Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Mở ra chiêu thức dạy dỗ
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Ánh đèn chiếu vào vị trí chụp hình đã chuẩn bị xong, Lạc Thần cũng đã đứng ở dưới đầu ống kính.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế phía đối diện, lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh, ba phút thời gian để Lạc Thần chuẩn bị đã trôi qua.
Diệp Oản Oản: “Đã đến giờ rồi, bắt đầu thôi.”
Lạc Thần đáy mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng mở miệng nói “Sinh ra chính là tội ác, giỏi cho một cái sinh… sinh…”
Có thể là bởi vì nhất thời chưa không thích ứng được với ống kính, Lạc Thần mới vừa nói một câu liền bị vấp.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày hô lên: “Làm lại.”
Lạc Thần nắm chặt tay bên người một cái thành quả đấm, hít sâu một hơi, bắt đầu lại.
“Sinh ra chính là tội ác, giỏi một cái sinh ra chính là tội ác… Ta cùng với các vị…”
Đang muốn tiếp tục diễn tiếp nhưng Diệp Oản lại Oản trực tiếp cắt dứt lời hắn: “Vẻ mặt quá căng thẳng cứng rắn, tôi để cho anh tái diễn chứ không phải là để cho anh đọc lời kịch. Làm lại.”
Sắc mặt của Lạc Thần đã trắng thêm mấy phần, hơi hơi nhắm mắt một cái điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó mở miệng lần nữa.
“Sinh ra…”
Nhưng mà, lần này, mới mở miệng nói hai chữ, anh ta liền không nói thêm được từ nào nữa.
Máu trên mặt Lạc Thần đã hoàn toàn rút đi, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch: “Thật xin lỗi!”
Trên mặt của Diệp Oản Oản không có có bất kỳ biểu lộ gì: “Một lần nữa.”
Chẳng qua là đến lần thứ tư, Lạc Thần vẫn không có tìm được cảm giác.
Sau đó Diệp Oản Oản không ngừng lên tiếng kêu phải dừng để quay lại, Lạc Thần liên tiếp quay lại vài chục lần không có một lần nào được thông qua.
Lần thứ hai mươi, đối mặt với biểu hiện của Lạc Thần một lần lại một lần không tốt, Diệp Oản Oản dừng lại ngón tay gõ một cái trên tay vịn nơi ghế ngồi, nãy giờ vẫn luôn có sắc mặt lười biếng giờ phút này đã không có một tia nhiệt độ.
Như là cảm thụ vị được vẻ không vui cực độ của người đại diện này, bên trong phòng chụp ảnh không khí ngột ngạt đến cực hạn, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh một tiếng.
Mà dưới sự tập trung của tất cả ánh mắt toàn thân Lạc Thần giờ phút này đều đã bị ướt mồ hôi, ngón tay gắt gao tạo thành quả đấm.
Mình không làm được… Mình quả nhiên vẫn là không làm được…
Anh ta là người đã từng đững dưới đầu ống kính như cá gặp nước, mà bây giờ đối mặt với máy quay cùng tầm mắt của người khác lại sinh ra loại tâm lý sợ hãi toàn thân cứng ngắc phát lạnh, căn bản không có cách khống chế được, thậm chí trong đáy lòng mình cũng sinh ra cảm giác tự chán ghét mình muốn vứt bỏ mọi thứ, không muốn tiếp tục nữa.
Diệp Oản Oản tự nhiên cũng đã phát hiện ra trạng thái của Lạc Thần không đúng.
Không chỉ là bài xích đối với ống kính, thậm chí là đối với chính mình cũng bài xích.
Lúc trước Lạc Thần linh khí tràn đầy, thời điểm đối mặt ống kính vô cùng tự tin, giống như bên kia là sân nhà của anh ta, thiên địa của anh ta, nhưng bây giờ, ống kính đối với anh ta mà nói lại giống như một nhà tù, cả người anh ta thật sự là bị gông xiềng vô hình giới hạn buộc chặt lại.
Trừ cái đó ra, cô còn nhìn thấy Lạc Thần dường như phi thường chán ghét chính gương mặt này của mình, cho nên theo bản năng luôn muốn né tránh ống kính.
Mặc dù nhiều hay ít cô cũng đã ngờ tới một chút, nhưng tình huống của Lạc Thần hiện nay so với trong tưởng tượng của cô còn bết bát hơn…
“Ba ——” một tiếng, Diệp Oản Oản đem một xấp tài liệu nặng nề trong tay mà ném ở trên bàn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Gương mặt này là ưu thế lớn nhất của anh, là thiên phú mà bao nhiêu người mong muốn mà không cầu được, là ông trời ưu ái anh! Anh bài xích nó, chán ghét nó mang đến cho anh tai ách sao, tôi cho anh biết, hết thảy bi kịch này của anh không phải là bởi vì gương mặt này, mà là bởi vì anh hèn yếu vô năng không biết tự bảo vệ chính mình!
Mạnh Lương ban đầu mười tám tuổi lấy vị trí ảnh đế, bởi vì mẹ bệnh nặng, yên lặng sáu năm, hai mươi bốn tuổi phục xuất, vẫn như thường nhận được vị trí ảnh để lần thứ 2, Lý Trung Nghĩa diễn 30 năm đều là nam phụ, đến khi 53 tuổi mới được diễn nhân vật nam chính hơn nữa một lần là nổi tiếng, ngay cả Kiều Khả Hâm từ khi xuất đạo tới nay đều bị bôi đen nhưng lại nghịch lưu mà tiến lên, chưa bao giờ yếu thế chịu thua số phận, thẳng cho đến năm nay mới được đề cử giải nữ hoàng điện ảnh Kim Lan, mà anh chẳng qua chỉ là bỏ lỡ khoảng thời gian ba năm cùng với những đãi ngộ bất công mà thôi, chẳng lẽ chỉ như vậy anh liền cảm giác nhân sinh của mình đến đây đã chấm dứt?”
Nói tới chỗ này, sắc mặt của Diệp Oản Oản đã lạnh đến mức tận cùng: “Tại giới giải trí này, nếu muốn leo lên đỉnh đầu, tương lai anh còn phải trải qua khó khăn cùng áp lực so với những chuyện mà anh đã gặp phải đáng sợ hơn gấp trăm lần nghìn lần, nếu anh chỉ có loại trình độ này, thật xin lỗi, tôi khuyên anh thừa dịp còn trẻ, nên sớm rời khỏi giới giải trí đi, tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người nghệ sĩ mà không có đem lại cho tôi chút cảm giác tín nhiệm nào đâu!”
———————-
[Oản Oản mở ra chiêu thức dạy dỗ rồi ~ hắc hắc hắc ~ hưng phấn ~ ]
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Ánh đèn chiếu vào vị trí chụp hình đã chuẩn bị xong, Lạc Thần cũng đã đứng ở dưới đầu ống kính.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế phía đối diện, lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh, ba phút thời gian để Lạc Thần chuẩn bị đã trôi qua.
Diệp Oản Oản: “Đã đến giờ rồi, bắt đầu thôi.”
Lạc Thần đáy mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng mở miệng nói “Sinh ra chính là tội ác, giỏi cho một cái sinh… sinh…”
Có thể là bởi vì nhất thời chưa không thích ứng được với ống kính, Lạc Thần mới vừa nói một câu liền bị vấp.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày hô lên: “Làm lại.”
Lạc Thần nắm chặt tay bên người một cái thành quả đấm, hít sâu một hơi, bắt đầu lại.
“Sinh ra chính là tội ác, giỏi một cái sinh ra chính là tội ác… Ta cùng với các vị…”
Đang muốn tiếp tục diễn tiếp nhưng Diệp Oản lại Oản trực tiếp cắt dứt lời hắn: “Vẻ mặt quá căng thẳng cứng rắn, tôi để cho anh tái diễn chứ không phải là để cho anh đọc lời kịch. Làm lại.”
Sắc mặt của Lạc Thần đã trắng thêm mấy phần, hơi hơi nhắm mắt một cái điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó mở miệng lần nữa.
“Sinh ra…”
Nhưng mà, lần này, mới mở miệng nói hai chữ, anh ta liền không nói thêm được từ nào nữa.
Máu trên mặt Lạc Thần đã hoàn toàn rút đi, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch: “Thật xin lỗi!”
Trên mặt của Diệp Oản Oản không có có bất kỳ biểu lộ gì: “Một lần nữa.”
Chẳng qua là đến lần thứ tư, Lạc Thần vẫn không có tìm được cảm giác.
Sau đó Diệp Oản Oản không ngừng lên tiếng kêu phải dừng để quay lại, Lạc Thần liên tiếp quay lại vài chục lần không có một lần nào được thông qua.
Lần thứ hai mươi, đối mặt với biểu hiện của Lạc Thần một lần lại một lần không tốt, Diệp Oản Oản dừng lại ngón tay gõ một cái trên tay vịn nơi ghế ngồi, nãy giờ vẫn luôn có sắc mặt lười biếng giờ phút này đã không có một tia nhiệt độ.
Như là cảm thụ vị được vẻ không vui cực độ của người đại diện này, bên trong phòng chụp ảnh không khí ngột ngạt đến cực hạn, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh một tiếng.
Mà dưới sự tập trung của tất cả ánh mắt toàn thân Lạc Thần giờ phút này đều đã bị ướt mồ hôi, ngón tay gắt gao tạo thành quả đấm.
Mình không làm được… Mình quả nhiên vẫn là không làm được…
Anh ta là người đã từng đững dưới đầu ống kính như cá gặp nước, mà bây giờ đối mặt với máy quay cùng tầm mắt của người khác lại sinh ra loại tâm lý sợ hãi toàn thân cứng ngắc phát lạnh, căn bản không có cách khống chế được, thậm chí trong đáy lòng mình cũng sinh ra cảm giác tự chán ghét mình muốn vứt bỏ mọi thứ, không muốn tiếp tục nữa.
Diệp Oản Oản tự nhiên cũng đã phát hiện ra trạng thái của Lạc Thần không đúng.
Không chỉ là bài xích đối với ống kính, thậm chí là đối với chính mình cũng bài xích.
Lúc trước Lạc Thần linh khí tràn đầy, thời điểm đối mặt ống kính vô cùng tự tin, giống như bên kia là sân nhà của anh ta, thiên địa của anh ta, nhưng bây giờ, ống kính đối với anh ta mà nói lại giống như một nhà tù, cả người anh ta thật sự là bị gông xiềng vô hình giới hạn buộc chặt lại.
Trừ cái đó ra, cô còn nhìn thấy Lạc Thần dường như phi thường chán ghét chính gương mặt này của mình, cho nên theo bản năng luôn muốn né tránh ống kính.
Mặc dù nhiều hay ít cô cũng đã ngờ tới một chút, nhưng tình huống của Lạc Thần hiện nay so với trong tưởng tượng của cô còn bết bát hơn…
“Ba ——” một tiếng, Diệp Oản Oản đem một xấp tài liệu nặng nề trong tay mà ném ở trên bàn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Gương mặt này là ưu thế lớn nhất của anh, là thiên phú mà bao nhiêu người mong muốn mà không cầu được, là ông trời ưu ái anh! Anh bài xích nó, chán ghét nó mang đến cho anh tai ách sao, tôi cho anh biết, hết thảy bi kịch này của anh không phải là bởi vì gương mặt này, mà là bởi vì anh hèn yếu vô năng không biết tự bảo vệ chính mình!
Mạnh Lương ban đầu mười tám tuổi lấy vị trí ảnh đế, bởi vì mẹ bệnh nặng, yên lặng sáu năm, hai mươi bốn tuổi phục xuất, vẫn như thường nhận được vị trí ảnh để lần thứ 2, Lý Trung Nghĩa diễn 30 năm đều là nam phụ, đến khi 53 tuổi mới được diễn nhân vật nam chính hơn nữa một lần là nổi tiếng, ngay cả Kiều Khả Hâm từ khi xuất đạo tới nay đều bị bôi đen nhưng lại nghịch lưu mà tiến lên, chưa bao giờ yếu thế chịu thua số phận, thẳng cho đến năm nay mới được đề cử giải nữ hoàng điện ảnh Kim Lan, mà anh chẳng qua chỉ là bỏ lỡ khoảng thời gian ba năm cùng với những đãi ngộ bất công mà thôi, chẳng lẽ chỉ như vậy anh liền cảm giác nhân sinh của mình đến đây đã chấm dứt?”
Nói tới chỗ này, sắc mặt của Diệp Oản Oản đã lạnh đến mức tận cùng: “Tại giới giải trí này, nếu muốn leo lên đỉnh đầu, tương lai anh còn phải trải qua khó khăn cùng áp lực so với những chuyện mà anh đã gặp phải đáng sợ hơn gấp trăm lần nghìn lần, nếu anh chỉ có loại trình độ này, thật xin lỗi, tôi khuyên anh thừa dịp còn trẻ, nên sớm rời khỏi giới giải trí đi, tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người nghệ sĩ mà không có đem lại cho tôi chút cảm giác tín nhiệm nào đâu!”
———————-
[Oản Oản mở ra chiêu thức dạy dỗ rồi ~ hắc hắc hắc ~ hưng phấn ~ ]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro