Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Giống nhau đến mấy phần
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Ngày hôm sau, Diệp Oản Oản đến Giang gia viếng thăm.
Giang phụ cùng Giang mẫu quá mức nhiệt tình, cứ khuyên nàng ăn nhiều! Nàng vội vàng giải thích tối hôm qua vì ăn quá no mà thiếu chút nữa bị thương thực, lúc này mới được bỏ qua cho.
Nếu không lỡ đâu hôm nay lại ăn quá no, về nhà hai người một lớn một nhỏ kia tuyệt đối sẽ càm ràm nàng đến chết cho mà xem.
"A, Oản Oản à, mấy năm nay nhờ có con ở bên cạnh Yên Nhiên, nếu không, Yên Nhiên nhà chúng ta hiện tại còn không biết là hình dáng gì..." Vừa nghĩ tới vạn nhất bọn họ không phát hiện ra bộ mặt thật của Tống Tử Hàng, để cho con gái gả đến Tống gia, vừa nghĩ tới bọn họ suýt chút nữa đã đem con gái đẩy vào trong hố lửa, trong lòng hai vợ chồng Giang thị bỗng rùng mình một cái, không rét mà run.
"Thúc thúc, a di, các người khách khí rồi, Yên Nhiên là bằng hữu của con." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Lần thử vai này, cũng nhờ có con hỗ trợ, bộ phim thứ nhất có thể cùng đạo diễn Bồng hợp tác, đó là may mắn biết nhường nào. Yên Nhiên của chúng ta có thể có một người bằng hữu như con, thật sự là phúc khí của nó!" Giang mẫu không nhịn được mà suýt xoa. Nhìn biểu tình kia, nếu như Diệp Oản Oản là con trai, tuyệt đối là muốn đem con gái nhà mình gả cho nàng.
Một bên Giang Yên Nhiên đầy kích động mở miệng nói, "Cha, mẹ, Oản Oản thật sự rất lợi hại, nàng giúp con phân tích nội dung cốt truyện đặc biệt chuẩn!
Khi đó phân cảnh này, còn có mấy nữ sinh khác có thực lực rất mạnh cũng rút được, nghe nhà sản xuất phim nói, khi đó biểu hiện của các nàng tất cả đều tốt hơn so với con, nhảy múa đặc biệt hoàn mỹ, nhưng cuối cùng, đạo diễn Bồng vẫn lựa chọn con..."
"Thật sao? Đây là vì cái gì?" Giang mẫu liền tò mò hỏi.
Giang Yên Nhiên trả lời: "Là Oản Oản cố ý dặn dò con, để cho con vạn nhất có rút được phân cảnh này, thời điểm khiêu vũ thu liễm lại mấy phần, chú trọng biểu hiện quá trình hưởng thụ khiêu vũ, mà không phải thể hiện kỹ năng.
Bởi vì khi đó nữ chính ở trong trạng thái mất trí nhớ! Mặc dù trước khi mất trí nhớ khả năng khiêu vũ của nàng phi thường lợi hại, nhưng mà những thứ như khiêu vũ, phải luyện tập thường xuyên không ngừng, mới có thể giữ được cho cơ thể thực hiện động tác lưu loát. Một người đến mấy năm không hề khiêu vũ, đột nhiên bắt đầu khiêu vũ, mặc dù trong lòng rất thích loại cảm giác được khiêu vũ nhảy múa này, nhưng thân thể lại không có khả năng hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước kia..."
"Có đạo lý! Đúng là như vậy, loại chi tiết này, thật đúng là sẽ hiếm có người nào sẽ phát hiện." Giang phụ gật đầu liên tục.
"Cho nên con liền cố ý biểu hiện ra mấy chỗ sơ hở, để cho trạng thái của mình thoải mái giống như là lúc nhảy chơi một mình cho vui khi không có ai. Khi đó con vừa diễn xong, đạo diễn Bồng liền hỏi con tại sao phải biểu hiện như vậy, con liền thành thật trả lời, sau đó Bồng đạo diễn liền quyết định chọn con rồi!" Giờ phút này nhớ lại tình huống lúc đó, Giang Yên Nhiên vẫn như cũ vô cùng hưng phấn.
Diệp Oản Oản cười nói, "Mình chỉ thêm vào một phần lý giải cho nữ chính mà thôi."
Nói tới chỗ này, vẻ mặt Diệp Oản Oản bỗng hơi hoảng hốt một cái, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì...
Nàng phát hiện, sau khi sống lại, nàng ngoài ý muốn nhận ra chính mình đặc biệt có thiên phú ở trên phương diện võ học, nhưng thân thể chung quy lại không nghe chính mình sai bảo, luôn luôn là có lòng mà không đủ lực.
Loại cảm giác này, cùng với tình huống kịch bản bộ phim này của Giang Yên Nhiên, lại giống nhau đến mấy phần?
Nàng không hề giống như một người chưa học võ bao giờ có thiên phú rất tốt, ngược lại giống như là một cỗ máy sát thủ nhưng lâu ngày chưa được vận hành.
Cho nên, thời điểm nàng bắt đầu huấn luyện thể năng, để cho thân thể khôi phục lại sức chịu đựng, động tác và thân thủ của nàng mới càng ngày càng linh hoạt...
Nhận ra được chính mình thất thần, Diệp Oản Oản vội vàng thu hồi suy nghĩ, mở miệng nói, "Con ngày hôm nay đến đây, còn có một việc…"
Diệp Oản Oản nói xong, lấy ra một bản hợp đồng.
Giang Yên Nhiên vừa nhìn thấy, lập tức vui vẻ đem hợp đồng cầm lấy, "Đây là hợp đồng của hai ta sao? Oản Oản, cậu cuối cùng có thể đồng ý cho mình một danh phận rồi! Mẹ, nhanh lấy cho con cây bút!"
Giang phụ cùng Giang mẫu quá mức nhiệt tình, cứ khuyên nàng ăn nhiều! Nàng vội vàng giải thích tối hôm qua vì ăn quá no mà thiếu chút nữa bị thương thực, lúc này mới được bỏ qua cho.
Nếu không lỡ đâu hôm nay lại ăn quá no, về nhà hai người một lớn một nhỏ kia tuyệt đối sẽ càm ràm nàng đến chết cho mà xem.
"A, Oản Oản à, mấy năm nay nhờ có con ở bên cạnh Yên Nhiên, nếu không, Yên Nhiên nhà chúng ta hiện tại còn không biết là hình dáng gì..." Vừa nghĩ tới vạn nhất bọn họ không phát hiện ra bộ mặt thật của Tống Tử Hàng, để cho con gái gả đến Tống gia, vừa nghĩ tới bọn họ suýt chút nữa đã đem con gái đẩy vào trong hố lửa, trong lòng hai vợ chồng Giang thị bỗng rùng mình một cái, không rét mà run.
"Thúc thúc, a di, các người khách khí rồi, Yên Nhiên là bằng hữu của con." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Lần thử vai này, cũng nhờ có con hỗ trợ, bộ phim thứ nhất có thể cùng đạo diễn Bồng hợp tác, đó là may mắn biết nhường nào. Yên Nhiên của chúng ta có thể có một người bằng hữu như con, thật sự là phúc khí của nó!" Giang mẫu không nhịn được mà suýt xoa. Nhìn biểu tình kia, nếu như Diệp Oản Oản là con trai, tuyệt đối là muốn đem con gái nhà mình gả cho nàng.
Một bên Giang Yên Nhiên đầy kích động mở miệng nói, "Cha, mẹ, Oản Oản thật sự rất lợi hại, nàng giúp con phân tích nội dung cốt truyện đặc biệt chuẩn!
Khi đó phân cảnh này, còn có mấy nữ sinh khác có thực lực rất mạnh cũng rút được, nghe nhà sản xuất phim nói, khi đó biểu hiện của các nàng tất cả đều tốt hơn so với con, nhảy múa đặc biệt hoàn mỹ, nhưng cuối cùng, đạo diễn Bồng vẫn lựa chọn con..."
"Thật sao? Đây là vì cái gì?" Giang mẫu liền tò mò hỏi.
Giang Yên Nhiên trả lời: "Là Oản Oản cố ý dặn dò con, để cho con vạn nhất có rút được phân cảnh này, thời điểm khiêu vũ thu liễm lại mấy phần, chú trọng biểu hiện quá trình hưởng thụ khiêu vũ, mà không phải thể hiện kỹ năng.
Bởi vì khi đó nữ chính ở trong trạng thái mất trí nhớ! Mặc dù trước khi mất trí nhớ khả năng khiêu vũ của nàng phi thường lợi hại, nhưng mà những thứ như khiêu vũ, phải luyện tập thường xuyên không ngừng, mới có thể giữ được cho cơ thể thực hiện động tác lưu loát. Một người đến mấy năm không hề khiêu vũ, đột nhiên bắt đầu khiêu vũ, mặc dù trong lòng rất thích loại cảm giác được khiêu vũ nhảy múa này, nhưng thân thể lại không có khả năng hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước kia..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có đạo lý! Đúng là như vậy, loại chi tiết này, thật đúng là sẽ hiếm có người nào sẽ phát hiện." Giang phụ gật đầu liên tục.
"Cho nên con liền cố ý biểu hiện ra mấy chỗ sơ hở, để cho trạng thái của mình thoải mái giống như là lúc nhảy chơi một mình cho vui khi không có ai. Khi đó con vừa diễn xong, đạo diễn Bồng liền hỏi con tại sao phải biểu hiện như vậy, con liền thành thật trả lời, sau đó Bồng đạo diễn liền quyết định chọn con rồi!" Giờ phút này nhớ lại tình huống lúc đó, Giang Yên Nhiên vẫn như cũ vô cùng hưng phấn.
Diệp Oản Oản cười nói, "Mình chỉ thêm vào một phần lý giải cho nữ chính mà thôi."
Nói tới chỗ này, vẻ mặt Diệp Oản Oản bỗng hơi hoảng hốt một cái, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì...
Nàng phát hiện, sau khi sống lại, nàng ngoài ý muốn nhận ra chính mình đặc biệt có thiên phú ở trên phương diện võ học, nhưng thân thể chung quy lại không nghe chính mình sai bảo, luôn luôn là có lòng mà không đủ lực.
Loại cảm giác này, cùng với tình huống kịch bản bộ phim này của Giang Yên Nhiên, lại giống nhau đến mấy phần?
Nàng không hề giống như một người chưa học võ bao giờ có thiên phú rất tốt, ngược lại giống như là một cỗ máy sát thủ nhưng lâu ngày chưa được vận hành.
Cho nên, thời điểm nàng bắt đầu huấn luyện thể năng, để cho thân thể khôi phục lại sức chịu đựng, động tác và thân thủ của nàng mới càng ngày càng linh hoạt...
Nhận ra được chính mình thất thần, Diệp Oản Oản vội vàng thu hồi suy nghĩ, mở miệng nói, "Con ngày hôm nay đến đây, còn có một việc…"
Diệp Oản Oản nói xong, lấy ra một bản hợp đồng.
Giang Yên Nhiên vừa nhìn thấy, lập tức vui vẻ đem hợp đồng cầm lấy, "Đây là hợp đồng của hai ta sao? Oản Oản, cậu cuối cùng có thể đồng ý cho mình một danh phận rồi! Mẹ, nhanh lấy cho con cây bút!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro