Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Tôi cắn chết hắn
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng nói: "Không sai, là tự tôi nói."
"Vậy anh nói có tính hay không?" Cung Húc hỏi lại đầy hoài nghi.
Diệp Oản Oản: "Tôi nói chuyện lúc nào lại không tính?"
Cung Húc cuối cùng cũng đã tin tưởng, vẻ buồn bã ỉu xìu trên mặt nhất thời đã biến mất sạch sẽ, chống nạnh, khôi phục lại phong độ không ai bì nổi, "A ha ha ha, không chỉ có thể gặp được mứt hoa nhỏ, còn có thể nhìn Diệp ca mặc đồ con gái! Tôi con mịa nó chính là liều cái mạng chó này cũng phải cầm được cái giải Ảnh Đế trong tay!"
Nhìn thấy bộ dáng như hít thuốc lắc của Cung Húc, Diệp Oản Oản có chút cạn lời.
Quả nhiên, đối phó với Cung Húc, chiêu trò tâm lý khích tướng các kiểu đều là vô dụng, chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.
Mặc đồ con gái thì mặc đồ con gái! Vốn là nàng cũng dự định sau khi bộ phim này quay xong sẽ nói chân tướng cho Cung Húc.
Cung Húc vừa nói chuyện vừa hưng phấn lấy điện thoại di động ra, tranh thủ trước khi điện thoại di động bị tịch thu, nhanh chóng vào group của công ty đắc ý một phen.
[ Cung Húc: Ha ha ha ha ha ha ha! Tôi nói cho các cậu biết, giải Ảnh Đế này bổn thiếu gia đã quyết định cầm vào tay rồi! Ai dám giành giật với tôi, tôi cắn chết hắn! ]
[ Đông Tử: Húc ca cố gắng lên! ]
[ Tiểu Tình: Húc ca rất thẳng tính! ]
[ Hàn Thiên Vũ: Các cậu đến nơi rồi? ]
Dựa theo thời gian mà tính, Cung Húc bọn họ vào lúc này hẳn là đã đến nơi. Lấy lý giải của hắn đối với Cung Húc, sau khi đến hiện trường nhất định sẽ đòi bỏ cuộc nửa chừng mới đúng! Làm sao ngược lại, lại hưng phấn như thế?
[ Cung Húc: Ha ha ha đến rồi, đến rồi! ]
[ Diệp Mộ Phàm: Cậu lại bị trúng gió gì à? ] Diệp Mộ Phàm thấy Cung Húc lại bắt đầu phấn khích, lẳng lặng than trong lòng một câu “nguy rồi!”.
[ Cung Húc: Ha ha ha ha các anh em, các cậu mau nhanh đi miếu đi chùa dâng hương bái phật cầu mong tôi lấy được Ảnh Đế đi! Mới vừa rồi Diệp ca đánh cuộc cùng tôi, nếu như tôi lấy được Ảnh Đế, anh ấy liền mặc đồ con gái!!!!!! ]
Nhìn thấy những lời này của Cung Húc, trong group yên lặng quỷ dị mất mấy giây, sau đó rất nhanh liền òa lên như vỡ tổ rồi.
[ Tiểu Tình: Trời ạ! Có thật không, có thật không? Diệp ca muốn mặc đồ con gái? ]
[ Đông Tử: Diệp ca thật đúng là liều mạng... ]
[ Phí Dương: A, không hiểu lắm nhưng rất chờ mong, chuyện gì xảy ra? Chuyện này thật là đáng giá đi dâng một nén nhang! ]
[ Biên kịch Từ Lâm: Lần này Diệp Tổng Thanh tra hy sinh quá lớn! ]
[ Diệp Mộ Phàm: Diệp Bạch, cậu điên rồi à! ]
[ Thợ quay phim: A a a a a! Trời ạ! Có ai đi thắp hương tập thể cùng tôi không? ]
[ Thợ hóa trang: Dẫn tôi đi với, dẫn tôi đi với! ]
[ Hậu cần: Tôi cũng muốn cùng các cậu đi bái phật! Cầu cho Húc Bảo Bảo nhất định phải đạt được Ảnh Đế! Quá kích thích rồi! ]
[ Đạo diễn Lưu Thanh: Cũng dẫn tôi đi với nha, ha ha! ]
[ Nữ chính Lâm Tử San: Cung Húc cậu yên tâm, khi nào cậu về tôi sẽ dẫn cậu cùng đi thắp hương sau! ]
Diệp Oản Oản vừa dẫn Cung Húc trở về chỗ đám người HLV Lôi, vừa buồn cười lướt xem những bình luận kích động không thôi trong group WeChat.
Vào lúc này Lạc Thần cũng đã nhìn thấy nội dung chat trong group, thần sắc có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Diệp ca vì Cung Húc, ngay cả loại yêu cầu này cũng đều sẽ đáp ứng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất mát...
Lúc này, Cung Húc vừa thấy được Lạc Thần lập tức ôm cổ hắn kéo qua một bên, "Này Lạc Thần, thương lượng với cậu chuyện này!"
"Chuyện gì?" Lạc Thần đầy ghét bỏ đem tay của Cung Húc đẩy ra.
Cung Húc đu dính y như keo dính chuột, "Thời điểm khi nào quay về cùng đóng phim, đừng cố gắng quá mức, nhường nhường cho tôi một chút đi!"
Lạc Thần đảo mắt nhìn hắn một cái: "Tại sao?"
Cung Húc nói như đúng rồi: "Chẳng lẽ cậu không muốn xem Diệp ca mặc đồ con gái sao?"
Ảnh Đế chỉ có một, cho nên có thể nói, Lạc Thần cũng là đối thủ cạnh tranh à nha!
Lạc Thần theo bản năng hướng về phía Diệp Oản Oản đang cùng HLV Lôi nói chuyện nhìn một cái, sau đó mở miệng: "Tào lao!"
Cung Húc hừ hừ một tiếng, "Cậu mới là tào lao đấy! Một chút phối hợp cũng không có! Tôi cũng không tin cậu không muốn xem!"
Lạc Thần không thèm để ý đến hắn, tìm một xó xỉnh đứng yên lặng trầm ngâm.
"Vậy anh nói có tính hay không?" Cung Húc hỏi lại đầy hoài nghi.
Diệp Oản Oản: "Tôi nói chuyện lúc nào lại không tính?"
Cung Húc cuối cùng cũng đã tin tưởng, vẻ buồn bã ỉu xìu trên mặt nhất thời đã biến mất sạch sẽ, chống nạnh, khôi phục lại phong độ không ai bì nổi, "A ha ha ha, không chỉ có thể gặp được mứt hoa nhỏ, còn có thể nhìn Diệp ca mặc đồ con gái! Tôi con mịa nó chính là liều cái mạng chó này cũng phải cầm được cái giải Ảnh Đế trong tay!"
Nhìn thấy bộ dáng như hít thuốc lắc của Cung Húc, Diệp Oản Oản có chút cạn lời.
Quả nhiên, đối phó với Cung Húc, chiêu trò tâm lý khích tướng các kiểu đều là vô dụng, chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.
Mặc đồ con gái thì mặc đồ con gái! Vốn là nàng cũng dự định sau khi bộ phim này quay xong sẽ nói chân tướng cho Cung Húc.
Cung Húc vừa nói chuyện vừa hưng phấn lấy điện thoại di động ra, tranh thủ trước khi điện thoại di động bị tịch thu, nhanh chóng vào group của công ty đắc ý một phen.
[ Cung Húc: Ha ha ha ha ha ha ha! Tôi nói cho các cậu biết, giải Ảnh Đế này bổn thiếu gia đã quyết định cầm vào tay rồi! Ai dám giành giật với tôi, tôi cắn chết hắn! ]
[ Đông Tử: Húc ca cố gắng lên! ]
[ Tiểu Tình: Húc ca rất thẳng tính! ]
[ Hàn Thiên Vũ: Các cậu đến nơi rồi? ]
Dựa theo thời gian mà tính, Cung Húc bọn họ vào lúc này hẳn là đã đến nơi. Lấy lý giải của hắn đối với Cung Húc, sau khi đến hiện trường nhất định sẽ đòi bỏ cuộc nửa chừng mới đúng! Làm sao ngược lại, lại hưng phấn như thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ Cung Húc: Ha ha ha đến rồi, đến rồi! ]
[ Diệp Mộ Phàm: Cậu lại bị trúng gió gì à? ] Diệp Mộ Phàm thấy Cung Húc lại bắt đầu phấn khích, lẳng lặng than trong lòng một câu “nguy rồi!”.
[ Cung Húc: Ha ha ha ha các anh em, các cậu mau nhanh đi miếu đi chùa dâng hương bái phật cầu mong tôi lấy được Ảnh Đế đi! Mới vừa rồi Diệp ca đánh cuộc cùng tôi, nếu như tôi lấy được Ảnh Đế, anh ấy liền mặc đồ con gái!!!!!! ]
Nhìn thấy những lời này của Cung Húc, trong group yên lặng quỷ dị mất mấy giây, sau đó rất nhanh liền òa lên như vỡ tổ rồi.
[ Tiểu Tình: Trời ạ! Có thật không, có thật không? Diệp ca muốn mặc đồ con gái? ]
[ Đông Tử: Diệp ca thật đúng là liều mạng... ]
[ Phí Dương: A, không hiểu lắm nhưng rất chờ mong, chuyện gì xảy ra? Chuyện này thật là đáng giá đi dâng một nén nhang! ]
[ Biên kịch Từ Lâm: Lần này Diệp Tổng Thanh tra hy sinh quá lớn! ]
[ Diệp Mộ Phàm: Diệp Bạch, cậu điên rồi à! ]
[ Thợ quay phim: A a a a a! Trời ạ! Có ai đi thắp hương tập thể cùng tôi không? ]
[ Thợ hóa trang: Dẫn tôi đi với, dẫn tôi đi với! ]
[ Hậu cần: Tôi cũng muốn cùng các cậu đi bái phật! Cầu cho Húc Bảo Bảo nhất định phải đạt được Ảnh Đế! Quá kích thích rồi! ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ Đạo diễn Lưu Thanh: Cũng dẫn tôi đi với nha, ha ha! ]
[ Nữ chính Lâm Tử San: Cung Húc cậu yên tâm, khi nào cậu về tôi sẽ dẫn cậu cùng đi thắp hương sau! ]
Diệp Oản Oản vừa dẫn Cung Húc trở về chỗ đám người HLV Lôi, vừa buồn cười lướt xem những bình luận kích động không thôi trong group WeChat.
Vào lúc này Lạc Thần cũng đã nhìn thấy nội dung chat trong group, thần sắc có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Diệp ca vì Cung Húc, ngay cả loại yêu cầu này cũng đều sẽ đáp ứng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất mát...
Lúc này, Cung Húc vừa thấy được Lạc Thần lập tức ôm cổ hắn kéo qua một bên, "Này Lạc Thần, thương lượng với cậu chuyện này!"
"Chuyện gì?" Lạc Thần đầy ghét bỏ đem tay của Cung Húc đẩy ra.
Cung Húc đu dính y như keo dính chuột, "Thời điểm khi nào quay về cùng đóng phim, đừng cố gắng quá mức, nhường nhường cho tôi một chút đi!"
Lạc Thần đảo mắt nhìn hắn một cái: "Tại sao?"
Cung Húc nói như đúng rồi: "Chẳng lẽ cậu không muốn xem Diệp ca mặc đồ con gái sao?"
Ảnh Đế chỉ có một, cho nên có thể nói, Lạc Thần cũng là đối thủ cạnh tranh à nha!
Lạc Thần theo bản năng hướng về phía Diệp Oản Oản đang cùng HLV Lôi nói chuyện nhìn một cái, sau đó mở miệng: "Tào lao!"
Cung Húc hừ hừ một tiếng, "Cậu mới là tào lao đấy! Một chút phối hợp cũng không có! Tôi cũng không tin cậu không muốn xem!"
Lạc Thần không thèm để ý đến hắn, tìm một xó xỉnh đứng yên lặng trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro