bông khử trùng, thuốc men, nhãn mác phía bên trên đều là tiếng Đức. Cô ấy liếc nhìn Tề Thịnh, sau khi được cho phép thì tiến lên cái bàn cạnh đó bắt đầu lấy chai truyền dịch ra.
Ấn đường Thẩm Tự khẽ giật.
Cô ngồi thẳng người, sau khi nhìn bác sĩ thì cảnh giác nhìn về phía Tề Thịnh: "Anh muốn làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đuôi lông mày của Tề Thịnh khẽ nhướng lên, trên mặt vẫn không có bao nhiêu cảm xúc như cũ: "Em nói xem tôi muốn làm cái gì?"
Lúc anh không cười, cả người đều toát ra khí thế sát phạt, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác hãi hùng khiếp vía, áp bức đến mức người ta không dám thở mạnh, không dám nói lớn tiếng, làm cái gì cũng không được tự nhiên, một nửa người tê dại đi.
"Jetzt Sofort?"
Bác sĩ tư nhân đeo khẩu trang bên cạnh hỏi một câu, sau đó đi thẳng về phía Thẩm Tự.
Là tiếng Đức, cô nghe không hiểu.
Có lẽ lúc Thượng Đế mở ra một cánh cửa cho người khác đã tiện tay đóng lại một cánh khác của người đó. Thẩm Tự tự nhận rất có năng khiếu ở phương diện nghệ thuật, nhưng về ngôn ngữ, đúng thật là nhược điểm của cô.
Trước đây, Tề Thịnh từng dạy cô, cùng một ngữ hệ hoặc ngữ tộc đều sẽ có những quy luật chung trong ngôn ngữ. Tuy nhiên, có lẽ giữa sinh viên nghệ thuật và sinh viên khoa học vẫn có một khoảng cách nhất định, cô vẫn không nắm được điểm them chốt. Xuất ngoại mấy năm, cô khó khăn lắm mới thành thục được tiếng Anh, quả thực không có sức lực học thêm ngôn ngữ khác.
Có trời mới biết trí nhớ giống như tên biến thái của Tề Thịnh là đến từ đâu, anh học một ngôn ngữ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Rất rõ ràng, ở phương diện học ngôn ngữ, cô không có điểm chung với một thần đồng khoa học tự nhiên đã "nhảy cóc hai lớp và tốt nghiệp đại học sớm một năm". Hơn nữa, hiện giờ cô không có tâm trạng để suy nghĩ lung tung.
Bây giờ cô chỉ muốn biết, Tề Thịnh rốt cuộc muốn tiêm cái gì cho cô?
"Tránh ra!" Thẩm Tự đẩy bác sĩ ra.
Cô hoàn toàn không rõ tình trạng hiện giờ, trong đầu Thẩm Tự lướt qua một vài dự đoán không tốt, trực tiếp lật người rơi xuống từ trên giường. Bác sĩ tư nhân sững sờ ngây người đứng bên cạnh, cũng không dám có hành động gì, nhìn Tề Thịnh với vẻ khó xử.
Tề Thịnh vẫn luôn nhìn cô, nhìn vẻ vẻ mặt biến đổi không ngừng của cô, nhìn cô căng thẳng lăn xuống giường, nhìn cô đi chân đất từng bước lùi về sau, anh không nói một lời nào.
"Anh bình tĩnh một chút đi, anh ba.” Thẩm Tự mở miệng, lắp bắp một hồi lâu, mới cố gắng nói ra một vài từ: "Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, hạn chế quyền tự do cá nhân và ép buộc tiêm thuốc là trái pháp luật…"
"Trái pháp luật?" Tề Thịnh nhướng mày.
Thẩm Tự nhìn thấy anh đứng dậy đi về phía mình, trái tim đập dồn dập, giày cũng không kịp mang. Cô đi chân trần giẫm lên thảm trải sàn lùi về phía sau: "Anh, anh đừng tới đây. Anh còn bước tới nữa tôi sẽ gọi 110."
"Ở đây là nước ngoài." Tề Thịnh dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô rồi trầm giọng nói.
"Tôi sẽ gọi 911!" Thẩm Tự cuống lên.
Cô nhìn xung quanh, giật mình nhận ra bản thân đã chạy nhầm hướng, bên này ngoại trừ góc tường thì không có thứ gì, thậm chí một đồ vật dùng để tự vệ cũng không có.
"911 là của nước Mỹ." Tề Thịnh nở nụ cười ngắn ngủi: "Số điện thoại báo cảnh sát ở Áo là 133, Tự Tự."
Đôi mắt đen nhánh của anh ta lướt qua cô từ dưới lên, từng chút một, như thể đang ngắm nhìn một món đồ vừa mới đến tay, trong đáy mắt có ý châm biếm nhàn nhạt: "Nhưng mà ngay cả điện thoại em cũng không có, làm sao báo cảnh sát được?"
Giống như là cảm thấy thú vị, anh cố ý chọc tức cô.
Thẩm Tự lùi một bước, Tề Thịnh tiến tới một bước, cho đến lúc sau lưng cô đụng phải vách tường.
Cô không thể lùi được nữa.
"Ngoan một chút đi. Tự Tự." Tề Thịnh rủ mắt, căn bản không bị lời khuyên của cô làm hồi tâm chuyển ý. Ngón tay lạnh lẽo của anh xoa lên vành tai của cô, khiến cô run rẩy, anh như là đang dỗ dành cô: "Không đau đâu, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh đừng đụng vào tôi!"
Lúc Tề Thịnh nghiêng người đến gần, Thẩm Tự đánh về phía anh, đáng tiếc phản ứng của anh quá nhanh, cô đánh hụt một quyền.
Tề Thịnh khóa cổ tay và vai của cô lại, cùng lúc đó chân trái dịch chuyển một bước, dùng sức đá vào chân sau của cô, động tác gọn gàng, vừa nhanh vừa độc, dễ dàng quật ngã cô xuống giường.
Thẩm Tự hơi ngơ ngác.
"Xem ra em vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn, Tự Tự?" Tề Thịnh dùng một tay bắt lấy cổ tay cô ép lên trên, đầu ngón tay phải xẹt qua cổ nắm lấy cằm của cô, ép buộc cô phải ngẩng đầu nhìn lên mình: "Muốn tôi trói em sao?"
Thẩm Tự không ngờ sức lực của Tề Thịnh lại lớn như vậy.
Anh dạy cô đánh nhau, dạy cô cách dùng dao ngắn của quân đội. Cô vẫn luôn cho rằng nếu ra tay với anh thì có thể có hai phần thắng, dù sao trước đây cô đã từng chạy thoát thành công. Cô vốn nghĩ bản thân và Tề Thịnh chỉ chênh lệch một chút.
Cho tới hôm nay cô mới phát hiện, về phương diện đánh nhau này, cô không hề có khả năng phản kháng nào.
Có lẽ Tề Thịnh chưa từng thật sự dùng sức với cô.
"Thả tôi ra Tề Thịnh, anh điên rồi sao?"
"Anh tránh ra! Anh bị cái gì kích động vậy? Anh không thể bởi vì chia tay mà phát rồ như thế chứ?"
"Anh không có tình người sao, Tề Thịnh? Mau thả tôi ra!"
Thẩm Tự cử động một chút cũng không được, trong lòng hơi sợ: "Tề Thịnh, anh đừng khiến tôi hận anh!"
"Hận tôi?" Hơi thở của Tề Thịnh đè nặng lên cô, nhìn cô không thể động đậy, thái độ càng ngạo mạn và xấu xa hơn.
Ngón tay của anh rơi xuống môi cô, giống như ám chỉ mà vuốt ve môi cô, anh bỗng chốc bật cười: "Tôi thấy em vẫn luôn rất hận tôi."
Thẩm Tự thực sự muốn trốn thoát khỏi loại cảm giác ngột ngạt này, nhưng lại bị anh khống chế gắt gao, không thể động đậy.
Một chút sức lực nhỏ bé kia của cô ở trong mắt anh quả thật không đáng để nhắc tới.
Dưới ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ, ánh sáng mờ ảo khiến người ta không phân biệt được là sáng hay chiều. Trong sân, hoa nở rộ, cây cối um tùm, bên ngoài biệt thự là những bức tượng màu trắng xám, khắp nơi đều có những ô cửa sổ kính đầy hoa văn và những bức tranh sơn dầu lớn, nơi này càng giống như một lâu đài nhỏ.
Hơi thở trên người Tề Thịnh mát lạnh, cảm giác áp bức và xâm lược rất nặng, giống hệt như bản thân anh.
"Tôi đã thực sự nghĩ tới việc tìm một chỗ nhốt em lại." Tề Thịnh đứng thẳng người, một tay nhấc chân cô lên, nắm chặt mắt cá chân của cô, ngón cái cọ xát qua khớp xương của cô, nói: "Sau đó cho em một chiếc còng chân bằng bạch kim."
Dưới đáy mắt anh như có một đốm lửa được thắp sáng, sáng rực và lạnh lẽo, đốt cháy cơn nghiện đang sôi sục trong lòng.
Chỉ cần tưởng tượng chiếc còng chân bạch kim được tô điểm bằng đá quý, lạnh lẽo khóa lấy mắt cá chân của cô, chỉ cần cô hơi cự quậy, làn da trắng nõn sẽ bị hằn vết đỏ, đúng là rất khơi gợi dục niệm, gần như không áp chế được mà nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Thẩm Tự nhìn anh, cả người nổi đầy da gà, không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.
"Tôi không muốn, anh thả tôi ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro