Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Thành đổ thạch
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
*Mấy chương về sau toàn nói về ngọc, thạch nếu edit không đúng các bạn thông cảm nha vì cũng ko rành lắm á camon nhiều iuiu.
————————————————–
Thập Nhất và Tiết Lệ tiến lên, cùng người mới tới chào hỏi, nhìn qua như đã quen nhau.
Sau khi hai bên chào hỏi lẫn nhau, người đàn ông áo đen đó liền ý cười đầy mặt nhìn về phía Diệp Oản Oản, khách khí mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, cô thật sự đã đến rồi… tôi gọi là Mã Binh, là bạn của Hứa Dịch tiên sinh tại Myanmar, được biết lần này Diệp tiểu thư đại giá đến đây, Hứa Dịch tiên sinh đặc biệt dặn dò để tôi tới tiếp đón mọi người.”
Nghe vậy, Diệp Oản Oản gật đầu, trước lúc tới Myanmar, Hứa Dịch cũng đã cùng cô nói qua chuyện này rồi.
Người gọi là Mã Binh này, tại thành H vô cùng có danh tiếng và tiếng nói, nghe nói hắc bạch lưỡng đạo đều có chân tay của anh ta, hơn nữa đối với đổ thạch, cũng có kinh nghiệm phong phú.
Thành H ở Myanmar được xưng là thành đổ thạch, đổ thạch mang lại một nguồn lợi nhuận kết xù, đủ để mang đến phồn vinh với huyên náo cho tòa thành này, nhưng bên trong này cũng là thành phố rất hỗn loạn, an ninh trật tự nơi này vô cùng hỗn loạn, thuộc về nơi rồng rắn lẫn lộn, tự bản thân mình phải bảo vệ chính mình mà thôi.
Có câu nói là, thế lực lớn đến mấy cũng không nên ép buộc đám rắn độc, nếu như chỉ dựa vào đám người Thập Nhất và Phong Huyền Diệc, vẫn còn có chút không ổn, dù sao bọn họ chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên, Hứa Dịch mới nhờ đến sự giúp đỡ của Mã Binh.
Mã Binh ở thành H thập phần nổi danh, thuộc thành phần anh chị ở đây, có Mã Binh bên cạnh cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
“Anh khỏe chứ, Mã Binh tiên sinh, làm phiền anh rồi.” Diệp Oản Oản nhìn phía Mã Binh cười nói.
“Ôi, Diệp tiểu thư, cô là chủ mẫu tương lai của Tư gia, tôi có thể vì Diệp tiểu thư làm việc, thật sự đó là phúc khí của tôi, hơn nữa, tôi và Hứa Dịch là bạn thâm giao, năm đó, nếu như không phải là do có Hứa Dịch trợ giúp, tôi đã sớm đói chết tại Myanmar rồi!” Mã Binh sảng khoái cười nói.
Diệp Oản Oản cũng không khách khí nữa, mọi người đi theo Mã Binh, nhanh chân rời khỏi sân bay. Dọc theo con đường đi, Diệp Oản Oản hỏi thăm Mã Binh một chút tình huống ở thành H và đổ thạch, Mã Binh dĩ nhiên rất sảng khoái mà trả lời từng câu cho Oản Oản.
Thành H ở Myanmar, được xưng là thành đổ thạch, nhưng cũng là nơi nguy hiểm lớn nhất.
Không giống với đổ thạch phổ thông khác, đổ thạch ở thành H, tất cả các đổ thạch đều là phỉ thúy, giá trị phỉ thúy bây giờ cực cao, trên thị trường quốc tế đều có giá trị lớn vô cùng, với mức lợi nhuận lớn như thế, từng người một đều muốn đến đây, hy vọng mình có thể giàu lên trong nháy mắt, vì thế số lượng người đến thành H nhiều không kể xiết.
Hơn nữa, đổ thạch của thành H, cũng là nơi có đổ thạch đắt tiền nhất trên thế giới, không nơi nào sánh bằng, tất cả đổ thạch nơi này đều là được quyết định dựa trên màu sắc của kích cỡ viên đá lớn hay nhỏ.
Đổ thạch phổ thông quốc nội chỉ có giá dao động từ mấy ngàn tới mấy chục ngàn một cân mà thôi, nhưng ở Myanmar, thành H này, giá cao hơn không chỉ là một chút, thậm chí cao đến mấy trăm ngàn một cân, nếu như cân một cục đá trên trăm cân, lúc đó cần tiêu tốn ngàn vạn, nhưng một khi mở ra bên trong không có thạch, vậy thì xem như là đã mất hết vốn liếng rồi.
Ở thành H, chỉ có hai trường hợp đối với người đổ thạch là phát tài trong một đêm, hoặc là phá sản chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Những người đổ thạch này, vì muốn nhanh chóng giàu lên, đã có biết bao nhiêu người táng gia bại sản, kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ có thể tại một phút khi mở thạch ra mới có thể biết được, bọn họ đánh cuộc bằng tài sản cũng như tính mạng của mình để chờ đợi giờ phút huy hoàng kia.
“Ha, Diệp tiểu thư, đổ thạch này là kinh doanh, hoặc là một đêm chợt giàu, không thì chính là mất hết vốn liếng.”
Mã Binh bước nhẹ bước chân tới trước người Diệp Oản Oản, nói: “Thật ra thì, mấy tháng trước, một nhà ở thành H chúng tôi đổ ra được một khối đá lớn ba trăm cân, bất luận là theo màu sắc, phẩm chất, cũng đều được coi là cực phẩm, giá cả lên đến bốn mươi vạn một cân, ai cũng nói rất có thể khai thác ra được phỉ thúy thượng hạng, không bao lâu sau, một vị phú thương mang theo đoàn chuyên gia giám định đổ thạch đến đây, tốn hơn một trăm triệu, mua khối cự thạch này, Diệp tiểu thư, cô đoán xem kết quả thế nào?”
“Như thế nào á?” Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng, vẻ mặt cảm thấy hứng thú truy hỏi.
Nhưng mà trên thực tế, kết quả chuyện này, lúc ở kiếp trước khi cô tới Myanmar cũng đã nghe nói qua rồi.
————————————————–
Thập Nhất và Tiết Lệ tiến lên, cùng người mới tới chào hỏi, nhìn qua như đã quen nhau.
Sau khi hai bên chào hỏi lẫn nhau, người đàn ông áo đen đó liền ý cười đầy mặt nhìn về phía Diệp Oản Oản, khách khí mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, cô thật sự đã đến rồi… tôi gọi là Mã Binh, là bạn của Hứa Dịch tiên sinh tại Myanmar, được biết lần này Diệp tiểu thư đại giá đến đây, Hứa Dịch tiên sinh đặc biệt dặn dò để tôi tới tiếp đón mọi người.”
Nghe vậy, Diệp Oản Oản gật đầu, trước lúc tới Myanmar, Hứa Dịch cũng đã cùng cô nói qua chuyện này rồi.
Người gọi là Mã Binh này, tại thành H vô cùng có danh tiếng và tiếng nói, nghe nói hắc bạch lưỡng đạo đều có chân tay của anh ta, hơn nữa đối với đổ thạch, cũng có kinh nghiệm phong phú.
Thành H ở Myanmar được xưng là thành đổ thạch, đổ thạch mang lại một nguồn lợi nhuận kết xù, đủ để mang đến phồn vinh với huyên náo cho tòa thành này, nhưng bên trong này cũng là thành phố rất hỗn loạn, an ninh trật tự nơi này vô cùng hỗn loạn, thuộc về nơi rồng rắn lẫn lộn, tự bản thân mình phải bảo vệ chính mình mà thôi.
Có câu nói là, thế lực lớn đến mấy cũng không nên ép buộc đám rắn độc, nếu như chỉ dựa vào đám người Thập Nhất và Phong Huyền Diệc, vẫn còn có chút không ổn, dù sao bọn họ chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên, Hứa Dịch mới nhờ đến sự giúp đỡ của Mã Binh.
Mã Binh ở thành H thập phần nổi danh, thuộc thành phần anh chị ở đây, có Mã Binh bên cạnh cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
“Anh khỏe chứ, Mã Binh tiên sinh, làm phiền anh rồi.” Diệp Oản Oản nhìn phía Mã Binh cười nói.
“Ôi, Diệp tiểu thư, cô là chủ mẫu tương lai của Tư gia, tôi có thể vì Diệp tiểu thư làm việc, thật sự đó là phúc khí của tôi, hơn nữa, tôi và Hứa Dịch là bạn thâm giao, năm đó, nếu như không phải là do có Hứa Dịch trợ giúp, tôi đã sớm đói chết tại Myanmar rồi!” Mã Binh sảng khoái cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Oản Oản cũng không khách khí nữa, mọi người đi theo Mã Binh, nhanh chân rời khỏi sân bay. Dọc theo con đường đi, Diệp Oản Oản hỏi thăm Mã Binh một chút tình huống ở thành H và đổ thạch, Mã Binh dĩ nhiên rất sảng khoái mà trả lời từng câu cho Oản Oản.
Thành H ở Myanmar, được xưng là thành đổ thạch, nhưng cũng là nơi nguy hiểm lớn nhất.
Không giống với đổ thạch phổ thông khác, đổ thạch ở thành H, tất cả các đổ thạch đều là phỉ thúy, giá trị phỉ thúy bây giờ cực cao, trên thị trường quốc tế đều có giá trị lớn vô cùng, với mức lợi nhuận lớn như thế, từng người một đều muốn đến đây, hy vọng mình có thể giàu lên trong nháy mắt, vì thế số lượng người đến thành H nhiều không kể xiết.
Hơn nữa, đổ thạch của thành H, cũng là nơi có đổ thạch đắt tiền nhất trên thế giới, không nơi nào sánh bằng, tất cả đổ thạch nơi này đều là được quyết định dựa trên màu sắc của kích cỡ viên đá lớn hay nhỏ.
Đổ thạch phổ thông quốc nội chỉ có giá dao động từ mấy ngàn tới mấy chục ngàn một cân mà thôi, nhưng ở Myanmar, thành H này, giá cao hơn không chỉ là một chút, thậm chí cao đến mấy trăm ngàn một cân, nếu như cân một cục đá trên trăm cân, lúc đó cần tiêu tốn ngàn vạn, nhưng một khi mở ra bên trong không có thạch, vậy thì xem như là đã mất hết vốn liếng rồi.
Ở thành H, chỉ có hai trường hợp đối với người đổ thạch là phát tài trong một đêm, hoặc là phá sản chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Những người đổ thạch này, vì muốn nhanh chóng giàu lên, đã có biết bao nhiêu người táng gia bại sản, kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ có thể tại một phút khi mở thạch ra mới có thể biết được, bọn họ đánh cuộc bằng tài sản cũng như tính mạng của mình để chờ đợi giờ phút huy hoàng kia.
“Ha, Diệp tiểu thư, đổ thạch này là kinh doanh, hoặc là một đêm chợt giàu, không thì chính là mất hết vốn liếng.”
Mã Binh bước nhẹ bước chân tới trước người Diệp Oản Oản, nói: “Thật ra thì, mấy tháng trước, một nhà ở thành H chúng tôi đổ ra được một khối đá lớn ba trăm cân, bất luận là theo màu sắc, phẩm chất, cũng đều được coi là cực phẩm, giá cả lên đến bốn mươi vạn một cân, ai cũng nói rất có thể khai thác ra được phỉ thúy thượng hạng, không bao lâu sau, một vị phú thương mang theo đoàn chuyên gia giám định đổ thạch đến đây, tốn hơn một trăm triệu, mua khối cự thạch này, Diệp tiểu thư, cô đoán xem kết quả thế nào?”
“Như thế nào á?” Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng, vẻ mặt cảm thấy hứng thú truy hỏi.
Nhưng mà trên thực tế, kết quả chuyện này, lúc ở kiếp trước khi cô tới Myanmar cũng đã nghe nói qua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro