Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 2

Nữ vương không ở nhà

2024-09-04 01:02:55

Tin tức này vừa tung ra, toàn bộ đàn ông của năm thôn làng đại đội sản xuất sôi trào, đầu năm nay rất nghèo, bao nhiêu người không cưới được vợ, định trước cả đời độc thân, thế mà trong công xã lại phát vợ, loại chuyện tốt này nhất định phải nhanh chóng đến.

Thế là tất cả đàn ông thỏa mãn điều kiện đều tắm rửa gội đầu, mặc quần áo tốt nhất của mình vào, chạy đến giữa sườn núi Thập Ngưu, chuẩn bị tiếp nhận vợ.

Vương Hữu Điền siết chặt tay, nín thở nhìn bên kia, nắm chặt mảnh giấy số tám trong lòng bàn tay, đến mức làm ướt nó.

“Cũng không biết tôi có thể chọn được cái dạng gì, chọn ni cô nhỏ cũng được, lỡ như không may chọn phải một ni cô già gầy gò, vậy thì tôi coi như xong rồi.”

Vương Hữu Điền lo lắng lẩm bẩm như vậy, hắn nghe người ta nói, trong những ni cô này có mấy ni cô già lớn tuổi, gặp phải loại này, đâu phải làm vợ, đó chính là lĩnh về làm mẹ mà hầu hạ, đến lúc đó thật đúng là có nước mắt không có chỗ chảy.

Ngay khi Vương Hữu Điền lẩm bẩm như vậy, Vương Can Sự phía bên kia lên tiếng: “Đều tới đây, trước xác nhận đồng ý, sau khi xác nhận đồng ý thì dựa theo số thứ tự xếp hàng, dựa theo số thứ tự mà lĩnh vợ!”

Lời này vừa nói ra, tất cả đàn ông nhà nông đều đứng lên, nhao nhao giơ tờ giấy trong tay lên.

“Tôi là số ba!”

“Tôi, tôi là số một, tôi xếp số một!”

“Tôi là số sáu!”

Vương Hữu Điền cũng tranh thủ thời gian chạy tới: “Tôi là số tám!”

Tiêu Cửu Phong là số hai mươi tư, con số rất sát số cuối, hẳn là anh sẽ không được chọn, chỉ nhặt người còn lại phía sau, hiện tại cũng không vội, chậm rãi trở về đứng phía sau người khác.

Vương Can Sự cầm loa lớn bắt đầu hô: “Dựa theo số thứ tự, bắt đầu chọn từ số 1 đến số 29, không được đụng vào bao tải, không được do dự, hô đến số lập tức chỉ một cái, xác định rồi liền đeo bao tải sau lưng đi xuống núi cho tôi, ai cũng không được nửa đường mở bao tải, nhất định phải cõng về nhà rồi mở ra, về đến nhà mở bao tải ra, đây chính là qua cửa, chính là vợ của các cậu! Sau khi cưới về đối xử tốt với vợ, ngày khác đi bổ sung giấy chứng nhận kết hôn, không được đánh vợ, không được bỏ đói vợ, không được mắng vợ, bằng không vợ lại đây cáo trạng tôi đánh chết các cậu!”

Ý tứ trong lời này rất đơn giản, chọn trúng nửa đường không thể mở ra, về đến nhà mới được mở, cán bộ cũng không chịu trách nhiệm, dù sao vào cửa nhà anh thì chính là vợ của anh, người tốt hay người xấu, xinh đẹp hay xấu xí gì cũng chỉ có thể chịu đựng cùng nhau trải qua! Anh chịu đựng không qua cũng không thể bắt nạt vợ, bằng không liền bị đánh!

Mấy người đàn ông nhà nông nghe xong, nhao nhao tỏ vẻ không có ý kiến, có thể có vợ là tốt rồi, cái gì cũng không ghét bỏ, cõng trở về khẳng định sẽ tạo điều kiện!



Mấy người đàn ông xếp hàng xác nhận đồng ý, xác nhận đồng ý xong đi qua lĩnh một người, bên cạnh có người nhìn chằm chằm, không cho đụng vào bao tải, không được kén cá chọn canh, còn có người phía sau liên tục thúc giục, sợ hắn chọn người tốt đi mất.

Nhưng kỳ thật người kia trong lòng cũng rất e sợ, cách một cái bao tải to, đừng nói nhìn ra đẹp xấu gì, ngay cả mập hay gầy tuổi tác gì cũng không biết, nào biết cái dạng gì, bước ra một bước, đầu ngón tay chỉ một cái, đây chính là số mệnh.

Chỉ một người hiền lành thành thật, cuộc sống trải qua có thể tốt đẹp, nếu lỡ không may chỉ một người ngang tàng xấu xí, vậy cũng chỉ có thể nhận.

Người đầu tiên kiên trì chỉ một cái, sau đó vác bao tải rời đi.

Người thứ hai kiên trì chỉ một cái, sau đó vác bao tải rời đi.

Thời điểm đến phiên Vương Hữu Điền, hắn kìm nén tinh thần muốn chọn một người tốt, nhưng chọn như thế nào, hắn không hiểu, phía sau lại thúc giục: “Chọn một người là được rồi, có vợ là tốt rồi, anh còn muốn chọn thiên tiên trở về hay sao!”

Vương Hữu Điền không có biện pháp, cũng vội vàng chọn một người, cõng đi qua, buồn bực sải bước xuống núi, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

Cuối cùng không sai biệt lắm mọi người đều chọn xong, đến phiên Tiêu Cửu Phong, anh nhặt một cái bao tải cách anh gần nhất, cõng lên liền trở về.

Anh từng làm lính, giải nghệ trở về, cũng được coi là người cao lớn và mạnh mẽ, là người cao lớn cường tráng nhất trong đám đàn ông này, khí lực cũng lớn nhất, mang theo bao tải căn bản không tính là chuyện to tác gì, sải bước đi xuống chân núi.

Đi không bao xa, liền đuổi kịp Vương Hữu Điền, Vương Hữu Điền đang ở đó lén lút loay hoay với cái bao tải, không biết suy nghĩ cái gì.

Vương Hữu Điền vừa nhìn thấy anh, liền vội vàng chạy tới hỏi: “Cậu chọn cái dạng gì vậy?”

Tiêu Cửu Phong: “Không biết, vừa rồi không phải là đồng ý rồi sao, không cho mở ra xem.”

Vương Hữu Điền chột dạ: “Kỳ thật vụng trộm nhìn cũng được, dù sao cũng không ai biết.”

Tiêu Cửu Phong liếc hắn một cái: “Vậy anh xem đi, tôi đi về.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Số ký tự: 0