Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Thế này còn không phải là say sao?
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Bỗng nhiên trong lúc đó, vai trái của Thất Tinh, bị ai đó vỗ nhè nhẹ.
Cơ hồ theo bản năng, Thất Tinh đang muốn xông lên, hướng về phía sau lưng nhìn lại.
"Phong tỷ...?" Nhìn thấy Diệp Oản Oản bỗng nhiên xuất hiện, Thất Tinh hơi sững sờ. Cả người tỷ ấy nồng nặc mùi rượu thế này... Là chuyện gì xảy ra?
Lúc này, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười khiến cho Thất Tinh cảm thấy vạn phần quen thuộc…
Là năm đó, là nụ cười khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phong tỷ…
Tà mị, tự tin, coi trời bằng vung...
Còn không đợi Thất Tinh mở miệng, đã thấy Diệp Oản Oản lập tức tiến lên, không đợi gã đàn ông đầu đinh Lăng Hoắc kịp phản ứng, Diệp Oản Oản nâng lên một cước, hung hăng đạp thẳng vào mông Lăng Hoắc.
Lăng Hoắc trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, miễn cưỡng bị trúng một cước của Diệp Oản Oản, cả người liền cùng với Bắc Đẩu, bị Diệp Oản Oản đạp bay 3 – 4 m.
Sau khi đạp xong Lăng Hoắc, Diệp Oản Oản ngáp một cái, ngồi trên lưng một vị cao tầng Không Sợ Minh đã chết ngất tại chỗ, nhắm hai mắt lại, tiếp tục khò khò ngủ say...
Một giây kế tiếp, Lăng Hoắc lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại, "Người nào!?!"
"Phong... Phong tỷ?"
Bắc Đẩu nhìn thấy Diệp Oản Oản, kinh ngạc nói.
Vào giờ phút này, chúng cao tầng Không Sợ Minh, căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản lấy một cái. Chỉ là muốn có thể bảo toàn tự thân mình, bảo toàn Không Sợ Minh.
"Bạch Phong sao...??"
Trên mặt Lăng Hoắc là nụ cười đầy lạnh lùng. Tuy nói, bao năm không gặp, trong ký ức của hắn, tướng mạo nữ nhân năm đó để lại vết sẹo trên mắt trái của hắn không được mỹ mạo khuynh thành như vậy, chỉ là một con nhãi ranh chết dẫm. Nhưng mới vừa rồi Bắc Đẩu gọi cô ta là Phong tỷ, vậy nhất định sẽ không sai rồi.
"Bạch Phong, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?" Lăng Hoắc đi tới bên người Diệp Oản Oản, lạnh giọng mở miệng cười.
Nhưng mà Lăng Hoắc nói xong, Diệp Oản Oản ngồi ở trên phần lưng thành viên Không Sợ Minh nọ, lại không hề đáp lại lấy một lời, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động lấy một cái.
"Bạch Minh chủ, ngươi quả nhiên vẫn là y như năm đó vậy!! Không để ai vào trong mắt, tự cao tự đại. Hôm nay, ta tới Không Sợ Minh của ngươi, lại cũng không hề có ý gì khác, chỉ là muốn móc một đôi con ngươi của ngươi mà thôi. Ta sẽ bảo quản thật tốt, lưu lại làm kỷ niệm. Không biết Bạch Minh chủ có ý như thế nào?" Lăng Hoắc tiếp tục mở miệng cười nói.
Diệp Oản Oản vẫn không có một chút phản ứng.
Cùng lúc đó, Thất Tinh Bắc Đẩu, còn có đông đảo cao tầng của Không Sợ Minh trố mắt nhìn nhau.
Ngay tại chỗ đó, mọi người lại thấy, trong tay cái gã tóc đầu đinh Lăng Hoắc kia có nhiều hơn một con dao găm, dường như đang định đâm thẳng về phía hai con ngươi của Diệp Oản Oản.
"Híc, tỷ ấy sao vậy? Đang buồn ngủ?" Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức. Coi như là có buồn ngủ, chẳng lẽ không phải là nên chọn một khoảng thời gian bình thường một chút sao?
"Tỷ ấy là uống say!" Bỗng nhiên, Thất Tinh mở miệng nói.
"Uống say?" Nghe được lời này của Thất Tinh, Bắc Đẩu mặt ngơ ngác không hiểu được. Khóe mắt liếc qua, vừa vặn nhìn thấy trong tay Diệp Oản Oản còn đang nắm chặt chai rượu…
Một chai rượu thủy tinh trong suốt, đã cạn thấy đáy...
Thế này còn không phải là say sao?
Hơn nữa, Bắc Đẩu chưa từng thấy qua Phong tỷ uống rượu! Trong nhận thức của Bắc Đẩu, loại người chưa từng uống rượu như Phong tỷ, uống một chai, không có khả năng không say. Vả lại, còn mùi rượu nồng nặc trên người kia, cũng đã chứng minh Phong tỷ đã uống say thật sự...
Đây không phải là ngủ thiếp đi, mà là... Say bất tỉnh nhân sự!
"Ngươi con mịa nó dám!"
Sau khi biết Diệp Oản Oản say rượu bất tỉnh nhân sự, Bắc Đẩu gầm lên một tiếng, có vẻ như liền muốn một lần nữa phóng thẳng về hướng của Lăng Hoắc.
Vô luận chân tướng là như thế nào, nhìn người trước mặt này chết đi, hắn không làm được…
Chỉ bất quá, ngay trong nháy mắt này, con ngươi vốn đóng chặt của Diệp Oản Oản, lại đột nhiên mở ra.
Cơ hồ theo bản năng, Thất Tinh đang muốn xông lên, hướng về phía sau lưng nhìn lại.
"Phong tỷ...?" Nhìn thấy Diệp Oản Oản bỗng nhiên xuất hiện, Thất Tinh hơi sững sờ. Cả người tỷ ấy nồng nặc mùi rượu thế này... Là chuyện gì xảy ra?
Lúc này, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười khiến cho Thất Tinh cảm thấy vạn phần quen thuộc…
Là năm đó, là nụ cười khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phong tỷ…
Tà mị, tự tin, coi trời bằng vung...
Còn không đợi Thất Tinh mở miệng, đã thấy Diệp Oản Oản lập tức tiến lên, không đợi gã đàn ông đầu đinh Lăng Hoắc kịp phản ứng, Diệp Oản Oản nâng lên một cước, hung hăng đạp thẳng vào mông Lăng Hoắc.
Lăng Hoắc trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, miễn cưỡng bị trúng một cước của Diệp Oản Oản, cả người liền cùng với Bắc Đẩu, bị Diệp Oản Oản đạp bay 3 – 4 m.
Sau khi đạp xong Lăng Hoắc, Diệp Oản Oản ngáp một cái, ngồi trên lưng một vị cao tầng Không Sợ Minh đã chết ngất tại chỗ, nhắm hai mắt lại, tiếp tục khò khò ngủ say...
Một giây kế tiếp, Lăng Hoắc lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại, "Người nào!?!"
"Phong... Phong tỷ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bắc Đẩu nhìn thấy Diệp Oản Oản, kinh ngạc nói.
Vào giờ phút này, chúng cao tầng Không Sợ Minh, căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản lấy một cái. Chỉ là muốn có thể bảo toàn tự thân mình, bảo toàn Không Sợ Minh.
"Bạch Phong sao...??"
Trên mặt Lăng Hoắc là nụ cười đầy lạnh lùng. Tuy nói, bao năm không gặp, trong ký ức của hắn, tướng mạo nữ nhân năm đó để lại vết sẹo trên mắt trái của hắn không được mỹ mạo khuynh thành như vậy, chỉ là một con nhãi ranh chết dẫm. Nhưng mới vừa rồi Bắc Đẩu gọi cô ta là Phong tỷ, vậy nhất định sẽ không sai rồi.
"Bạch Phong, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?" Lăng Hoắc đi tới bên người Diệp Oản Oản, lạnh giọng mở miệng cười.
Nhưng mà Lăng Hoắc nói xong, Diệp Oản Oản ngồi ở trên phần lưng thành viên Không Sợ Minh nọ, lại không hề đáp lại lấy một lời, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động lấy một cái.
"Bạch Minh chủ, ngươi quả nhiên vẫn là y như năm đó vậy!! Không để ai vào trong mắt, tự cao tự đại. Hôm nay, ta tới Không Sợ Minh của ngươi, lại cũng không hề có ý gì khác, chỉ là muốn móc một đôi con ngươi của ngươi mà thôi. Ta sẽ bảo quản thật tốt, lưu lại làm kỷ niệm. Không biết Bạch Minh chủ có ý như thế nào?" Lăng Hoắc tiếp tục mở miệng cười nói.
Diệp Oản Oản vẫn không có một chút phản ứng.
Cùng lúc đó, Thất Tinh Bắc Đẩu, còn có đông đảo cao tầng của Không Sợ Minh trố mắt nhìn nhau.
Ngay tại chỗ đó, mọi người lại thấy, trong tay cái gã tóc đầu đinh Lăng Hoắc kia có nhiều hơn một con dao găm, dường như đang định đâm thẳng về phía hai con ngươi của Diệp Oản Oản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Híc, tỷ ấy sao vậy? Đang buồn ngủ?" Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức. Coi như là có buồn ngủ, chẳng lẽ không phải là nên chọn một khoảng thời gian bình thường một chút sao?
"Tỷ ấy là uống say!" Bỗng nhiên, Thất Tinh mở miệng nói.
"Uống say?" Nghe được lời này của Thất Tinh, Bắc Đẩu mặt ngơ ngác không hiểu được. Khóe mắt liếc qua, vừa vặn nhìn thấy trong tay Diệp Oản Oản còn đang nắm chặt chai rượu…
Một chai rượu thủy tinh trong suốt, đã cạn thấy đáy...
Thế này còn không phải là say sao?
Hơn nữa, Bắc Đẩu chưa từng thấy qua Phong tỷ uống rượu! Trong nhận thức của Bắc Đẩu, loại người chưa từng uống rượu như Phong tỷ, uống một chai, không có khả năng không say. Vả lại, còn mùi rượu nồng nặc trên người kia, cũng đã chứng minh Phong tỷ đã uống say thật sự...
Đây không phải là ngủ thiếp đi, mà là... Say bất tỉnh nhân sự!
"Ngươi con mịa nó dám!"
Sau khi biết Diệp Oản Oản say rượu bất tỉnh nhân sự, Bắc Đẩu gầm lên một tiếng, có vẻ như liền muốn một lần nữa phóng thẳng về hướng của Lăng Hoắc.
Vô luận chân tướng là như thế nào, nhìn người trước mặt này chết đi, hắn không làm được…
Chỉ bất quá, ngay trong nháy mắt này, con ngươi vốn đóng chặt của Diệp Oản Oản, lại đột nhiên mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro