Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Tông Sư cấp Tuần Thú sư
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Tôn Bách Thảo đưa ra thông báo thời hạn nửa năm, sau đó lão phu nhân liền bắt đầu phái người trong sáng ngoài tối khắp nơi tìm kiếm bác sĩ lừng danh.
Cho dù biết không có khả năng tìm được một danh y giỏi hơn Tôn Bách Thảo nhưng vẫn cố gắng tìm một tia hy vọng.
Nhà cũ, trong vườn hoa nhỏ.
Mặc Huyền một mặt kinh ngạc: “Tại sao lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy? Anh không phải nói là cô gái kia dường như có thể giúp cho Cửu gia dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn sao?”
“Mặc dù hiệu quả so với cậu tốt hơn một chút, nhưng cũng không có cách nào có thể đè nén được sự phát triển bệnh tình của Cửu gia! Huống chi điều dưỡng là quá trình kiên trì lâu dài, người giống như Cửu gia từ hơi thở đến sinh hoạt đều không có tính quy luật cố định, thỉnh thoảng mới uống thuốc bổ, sau đó lại tiêu hao đi ra ngoài, không lấp nỗi chỗ trống bị thiếu hụt, vậy anh nói xem chuyện đó có thể có tác dụng gì chứ?”
Hứa Dịch nói xong, thở dài: “Cửu gia hiện tại không chỉ thiếu một nhà thôi miên, còn thiếu một người có thể quản được ngài ấy!”
Mặc Huyền bật cười: “Quản được Cửu gia chắc là phải đến được cấp độ như Tông Sư Tuần Thú sư thì may ra?”
Hứa Dịch: “…” Tuần Thú sư là cái quỷ gì vậy?
Hứa Dịch cùng Mặc Huyền hai người đang ở trong sân vừa nói chuyện, xuyên qua khe hỡ cành cây, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đi tới.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản ôm lấy một đống đồ vật trắng tinh lớn đi ở phía trước, bên người một cô hầu gái đi theo trong tay cũng ôm lấy một đống đồ, hình như đó là chăn, ngoài ra còn có một đám hộ vệ, xách một cái ghế nằm cùng một cái ghế ngồi.
Đoàn người nối đuôi nhau mà hướng trong vườn hoa nhỏ đi tới.
Tư Dạ Hàn chính là người mặc quần áo bình thường màu xám, không nhanh không chậm đi theo sau lưng.
Diệp Oản Oản mang theo mấy người trực tiếp thẳng hướng một chỗ có hoa đi tới, đầu tiên là quay qua nói với Tư Dạ Hàn: “Anh chờ một chút.”
Ngay sau đó vừa chỉ chỉ vào nơi rơi đầy lá cây cùng cánh hoa trên bãi cỏ sau đó phân phó hộ vệ:, “Ghế nằm để ở nơi này, ghế ngồi để ở bên cạnh.”
Trên ghế nằm được cô bày một cái đệm mềm mại mua từ cửa hàng yêu thích của cô, bày ra xong sau đó, Diệp Oản Oản cầm gối trong tay thả lên, nói xong tiếp tục phân phó hai cô hầu gái: “Đưa chăn cho tôi đi!”
“Vâng, Diệp tiểu thư.” Cô hầu gái theo lời đem chăn đưa tới.
Sau đó Diệp Oản Oản đem gối thả lên, đưa tay vỗ một cái, ngay sau đó nghiêng đầu nói với Tư Dạ Hàn sau lưng đang đứng ngược với ánh mặt trời: “Ngớ người ra làm cái gì vậy? Anh qua đây đi!”
Đỉnh lông mày của Tư Dạ Hàn dường như hơi hơi dương lên một cái, sau đó nghe lời cô mà đi tới.
“Ngồi xuống.” Diệp Oản Oản vỗ vào một cái ghế nằm.
Tư Dạ Hàn ở trên ghế ngồi xuống.
Diệp Oản Oản tỏ vẻ rất hài lòng, mở miệng nói: “Đúng đúng, sau đó nằm xuống thôi.”
Tư Dạ Hàn lại nằm xuống. Ghế nằm rất dài rất rộng, thân thể thon dài của Tư Dạ Hàn nằm trên đó không cảm thấy một chút chật chội nào cả.
Chờ Tư Dạ Hàn nằm xuống xong sau đó, Diệp Oản Oản đem chăn đắp lại cho anh, sau đó lại không biết từ đâu móc ra một chiếc đồng hồ bấm giây rồi nói: “Hiện tại bắt đầu ngủ trưa, tính giờ bắt đầu.”
Tư Dạ Hàn nghiêng đầu nhìn về phía cô đáp: “Tối hôm qua anh ngủ rồi.”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản đen sẫm lại:”Đừng cho là em không biết, tối hôm qua anh ngủ có hai giờ sau đó lại giả bộ ngủ, cũng không biết là tâm tư đang suy nghĩ gì, hôm nay ngủ bù lại cho em đi! Vì để cho anh ngủ vui vẻ, có thể thay đổi một chút tâm tình, em còn cố ý cho tìm một chỗ có phong cảnh như vậy cho anh đấy!”
Đối với chuyện Diệp Oản Oản đang nói, Tư Dạ Hàn từ chối cho ý kiến, mà là hướng về ghế ngồi bên cạnh ghế nằm nhìn một cái.
Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của anh cũng liếc nhìn băng ghế đó, sau đó quặm mặt lại trừng hắn: “Nhìn cái gì, em muốn ngồi ở chỗ này để thoi dõi anh!”
Nói xong, đặt mông tại trên ghế ngồi xuống rồi nói: “Anh nhắm mắt lại, ngủ đi!”
Lần này, Tư Dạ Hàn không có nhắm mắt lại, ngược lại giống như có điều gì suy nghĩ nhìn cô chừng mấy giây. Đăng bởi: admin
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Tôn Bách Thảo đưa ra thông báo thời hạn nửa năm, sau đó lão phu nhân liền bắt đầu phái người trong sáng ngoài tối khắp nơi tìm kiếm bác sĩ lừng danh.
Cho dù biết không có khả năng tìm được một danh y giỏi hơn Tôn Bách Thảo nhưng vẫn cố gắng tìm một tia hy vọng.
Nhà cũ, trong vườn hoa nhỏ.
Mặc Huyền một mặt kinh ngạc: “Tại sao lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy? Anh không phải nói là cô gái kia dường như có thể giúp cho Cửu gia dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn sao?”
“Mặc dù hiệu quả so với cậu tốt hơn một chút, nhưng cũng không có cách nào có thể đè nén được sự phát triển bệnh tình của Cửu gia! Huống chi điều dưỡng là quá trình kiên trì lâu dài, người giống như Cửu gia từ hơi thở đến sinh hoạt đều không có tính quy luật cố định, thỉnh thoảng mới uống thuốc bổ, sau đó lại tiêu hao đi ra ngoài, không lấp nỗi chỗ trống bị thiếu hụt, vậy anh nói xem chuyện đó có thể có tác dụng gì chứ?”
Hứa Dịch nói xong, thở dài: “Cửu gia hiện tại không chỉ thiếu một nhà thôi miên, còn thiếu một người có thể quản được ngài ấy!”
Mặc Huyền bật cười: “Quản được Cửu gia chắc là phải đến được cấp độ như Tông Sư Tuần Thú sư thì may ra?”
Hứa Dịch: “…” Tuần Thú sư là cái quỷ gì vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Dịch cùng Mặc Huyền hai người đang ở trong sân vừa nói chuyện, xuyên qua khe hỡ cành cây, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đi tới.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản ôm lấy một đống đồ vật trắng tinh lớn đi ở phía trước, bên người một cô hầu gái đi theo trong tay cũng ôm lấy một đống đồ, hình như đó là chăn, ngoài ra còn có một đám hộ vệ, xách một cái ghế nằm cùng một cái ghế ngồi.
Đoàn người nối đuôi nhau mà hướng trong vườn hoa nhỏ đi tới.
Tư Dạ Hàn chính là người mặc quần áo bình thường màu xám, không nhanh không chậm đi theo sau lưng.
Diệp Oản Oản mang theo mấy người trực tiếp thẳng hướng một chỗ có hoa đi tới, đầu tiên là quay qua nói với Tư Dạ Hàn: “Anh chờ một chút.”
Ngay sau đó vừa chỉ chỉ vào nơi rơi đầy lá cây cùng cánh hoa trên bãi cỏ sau đó phân phó hộ vệ:, “Ghế nằm để ở nơi này, ghế ngồi để ở bên cạnh.”
Trên ghế nằm được cô bày một cái đệm mềm mại mua từ cửa hàng yêu thích của cô, bày ra xong sau đó, Diệp Oản Oản cầm gối trong tay thả lên, nói xong tiếp tục phân phó hai cô hầu gái: “Đưa chăn cho tôi đi!”
“Vâng, Diệp tiểu thư.” Cô hầu gái theo lời đem chăn đưa tới.
Sau đó Diệp Oản Oản đem gối thả lên, đưa tay vỗ một cái, ngay sau đó nghiêng đầu nói với Tư Dạ Hàn sau lưng đang đứng ngược với ánh mặt trời: “Ngớ người ra làm cái gì vậy? Anh qua đây đi!”
Đỉnh lông mày của Tư Dạ Hàn dường như hơi hơi dương lên một cái, sau đó nghe lời cô mà đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngồi xuống.” Diệp Oản Oản vỗ vào một cái ghế nằm.
Tư Dạ Hàn ở trên ghế ngồi xuống.
Diệp Oản Oản tỏ vẻ rất hài lòng, mở miệng nói: “Đúng đúng, sau đó nằm xuống thôi.”
Tư Dạ Hàn lại nằm xuống. Ghế nằm rất dài rất rộng, thân thể thon dài của Tư Dạ Hàn nằm trên đó không cảm thấy một chút chật chội nào cả.
Chờ Tư Dạ Hàn nằm xuống xong sau đó, Diệp Oản Oản đem chăn đắp lại cho anh, sau đó lại không biết từ đâu móc ra một chiếc đồng hồ bấm giây rồi nói: “Hiện tại bắt đầu ngủ trưa, tính giờ bắt đầu.”
Tư Dạ Hàn nghiêng đầu nhìn về phía cô đáp: “Tối hôm qua anh ngủ rồi.”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản đen sẫm lại:”Đừng cho là em không biết, tối hôm qua anh ngủ có hai giờ sau đó lại giả bộ ngủ, cũng không biết là tâm tư đang suy nghĩ gì, hôm nay ngủ bù lại cho em đi! Vì để cho anh ngủ vui vẻ, có thể thay đổi một chút tâm tình, em còn cố ý cho tìm một chỗ có phong cảnh như vậy cho anh đấy!”
Đối với chuyện Diệp Oản Oản đang nói, Tư Dạ Hàn từ chối cho ý kiến, mà là hướng về ghế ngồi bên cạnh ghế nằm nhìn một cái.
Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của anh cũng liếc nhìn băng ghế đó, sau đó quặm mặt lại trừng hắn: “Nhìn cái gì, em muốn ngồi ở chỗ này để thoi dõi anh!”
Nói xong, đặt mông tại trên ghế ngồi xuống rồi nói: “Anh nhắm mắt lại, ngủ đi!”
Lần này, Tư Dạ Hàn không có nhắm mắt lại, ngược lại giống như có điều gì suy nghĩ nhìn cô chừng mấy giây. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro