Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Em so với mứt hoa quả còn ngọt hơn
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Tư Minh Lễ thật ra thì không đáng sợ, lấy thủ đoạn của lão phu nhân, tra được hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, chuyện khó giải quyết vẫn là người giật giây hắn ta.
Mà cái người giật giây này ngay cả cô cũng đều không biết rốt cuộc là ai.
“Biết rồi, nếu như bên lão phu nhân có tin tức gì, phải kịp thời liên lạc cho tôi.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Hứa Dịch lập tức gật đầu đáp: “Được!”
Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi hơi nhíu mày: “Hứa quản gia tín nhiệm tôi như vậy sao?”
Hứa Dịch hẳn cũng biết rất rõ, cái tên nội gián đó đã chết rồi, cô biết đến những chuyện kia căn bản cũng không phải là do nội gián nói cho cô biết, theo lý thuyết, hắn hẳn là phải hoài nghi thân phận của cô rốt cuộc là ai mới đúng chứ.
Hứa Dịch sắc mặt trầm tĩnh mở miệng: “Tôi tin tưởng Oản Oản tiểu thư, cũng tin tưởng ánh mắt nhìn người của Cửu gia.”
Diệp Oản Oản bật cười: “Không sai, cái giác ngộ này của anh có thể so với một vài người cao hơn nhiều nha!”
Hứa Dịch biết người Diệp Oản Oản nói đến là ai, ho nhẹ một tiếng, rồi nói Tiếp: “Uhm, Lưu Ảnh hắn… Chẳng qua là tính cách có chút thẳng thắn mà thôi…”
Diệp Oản Oản cũng không nói gì nhiều, khoát tay một cái nói: “Tôi đi nhìn xem ông chủ nhà cậu một chút! Thuốc buổi tối cho anh ấy pha xong chưa? Tôi đem qua luôn!”
“Có rồi, để tôi đi qua mang tới cho tiểu thư!”
Một lát sau, Diệp Oản Oản nhận chén thuốc từ trong tay Hứa Dịch, lên lầu hướng về phòng ngủ đi tới.
“Két” một tiếng đẩy cửa.
Chỉ thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi trên ghế mây chỗ ban công, trước người là một cái bàn tròn để bình thanh trà và một quyển sách, trang sách bị gió đêm thổi lật lên.
Hiếm khi nào cô có thể nhìn thấy Tư Dạ Hàn mà không phải là trong trạng thái làm việc như bây giờ.
Chẳng biết tại sao, Tư Dạ Hàn an tĩnh ngồi yên ở chỗ đó không khỏi cho cô có một loại ảo giác buồn tẻ đến phảng phất như toàn bộ trong thế giới này chỉ có một mình anh mà thôi.
Thời điểm Tư Dạ Hàn làm việc giống như là một vị thần, bày mưu lập kế, hết thảy đều như kế hoạch trong lòng bàn tay của anh, khi anh đột nhiên rảnh rỗi, phảng phất như là một người lạc đường, dường như đột nhiên liền không biết mình nên làm gì.
Người đàn ông này…
Chẳng lẽ anh ngoại trừ công việc thì không có cái thú vui gì khác sao?
Ngồi chơi lười biếng chẳng lẽ không phải là bản năng của con người sao?
Hiếm thấy có thể thừa dịp bệnh nghỉ ngơi một chút, cũng không biết tự mình tìm chút niềm vui, lại chỉ có thể ngồi ở nơi đó ngẩn người!
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ bưng thuốc đi tới: “Anh uống thuốc đi!”
Nghe được giọng cô, Tư Dạ Hàn mới chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, con ngươi sâu thẳm rơi vào trên người của cô, rốt cục cũng có một tia tiêu cự.
Lần này, Tư Dạ Hàn không cần Diệp Oản Oản thúc giục, cũng đã trực tiếp bưng chén thuốc bắc đen thui kia lên, một hơi uống vào, phi thường phối hợp.
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, cô cũng cảm thấy khổ thay anh a.
Chờ anh sau khi uống xong, Diệp Oản Oản vội vàng nhận lấy chén thuốc để lên bàn, sau đó vội vàng móc ra một viên mứt hoa quả mà chính mình mới vừa mua ở tiệm đồ ngọt: “Nhanh há miệng a!”
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái.
Diệp Oản Oản không kịp đợi anh đáp lại, trực tiếp dùng tay nhỏ nắm cái viên mứt hoa quả kia nhét vào trong miệng của anh, sau đó một mặt mong đợi nhìn lấy anh.
Một khắc kia khi mứt hoa quả nhẹ nhàng chạm vào răng, xâm nhập vào đầu lưỡi, Tư Dạ Hàn chỉ cảm thấy một cổ hương thơm ngọt ngào chợt bị cô nhét vào trong miệng, trong nháy mắt vị ngọt hòa tan trong miệng mình.
Nhận ra được lông mi của Tư Dạ Hàn dường như thư giãn ra mấy phần, Diệp Oản Oản một mặt đắc ý giành công: “Ngọt hay không a? Em cố ý đi đến tiệm mua cho anh mứt hoa quả đó! Sau này anh mỗi lần uống thuốc xong liền ăn mấy viên, như vậy thì không thấy đắng nữa a! Hơn nữa còn là dạng viên, ăn cũng dễ dàng hơn!”
“Không cần phiền phức như vậy.” Tư Dạ Hàn mở miệng nói.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái: “Không phiền phức a! Có thể ăn nhiều một chút thì tốt hơn. tại sao phải gượng gượng như vậy a?”
Ngay khi cô vừa nói xong, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo tới, một giây kế tiếp, đã ngồi ở trong ngực của Tư Dạ Hàn, thanh âm khàn khàn của anh vang lên ở bên tai cô: “Như vậy thì tốt…”
[Nội tâm OS của Cửu gia: Oản Oản, em so với mứt hoa quả ngọt hơn o(* ̄▽ ̄*)ゞ ](đổi mới kết thúc ~) Đăng bởi: admin
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Tư Minh Lễ thật ra thì không đáng sợ, lấy thủ đoạn của lão phu nhân, tra được hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, chuyện khó giải quyết vẫn là người giật giây hắn ta.
Mà cái người giật giây này ngay cả cô cũng đều không biết rốt cuộc là ai.
“Biết rồi, nếu như bên lão phu nhân có tin tức gì, phải kịp thời liên lạc cho tôi.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Hứa Dịch lập tức gật đầu đáp: “Được!”
Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi hơi nhíu mày: “Hứa quản gia tín nhiệm tôi như vậy sao?”
Hứa Dịch hẳn cũng biết rất rõ, cái tên nội gián đó đã chết rồi, cô biết đến những chuyện kia căn bản cũng không phải là do nội gián nói cho cô biết, theo lý thuyết, hắn hẳn là phải hoài nghi thân phận của cô rốt cuộc là ai mới đúng chứ.
Hứa Dịch sắc mặt trầm tĩnh mở miệng: “Tôi tin tưởng Oản Oản tiểu thư, cũng tin tưởng ánh mắt nhìn người của Cửu gia.”
Diệp Oản Oản bật cười: “Không sai, cái giác ngộ này của anh có thể so với một vài người cao hơn nhiều nha!”
Hứa Dịch biết người Diệp Oản Oản nói đến là ai, ho nhẹ một tiếng, rồi nói Tiếp: “Uhm, Lưu Ảnh hắn… Chẳng qua là tính cách có chút thẳng thắn mà thôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Oản Oản cũng không nói gì nhiều, khoát tay một cái nói: “Tôi đi nhìn xem ông chủ nhà cậu một chút! Thuốc buổi tối cho anh ấy pha xong chưa? Tôi đem qua luôn!”
“Có rồi, để tôi đi qua mang tới cho tiểu thư!”
Một lát sau, Diệp Oản Oản nhận chén thuốc từ trong tay Hứa Dịch, lên lầu hướng về phòng ngủ đi tới.
“Két” một tiếng đẩy cửa.
Chỉ thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi trên ghế mây chỗ ban công, trước người là một cái bàn tròn để bình thanh trà và một quyển sách, trang sách bị gió đêm thổi lật lên.
Hiếm khi nào cô có thể nhìn thấy Tư Dạ Hàn mà không phải là trong trạng thái làm việc như bây giờ.
Chẳng biết tại sao, Tư Dạ Hàn an tĩnh ngồi yên ở chỗ đó không khỏi cho cô có một loại ảo giác buồn tẻ đến phảng phất như toàn bộ trong thế giới này chỉ có một mình anh mà thôi.
Thời điểm Tư Dạ Hàn làm việc giống như là một vị thần, bày mưu lập kế, hết thảy đều như kế hoạch trong lòng bàn tay của anh, khi anh đột nhiên rảnh rỗi, phảng phất như là một người lạc đường, dường như đột nhiên liền không biết mình nên làm gì.
Người đàn ông này…
Chẳng lẽ anh ngoại trừ công việc thì không có cái thú vui gì khác sao?
Ngồi chơi lười biếng chẳng lẽ không phải là bản năng của con người sao?
Hiếm thấy có thể thừa dịp bệnh nghỉ ngơi một chút, cũng không biết tự mình tìm chút niềm vui, lại chỉ có thể ngồi ở nơi đó ngẩn người!
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ bưng thuốc đi tới: “Anh uống thuốc đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được giọng cô, Tư Dạ Hàn mới chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, con ngươi sâu thẳm rơi vào trên người của cô, rốt cục cũng có một tia tiêu cự.
Lần này, Tư Dạ Hàn không cần Diệp Oản Oản thúc giục, cũng đã trực tiếp bưng chén thuốc bắc đen thui kia lên, một hơi uống vào, phi thường phối hợp.
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, cô cũng cảm thấy khổ thay anh a.
Chờ anh sau khi uống xong, Diệp Oản Oản vội vàng nhận lấy chén thuốc để lên bàn, sau đó vội vàng móc ra một viên mứt hoa quả mà chính mình mới vừa mua ở tiệm đồ ngọt: “Nhanh há miệng a!”
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái.
Diệp Oản Oản không kịp đợi anh đáp lại, trực tiếp dùng tay nhỏ nắm cái viên mứt hoa quả kia nhét vào trong miệng của anh, sau đó một mặt mong đợi nhìn lấy anh.
Một khắc kia khi mứt hoa quả nhẹ nhàng chạm vào răng, xâm nhập vào đầu lưỡi, Tư Dạ Hàn chỉ cảm thấy một cổ hương thơm ngọt ngào chợt bị cô nhét vào trong miệng, trong nháy mắt vị ngọt hòa tan trong miệng mình.
Nhận ra được lông mi của Tư Dạ Hàn dường như thư giãn ra mấy phần, Diệp Oản Oản một mặt đắc ý giành công: “Ngọt hay không a? Em cố ý đi đến tiệm mua cho anh mứt hoa quả đó! Sau này anh mỗi lần uống thuốc xong liền ăn mấy viên, như vậy thì không thấy đắng nữa a! Hơn nữa còn là dạng viên, ăn cũng dễ dàng hơn!”
“Không cần phiền phức như vậy.” Tư Dạ Hàn mở miệng nói.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái: “Không phiền phức a! Có thể ăn nhiều một chút thì tốt hơn. tại sao phải gượng gượng như vậy a?”
Ngay khi cô vừa nói xong, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo tới, một giây kế tiếp, đã ngồi ở trong ngực của Tư Dạ Hàn, thanh âm khàn khàn của anh vang lên ở bên tai cô: “Như vậy thì tốt…”
[Nội tâm OS của Cửu gia: Oản Oản, em so với mứt hoa quả ngọt hơn o(* ̄▽ ̄*)ゞ ](đổi mới kết thúc ~) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro