Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Cùng bọn họ chơi đùa thật tốt một chút đi!
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Anh Kiều + CN
————————-
Vào lúc này Eugene đã vô cùng hối hận, hối hận chính mình mới vừa rồi lại quá manh động nhất thời lại đi mạo hiểm.
Nhưng lúc này dù nói gì hay làm gì cũng đều không kịp nữa rồi.
Vì vậy, Eugene lập tức quay sang Cừu Hồng Hải mở miệng nói: “Lão đại, dù bọn họ là người của Death Rose thì thế nào? Bọn họ đã ẩn náo suốt mười năm nay, ai mà biết được thực lực của bọn họ bây giờ có giỏi như trước đây nữa không? Nói không chừng nảy giờ chỉ làm bộ làm tịch mà thôi! Chúng ta cùng nhau tiến lên! Nhất định có thể tiêu diệt được bọn hắn! Đến lúc đó há chẳng phải là danh tiếng đại thắng của chúng ta càng thêm vang dội hay sao?”
Một đám thuộc hạ đứng sau lưng Oản Oản nghe đến đó, giống như đã nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, quay sang nhìn nhau cười lớn.
“Ha ha ha ha ha… Chủ tử người nói không sai… Thật sự là đã lâu rồi chúng ta chưa từng gặp qua chuyện thú vị như vậy!”
“Chẳng phải bây giờ bọn họ muốn biết thực lực của Death Rose lúc này sao? Không bằng bây giờ chúng ta cùng bọn họ chơi đùa một chút đi!”
“Đừng đùa một cái liền chết hết nha! Phải sống thì mới có trò vui tiếp theo được nha!”
Tiếng cười chói tai điên cuồng của những người đó, vang dội cả một vùng, khiến cho xương cốt người nghe phát rét.
Lúc này Cừu Hồng Hải dù bình tĩnh đến mấy nhưng đã hoàn toàn không chịu nổi nữa, hắn ta – chủ của Thí Huyết Minh – người khác mới nghe đến tên đã sợ mất mật, thế mà ở trước mặt những người này lại nhỏ bé đến mức giống như con cừu chuẩn bị dâng đến miệng cọp.
Cừu Hồng Hải nhìn Eugene lớn tiếng la lên: “Cậu câm miệng lại cho tôi?!”
Một mình hắn chết thì không nói làm gì, nhưng hiện tại lại có thể liên lụy tới cả tổ chức, tổ chức mà hắn vất vả tạo ra đều có thể bị hủy diệt tại nơi này và ngay bây giờ!
Không có biện pháp nào khác…
Vì bảo toàn cho tổ chức, Eugene, phải chết.
Đại não của Cừu Hồng Hải nhanh chóng chuyển động, rất nhanh liền đưa ra sự lựa chọn, vô cùng nhanh chóng làm cho người khác không kịp chuẩn bị mà giựt súng trong tay người hề giơ lên, nhắm ngay đầu của Eugene. “Lão đại! Anh…”
“Đoàng ——” một tiếng vang thật lớn, lời nói của Eugene còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đã bị Cừu Hồng Hải dùng một phát súng bắn nát đầu.
Thịt vụn cùng máu bị súng bắn nổ tung, văng tung tóe đầy mặt người bên cạnh, trong không khí nồng đậm mùi máu tanh làm người ta muốn nôn mửa.
“Phu nhân, là tôi quản giáo thuộc hạ không nghiêm, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, làm cho phu nhân tức giận! Hiện tại tôi đã xử lý xong người này, xin phu nhân bớt giận!” Cừu Hồng Hải nói xong liền một mực duy trì động tác cúi đầu tạ lỗi, giống như đang chờ đợi phán xét.
Trên trán Cừu Hồng Hải mồ hôi hột từng giọt từng giọt một rơi xuống đất…
Không biết qua bao lâu, thuộc hạ bên người Hắc Quả Phụ nhìn thoáng qua chủ nhân của mình như muốn xin phép ý kiến, sau đó mới lạnh lùng liếc nhìn Cừu Hồng Hải mở miệng nói: “Cút!”
“Vâng… Cảm ơn phu nhân… Cảm ơn phu nhân tha tội…” Chỉ một chữ mà làm cho Cừu Hồng Hải như được đặc xá, liên tục nói cám ơn, sau đó chỉ huy tất cả thuộc hạ của mình vội vàng rút lui, hắn ta như rất sợ đối phương đổi ý, ngay cả một giây đều không dám dừng lại.
Một đám người trong chốc lát chạy đi ngay cả bóng dáng cũng không thấy?
Rút lui…
Thí Huyết Minh lại… rút lui như vậy…
Đám người Lưu Ảnh đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn đám người của Thí Huyết Minh rút đi như gió, kinh ngạc không thôi.
Vừa mới hồi phục tinh thần ngay sau đó lại là sự tuyệt vọng cùng sợ hãi lớn hơn.
Nếu là Thí Huyết Minh bọn họ có lẽ còn có sức mà đánh một trận, nhưng đây là Death Rose, bọn họ ngay cả chỗ để né tránh cũng không có…
Toàn bộ đám người Lưu Ảnh đều như gặp đại địch mà nhìn chằm chằm về phía nhóm người đối diện kia.
Sau khi người Thí Huyết Minh rời đi, tất cả ám vệ bên người Diệp Oản Oản vẫn như cũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, theo bản năng vẫn duy trì trạng thái ngụy trang, chờ đợi chỉ thị của Diệp Oản Oản.
Ban đầu bọn họ cũng giống như đám người Lưu Ảnh không hiểu tại sao ông chủ nhà mình lại lựa chọn một cô gái nhìn yếu đuối mảnh mai như đóa hoa như vậy.
Nhưng trải qua sự việc lần này, từ việc Diệp Oản Oản cự tuyệt rời đi, rồi đến nơi khác để cho bọn họ thay đổi quần áo ngụy trang, sau đó đến chuyện làm cho Thí Huyết Minh toàn bộ rút lui, tất cả đủ để cho bọn họ có cái nhìn khác về cô, thậm chí đáy mắt còn có một tia kính nể…
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Anh Kiều + CN
————————-
Vào lúc này Eugene đã vô cùng hối hận, hối hận chính mình mới vừa rồi lại quá manh động nhất thời lại đi mạo hiểm.
Nhưng lúc này dù nói gì hay làm gì cũng đều không kịp nữa rồi.
Vì vậy, Eugene lập tức quay sang Cừu Hồng Hải mở miệng nói: “Lão đại, dù bọn họ là người của Death Rose thì thế nào? Bọn họ đã ẩn náo suốt mười năm nay, ai mà biết được thực lực của bọn họ bây giờ có giỏi như trước đây nữa không? Nói không chừng nảy giờ chỉ làm bộ làm tịch mà thôi! Chúng ta cùng nhau tiến lên! Nhất định có thể tiêu diệt được bọn hắn! Đến lúc đó há chẳng phải là danh tiếng đại thắng của chúng ta càng thêm vang dội hay sao?”
Một đám thuộc hạ đứng sau lưng Oản Oản nghe đến đó, giống như đã nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, quay sang nhìn nhau cười lớn.
“Ha ha ha ha ha… Chủ tử người nói không sai… Thật sự là đã lâu rồi chúng ta chưa từng gặp qua chuyện thú vị như vậy!”
“Chẳng phải bây giờ bọn họ muốn biết thực lực của Death Rose lúc này sao? Không bằng bây giờ chúng ta cùng bọn họ chơi đùa một chút đi!”
“Đừng đùa một cái liền chết hết nha! Phải sống thì mới có trò vui tiếp theo được nha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng cười chói tai điên cuồng của những người đó, vang dội cả một vùng, khiến cho xương cốt người nghe phát rét.
Lúc này Cừu Hồng Hải dù bình tĩnh đến mấy nhưng đã hoàn toàn không chịu nổi nữa, hắn ta – chủ của Thí Huyết Minh – người khác mới nghe đến tên đã sợ mất mật, thế mà ở trước mặt những người này lại nhỏ bé đến mức giống như con cừu chuẩn bị dâng đến miệng cọp.
Cừu Hồng Hải nhìn Eugene lớn tiếng la lên: “Cậu câm miệng lại cho tôi?!”
Một mình hắn chết thì không nói làm gì, nhưng hiện tại lại có thể liên lụy tới cả tổ chức, tổ chức mà hắn vất vả tạo ra đều có thể bị hủy diệt tại nơi này và ngay bây giờ!
Không có biện pháp nào khác…
Vì bảo toàn cho tổ chức, Eugene, phải chết.
Đại não của Cừu Hồng Hải nhanh chóng chuyển động, rất nhanh liền đưa ra sự lựa chọn, vô cùng nhanh chóng làm cho người khác không kịp chuẩn bị mà giựt súng trong tay người hề giơ lên, nhắm ngay đầu của Eugene. “Lão đại! Anh…”
“Đoàng ——” một tiếng vang thật lớn, lời nói của Eugene còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đã bị Cừu Hồng Hải dùng một phát súng bắn nát đầu.
Thịt vụn cùng máu bị súng bắn nổ tung, văng tung tóe đầy mặt người bên cạnh, trong không khí nồng đậm mùi máu tanh làm người ta muốn nôn mửa.
“Phu nhân, là tôi quản giáo thuộc hạ không nghiêm, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, làm cho phu nhân tức giận! Hiện tại tôi đã xử lý xong người này, xin phu nhân bớt giận!” Cừu Hồng Hải nói xong liền một mực duy trì động tác cúi đầu tạ lỗi, giống như đang chờ đợi phán xét.
Trên trán Cừu Hồng Hải mồ hôi hột từng giọt từng giọt một rơi xuống đất…
Không biết qua bao lâu, thuộc hạ bên người Hắc Quả Phụ nhìn thoáng qua chủ nhân của mình như muốn xin phép ý kiến, sau đó mới lạnh lùng liếc nhìn Cừu Hồng Hải mở miệng nói: “Cút!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng… Cảm ơn phu nhân… Cảm ơn phu nhân tha tội…” Chỉ một chữ mà làm cho Cừu Hồng Hải như được đặc xá, liên tục nói cám ơn, sau đó chỉ huy tất cả thuộc hạ của mình vội vàng rút lui, hắn ta như rất sợ đối phương đổi ý, ngay cả một giây đều không dám dừng lại.
Một đám người trong chốc lát chạy đi ngay cả bóng dáng cũng không thấy?
Rút lui…
Thí Huyết Minh lại… rút lui như vậy…
Đám người Lưu Ảnh đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn đám người của Thí Huyết Minh rút đi như gió, kinh ngạc không thôi.
Vừa mới hồi phục tinh thần ngay sau đó lại là sự tuyệt vọng cùng sợ hãi lớn hơn.
Nếu là Thí Huyết Minh bọn họ có lẽ còn có sức mà đánh một trận, nhưng đây là Death Rose, bọn họ ngay cả chỗ để né tránh cũng không có…
Toàn bộ đám người Lưu Ảnh đều như gặp đại địch mà nhìn chằm chằm về phía nhóm người đối diện kia.
Sau khi người Thí Huyết Minh rời đi, tất cả ám vệ bên người Diệp Oản Oản vẫn như cũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, theo bản năng vẫn duy trì trạng thái ngụy trang, chờ đợi chỉ thị của Diệp Oản Oản.
Ban đầu bọn họ cũng giống như đám người Lưu Ảnh không hiểu tại sao ông chủ nhà mình lại lựa chọn một cô gái nhìn yếu đuối mảnh mai như đóa hoa như vậy.
Nhưng trải qua sự việc lần này, từ việc Diệp Oản Oản cự tuyệt rời đi, rồi đến nơi khác để cho bọn họ thay đổi quần áo ngụy trang, sau đó đến chuyện làm cho Thí Huyết Minh toàn bộ rút lui, tất cả đủ để cho bọn họ có cái nhìn khác về cô, thậm chí đáy mắt còn có một tia kính nể…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro