Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Các anh đừng đánh nhau nha
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Nếu như bị đám người Bắc Đấu và Thất Tinh nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm ở chỗ
này, nỗi oan nàng phải gánh lấy hẳn là có thể sánh cùng với thiên địa.
Hơn nữa quan hệ giữa nàng và Kỷ Hoàng không thể bị người ngoài biết được.
"Tôi tránh đi một chút vậy." Kỷ Tu Nhiễm mở miệng, ánh mắt dừng lại ở trên chiếc tủ lớn đó.
Mắt thấy Kỷ Tu Nhiễm kéo cửa tủ ra, Diệp Oản Oản hét lớn một tiếng, "Không nên ——!!!"
Cửa tủ lớn mở ra, con ngươi ôn nhu tựa như gió mát kia, đã cùng với con ngươi băng sương lạnh như gió rét ở bên trong nọ, ở cùng một chỗ…
Diệp Oản Oản gào thét bi thương một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Chuyện này... Quả thật là làm bậy rồi!
"Phong tỷ! Phong tỷ! Ồ? Cửa nhà của Phong tỷ làm sao lại hư rồi?"
Diệp Oản Oản che mặt nâng trán, chỉ có thể đem Kỷ Tu Nhiễm đẩy vào, sau đó giương mắt dòm hai vị đại lão bên trong, "Ủy khuất cho hai vị rồi, tôi lập tức đem người đuổi đi! Các anh... Các anh... Sống chung hòa bình nha!"
Cũng đừng nên đánh nhau ở bên trong nha...
Nàng rất muốn khóc...
Kỷ Tu Nhiễm hướng về nam nhân bên cạnh nhìn một cái, phong khinh vân đạm cười một tiếng, "Được."
Không hổ là Kỷ Tu Nhiễm mà! Lại có thể nhìn thấy một người đàn ông khác ở trong ngăn tủ mà còn có thể cười được! Một chút phản ứng khác thường cũng không có!
Nàng chọc phải rốt cuộc đều là dạng nhân vật đáng sợ gì vậy trời!
Về phần Tu La Chủ, ánh mắt như đao kiếm kia nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Diệp Oản Oản vội vàng đóng cửa tủ lại.
Trong nháy mắt khi nàng đóng cửa tủ lại, Bắc Đấu và Thất Tinh đi vào.
Bắc Đẩu đặt mông ngồi xuống ở trên ghế sa lon, trực tiếp bưng ly trà mới vừa rồi Kỷ Hoàng uống lên, ực ực uống hai ngụm, không hề ý thức được chút nào việc ly trà này vẫn còn ấm, hay là mới vừa rồi có người đến.
"Phong tỷ, làm sao cánh cửa của tỷ lại hư rồi vậy? Không phải tối nay lúc tụi đệ đi tất cả vẫn còn êm đẹp sao? Bất quá không có việc gì, mấy chuyện như lắp cửa đệ rất am hiểu, có gì để đệ giúp tỷ sửa chữa! Tỷ cứ yên tâm, hãy tin tưởng đệ!" Nhân viên sửa cửa giàu kinh nghiệm Bắc Đẩu đắc ý mở miệng nói.
"Hai người các cậu, tại sao lại quay trở lại rồi hả?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm hai người, nghiến răng.
Bắc Đẩu nói: "Dĩ nhiên là có chuyện vô cùng khẩn cấp rồi!"
Diệp Oản Oản tựa cười nhưng không phải cười: "Ha ha, nếu như cậu không có chuyện gì lớn, tôi đánh chết cậu!"
"Chuyện liên quan đến tính mạng của Phong tỷ, làm sao lại không phải là chuyện lớn!" Bắc Đẩu vừa nói chuyện vừa vỗ tay một cái, "Tất cả vào đi!"
Nói xong, mười mấy người phần phật từ ngoài cửa đi vào.
Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn theo một cái, tất cả đều là... trai đẹp tươi non mơn mởn.
Đủ loại phong cách và khí chất đều có, hơn nữa nhìn giá trị nhan sắc, so với mấy nhóm lần trước Bắc Đẩu vội vàng tìm tới kia còn tốt hơn gấp mấy lần.
Nhìn dáng dấp, lần này quả là hao phí không ít tinh lực, mới tìm ra được những người này.
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi xoa xoa mi tâm, "Lại nữa rồi! Không phải đã nói đừng khổ công đi làm những thứ này nữa sao? Huống chi chuyện lần này của tôi, cậu đi tìm người cũng vô ích!"
Bắc Đẩu nhất thời xít lại gần Diệp Oản Oản, mở miệng nói, "Làm sao lại vô dụng! Nghe nói thứ đồ chơi Cổ độc kia sẽ ảnh hưởng tới thân thể của tỷ, làm kích thích ra sắc tố hay bài tiết gì đó, khiến tỷ dễ dàng mất khống chế hơn. Tỷ nhìn hành vi gần đây của tỷ liền thấy đây đúng là sự thật! Đừng để tới lúc hết thời gian, Cổ độc của tỷ thì chưa được giải, mà mạng nhỏ lại đã bị mất trước rồi.
Phong tỷ, tỷ trước tiên cứ dùng tạm một chút đi, để tránh lỡ như tỷ không nhịn được lại đi tìm chết! Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, chúng ta đừng nên nghĩ tới nữa, nha!"
Thất Tinh mặc dù không hề nói chuyện, nhưng đại khái cũng ngầm thừa nhận cách làm của Bắc Đẩu.
Vì vội vàng muốn dụ dỗ hai người rời đi, Diệp Oản Oản đầy nghiêm túc mở miệng, "Không phải đều đã nói trước là tôi rảnh rỗi quá đến phát chán hay sao! Ở trong lòng các cậu, Minh chủ của các cậu như tôi, chẳng lẽ sẽ bị mỹ sắc làm mụ mị đầu óc, là người không có chừng mực như vậy sao?
Hơn nữa quan hệ giữa nàng và Kỷ Hoàng không thể bị người ngoài biết được.
"Tôi tránh đi một chút vậy." Kỷ Tu Nhiễm mở miệng, ánh mắt dừng lại ở trên chiếc tủ lớn đó.
Mắt thấy Kỷ Tu Nhiễm kéo cửa tủ ra, Diệp Oản Oản hét lớn một tiếng, "Không nên ——!!!"
Cửa tủ lớn mở ra, con ngươi ôn nhu tựa như gió mát kia, đã cùng với con ngươi băng sương lạnh như gió rét ở bên trong nọ, ở cùng một chỗ…
Diệp Oản Oản gào thét bi thương một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Chuyện này... Quả thật là làm bậy rồi!
"Phong tỷ! Phong tỷ! Ồ? Cửa nhà của Phong tỷ làm sao lại hư rồi?"
Diệp Oản Oản che mặt nâng trán, chỉ có thể đem Kỷ Tu Nhiễm đẩy vào, sau đó giương mắt dòm hai vị đại lão bên trong, "Ủy khuất cho hai vị rồi, tôi lập tức đem người đuổi đi! Các anh... Các anh... Sống chung hòa bình nha!"
Cũng đừng nên đánh nhau ở bên trong nha...
Nàng rất muốn khóc...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Tu Nhiễm hướng về nam nhân bên cạnh nhìn một cái, phong khinh vân đạm cười một tiếng, "Được."
Không hổ là Kỷ Tu Nhiễm mà! Lại có thể nhìn thấy một người đàn ông khác ở trong ngăn tủ mà còn có thể cười được! Một chút phản ứng khác thường cũng không có!
Nàng chọc phải rốt cuộc đều là dạng nhân vật đáng sợ gì vậy trời!
Về phần Tu La Chủ, ánh mắt như đao kiếm kia nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Diệp Oản Oản vội vàng đóng cửa tủ lại.
Trong nháy mắt khi nàng đóng cửa tủ lại, Bắc Đấu và Thất Tinh đi vào.
Bắc Đẩu đặt mông ngồi xuống ở trên ghế sa lon, trực tiếp bưng ly trà mới vừa rồi Kỷ Hoàng uống lên, ực ực uống hai ngụm, không hề ý thức được chút nào việc ly trà này vẫn còn ấm, hay là mới vừa rồi có người đến.
"Phong tỷ, làm sao cánh cửa của tỷ lại hư rồi vậy? Không phải tối nay lúc tụi đệ đi tất cả vẫn còn êm đẹp sao? Bất quá không có việc gì, mấy chuyện như lắp cửa đệ rất am hiểu, có gì để đệ giúp tỷ sửa chữa! Tỷ cứ yên tâm, hãy tin tưởng đệ!" Nhân viên sửa cửa giàu kinh nghiệm Bắc Đẩu đắc ý mở miệng nói.
"Hai người các cậu, tại sao lại quay trở lại rồi hả?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm hai người, nghiến răng.
Bắc Đẩu nói: "Dĩ nhiên là có chuyện vô cùng khẩn cấp rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Oản Oản tựa cười nhưng không phải cười: "Ha ha, nếu như cậu không có chuyện gì lớn, tôi đánh chết cậu!"
"Chuyện liên quan đến tính mạng của Phong tỷ, làm sao lại không phải là chuyện lớn!" Bắc Đẩu vừa nói chuyện vừa vỗ tay một cái, "Tất cả vào đi!"
Nói xong, mười mấy người phần phật từ ngoài cửa đi vào.
Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn theo một cái, tất cả đều là... trai đẹp tươi non mơn mởn.
Đủ loại phong cách và khí chất đều có, hơn nữa nhìn giá trị nhan sắc, so với mấy nhóm lần trước Bắc Đẩu vội vàng tìm tới kia còn tốt hơn gấp mấy lần.
Nhìn dáng dấp, lần này quả là hao phí không ít tinh lực, mới tìm ra được những người này.
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi xoa xoa mi tâm, "Lại nữa rồi! Không phải đã nói đừng khổ công đi làm những thứ này nữa sao? Huống chi chuyện lần này của tôi, cậu đi tìm người cũng vô ích!"
Bắc Đẩu nhất thời xít lại gần Diệp Oản Oản, mở miệng nói, "Làm sao lại vô dụng! Nghe nói thứ đồ chơi Cổ độc kia sẽ ảnh hưởng tới thân thể của tỷ, làm kích thích ra sắc tố hay bài tiết gì đó, khiến tỷ dễ dàng mất khống chế hơn. Tỷ nhìn hành vi gần đây của tỷ liền thấy đây đúng là sự thật! Đừng để tới lúc hết thời gian, Cổ độc của tỷ thì chưa được giải, mà mạng nhỏ lại đã bị mất trước rồi.
Phong tỷ, tỷ trước tiên cứ dùng tạm một chút đi, để tránh lỡ như tỷ không nhịn được lại đi tìm chết! Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, chúng ta đừng nên nghĩ tới nữa, nha!"
Thất Tinh mặc dù không hề nói chuyện, nhưng đại khái cũng ngầm thừa nhận cách làm của Bắc Đẩu.
Vì vội vàng muốn dụ dỗ hai người rời đi, Diệp Oản Oản đầy nghiêm túc mở miệng, "Không phải đều đã nói trước là tôi rảnh rỗi quá đến phát chán hay sao! Ở trong lòng các cậu, Minh chủ của các cậu như tôi, chẳng lẽ sẽ bị mỹ sắc làm mụ mị đầu óc, là người không có chừng mực như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro