Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 19
Nữ vương không ở nhà
2024-09-04 01:02:55
Tiêu Cửu Phong đang ăn một miếng khoai lang, nghe cô nói thì khẽ nhướng mày: “Sư thái?”
Thần Quang nhìn sang Tiêu Cửu Phong rồi gật đầu giải thích: “Sư thái nói với tôi rằng, lúc người nhặt được tôi, nhìn thấy ánh hào quang của Phật từ phía tây chiếu qua các tầng mây. Người nói tôi nhất định có phúc khí lớn, được ánh Phật quang chiếu sáng, nhất định có thể đuổi trừ tai họa, được người tốt bảo vệ và che chở, cả đời sẽ sống trong an lành và hạnh phúc.”
Tiêu Cửu Phong nhìn Thần Quang, anh tiếp tục im lặng không nói lời nào.
Trong đầu của ni cô nhỏ này đang nghĩ linh ta linh tinh gì thế?
Thần Quang nhìn bộ dạng không tin của Tiêu Cửu Phong, nghiêm túc thuyết phục: “Ban đầu tôi cũng không tin. Vì tôi đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, mỗi ngày ở trong am niệm kinh chép sách, anh nói xem là có ý gì? Tôi giống dạng người có phúc khí sao? Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng tin.”
Tiêu Cửu Phong vẫn không hiểu: “Bây giờ thì sao?”
Thần Quang nhìn xuống bát cháo có khoai lang của mình, rồi chỉ chỉ bộ quần áo đã được sửa lại, thành thật thở dài: “Anh nhìn đi, tôi vừa được ăn cơm no, vừa được mặc quần áo vừa cỡ, hạnh phúc biết bao nhiêu chứ! Đúng là tôi chép kinh vài chục năm, cuối cùng đã tới lúc được báo đáp!”
Tiêu Cửu Phong: “…”
Qua một hồi lâu, anh mới thở dài nói: “Cô sẽ rửa bát ư?”
Thần Quang: “Đương nhiên rồi.”
Tiêu Cửu Phong gật đầu: “Vậy cô ngoan ngoãn ở nhà rửa bát đi.”
Thần Quang lập tức hỏi lại: “Anh đi làm hả?”
Dáng vẻ không nỡ của ni cô nhỏ cứ như là phải sinh ly tử biệt không bằng.
Tiêu Cửu Phong: “Tôi bắt đầu làm việc, sáng hôm nay đã không làm rồi, buổi chiều phải đi làm, tốt xấu cũng phải làm được nửa ngày công, nếu không làm sao nuôi được cái miệng ăn của cô.”
Thần Quang ồ lên một tiếng, sau đó nói: “Vậy tôi có thể đi làm việc cùng anh không?”
Tiêu Cửu Phong: “Cô á?”
Thần quang: “Đương nhiên, việc gì tôi cũng làm được đấy, đừng đánh giá thấp tôi!”
Tiêu Cửu Phong: “Cũng được, cô đi theo tôi, không được nói nhiều, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lời tôi.”
Thần Quang cười: “Được!”
Tiêu Cửu Phong nhìn nụ cười của cô, khi cô cười lên, đôi mắt trong veo như hai giọt sương đọng lại trên những bông hoa nhỏ bé trên núi, nhẹ nhàng rung rinh theo làn gió.
Tiêu Cửu Phong: “Tôi nói này, không có việc gì thì đừng có cười.”
Thần Quang lập tức ngoan ngoãn mím môi: “Ừ, tôi sẽ không cười!”
Lúc Tiêu Cửu Phong mang Thần Quang ra ngoài, vẫn có không ít người chỉ trỏ vây xem.
Cả đời Thần Quang chưa bao giờ gây chú ý đến người khác như vậy, ban đầu cô thấy không được tự nhiên cho lắm, sau đó cô thấy Tiêu Cửu Phong đi trước với dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, không quan tâm đến người khác bàn tán.
Đi đến một gốc cây không có ai, cô lặng lẽ chọc chọc ngón tay vào cánh tay của anh.
Cách một lớp vải, vẫn cảm nhận được sự thô ráp của cánh tay kia, chẳng khác đá là bao, cảm thấy ngón tay bị đau, cô vội rụt tay lại.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày nhìn cô.
Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều đang nhìn chúng ta kia kìa.”
Tiêu Cửu Phong: “Thì sao?”
Thần Quang: “Bọn họ đang bàn tán về chúng ta đó!”
Tiêu Cửu Phong: “Ừ, rồi sao?”
Thần Quang nhìn bộ dạng chẳng mấy quan tâm của Tiêu Cửu Phong, đột nhiên cảm thấy bản thân hơi ngớ ngẩn, giọng cô càng nhỏ như muỗi kêu: “Anh không cảm thấy xấu hổ hả?”
Tiêu Cửu Phong: “Tại sao tôi lại phải thấy xấu hổ?”
Thần Quang nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào với Tiêu Cửu Phong về vấn đề này, nhưng cô thật sự cảm thấy xấu hổ khi bị người khác bàn tán rồi chỉ trỏ như vậy.
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Bọn họ nói câu nào khiến cô ngại?”
Khuôn mặt ửng đỏ của Thần Quang trong nháy mắt biến thành đỏ bừng, cô cắn răng nghiến lợi nói: “Không có!”
Cô mới không thừa nhận chuyện nghe những lời kia khiến cô tim đập thình thịch !
Tiêu Cửu Phong: “Thế thì không sao, cô cứ xem như mình không nghe hiểu mấy lời đó đi là được.”
Lúc anh nói lời này, bởi vì khoảng cách với cô khá gần, nên hơi thở nhẹ nhàng phả vào trán cô, cô chỉ cảm thấy trán hơi âm ấm và ngưa ngứa.
Giọng nói của Tiêu Cửu Phong lại còn trầm thấp, thật giống như hai người đang tâm sự chuyện gì thân mật lắm.
Lại thêm những cái liếc mắt mập mờ của người xung quanh…
Mà lúc này đây, quả thật có tiếng bàn tán rì rầm truyền vào tai cô.
Thần Quang nhìn sang Tiêu Cửu Phong rồi gật đầu giải thích: “Sư thái nói với tôi rằng, lúc người nhặt được tôi, nhìn thấy ánh hào quang của Phật từ phía tây chiếu qua các tầng mây. Người nói tôi nhất định có phúc khí lớn, được ánh Phật quang chiếu sáng, nhất định có thể đuổi trừ tai họa, được người tốt bảo vệ và che chở, cả đời sẽ sống trong an lành và hạnh phúc.”
Tiêu Cửu Phong nhìn Thần Quang, anh tiếp tục im lặng không nói lời nào.
Trong đầu của ni cô nhỏ này đang nghĩ linh ta linh tinh gì thế?
Thần Quang nhìn bộ dạng không tin của Tiêu Cửu Phong, nghiêm túc thuyết phục: “Ban đầu tôi cũng không tin. Vì tôi đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, mỗi ngày ở trong am niệm kinh chép sách, anh nói xem là có ý gì? Tôi giống dạng người có phúc khí sao? Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng tin.”
Tiêu Cửu Phong vẫn không hiểu: “Bây giờ thì sao?”
Thần Quang nhìn xuống bát cháo có khoai lang của mình, rồi chỉ chỉ bộ quần áo đã được sửa lại, thành thật thở dài: “Anh nhìn đi, tôi vừa được ăn cơm no, vừa được mặc quần áo vừa cỡ, hạnh phúc biết bao nhiêu chứ! Đúng là tôi chép kinh vài chục năm, cuối cùng đã tới lúc được báo đáp!”
Tiêu Cửu Phong: “…”
Qua một hồi lâu, anh mới thở dài nói: “Cô sẽ rửa bát ư?”
Thần Quang: “Đương nhiên rồi.”
Tiêu Cửu Phong gật đầu: “Vậy cô ngoan ngoãn ở nhà rửa bát đi.”
Thần Quang lập tức hỏi lại: “Anh đi làm hả?”
Dáng vẻ không nỡ của ni cô nhỏ cứ như là phải sinh ly tử biệt không bằng.
Tiêu Cửu Phong: “Tôi bắt đầu làm việc, sáng hôm nay đã không làm rồi, buổi chiều phải đi làm, tốt xấu cũng phải làm được nửa ngày công, nếu không làm sao nuôi được cái miệng ăn của cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Quang ồ lên một tiếng, sau đó nói: “Vậy tôi có thể đi làm việc cùng anh không?”
Tiêu Cửu Phong: “Cô á?”
Thần quang: “Đương nhiên, việc gì tôi cũng làm được đấy, đừng đánh giá thấp tôi!”
Tiêu Cửu Phong: “Cũng được, cô đi theo tôi, không được nói nhiều, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lời tôi.”
Thần Quang cười: “Được!”
Tiêu Cửu Phong nhìn nụ cười của cô, khi cô cười lên, đôi mắt trong veo như hai giọt sương đọng lại trên những bông hoa nhỏ bé trên núi, nhẹ nhàng rung rinh theo làn gió.
Tiêu Cửu Phong: “Tôi nói này, không có việc gì thì đừng có cười.”
Thần Quang lập tức ngoan ngoãn mím môi: “Ừ, tôi sẽ không cười!”
Lúc Tiêu Cửu Phong mang Thần Quang ra ngoài, vẫn có không ít người chỉ trỏ vây xem.
Cả đời Thần Quang chưa bao giờ gây chú ý đến người khác như vậy, ban đầu cô thấy không được tự nhiên cho lắm, sau đó cô thấy Tiêu Cửu Phong đi trước với dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, không quan tâm đến người khác bàn tán.
Đi đến một gốc cây không có ai, cô lặng lẽ chọc chọc ngón tay vào cánh tay của anh.
Cách một lớp vải, vẫn cảm nhận được sự thô ráp của cánh tay kia, chẳng khác đá là bao, cảm thấy ngón tay bị đau, cô vội rụt tay lại.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày nhìn cô.
Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều đang nhìn chúng ta kia kìa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Cửu Phong: “Thì sao?”
Thần Quang: “Bọn họ đang bàn tán về chúng ta đó!”
Tiêu Cửu Phong: “Ừ, rồi sao?”
Thần Quang nhìn bộ dạng chẳng mấy quan tâm của Tiêu Cửu Phong, đột nhiên cảm thấy bản thân hơi ngớ ngẩn, giọng cô càng nhỏ như muỗi kêu: “Anh không cảm thấy xấu hổ hả?”
Tiêu Cửu Phong: “Tại sao tôi lại phải thấy xấu hổ?”
Thần Quang nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào với Tiêu Cửu Phong về vấn đề này, nhưng cô thật sự cảm thấy xấu hổ khi bị người khác bàn tán rồi chỉ trỏ như vậy.
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Bọn họ nói câu nào khiến cô ngại?”
Khuôn mặt ửng đỏ của Thần Quang trong nháy mắt biến thành đỏ bừng, cô cắn răng nghiến lợi nói: “Không có!”
Cô mới không thừa nhận chuyện nghe những lời kia khiến cô tim đập thình thịch !
Tiêu Cửu Phong: “Thế thì không sao, cô cứ xem như mình không nghe hiểu mấy lời đó đi là được.”
Lúc anh nói lời này, bởi vì khoảng cách với cô khá gần, nên hơi thở nhẹ nhàng phả vào trán cô, cô chỉ cảm thấy trán hơi âm ấm và ngưa ngứa.
Giọng nói của Tiêu Cửu Phong lại còn trầm thấp, thật giống như hai người đang tâm sự chuyện gì thân mật lắm.
Lại thêm những cái liếc mắt mập mờ của người xung quanh…
Mà lúc này đây, quả thật có tiếng bàn tán rì rầm truyền vào tai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro