Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Tuyệt đối sẽ không vứt bỏ con
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
“Ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con sẽ giúp đỡ khuyên nhủ anh trai.” Diệp Oản Oản an ủi, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh lẻo.
Hiện tại tình hình của anh trai cô, nếu muốn để cho anh ấy tỉnh ngộ nhất định phải cho một liều thuốc thật mạnh mới được, cô cần thật tốt chuẩn bị kế hoạch một chút..
“Oản Oản thật là ngoan!” Nhìn con gái, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình lúc này mới thấy được an ủi mấy phần.
Trong biệt thự có quản gia đặc biệt mỗi tháng phái người quét dọn giữ gìn kĩ càng, cho nên mặc dù đã lâu không có người ở nhưng vẫn như cũ gọn gàng sạch sẽ.
Trong phòng những đồ trang trí tương đối quý trọng đều đã bị đem đi đấu giá nhưng những vật khác đều còn ở đây. Diệp Oản Oản nhìn lại nơi vô cùng quen thuộc này, hốc mắt không nhịn được có chút hồng hồng ẩm ướt.
Cô rốt cuộc cũng trở về nhà mình rồi…
Thật ra thì ngôi nhà này khá nhỏ, chẳng qua là ở tại khu vực khó có được nên rất đáng giá tiền, cộng thêm mẹ cô thực thích hoàn cảnh chung quanh cho nên trước đây mới một mực ở lại chỗ này, nơi này đã qua nhiều năm nhưng cũng không có thay đổi gì, diện tích nhà ở cũng không tính là lớn lắm, bởi vì được xây từ cách đây một khoảng thời gian, nên về phong cách bên ngoài có chút không theo kịp thời đại.
Sau này đợi cô kiếm được thật nhiều tiền cô sẽ mua cho ba mẹ mình những đồ còn tốt hơn như thế này nữa.
Diệp Oản Oản sợ ba mẹ lo lắng, cho nên việc cô làm thuộc hạ dưới tay Chử Hồng Quang cũng chưa dám nói với hai người, cô chỉ nói lúc trước cô có giúp qua một người bạn, lúc anh ta gặp khó khăn nhất cho anh ta mượn một khoản tiền, vì vậy ngôi nhà này là do người bạn kia vì muốn trả ơn cô mà chuộc về, hơn nữa bản thân bây giờ cũng đang cùng làm việc giúp đỡ lẫn nhau.
Một nhà ba người đã lâu không gặp mặt vì vậy trò chuyện rất lâu. Ngoại trừ trò chuyện liên quan đến cô, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình hỏi đến nhiều nhất chính là người vô cùng bình thường nhưng lại thành thật kia… Bạn trai của cô.
“Oản Oản a, người con yêu thích kia… Sẽ không phải là bạn của Diệp Bạch đi chứ?” Lương Uyển Quân thử hỏi dò.
“Khụ… Không phải là người bạn kia đâu… Mẹ, con biết mẹ và ba lo lắng cho con sợ con giẫm vào vết xe đổ, lại bị lừa gạt, nhưng ba mẹ yên tâm đi, anh ấy cùng với Cố Việt Trạch là hai người hoàn toàn khác nhau, cái gì mà thấy lợi quên nghĩa, cái gì mà vì tiền tài cùng quyền thế liền vứt bỏ con, bạn trai con anh ấy tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu!”
Diệp Oản Oản những lời này nói xong mặt không hề đổi sắc.
Ha ha ha… Đây chính là Tư Dạ Hàn đó… Anh ấy chính là tiền tài cùng quyền thế hóa thân, làm gì có cái tiền tài cùng quyền thế nào có thể làm cho anh thấy lợi quên nghĩa được chứ…
“Chờ quan hệ giữa hai con chín chắn hơn một chút nữa, con nhất định sẽ dẫn anh ấy tới cho ba mẹ xem mặt!”
Ừ, chờ con nghĩ được biện pháp có thể để cho đại ma đầu nhà cô nhìn qua “Bình thường” một chút…
……………………………………..
Buổi tối, Diệp Oản Oản cùng ba mẹ trò chuyện thật lâu, bởi vì ngày thứ hai cô còn phải đi làm việc, lúc này mới lưu luyến không rời từ biệt cùng ba mẹ mình quay lại ký túc xá.
Đêm lạnh như nước, trăng tròn treo trên đỉnh đầu trong hư không.
Xe taxi chạy được nửa đường, Diệp Oản Oản chợt để cho xe taxi dừng lại, sau đó trả xong tiền xe, đi vào khu phố náo nhiệt ghé vào một quán ăn khuya.
Tối nay tại tiệc mừng thọ của ông nội, cô gần như chưa ăn thứ gì, mới vừa rồi cùng ba mẹ nói chuyện phiếm cho nên không có để ý đến cơn đói, vào lúc này dạ dày cô đã bắt đầu điên cuồng kháng nghị rồi.
Bên trong quán ăn, trang hoàng mặc dù không xa hoa lắm nhưng lại có vẻ giản dị, bốn phía tản ra mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi. So với phòng tiệc xa hoa kia thật ra thì thường thường loại địa phương này mới xác thật có thức ăn ngon.
Được rồi… Thật ra thì bởi vì cô tương đối khó ăn mà thôi… Diệp Oản Oản chọn một chỗ ngồi không người hơi có vẻ tĩnh lặng ở trong góc mà ngồi xuống.
“Người đẹp, cô muốn ăn gì?”
Ông chủ là một người trung niên, trong góc tối khi thấy rõ vẻ ngoài của cô gái nhất thời hoảng loạn, sau đó vẻ mặt đầy ý cười cầm thực đơn trong tay đưa tới.
“Để tôi xem một chút a… Cho tôi một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt kho, một phần cá diếc chưng, thêm hai mươi xâu thịt dê, mười xâu thịt heo, mười xâu sườn non…”
[ Hứa Dịch: Không sai, ông chủ nhà anh ta tuyệt đối sẽ không thấy lợi quên nghĩa, ngài ấy chỉ có thể, thấy sắc quên nghĩa mà thôi… ]
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
“Ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con sẽ giúp đỡ khuyên nhủ anh trai.” Diệp Oản Oản an ủi, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh lẻo.
Hiện tại tình hình của anh trai cô, nếu muốn để cho anh ấy tỉnh ngộ nhất định phải cho một liều thuốc thật mạnh mới được, cô cần thật tốt chuẩn bị kế hoạch một chút..
“Oản Oản thật là ngoan!” Nhìn con gái, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình lúc này mới thấy được an ủi mấy phần.
Trong biệt thự có quản gia đặc biệt mỗi tháng phái người quét dọn giữ gìn kĩ càng, cho nên mặc dù đã lâu không có người ở nhưng vẫn như cũ gọn gàng sạch sẽ.
Trong phòng những đồ trang trí tương đối quý trọng đều đã bị đem đi đấu giá nhưng những vật khác đều còn ở đây. Diệp Oản Oản nhìn lại nơi vô cùng quen thuộc này, hốc mắt không nhịn được có chút hồng hồng ẩm ướt.
Cô rốt cuộc cũng trở về nhà mình rồi…
Thật ra thì ngôi nhà này khá nhỏ, chẳng qua là ở tại khu vực khó có được nên rất đáng giá tiền, cộng thêm mẹ cô thực thích hoàn cảnh chung quanh cho nên trước đây mới một mực ở lại chỗ này, nơi này đã qua nhiều năm nhưng cũng không có thay đổi gì, diện tích nhà ở cũng không tính là lớn lắm, bởi vì được xây từ cách đây một khoảng thời gian, nên về phong cách bên ngoài có chút không theo kịp thời đại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau này đợi cô kiếm được thật nhiều tiền cô sẽ mua cho ba mẹ mình những đồ còn tốt hơn như thế này nữa.
Diệp Oản Oản sợ ba mẹ lo lắng, cho nên việc cô làm thuộc hạ dưới tay Chử Hồng Quang cũng chưa dám nói với hai người, cô chỉ nói lúc trước cô có giúp qua một người bạn, lúc anh ta gặp khó khăn nhất cho anh ta mượn một khoản tiền, vì vậy ngôi nhà này là do người bạn kia vì muốn trả ơn cô mà chuộc về, hơn nữa bản thân bây giờ cũng đang cùng làm việc giúp đỡ lẫn nhau.
Một nhà ba người đã lâu không gặp mặt vì vậy trò chuyện rất lâu. Ngoại trừ trò chuyện liên quan đến cô, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình hỏi đến nhiều nhất chính là người vô cùng bình thường nhưng lại thành thật kia… Bạn trai của cô.
“Oản Oản a, người con yêu thích kia… Sẽ không phải là bạn của Diệp Bạch đi chứ?” Lương Uyển Quân thử hỏi dò.
“Khụ… Không phải là người bạn kia đâu… Mẹ, con biết mẹ và ba lo lắng cho con sợ con giẫm vào vết xe đổ, lại bị lừa gạt, nhưng ba mẹ yên tâm đi, anh ấy cùng với Cố Việt Trạch là hai người hoàn toàn khác nhau, cái gì mà thấy lợi quên nghĩa, cái gì mà vì tiền tài cùng quyền thế liền vứt bỏ con, bạn trai con anh ấy tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu!”
Diệp Oản Oản những lời này nói xong mặt không hề đổi sắc.
Ha ha ha… Đây chính là Tư Dạ Hàn đó… Anh ấy chính là tiền tài cùng quyền thế hóa thân, làm gì có cái tiền tài cùng quyền thế nào có thể làm cho anh thấy lợi quên nghĩa được chứ…
“Chờ quan hệ giữa hai con chín chắn hơn một chút nữa, con nhất định sẽ dẫn anh ấy tới cho ba mẹ xem mặt!”
Ừ, chờ con nghĩ được biện pháp có thể để cho đại ma đầu nhà cô nhìn qua “Bình thường” một chút…
……………………………………..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối, Diệp Oản Oản cùng ba mẹ trò chuyện thật lâu, bởi vì ngày thứ hai cô còn phải đi làm việc, lúc này mới lưu luyến không rời từ biệt cùng ba mẹ mình quay lại ký túc xá.
Đêm lạnh như nước, trăng tròn treo trên đỉnh đầu trong hư không.
Xe taxi chạy được nửa đường, Diệp Oản Oản chợt để cho xe taxi dừng lại, sau đó trả xong tiền xe, đi vào khu phố náo nhiệt ghé vào một quán ăn khuya.
Tối nay tại tiệc mừng thọ của ông nội, cô gần như chưa ăn thứ gì, mới vừa rồi cùng ba mẹ nói chuyện phiếm cho nên không có để ý đến cơn đói, vào lúc này dạ dày cô đã bắt đầu điên cuồng kháng nghị rồi.
Bên trong quán ăn, trang hoàng mặc dù không xa hoa lắm nhưng lại có vẻ giản dị, bốn phía tản ra mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi. So với phòng tiệc xa hoa kia thật ra thì thường thường loại địa phương này mới xác thật có thức ăn ngon.
Được rồi… Thật ra thì bởi vì cô tương đối khó ăn mà thôi… Diệp Oản Oản chọn một chỗ ngồi không người hơi có vẻ tĩnh lặng ở trong góc mà ngồi xuống.
“Người đẹp, cô muốn ăn gì?”
Ông chủ là một người trung niên, trong góc tối khi thấy rõ vẻ ngoài của cô gái nhất thời hoảng loạn, sau đó vẻ mặt đầy ý cười cầm thực đơn trong tay đưa tới.
“Để tôi xem một chút a… Cho tôi một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt kho, một phần cá diếc chưng, thêm hai mươi xâu thịt dê, mười xâu thịt heo, mười xâu sườn non…”
[ Hứa Dịch: Không sai, ông chủ nhà anh ta tuyệt đối sẽ không thấy lợi quên nghĩa, ngài ấy chỉ có thể, thấy sắc quên nghĩa mà thôi… ]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro