Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 40
2024-09-21 22:12:16
Vẻ mặt Tề Thịnh không chút thay đổi, anh ngả người ra sau, khóe môi khó phát hiện mà hạ xuống.
Anh không nói chuyện.
Nhưng Thẩm Tự liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của anh, trong lòng cô biết chắc câu sau của anh không phải lời gì tốt đẹp.
"Thẩm Tự, có phải em hơi thiếu giáo dục không?" Tề Thịnh nheo mắt lại, biểu cảm rất nguy hiểm. Anh cười lạnh, giọng nói âm trầm: "Người khác ăn mềm không ăn cứng còn em thì ăn cứng không ăn mềm?”
Quả nhiên.
Trong long Thẩm Tự thầm cười lạnh, mặt lại tỏ vẻ tiếc nuối, cô bắt chước giọng nói của nhân viên phục vụ khách hàng: "Tôi rất biết ơn anh đã đưa tôi về lúc tôi bị té xỉu. Thế nhưng trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng thật sự không tiện và cũng không thích hợp.”
Giọng điệu của cô đầy vẻ vô tội và khó xử: "Một cô gái nhỏ bé như tôi, không thể tiếp tục giữ anh lại đâu."
"..."
Công bằng mà nói thì giọng điệu này của cô thật sự khiến người khác muốn bóp cô một cái chết ngay.
Thật sự là không có ai dám bắt bẻ trước mặt anh như vậy.
Cô dường như chắc chắn rằng anh sẽ không làm gì mình.
Con ngươi Tề Thịnh trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo của anh quét từ dưới lên một lượt rồi khóa chặt lấy mặt cô.
Thẩm Tự bị ánh mắt của anh làm cho nổi da gà.
Cô thật sự hơi nhút nhát, khi nhìn thấy không có chuyển biến tốt thì lập tức biết dừng lại, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nói với giọng điệu rất đồng tình: "Anh ba, anh đừng nhìn tôi như vậy. Cứ để anh lưu lạc ngoài đường như vậy, thật ra tôi cũng ngại lắm.”
Ngại sao?
Vẻ khoe khoang hếch mũi lên trời của của cô có chỗ nào giống ngại chứ.
Thẩm Tự càng nói càng hăng, hoàn toàn không để ý đến việc mình là một người bệnh. Cô thẳng tay đặt chai dịch truyền sang một bên, lấy ra một xấp euro từ két sắt của Tề Thịnh ra rồi đưa cho anh.
Cô nhất quyết muốn chọc tức ăn: "Như vậy đi, tôi có thể cho anh một ít tiền đến khách sạn ở.”
Với xấp tiền Euro màu hồng tím làm nền, ngón tay Thẩm Tự có vẻ càng thêm tinh tế và trắng nõn hơn.
Tuy nhiên rơi vào đáy mắt Tề Thịnh, nó trở nên vô cùng chói mắt.
Thật khó để hình dung loại cảm giác này.
Người phụ nữ mà anh nuôi, đứng trong biệt thự anh mua cho cô, lấy tiền trong két sắt của anh, bố thí cho anh. Sau đó còn thúc giục anh nhanh chóng cút ra ngoài rồi ở khách sạn?
Thật là con mẹ nó khác gì lấy lông dê dán lên người dê chứ.
Không đợi anh phản ứng lại, Thẩm Tự đã không thể chờ đợi thêm nữa, lớn tiếng thúc giục: "Anh có thể đi được chưa?"
Cô đuổi anh đi, thật ra là vì cô sợ cảm giác của cô lúc này.
Không biết tại sao, rõ ràng là đã cách xa lâu như vậy nhưng khi cô tiếp xúc với Tề Thịnh lại không thấy có chút xa lạ hay khó chịu nào. Khi anh đến gần và chạm vào cô, trong tiềm thức cô thậm chí còn không có ý định tránh né. Mối quan hệ thân mật dường như đã khắc sâu trong xương tủy. Nhận thức này khiến cô hoảng sợ.
Cô và anh dường như chưa bao giờ có khoảng cách an toàn.
Tham luyến sự ấm áp không đúng lúc là thứ nguy hiểm nhất.
Giống như một con dao mỏng sắc bén, ánh sáng trong lưỡi dao sắc ấy sẽ hút mắt người. Nhưng sau khi khiến người ta mê luyến, sẽ vẫn không chút do dự đâm vào ngực đối phương.
Không bằng nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ.
Nhưng hành động này của cô ở trong mắt Tề Thịnh lại cất chứa một ý tứ khác: Cô đang chống đối anh.
Tề Thịnh bị cô làm cho tức đến mức bật cười.
Lúc Thẩm Tự nhét tiền vào tay anh, Tề Thịnh đã khóa chặt cổ tay cô, dùng sức siết lại, ấn người cô vào cánh cửa, bàn tay đang ôm eo cô véo thật mạnh: "Em nhất định phải chọc giận tôi?"
Cả người của Thẩm Tự đều bị anh khống chế.
Tề Thịnh nhíu mày, giọng nói khàn khàn khó che giấu sự giễu cợt: "Xem ra quy trình vừa rồi không đúng lắm, hình như em thích ép buộc hơn."
"Chẳng trách mỗi lần mơ thấy anh toàn là ác mộng." Thẩm Tự đau đớn, bị anh kích thích đến cả người run rẩy: "Anh có thể nhìn lại xem mình mỗi ngày đều đang làm những chuyện súc sinh gì không hả Tề Thịnh? Anh là biến thái sao!"
Cô hung hăng nhấc gối lên muốn đạp anh, nhưng lại bị anh phát hiện, bàn tay dùng sức nắm gối cô.
Động tác của anh không hề thương hoa, mà sức mạnh cũng không hề tiếc ngọc.
"Xem ra tôi đối xử với em còn chưa đủ biến thái." Tề Thịnh véo cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình. Anh dùng lực rất mạnh, véo má cô đến mức hơi đau: "Khi em giày vò tôi, sao em không nói?"
Giọng anh khàn khàn, cắn răng nói lời tục tĩu: "Tùy hứng cũng phải xem tôi có muốn chơi cùng em không đã chứ, Thẩm Tự."
Lời này có chút châm chọc.
"Ai cần gì anh chơi cùng?" Thẩm Tự ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía anh rất lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh nhạt.
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Những khoảnh khắc ấm áp đều là trò lừa bịp, chuyện không vui trong quá khứ không phải thứ có thể tùy tiện nhắc đến. Trong lòng anh và cô cũng không phải không có khúc mắc, cô không phải là người có tính hiền lành, ngoan ngoãn dịu dàng mà anh cũng không phải người có thể duy trì tính khí tốt quá lâu.
Lúc bọn họ đâm chọc nhau, mới là tính cách chân thật của họ.
"Sau khi đâm vào trái tim người khác, em nên đi thật xa, Thẩm Tự à." Đôi mắt đen láy của Tề Thịnh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dường như có sức nặng, ép người ta không thở nổi: "Em đã trở về, em nghĩ rằng tôi có thể buông tha em sao?"
Sự áp lực mà anh luôn cố kiềm chế như được buông lỏng ra, trong đáy mắt đều là sự hung ác, nham hiểm và lệ khí sắc bén.
Hai má của cô bị anh véo đến mức phát đau.
"Anh nghĩ rằng tôi còn để ý à?" Thẩm Tự nhìn thẳng vào anh không chút do dự: "Muốn uy hiếp hay trả thù thì nhanh lên đi, không cần hư tình giả ý với tôi.”
Cô nắm lấy tay anh, đặt lên cổ mình: "Anh có thể thẳng tay bóp chết tôi là được, mọi chuyện coi như xong."
"Thẩm Tự."
Tề Thịnh nhìn cô, nghiến răng.
"Không thì anh còn muốn như thế nào?" Thẩm Tự nhìn khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của hắn, cười khẽ, nhưng đáy mắt lại trống rỗng: "Muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh hay sao, anh ba?”
Hàng lông mi cong của cô khẽ chớp, che đi cảm xúc dưới đáy mắt: "Nếu như thứ anh muốn là cái này thì có thể buông tôi ra, ngay bây giờ tôi sẽ làm."
Lời nói phát ra lúc tức giận. Thế nhưng Thẩm Tự lại thật sự hạ vai, chuẩn bị quỳ xuống.
Tề Thịnh nắm lấy cánh tay cô, ngăn hành động của cô lại.
Sắc mặt anh cũng thay đổi.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Tề Thịnh nhìn cô, con ngươi lạnh lẽo u ám, giống như bị đóng băng. Anh thật sự bị cô làm cho tức giận đến bật cười: “Em thật sự rất giỏi.”
Thẩm Tự biết quá rõ cách chọc vào chỗ đau của anh, càng biết bắt chẹt trái tim anh.
Cô làm gì muốn quỳ với anh chứ?
Rõ ràng là chơi bài chà đạp lên bản thân mình làm anh tức giận mà thôi.
Không khí dường như bị đóng băng lại, ngay cả thở dốc cũng khó khăn.
Chỉ im lặng vài giây, bày tay Tề Thịnh ôm cô khẽ cử động, Thẩm Tự lập tức hít vào một hơi khí lạnh, bầu không khí giằng co lập tức bị đánh vỡ.
Tề Thịnh khẽ cau mày, vô thức nới lỏng tay: "Chạm phải chỗ nào rồi?"
Thẩm Tự nhìn tay trái của mình.
Trong quá trình lôi kéo, cô hoàn toàn quên mất mình vẫn đang truyền dịch. Lúc cô lấy tiền, chai truyền dịch được cô đặt lên trên két sắt sau đó quên mất cầm treo lại. Để ở nơi quá thấp, cho nên khi cô hoạt động máu bị chảy ngược lại.
Khá may mắn là không bị sưng.
Tề Thịnh cầm chai truyền dịch lên, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn chút lo lắng không thể nhận ra: "Truyền dịch mà em cũng có thể quên?"
"Anh hung dữ cái gì chứ?"
Thẩm Tự trừng mắt nhìn Tề Thịnh, lẩm bẩm mắng anh một đống, sau đó lại bắt đầu đổ lỗi cho anh: "Chẳng lẽ anh không quên à? Anh có đối xử với tôi như một người bệnh không? Nếu anh đi ra ngoài luôn, thì chẳng nhẽ tôi còn quên truyền dịch à?”
Sợ rằng anh đã đã quên mất vừa rồi anh đáng sợ như thế nào.
Tề Thịnh hiếm khi không cãi lại, anh im lặng.
Anh rũ mắt xuống, nhìn thẳng vào bàn tay đang truyền dịch của cô rồi lại nhìn ống dịch pha lẫn chút máu loãng, lông mày anh nhíu lại. Anh giống như muốn nắm lấy tay cô, nhưng vừa giơ lên đã giữ lại giữa không trung.
"Đau không?" Tề Thịnh nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Tự phát ra một tiếng "A" rất nhỏ, không phải vì cô không nghe rõ, mà là vì cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Dường như cô thật sự chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ cẩn thận này của anh.
Lại còn là một việc mà cô không để ý chút nào.
Môi Tề Thịnh mím chặt, anh rũ mắt xuống bước chân ra ngoài: "Tôi đi gọi bác sĩ."
"Anh gọi người ta làm gì?" Thẩm Tự hơi sửng sốt, cô cảm thấy anh thật sự không giống bình thường.
Cô tự mình điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch, đợi máu chảy ngược trở lại, mới chỉnh về như cũ: "Không sưng, không cần rút kim ra rồi cắm lại."
Đột nhiên cô có hơi không hiểu nổi anh.
Lúc trước rõ ràng anh bị cô chọc tới mức sắc mặt trở nên hung ác nham hiểm, lạnh lùng, đầu lông mày còn ẩn chứ lệ khí. Nhưng khi anh nghe thấy cô kêu đau, thì cảm giác áp bách trên người anh lập tức biến mất, cảm xúc của anh rất quái lạ.
Cuồng loạn nhưng lại kìm nén hết sức.
Bầu không khí hơi quỷ dị.
Tề Thịnh không quay đầu lại, dáng người thẳng tắp của anh giống như được bao trùm trong một lớp sương bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Anh không nói gì, một lúc sau đóng sầm cửa lại rời đi.
Dây thần kinh nào của anh bị chạm rồi?
Cô cũng không quá để ý, anh còn không xấu hổ mà tức giận cái gì.
Hơn nữa lúc trước đuổi thì anh không chịu đi. Giờ cô không giục nữa thì anh lại đi thẳng ra ngoài, không thèm chào tiếng nào.
Thẩm Tự khẽ nheo mắt lại, nhìn bóng lưng anh của anh, không hiểu sao cô đột nhiên thấy ngượng.
Một tay cô giơ chai dịch truyền lên rồi ngồi xuống, cất tiền giấy và tài liệu vào két sắt, quét mắt nhìn thấy một miếng giấy tuyên thành bị đè ở bên dưới. Tờ giấy hơi ố vàng, mực đã hơi phai màu, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là chữ viết tay trước đây của mình.
[Đoạn kiều bất đoạn, cô sơn bất cô
Chỉ nguyện trường kiều bất trường tình nghị trường, nhất thiết tòng hoan.]
Người ta nói "Đoạn kiều bất đoạn, can tràng đoạn; cô sơn bất cô, quân tâm cô”. Lúc cô luyện chữ cảm thấy có chỗ không ổn nên cố ý bỏ một nửa, chỉ viết nửa câu sau mà quên mất Lương Chúc* chia tay nhau trên cầu dài. Dù hai người họ lưỡng tình tương duyệt nhưng cuối cùng cũng không có được một cái kết viên mãn.
*Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài.
Bây giờ xem ra, thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn nhiều.
Tề Thịnh xoa xoa hàng lông mày, trong đầu nghĩ đến bàn tay cô, sự nóng nảy trong lòng lại nổi lên.
Những thành phố trên núi của châu Âu lãng mạn như thơ, biển hoa dại rực rỡ chìm trong kiến trúc baroque. Cỏ trước biệt thự xanh mướt như một tấm thảm, hương hoa diên vĩ vàng thoang thoảng. Pho tượng màu xám đứng hai bên sườn, khung cảnh giống như giấc mơ nhiều năm trước.
Trợ lý trưởng vẫn đợi bên ngoài, thấy anh đi ra mới bảo lái xe tiến lại gần.
"Đây là tài liệu mà anh cần xem qua, bản điện tử đã được sửa lại và gửi đến hộp thư của anh." Trợ lý trưởng mở cửa xe cho anh rồi đưa tài liệu: "Trong nước có việc muốn liên hệ với anh, hỏi anh có thời gian mở họp video hay không?”
Tề Thịnh đưa cổ tay lên nhìn thời gian: "Năm phút nữa.”
Trợ lý trưởng nhanh chóng trả lời phía bên kia rồi mở cửa hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Cậu đi mua ngay căn nhà bên cạnh." Tay Tề Thịnh đè lên chiếc cúc áo thứ hai, màu mắt rất trầm.
Tổng trợ lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không cần suy nghĩ anh ta cũng đoán được anh đã bị đuổi ra ngoài, thế nên anh ta công thức hóa mà nhắc nhở: "Anh vẫn còn hai biệt thự trên sườn Tyrol và Poestling Berg, cũng cách đây không xa.”
Tề Thịnh nâng mí mắt lên.
Không cần anh phải nói gì, trở lý trưởng đã biết mình hơi lắm miệng. Rất rõ ràng, anh muốn cách cô thật gần.
Trợ lý trưởng cụp mắt xuống.
Không cách quá xa cũng không đặt khách sạn. Hiệu suất làm việc của trợ lý trưởng vẫn luôn rất cao, không mất nhiều thời gian, Tề Thịnh đã ngồi ở ghế sau mở cuộc họp video với đám người trong nước.
"Từ lúc đợt thông báo thứ hai phát ra, bây giờ là 22:15:14 theo giờ Bắc Kinh. Lúc này chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã xuất hiện thêm một đợt thu mua mới." Phó Thiếu Trạch nhẹ thở dài, trêu đùa: "Anh không sợ tình thế đảo ngược sao?"
"Đừng nói mấy lời vô ích, mọi chuyện đều nằm trong dự đoán." Tề Thịnh xoa xoa lông mày, không quan tâm lắm: "Để mắt đến mấy quỹ phòng hộ, mỗi ngày báo cáo lại một lần. Bảo Đoạn Duật Bạch hành động nhanh lên một chút."
"Ở Châu Âu mấy vụ liên quan tới “Luật chống độc quyền” rất khó thắng, cả trong và ngoài nước đều không coi trọng vụ kiện này." Sắc mặt Phó Thiếu Trạch không tốt lắm: "Mới được năm tháng, Tiểu Bạch đã làm nhanh nhất có thể rồi."
Giọng anh ta trầm xuống: "Nhưng trước khi tòa ra phán quyết, anh thật sự không quan tâm đến những trở ngại của cổ phiếu à?"
Tề Thịnh gõ tay lên bàn, vẫn không chút để ý như trước: "Tổn thất bao nhiêu tôi sẽ chịu trách nhiệm, tiếp tục mua vào.”
Phó Thiệu Trạch nhíu mày, bỏ qua đề tài này.
"Còn một chuyện nữa, tự anh xem đi." Phó Thiếu Trạch gõ bàn phím, gửi qua một email: "Đám tay chân ở thành phố Thiệu đã bị nhà họ Hạ sờ tới, trước đây nếu chuyện không lớn chỉ cần giải quyết nhẹ nhàng là được, nhưng lần này suýt chút nữa đã bị Hạ Cửu giết chết."
Anh ta nói đến đây thì dừng, chỉ nói bóng gió: "Gần đây hướng gió hơi sai."
"Tay chân bên thành phố Thiệu không biết kiềm chế, bị thế cũng phải thôi.” Tề Thịnh nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên hung ác nham hiểm.
"Tuy nói như vậy, nhưng mọi người đều cùng một vòng, cần nể mặt thì vẫn phải nể mặt. Đâu ra chuyện cứ thế đánh chết người."
Phó Thiếu Trạch nghiêng người ra sau, hờ hững nói: "Anh không nên ra nước ngoài vào lúc này."
Hai phe phái lớn do Lam Hạch và Quân Kiến cầm đầu, một phe tập trung vào các sản xuất và liên doanh các doanh nghiệp, còn phe kia tập trung vào hoạt động hội nhập và mua bán quốc tế. Trong hai năm, không thiếu lúc cạnh tranh. Kiếm tiền trong chiến trường, âm mưu trong âm mưu ngoài, người bên ngoài cơ bản không nhìn thấy. Thứ bên ngoài có thể nhìn thấy chỉ là lách luật, đút lót, bán khống, cài gián điệp thương mại, chỉ những vấn đề nổi cộm mới bị đưa lên hot search.
Hai phe vẫn duy trì sự cân bằng kỳ diệu này trong vài năm qua, không hoàn toàn xé mặt.
Bởi vì thị trường khác nhau, hướng đầu tư và bố cục chiến lược khác nhau và cũng là để tránh giẫm lên ranh giới của luật độc quyền. Trong vài năm tới chắc chắn sẽ không có nhà nào có thể độc quyền được. Nhưng cạnh tranh, cướp thị trường của đối phương là chuyện không thể nào dừng lại được.
"Tôi không ra nước ngoài thì anh ta sẽ không ra tay." Tề Thịnh cười rất nhẹ, chậm rãi búng chuỗi Phật châu trên cổ tay, ý cười không chạm đến đáy mắt.
"Tôi còn tưởng anh ra nước ngoài là vì đuổi theo người phụ nữ nào đó cơ đấy." Bên kia truyền đến giọng nói trêu chọc.
Anh không nói chuyện.
Nhưng Thẩm Tự liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của anh, trong lòng cô biết chắc câu sau của anh không phải lời gì tốt đẹp.
"Thẩm Tự, có phải em hơi thiếu giáo dục không?" Tề Thịnh nheo mắt lại, biểu cảm rất nguy hiểm. Anh cười lạnh, giọng nói âm trầm: "Người khác ăn mềm không ăn cứng còn em thì ăn cứng không ăn mềm?”
Quả nhiên.
Trong long Thẩm Tự thầm cười lạnh, mặt lại tỏ vẻ tiếc nuối, cô bắt chước giọng nói của nhân viên phục vụ khách hàng: "Tôi rất biết ơn anh đã đưa tôi về lúc tôi bị té xỉu. Thế nhưng trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng thật sự không tiện và cũng không thích hợp.”
Giọng điệu của cô đầy vẻ vô tội và khó xử: "Một cô gái nhỏ bé như tôi, không thể tiếp tục giữ anh lại đâu."
"..."
Công bằng mà nói thì giọng điệu này của cô thật sự khiến người khác muốn bóp cô một cái chết ngay.
Thật sự là không có ai dám bắt bẻ trước mặt anh như vậy.
Cô dường như chắc chắn rằng anh sẽ không làm gì mình.
Con ngươi Tề Thịnh trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo của anh quét từ dưới lên một lượt rồi khóa chặt lấy mặt cô.
Thẩm Tự bị ánh mắt của anh làm cho nổi da gà.
Cô thật sự hơi nhút nhát, khi nhìn thấy không có chuyển biến tốt thì lập tức biết dừng lại, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nói với giọng điệu rất đồng tình: "Anh ba, anh đừng nhìn tôi như vậy. Cứ để anh lưu lạc ngoài đường như vậy, thật ra tôi cũng ngại lắm.”
Ngại sao?
Vẻ khoe khoang hếch mũi lên trời của của cô có chỗ nào giống ngại chứ.
Thẩm Tự càng nói càng hăng, hoàn toàn không để ý đến việc mình là một người bệnh. Cô thẳng tay đặt chai dịch truyền sang một bên, lấy ra một xấp euro từ két sắt của Tề Thịnh ra rồi đưa cho anh.
Cô nhất quyết muốn chọc tức ăn: "Như vậy đi, tôi có thể cho anh một ít tiền đến khách sạn ở.”
Với xấp tiền Euro màu hồng tím làm nền, ngón tay Thẩm Tự có vẻ càng thêm tinh tế và trắng nõn hơn.
Tuy nhiên rơi vào đáy mắt Tề Thịnh, nó trở nên vô cùng chói mắt.
Thật khó để hình dung loại cảm giác này.
Người phụ nữ mà anh nuôi, đứng trong biệt thự anh mua cho cô, lấy tiền trong két sắt của anh, bố thí cho anh. Sau đó còn thúc giục anh nhanh chóng cút ra ngoài rồi ở khách sạn?
Thật là con mẹ nó khác gì lấy lông dê dán lên người dê chứ.
Không đợi anh phản ứng lại, Thẩm Tự đã không thể chờ đợi thêm nữa, lớn tiếng thúc giục: "Anh có thể đi được chưa?"
Cô đuổi anh đi, thật ra là vì cô sợ cảm giác của cô lúc này.
Không biết tại sao, rõ ràng là đã cách xa lâu như vậy nhưng khi cô tiếp xúc với Tề Thịnh lại không thấy có chút xa lạ hay khó chịu nào. Khi anh đến gần và chạm vào cô, trong tiềm thức cô thậm chí còn không có ý định tránh né. Mối quan hệ thân mật dường như đã khắc sâu trong xương tủy. Nhận thức này khiến cô hoảng sợ.
Cô và anh dường như chưa bao giờ có khoảng cách an toàn.
Tham luyến sự ấm áp không đúng lúc là thứ nguy hiểm nhất.
Giống như một con dao mỏng sắc bén, ánh sáng trong lưỡi dao sắc ấy sẽ hút mắt người. Nhưng sau khi khiến người ta mê luyến, sẽ vẫn không chút do dự đâm vào ngực đối phương.
Không bằng nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ.
Nhưng hành động này của cô ở trong mắt Tề Thịnh lại cất chứa một ý tứ khác: Cô đang chống đối anh.
Tề Thịnh bị cô làm cho tức đến mức bật cười.
Lúc Thẩm Tự nhét tiền vào tay anh, Tề Thịnh đã khóa chặt cổ tay cô, dùng sức siết lại, ấn người cô vào cánh cửa, bàn tay đang ôm eo cô véo thật mạnh: "Em nhất định phải chọc giận tôi?"
Cả người của Thẩm Tự đều bị anh khống chế.
Tề Thịnh nhíu mày, giọng nói khàn khàn khó che giấu sự giễu cợt: "Xem ra quy trình vừa rồi không đúng lắm, hình như em thích ép buộc hơn."
"Chẳng trách mỗi lần mơ thấy anh toàn là ác mộng." Thẩm Tự đau đớn, bị anh kích thích đến cả người run rẩy: "Anh có thể nhìn lại xem mình mỗi ngày đều đang làm những chuyện súc sinh gì không hả Tề Thịnh? Anh là biến thái sao!"
Cô hung hăng nhấc gối lên muốn đạp anh, nhưng lại bị anh phát hiện, bàn tay dùng sức nắm gối cô.
Động tác của anh không hề thương hoa, mà sức mạnh cũng không hề tiếc ngọc.
"Xem ra tôi đối xử với em còn chưa đủ biến thái." Tề Thịnh véo cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình. Anh dùng lực rất mạnh, véo má cô đến mức hơi đau: "Khi em giày vò tôi, sao em không nói?"
Giọng anh khàn khàn, cắn răng nói lời tục tĩu: "Tùy hứng cũng phải xem tôi có muốn chơi cùng em không đã chứ, Thẩm Tự."
Lời này có chút châm chọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai cần gì anh chơi cùng?" Thẩm Tự ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía anh rất lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh nhạt.
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Những khoảnh khắc ấm áp đều là trò lừa bịp, chuyện không vui trong quá khứ không phải thứ có thể tùy tiện nhắc đến. Trong lòng anh và cô cũng không phải không có khúc mắc, cô không phải là người có tính hiền lành, ngoan ngoãn dịu dàng mà anh cũng không phải người có thể duy trì tính khí tốt quá lâu.
Lúc bọn họ đâm chọc nhau, mới là tính cách chân thật của họ.
"Sau khi đâm vào trái tim người khác, em nên đi thật xa, Thẩm Tự à." Đôi mắt đen láy của Tề Thịnh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dường như có sức nặng, ép người ta không thở nổi: "Em đã trở về, em nghĩ rằng tôi có thể buông tha em sao?"
Sự áp lực mà anh luôn cố kiềm chế như được buông lỏng ra, trong đáy mắt đều là sự hung ác, nham hiểm và lệ khí sắc bén.
Hai má của cô bị anh véo đến mức phát đau.
"Anh nghĩ rằng tôi còn để ý à?" Thẩm Tự nhìn thẳng vào anh không chút do dự: "Muốn uy hiếp hay trả thù thì nhanh lên đi, không cần hư tình giả ý với tôi.”
Cô nắm lấy tay anh, đặt lên cổ mình: "Anh có thể thẳng tay bóp chết tôi là được, mọi chuyện coi như xong."
"Thẩm Tự."
Tề Thịnh nhìn cô, nghiến răng.
"Không thì anh còn muốn như thế nào?" Thẩm Tự nhìn khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của hắn, cười khẽ, nhưng đáy mắt lại trống rỗng: "Muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh hay sao, anh ba?”
Hàng lông mi cong của cô khẽ chớp, che đi cảm xúc dưới đáy mắt: "Nếu như thứ anh muốn là cái này thì có thể buông tôi ra, ngay bây giờ tôi sẽ làm."
Lời nói phát ra lúc tức giận. Thế nhưng Thẩm Tự lại thật sự hạ vai, chuẩn bị quỳ xuống.
Tề Thịnh nắm lấy cánh tay cô, ngăn hành động của cô lại.
Sắc mặt anh cũng thay đổi.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Tề Thịnh nhìn cô, con ngươi lạnh lẽo u ám, giống như bị đóng băng. Anh thật sự bị cô làm cho tức giận đến bật cười: “Em thật sự rất giỏi.”
Thẩm Tự biết quá rõ cách chọc vào chỗ đau của anh, càng biết bắt chẹt trái tim anh.
Cô làm gì muốn quỳ với anh chứ?
Rõ ràng là chơi bài chà đạp lên bản thân mình làm anh tức giận mà thôi.
Không khí dường như bị đóng băng lại, ngay cả thở dốc cũng khó khăn.
Chỉ im lặng vài giây, bày tay Tề Thịnh ôm cô khẽ cử động, Thẩm Tự lập tức hít vào một hơi khí lạnh, bầu không khí giằng co lập tức bị đánh vỡ.
Tề Thịnh khẽ cau mày, vô thức nới lỏng tay: "Chạm phải chỗ nào rồi?"
Thẩm Tự nhìn tay trái của mình.
Trong quá trình lôi kéo, cô hoàn toàn quên mất mình vẫn đang truyền dịch. Lúc cô lấy tiền, chai truyền dịch được cô đặt lên trên két sắt sau đó quên mất cầm treo lại. Để ở nơi quá thấp, cho nên khi cô hoạt động máu bị chảy ngược lại.
Khá may mắn là không bị sưng.
Tề Thịnh cầm chai truyền dịch lên, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn chút lo lắng không thể nhận ra: "Truyền dịch mà em cũng có thể quên?"
"Anh hung dữ cái gì chứ?"
Thẩm Tự trừng mắt nhìn Tề Thịnh, lẩm bẩm mắng anh một đống, sau đó lại bắt đầu đổ lỗi cho anh: "Chẳng lẽ anh không quên à? Anh có đối xử với tôi như một người bệnh không? Nếu anh đi ra ngoài luôn, thì chẳng nhẽ tôi còn quên truyền dịch à?”
Sợ rằng anh đã đã quên mất vừa rồi anh đáng sợ như thế nào.
Tề Thịnh hiếm khi không cãi lại, anh im lặng.
Anh rũ mắt xuống, nhìn thẳng vào bàn tay đang truyền dịch của cô rồi lại nhìn ống dịch pha lẫn chút máu loãng, lông mày anh nhíu lại. Anh giống như muốn nắm lấy tay cô, nhưng vừa giơ lên đã giữ lại giữa không trung.
"Đau không?" Tề Thịnh nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Tự phát ra một tiếng "A" rất nhỏ, không phải vì cô không nghe rõ, mà là vì cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Dường như cô thật sự chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ cẩn thận này của anh.
Lại còn là một việc mà cô không để ý chút nào.
Môi Tề Thịnh mím chặt, anh rũ mắt xuống bước chân ra ngoài: "Tôi đi gọi bác sĩ."
"Anh gọi người ta làm gì?" Thẩm Tự hơi sửng sốt, cô cảm thấy anh thật sự không giống bình thường.
Cô tự mình điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch, đợi máu chảy ngược trở lại, mới chỉnh về như cũ: "Không sưng, không cần rút kim ra rồi cắm lại."
Đột nhiên cô có hơi không hiểu nổi anh.
Lúc trước rõ ràng anh bị cô chọc tới mức sắc mặt trở nên hung ác nham hiểm, lạnh lùng, đầu lông mày còn ẩn chứ lệ khí. Nhưng khi anh nghe thấy cô kêu đau, thì cảm giác áp bách trên người anh lập tức biến mất, cảm xúc của anh rất quái lạ.
Cuồng loạn nhưng lại kìm nén hết sức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu không khí hơi quỷ dị.
Tề Thịnh không quay đầu lại, dáng người thẳng tắp của anh giống như được bao trùm trong một lớp sương bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Anh không nói gì, một lúc sau đóng sầm cửa lại rời đi.
Dây thần kinh nào của anh bị chạm rồi?
Cô cũng không quá để ý, anh còn không xấu hổ mà tức giận cái gì.
Hơn nữa lúc trước đuổi thì anh không chịu đi. Giờ cô không giục nữa thì anh lại đi thẳng ra ngoài, không thèm chào tiếng nào.
Thẩm Tự khẽ nheo mắt lại, nhìn bóng lưng anh của anh, không hiểu sao cô đột nhiên thấy ngượng.
Một tay cô giơ chai dịch truyền lên rồi ngồi xuống, cất tiền giấy và tài liệu vào két sắt, quét mắt nhìn thấy một miếng giấy tuyên thành bị đè ở bên dưới. Tờ giấy hơi ố vàng, mực đã hơi phai màu, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là chữ viết tay trước đây của mình.
[Đoạn kiều bất đoạn, cô sơn bất cô
Chỉ nguyện trường kiều bất trường tình nghị trường, nhất thiết tòng hoan.]
Người ta nói "Đoạn kiều bất đoạn, can tràng đoạn; cô sơn bất cô, quân tâm cô”. Lúc cô luyện chữ cảm thấy có chỗ không ổn nên cố ý bỏ một nửa, chỉ viết nửa câu sau mà quên mất Lương Chúc* chia tay nhau trên cầu dài. Dù hai người họ lưỡng tình tương duyệt nhưng cuối cùng cũng không có được một cái kết viên mãn.
*Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài.
Bây giờ xem ra, thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn nhiều.
Tề Thịnh xoa xoa hàng lông mày, trong đầu nghĩ đến bàn tay cô, sự nóng nảy trong lòng lại nổi lên.
Những thành phố trên núi của châu Âu lãng mạn như thơ, biển hoa dại rực rỡ chìm trong kiến trúc baroque. Cỏ trước biệt thự xanh mướt như một tấm thảm, hương hoa diên vĩ vàng thoang thoảng. Pho tượng màu xám đứng hai bên sườn, khung cảnh giống như giấc mơ nhiều năm trước.
Trợ lý trưởng vẫn đợi bên ngoài, thấy anh đi ra mới bảo lái xe tiến lại gần.
"Đây là tài liệu mà anh cần xem qua, bản điện tử đã được sửa lại và gửi đến hộp thư của anh." Trợ lý trưởng mở cửa xe cho anh rồi đưa tài liệu: "Trong nước có việc muốn liên hệ với anh, hỏi anh có thời gian mở họp video hay không?”
Tề Thịnh đưa cổ tay lên nhìn thời gian: "Năm phút nữa.”
Trợ lý trưởng nhanh chóng trả lời phía bên kia rồi mở cửa hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Cậu đi mua ngay căn nhà bên cạnh." Tay Tề Thịnh đè lên chiếc cúc áo thứ hai, màu mắt rất trầm.
Tổng trợ lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không cần suy nghĩ anh ta cũng đoán được anh đã bị đuổi ra ngoài, thế nên anh ta công thức hóa mà nhắc nhở: "Anh vẫn còn hai biệt thự trên sườn Tyrol và Poestling Berg, cũng cách đây không xa.”
Tề Thịnh nâng mí mắt lên.
Không cần anh phải nói gì, trở lý trưởng đã biết mình hơi lắm miệng. Rất rõ ràng, anh muốn cách cô thật gần.
Trợ lý trưởng cụp mắt xuống.
Không cách quá xa cũng không đặt khách sạn. Hiệu suất làm việc của trợ lý trưởng vẫn luôn rất cao, không mất nhiều thời gian, Tề Thịnh đã ngồi ở ghế sau mở cuộc họp video với đám người trong nước.
"Từ lúc đợt thông báo thứ hai phát ra, bây giờ là 22:15:14 theo giờ Bắc Kinh. Lúc này chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã xuất hiện thêm một đợt thu mua mới." Phó Thiếu Trạch nhẹ thở dài, trêu đùa: "Anh không sợ tình thế đảo ngược sao?"
"Đừng nói mấy lời vô ích, mọi chuyện đều nằm trong dự đoán." Tề Thịnh xoa xoa lông mày, không quan tâm lắm: "Để mắt đến mấy quỹ phòng hộ, mỗi ngày báo cáo lại một lần. Bảo Đoạn Duật Bạch hành động nhanh lên một chút."
"Ở Châu Âu mấy vụ liên quan tới “Luật chống độc quyền” rất khó thắng, cả trong và ngoài nước đều không coi trọng vụ kiện này." Sắc mặt Phó Thiếu Trạch không tốt lắm: "Mới được năm tháng, Tiểu Bạch đã làm nhanh nhất có thể rồi."
Giọng anh ta trầm xuống: "Nhưng trước khi tòa ra phán quyết, anh thật sự không quan tâm đến những trở ngại của cổ phiếu à?"
Tề Thịnh gõ tay lên bàn, vẫn không chút để ý như trước: "Tổn thất bao nhiêu tôi sẽ chịu trách nhiệm, tiếp tục mua vào.”
Phó Thiệu Trạch nhíu mày, bỏ qua đề tài này.
"Còn một chuyện nữa, tự anh xem đi." Phó Thiếu Trạch gõ bàn phím, gửi qua một email: "Đám tay chân ở thành phố Thiệu đã bị nhà họ Hạ sờ tới, trước đây nếu chuyện không lớn chỉ cần giải quyết nhẹ nhàng là được, nhưng lần này suýt chút nữa đã bị Hạ Cửu giết chết."
Anh ta nói đến đây thì dừng, chỉ nói bóng gió: "Gần đây hướng gió hơi sai."
"Tay chân bên thành phố Thiệu không biết kiềm chế, bị thế cũng phải thôi.” Tề Thịnh nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên hung ác nham hiểm.
"Tuy nói như vậy, nhưng mọi người đều cùng một vòng, cần nể mặt thì vẫn phải nể mặt. Đâu ra chuyện cứ thế đánh chết người."
Phó Thiếu Trạch nghiêng người ra sau, hờ hững nói: "Anh không nên ra nước ngoài vào lúc này."
Hai phe phái lớn do Lam Hạch và Quân Kiến cầm đầu, một phe tập trung vào các sản xuất và liên doanh các doanh nghiệp, còn phe kia tập trung vào hoạt động hội nhập và mua bán quốc tế. Trong hai năm, không thiếu lúc cạnh tranh. Kiếm tiền trong chiến trường, âm mưu trong âm mưu ngoài, người bên ngoài cơ bản không nhìn thấy. Thứ bên ngoài có thể nhìn thấy chỉ là lách luật, đút lót, bán khống, cài gián điệp thương mại, chỉ những vấn đề nổi cộm mới bị đưa lên hot search.
Hai phe vẫn duy trì sự cân bằng kỳ diệu này trong vài năm qua, không hoàn toàn xé mặt.
Bởi vì thị trường khác nhau, hướng đầu tư và bố cục chiến lược khác nhau và cũng là để tránh giẫm lên ranh giới của luật độc quyền. Trong vài năm tới chắc chắn sẽ không có nhà nào có thể độc quyền được. Nhưng cạnh tranh, cướp thị trường của đối phương là chuyện không thể nào dừng lại được.
"Tôi không ra nước ngoài thì anh ta sẽ không ra tay." Tề Thịnh cười rất nhẹ, chậm rãi búng chuỗi Phật châu trên cổ tay, ý cười không chạm đến đáy mắt.
"Tôi còn tưởng anh ra nước ngoài là vì đuổi theo người phụ nữ nào đó cơ đấy." Bên kia truyền đến giọng nói trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro