Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 37
Nữ vương không ở nhà
2024-09-04 01:02:55
Tiêu Cửu Phong: “Được rồi, tôi không muốn nghe cô nói cái này đâu, đau đầu lắm.”
Thần Quang hơi bất đắc dĩ: “Nhưng Vương Thúy Hồng chính là nhớ thương anh mà?”
Nếu như anh nói không phải, vậy cô mới không tin đấy!
Tiêu Cửu Phong: “Cô ta nhớ thương ai liên quan gì tới tôi? Đó là vợ người ta, cũng không phải vợ của tôi, tôi không muốn xen vào.”
Thần Quang nghĩ lại, hình như Tiêu Cửu Phong nói cũng không sai. Nghĩ thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể đi quản vợ nhà người ta, nhưng mà cô nhớ lại lúc chập tối, cái ánh mắt Vương Thúy Hồng nhìn Tiêu Cửu Phong kia đúng thật là không hề dễ chịu.
Cũng không rõ vì sao lại không thoải mái, nhưng dù gì cũng không sảng khoái lắm.
Cô khe khẽ thở dài, lại xoay người, đột nhiên nhớ đến một câu: “Anh Cửu Phong, trước kia tôi từng nhìn thấy một câu trong phòng sách của sư thái.”
Tiêu Cửu Phong: “Cô vậy mà cũng là một người có văn hóa đấy nhỉ, nói xem là sách nào, câu gì?”
Thần Quang do dự một chút, cuối cùng dồn nén một hơi nói: “Dâm nhân thê nữ giả, thê nữ tất bị dâm.”
Cô vừa dứt lời, cả cái giường lớn đều rơi vào tĩnh lặng, thời gian trôi qua rất lâu mà Tiêu Cửu Phong cũng chẳng đáp lời.
Thần Quang: “Câu nói này chắc là rất có đạo lý, anh Cửu Phong, anh phải cảm nhận sâu sắc một chút.”
Lúc Tiêu Cửu Phong mở miệng lần nữa, ngữ khí đã lạnh cứng: “Ni cô nhỏ, cô nói linh tinh bậy bạ gì đó!”
Thần Quang bị dọa đến co rụt lại, nhưng vẫn cố gắng thanh minh: “Tôi đâu có nói bậy, là trên sách nói mà.”
Tiêu Cửu Phong: “Vậy thì chính là trên sách nói bậy!”
Dáng vẻ của anh sau khi nghe được hình như rất tức giận. Thần Quang lâp tức không dám hó hé gì, nhưng mà cô vẫn thấy đạo lý kia đâu có sai. Chắc là anh nhớ rõ rồi, đó là vợ người ta, anh không thể suy nghĩ lung tung được.
Tiêu Cửu Phong không nghe ni cô nhỏ nói gì, lấy hết sức bình sinh mà nghiến răng nghiến lợi, mang theo ý cợt nhả, nói: “Ni cô nhỏ, cô biết cái gì gọi là dâm hả?”
Thần Quang nhanh miệng trả lời: “Chính là làm chuyện xấu!”
Tiêu Cửu Phong: “Được, vậy thế nào làm chuyện xấu?”
Thần Quang: “Bắt nạt người khác!”
Tiêu Cửu Phong: “Bắt nạt như thế nào?”
Thần Quang hơi hoang mang, không biết phải đáp lại như thế nào.
Cô nghĩ một lát, sau đó cắn răng nói: “Chắc là đánh đòn?”
Tiêu Cửu Phong giận quá hóa cười, suýt chút nữa phụt cười ra tiếng.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Thần Quang đúng là có cảm giác xấu hổ không nói nên lời: “Anh lại cười gì thế!”
Tiêu Cửu Phong nghe tiếng tức giận của ni cô nhỏ, cũng không đành lòng đùa cô nữa: “Ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.”
Thần Quang: “Ừm.”
Thế là hai người im lặng, Thần Quang cố gắng để chìm vào giấc ngủ, nhưng mà lại ngủ không được. Bữa cháo loãng hồi tối nay đúng là hơi ít, cô chưa ăn no. Bây giờ bụng đã bắt đầu sôi lên, mà mang cái bụng đói thế này thì làm sao ngủ được.
Cái cảm giác đói bụng này làm cô nhớ tới người đã đưa miếng bánh trắng cho mình.
Cái bánh đó thực sự ăn rất ngon, khoảng thời gian ấy, mỗi ngày cô đều trước cạn xong sống, rồi ăn hai miếng như vậy. Mỗi ngày ăn hai cái bánh đối với cô khi đó chính là chuyện thành tín và hạnh phúc nhất.
Nhớ đến hương vị của cái bánh, bụng Thần Quang bỗng kêu lên ùng ục.
Trăng đêm nay không sáng, trong phòng rất tối, cũng rất yên tĩnh. Màn đêm cùng với sự yên tĩnh khiến âm thanh ùng ục này bất chợt vang dội.
Thần Quang xấu hổ che bụng lại, cẩn thận liếc sang Tiêu Cửu Phong. Chắc là anh ta ngủ rồi nhỉ?
Tiêu Cửu Phong không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô có thể nghe được nhịp thở trầm ổn đều đều của anh.
Xem ra là ngủ thật rồi.
Thần Quang nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vừa mới thở phào một cái thì lại nghe tiếng anh vang lên: “Đói bụng à?”
Thần Quang cứ như là ăn trộm mà bị bắt quả tang, do dự một lát, khẽ nói: “Cũng có hơi hơi…”
Tiêu Cửu Phong cười nhẹ, mắng: “Đáng đời, ai bảo cô nấu ít thế làm gì, toàn gặp phải cháo bốn mắt!”
Thần Quang ngơ ngác hỏi: “Cháo bốn mắt là cái gì.”
Tiêu Cửu Phong: “Lúc cô cúi đầu ăn cháo, cô có hai con mắt, trong cháo cũng soi thấy hai con mắt, thế không phải bốn mắt thì là gì?”
Thần Quang hơi bất đắc dĩ: “Nhưng Vương Thúy Hồng chính là nhớ thương anh mà?”
Nếu như anh nói không phải, vậy cô mới không tin đấy!
Tiêu Cửu Phong: “Cô ta nhớ thương ai liên quan gì tới tôi? Đó là vợ người ta, cũng không phải vợ của tôi, tôi không muốn xen vào.”
Thần Quang nghĩ lại, hình như Tiêu Cửu Phong nói cũng không sai. Nghĩ thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể đi quản vợ nhà người ta, nhưng mà cô nhớ lại lúc chập tối, cái ánh mắt Vương Thúy Hồng nhìn Tiêu Cửu Phong kia đúng thật là không hề dễ chịu.
Cũng không rõ vì sao lại không thoải mái, nhưng dù gì cũng không sảng khoái lắm.
Cô khe khẽ thở dài, lại xoay người, đột nhiên nhớ đến một câu: “Anh Cửu Phong, trước kia tôi từng nhìn thấy một câu trong phòng sách của sư thái.”
Tiêu Cửu Phong: “Cô vậy mà cũng là một người có văn hóa đấy nhỉ, nói xem là sách nào, câu gì?”
Thần Quang do dự một chút, cuối cùng dồn nén một hơi nói: “Dâm nhân thê nữ giả, thê nữ tất bị dâm.”
Cô vừa dứt lời, cả cái giường lớn đều rơi vào tĩnh lặng, thời gian trôi qua rất lâu mà Tiêu Cửu Phong cũng chẳng đáp lời.
Thần Quang: “Câu nói này chắc là rất có đạo lý, anh Cửu Phong, anh phải cảm nhận sâu sắc một chút.”
Lúc Tiêu Cửu Phong mở miệng lần nữa, ngữ khí đã lạnh cứng: “Ni cô nhỏ, cô nói linh tinh bậy bạ gì đó!”
Thần Quang bị dọa đến co rụt lại, nhưng vẫn cố gắng thanh minh: “Tôi đâu có nói bậy, là trên sách nói mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Cửu Phong: “Vậy thì chính là trên sách nói bậy!”
Dáng vẻ của anh sau khi nghe được hình như rất tức giận. Thần Quang lâp tức không dám hó hé gì, nhưng mà cô vẫn thấy đạo lý kia đâu có sai. Chắc là anh nhớ rõ rồi, đó là vợ người ta, anh không thể suy nghĩ lung tung được.
Tiêu Cửu Phong không nghe ni cô nhỏ nói gì, lấy hết sức bình sinh mà nghiến răng nghiến lợi, mang theo ý cợt nhả, nói: “Ni cô nhỏ, cô biết cái gì gọi là dâm hả?”
Thần Quang nhanh miệng trả lời: “Chính là làm chuyện xấu!”
Tiêu Cửu Phong: “Được, vậy thế nào làm chuyện xấu?”
Thần Quang: “Bắt nạt người khác!”
Tiêu Cửu Phong: “Bắt nạt như thế nào?”
Thần Quang hơi hoang mang, không biết phải đáp lại như thế nào.
Cô nghĩ một lát, sau đó cắn răng nói: “Chắc là đánh đòn?”
Tiêu Cửu Phong giận quá hóa cười, suýt chút nữa phụt cười ra tiếng.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Thần Quang đúng là có cảm giác xấu hổ không nói nên lời: “Anh lại cười gì thế!”
Tiêu Cửu Phong nghe tiếng tức giận của ni cô nhỏ, cũng không đành lòng đùa cô nữa: “Ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.”
Thần Quang: “Ừm.”
Thế là hai người im lặng, Thần Quang cố gắng để chìm vào giấc ngủ, nhưng mà lại ngủ không được. Bữa cháo loãng hồi tối nay đúng là hơi ít, cô chưa ăn no. Bây giờ bụng đã bắt đầu sôi lên, mà mang cái bụng đói thế này thì làm sao ngủ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái cảm giác đói bụng này làm cô nhớ tới người đã đưa miếng bánh trắng cho mình.
Cái bánh đó thực sự ăn rất ngon, khoảng thời gian ấy, mỗi ngày cô đều trước cạn xong sống, rồi ăn hai miếng như vậy. Mỗi ngày ăn hai cái bánh đối với cô khi đó chính là chuyện thành tín và hạnh phúc nhất.
Nhớ đến hương vị của cái bánh, bụng Thần Quang bỗng kêu lên ùng ục.
Trăng đêm nay không sáng, trong phòng rất tối, cũng rất yên tĩnh. Màn đêm cùng với sự yên tĩnh khiến âm thanh ùng ục này bất chợt vang dội.
Thần Quang xấu hổ che bụng lại, cẩn thận liếc sang Tiêu Cửu Phong. Chắc là anh ta ngủ rồi nhỉ?
Tiêu Cửu Phong không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô có thể nghe được nhịp thở trầm ổn đều đều của anh.
Xem ra là ngủ thật rồi.
Thần Quang nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vừa mới thở phào một cái thì lại nghe tiếng anh vang lên: “Đói bụng à?”
Thần Quang cứ như là ăn trộm mà bị bắt quả tang, do dự một lát, khẽ nói: “Cũng có hơi hơi…”
Tiêu Cửu Phong cười nhẹ, mắng: “Đáng đời, ai bảo cô nấu ít thế làm gì, toàn gặp phải cháo bốn mắt!”
Thần Quang ngơ ngác hỏi: “Cháo bốn mắt là cái gì.”
Tiêu Cửu Phong: “Lúc cô cúi đầu ăn cháo, cô có hai con mắt, trong cháo cũng soi thấy hai con mắt, thế không phải bốn mắt thì là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro