Chapter 14: Độc...
2024-11-10 11:39:26
Dương Uyển Nhi đứng gãi như một con cún, mọi người đều bàn tán xôn xao.
Chương Tử Di cười nham hiểm bước vào chiếc lều mà Dương Uyển Nhi la có rắn. Nhược Hy Ái Vi lo lắng muốn ngăn cô lại nhưng cô lại bị Phong Minh Quân ngăn lại trước
“Chân đã như vậy mà cứ đi lung tung là sao?”
Chương Tử Di chui ra khỏi chiếc lều trên tay cầm con rắn, bước ra mọi người đều la ó lên vì sợ.
Chương Tử Di cầm con rắn từ từ đi lại phía Dương Uyển Nhi, cô ta mãi đứng gãi không để ý, khi phát hiện ra cô ta sợ hãi lùi về phía sau.
“Này này, cậu giục nó qua một bên đi, đem lại đây làm gì?” Dương Uyển Nhi vừa gãi vừa đi tay chắn phía trước cô đi đi lùi về phía sau.
"Đồng loại của cậu thì tôi đưa nó về với cậu, có gì sai sao "
“Đồng loại gì chứ, cậu nói nhảm à?.” Dương Uyển Nhi thấy Chương Tử Di ngày càng tiến gần lại mình.
"Biết tại sao nó là đồng loại của cậu không? Độc và nham hiểm như nhau!
“Cậu….” Dương Uyển Nhi nghiến răng tức giận.
Chương Tử Di quăng con rắn vào người cô ta.
“Aaaaaaaaa” Dương Uyển Nhi hét thất thanh mà ngã xuống đất.
“Nếu biết sợ thì đừng bao giờ động vào Nhược Hy Ái Vi nữa.” Chương Tử Di nói xong liền ngồi xổm xuống vỗ tay (bạch bạch) vài cái.
“Bé na về đây với mẹ!” Mọi người đều hướng ánh mắt không biết cô đang gọi ai là Bé Na!
Con rắn màu trắng cái ánh be nhẹ, ở dưới bãi cỏ từ từ bò về phía Chương Tử Di.
“Quaooo, cậu ấy nuôi rắn sao?” Mọi người đều bàn qua tán lại.
“Đừng thắc mắc? Tôi còn nuôi nhiều em động vật lạ lắm, nếu muốn thử cảm giác được các em ấy bò lên người, thì cứ thử động vào Nhược Hy Ái Vi một lần nữa xem, lần này là cảnh cáo lần sau thì tôi không biết sẽ làm gì cô đâu.!”
“Bạn cậu cũng cao tay đấy” Phong Minh Quân cười khẩy mà nhìn cô bé phía dưới mình nói.
“Quả là cao tay thật, khiếp sợ quá đi thôi.”
"Xong rồi, về chỗ ngồi thôi, dựng lều cho cậu sắp xong rồi.
"Ừm.
“Cậu thấy chưa, cô ta phải khiếp sợ tớ …” Chương Tử Di để con rắn choàng qua cô, nụ cười gian manh đi lại Nhược Hy Ái Vi nói
“Sợ thật” Nhược Hy Ái Vi biết đó là vật nuôi của cô nhưng vẫn sợ. Phong Minh Quân cũng đỡ cô lùi lùi về sau.
“Này, mắc gì hai cậu né tớ như né tà vậy.?” Hai người càng lùi về sau thì Chương Tử Di càng tiến lại.
"Này, được rồi Chương Tử Di hai tớ sợ " Phong Minh Quân đưa tay ra chắn lại, anh cùng lúc đó cũng ôm eo Nhược Hy Ái Vi.
"À, không phải sợ đây là bé Na con của tớ, rất ngoan và hiền không cắn người còn ăn chay nữa đó! " Chương Tử Di khựng lại một nhịp, nhìn trên cổ mình mới nhớ ra.
"Cậu chắc không? " Nhược Hy Ái Vi hỏi.
“Tớ chắc chắn, hai cậu thử sờ xem.” Nhược Hy Ái Vi cũng vì tò mò đi lên chạm vào bé Na.
“Ơ hiền thật này, Quân Quân lại đây” Nhược Hy Ái Vi quắc tay anh lại.
“Được rồi hai cậu chơi với bé Na đi tôi đi dựng lều.” Phong Minh Quân trốn tránh, anh liền ba chân b cẳng chạy đi dựng lều.
“Con trai gì mà nhát vậy trời” Chương Tử Di ngao ngán mà nói
Mọi người ai nấy vẫn tiếp tục công việc của mình, các bạn nam thì dựng lều cho các bạn nữ, các bạn nữ sẽ phụ trách công việc chuẩn bị đồ nướng party buổi tối.
“Aaaaaaaaa” Mọi người chăm chú với công việc, thì tiếng la thất thanh ấy lại một lần nữa vang lên. Đó là tiếng của Dương Uyển Nhi.
Nhược Hy Ái Vi nhìn cô bạn đầy chiêu trò của mình.
“Cậu đừng nhìn tớ, lần này không phải tớ đâu.” Chương Tử Di liền biện hộ cho mình
“Em sao vậy Dương Uyển Nhi” Cô giám thị liền chạy lại.
“Ai bỏ phân cũn vào lều em ạ, thúi quá” Dương Uyển Nhi lúc đi vào lều không ngó trước ngó sau ịn chiếc mông ngồi xuống, kết quả là ngôi lên nguyên bải phân cún.
Hay tay của Dương Uyển Nhi cũng dính đầy cả. Ngôn Tình Hài
Mọi người đứng bên nhoài đều cười nhưng không dám cười lớn.
"Cậu mang theo Doki à " Nhược Hy Ái Vi liền quay sang hỏi Chương Tử Di, Doki là chú chó cưng của Chương Tử Di.
"Đâu có, tớ chỉ ẩm them bé Na thôi, Doki đi du lịch với ba mẹ tớ rồi.
Từ phía xa có một cô gái đứng núp sau chiếc cây mà nở ra nụ cười gian manh.
"Thôi thôi, em đi thay đồ đi. Để cô đổi chiếc lều khác cho em.
“Vâng ạ.” Dương Uyển Nhi tức tối đi vào nhà vệ sinh công cộng.
“Mọi người giải tán, về chuẩn bị đầy đủ hết đi” Cô giám thị liền cho mọi người giải tán.
“Cậu lại bày trò gì nữa đấy” Phong Minh Quân để tay phía sau lưng mà đi lại hỏi Chương Tử Di.
"Này nha hai vợ chồng các cậu lại nghĩ là tớ bày trò?
“Vợ chồng gì chứ.” Nhược Hy Ái Vi lắp bắp nói mà ngại đỏ cả mặt.
“Chứ trong đây cậu là chiêu trò nhất thôi, không cậu là ai?” Phong Minh Quân cố tình đứng trêu cô, khi gọi là vợ chồng ai còn cười chả thèm nói gì.
Chương Tử Di cười nham hiểm bước vào chiếc lều mà Dương Uyển Nhi la có rắn. Nhược Hy Ái Vi lo lắng muốn ngăn cô lại nhưng cô lại bị Phong Minh Quân ngăn lại trước
“Chân đã như vậy mà cứ đi lung tung là sao?”
Chương Tử Di chui ra khỏi chiếc lều trên tay cầm con rắn, bước ra mọi người đều la ó lên vì sợ.
Chương Tử Di cầm con rắn từ từ đi lại phía Dương Uyển Nhi, cô ta mãi đứng gãi không để ý, khi phát hiện ra cô ta sợ hãi lùi về phía sau.
“Này này, cậu giục nó qua một bên đi, đem lại đây làm gì?” Dương Uyển Nhi vừa gãi vừa đi tay chắn phía trước cô đi đi lùi về phía sau.
"Đồng loại của cậu thì tôi đưa nó về với cậu, có gì sai sao "
“Đồng loại gì chứ, cậu nói nhảm à?.” Dương Uyển Nhi thấy Chương Tử Di ngày càng tiến gần lại mình.
"Biết tại sao nó là đồng loại của cậu không? Độc và nham hiểm như nhau!
“Cậu….” Dương Uyển Nhi nghiến răng tức giận.
Chương Tử Di quăng con rắn vào người cô ta.
“Aaaaaaaaa” Dương Uyển Nhi hét thất thanh mà ngã xuống đất.
“Nếu biết sợ thì đừng bao giờ động vào Nhược Hy Ái Vi nữa.” Chương Tử Di nói xong liền ngồi xổm xuống vỗ tay (bạch bạch) vài cái.
“Bé na về đây với mẹ!” Mọi người đều hướng ánh mắt không biết cô đang gọi ai là Bé Na!
Con rắn màu trắng cái ánh be nhẹ, ở dưới bãi cỏ từ từ bò về phía Chương Tử Di.
“Quaooo, cậu ấy nuôi rắn sao?” Mọi người đều bàn qua tán lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng thắc mắc? Tôi còn nuôi nhiều em động vật lạ lắm, nếu muốn thử cảm giác được các em ấy bò lên người, thì cứ thử động vào Nhược Hy Ái Vi một lần nữa xem, lần này là cảnh cáo lần sau thì tôi không biết sẽ làm gì cô đâu.!”
“Bạn cậu cũng cao tay đấy” Phong Minh Quân cười khẩy mà nhìn cô bé phía dưới mình nói.
“Quả là cao tay thật, khiếp sợ quá đi thôi.”
"Xong rồi, về chỗ ngồi thôi, dựng lều cho cậu sắp xong rồi.
"Ừm.
“Cậu thấy chưa, cô ta phải khiếp sợ tớ …” Chương Tử Di để con rắn choàng qua cô, nụ cười gian manh đi lại Nhược Hy Ái Vi nói
“Sợ thật” Nhược Hy Ái Vi biết đó là vật nuôi của cô nhưng vẫn sợ. Phong Minh Quân cũng đỡ cô lùi lùi về sau.
“Này, mắc gì hai cậu né tớ như né tà vậy.?” Hai người càng lùi về sau thì Chương Tử Di càng tiến lại.
"Này, được rồi Chương Tử Di hai tớ sợ " Phong Minh Quân đưa tay ra chắn lại, anh cùng lúc đó cũng ôm eo Nhược Hy Ái Vi.
"À, không phải sợ đây là bé Na con của tớ, rất ngoan và hiền không cắn người còn ăn chay nữa đó! " Chương Tử Di khựng lại một nhịp, nhìn trên cổ mình mới nhớ ra.
"Cậu chắc không? " Nhược Hy Ái Vi hỏi.
“Tớ chắc chắn, hai cậu thử sờ xem.” Nhược Hy Ái Vi cũng vì tò mò đi lên chạm vào bé Na.
“Ơ hiền thật này, Quân Quân lại đây” Nhược Hy Ái Vi quắc tay anh lại.
“Được rồi hai cậu chơi với bé Na đi tôi đi dựng lều.” Phong Minh Quân trốn tránh, anh liền ba chân b cẳng chạy đi dựng lều.
“Con trai gì mà nhát vậy trời” Chương Tử Di ngao ngán mà nói
Mọi người ai nấy vẫn tiếp tục công việc của mình, các bạn nam thì dựng lều cho các bạn nữ, các bạn nữ sẽ phụ trách công việc chuẩn bị đồ nướng party buổi tối.
“Aaaaaaaaa” Mọi người chăm chú với công việc, thì tiếng la thất thanh ấy lại một lần nữa vang lên. Đó là tiếng của Dương Uyển Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhược Hy Ái Vi nhìn cô bạn đầy chiêu trò của mình.
“Cậu đừng nhìn tớ, lần này không phải tớ đâu.” Chương Tử Di liền biện hộ cho mình
“Em sao vậy Dương Uyển Nhi” Cô giám thị liền chạy lại.
“Ai bỏ phân cũn vào lều em ạ, thúi quá” Dương Uyển Nhi lúc đi vào lều không ngó trước ngó sau ịn chiếc mông ngồi xuống, kết quả là ngôi lên nguyên bải phân cún.
Hay tay của Dương Uyển Nhi cũng dính đầy cả. Ngôn Tình Hài
Mọi người đứng bên nhoài đều cười nhưng không dám cười lớn.
"Cậu mang theo Doki à " Nhược Hy Ái Vi liền quay sang hỏi Chương Tử Di, Doki là chú chó cưng của Chương Tử Di.
"Đâu có, tớ chỉ ẩm them bé Na thôi, Doki đi du lịch với ba mẹ tớ rồi.
Từ phía xa có một cô gái đứng núp sau chiếc cây mà nở ra nụ cười gian manh.
"Thôi thôi, em đi thay đồ đi. Để cô đổi chiếc lều khác cho em.
“Vâng ạ.” Dương Uyển Nhi tức tối đi vào nhà vệ sinh công cộng.
“Mọi người giải tán, về chuẩn bị đầy đủ hết đi” Cô giám thị liền cho mọi người giải tán.
“Cậu lại bày trò gì nữa đấy” Phong Minh Quân để tay phía sau lưng mà đi lại hỏi Chương Tử Di.
"Này nha hai vợ chồng các cậu lại nghĩ là tớ bày trò?
“Vợ chồng gì chứ.” Nhược Hy Ái Vi lắp bắp nói mà ngại đỏ cả mặt.
“Chứ trong đây cậu là chiêu trò nhất thôi, không cậu là ai?” Phong Minh Quân cố tình đứng trêu cô, khi gọi là vợ chồng ai còn cười chả thèm nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro