Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Thấp thỏm
Hi Vũ Yên
2024-07-21 15:21:01
"Nếu như con trai
chắc chắn giống anh, thì chắc chắn con gái giống em." Khóe miệng Nam
Cung Diệu nhếch lên, vẻ mặt hết sức tự tin, kỳ thật, mặc kệ giống ai?
Anh đều thích.
"Lần này bụng còn lớn hơn lần trước, không biết có phải là một bé mập hay không?" Mộ Hi vuốt bụng nói.
Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hôn bụng Mộ Hi, sau đó hôn lên mội vợ yêu của mình.
"Bà xã, gần đây anh bận rộn nhiều việc, buổi trưa sẽ không trở về nhà ăn, em ở nhà phải ăn cơm nhiều biết không?" Mới đây Nam Cung Diệu có một dự án lớn phải làm, cho nên có thể vài ngày bận rộn nhiều việc.
"Em không sao, yên tâm đi." Mộ Hi mập mờ xoa mặt ông xã nói.
"Chúng ta xuống lầu ăn cơm đi." Nam Cung Diệu và Mộ Hi cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
"Con trai, rửa tay ăn cơm đi." Mộ Hi thấy Nam Nam ở bên vẽ tranh, vì vậy gọi nó ăn cơm.
"Mẹ, Mẹ có thể nói chuyện." Nam Nam nghe được Mộ Hi gọi nó, để màu vẽ xuống chạy sang Mộ Hi.
"A - - thật sự, mẹ có thể nói chuyện, mẹ đã tốt rồi." Mộ Hi giống như đứa bé tay chân loạn xạ
"Này? Em không cần phải hưng phấn như thế, cẩn thận bụng." Nam Cung Diệu lo lắng cô động thai, cho nên nhắc nhở cô.
"Này? Ông xã, anh cũng không có vui mừng gì, anh cũng không phát hiện hay sao?" Mộ Hi bĩu môi nói.
"Ờ! Không có..." Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, đi về phía bàn ăn.
"Ờ! Không có..." Nam Nam lắc lắc đầu, cũng đi về phía bàn ăn.
Mộ Hi tức giận, có ý gì? Chẳng lẽ không có hy vọng cô sẽ tốt lên? Thật sự là đau lòng!
"Hừ! Có ý gì? Chẳng lẽ hy vọng em tiếp tục câm?" Mộ Hi ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh thịt, tức giận cắn một cái.
"Không có ngày yên tĩnh!" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.
"Không có ngày yên tĩnh!" Nam Nam cũng nhìn Mộ Hi nói.
Mộ Hi biết rõ cha con bọn họ lại muốn hợp lại, hừ! Chị không sợ, bởi vì bây giờ cô cũng là hai người, trong bụng sẽ là đồng đảng của cô.
Mộ Hi xoa xoa bụng.
"Hừ! Lại muốn hợp tác bắt nạt người ta, chị không sợ, bây giờ người ta cũng có trợ thủ." Mộ Hi chỉ chỉ bụng, ha ha cười nói.
"..." Nam Cung Diệu không nói gì.
"..." Nam Nam cũng không nói.
Mộ Hi vui vẻ, há miệng ăn này nọ, một bộ khí thế đánh thắng trận, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
"Thật là một người đáng yêu." Thấy bộ dạng Mộ Hi dễ thương, Nam Cung Diệu hạnh phúc nói.
"Thật là một người phụ nữ ngốc!" Nam Nam lạnh lùng nói.
"Này? Thằng nhóc thúi, vì sao lúc này con không có cùng chiến tuyến với cha?" Mộ Hi tò mò hỏi Nam Nam.
"Nam Nam cũng không giống như cha, cả ngày đi theo phía sau mông mẹ, Nam Nam còn muốn làm chuyện lớn, Nam Nam là nam tử hán, không được coi phụ nữ như báu vật."
Nam Nam lạnh lùng nói, giống như một thanh niên mới vừa bước vào xã hội, lập chí muốn gây dựng sự nghiệp, thật sự là buồn cười.
Kỳ thật, ở trong lòng Nam Nam Mộ Hi vĩnh viễn là nhất, chính là đứa nhỏ này cố ý đùa Mộ Hi vui vẻ, bởi vì mẹ vui vẻ, nó sẽ vui vẻ, điểm này, Nam Cung Diệu hiểu, từ lần trước Mộ Hi gặp chuyện không may, Nam Nam chưa bao giờ cười, anh biết rõ bây giờ thằng nhóc này đang muốn chêu chọc cho mẹ vui vẻ.
Ngày hôm sau, Mộ Hi ăn no, đi vào phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn sở trường của mình, sau đó lấy ra một hộp cơm, đặt thức ăn vào trong, rồi xách ra cửa.
Cô ra cửa gọi xe, kỳ thật, bởi vì ở nhà không có việc gì, cho nên cô chuẩn bị mang một ít thức ăn cho Nam Cung Diệu.
Đi vào tập đoàn Nam Cung, Mộ Hi mặc quần áo bà bầu, trong tay mang theo hộp cơm, nghênh ngang đi tới, thấy người ở cửa cung kính hành lễ, đối với người bảo vệ cửa mà nói, người khác có thể không nhớ được, nhưng mà, nhất định phải nhớ kỹ phu nhân tổng giám đốc, nếu không chính mình sẽ không qua được, bởi vì người của công ty cũng biết Diệu tổng rất yêu vợ mình.
Mộ Hi quyết định cho Nam Cung Diệu ngạc nhiên, lặng lẽ đẩy cửa ra, phát hiện không có ai, cô đi vào ngồi xuống nghỉ ngơi, bởi vì trước kia đã làm thư ký ở đây, cho nên cô rất quen thuộc chỗ này.
Lúc này điện thoại cửa phòng làm việc vang lên, Mộ Hi lo lắng có việc gấp, cho nên liền nhận máy, ai ngờ.
"Diệu, anh nói hai mươi phút sau sẽ đến, người ta đã đợi không còn kiên nhẫn rồi, tại sao còn chưa có đến?" Mộ Hi nghe được là một giọng nói nũng nịu, sắc mặt trắng bệch.d!ien^danleq!uydon.com-Mèo Hoang
Đều nói khi bà xã mang thai, ông xã sẽ tìm tiểu tam, chẳng lẽ đây là thật? Vốn cho là anh ấy rất tốt, không nghĩ tới, anh ấy cũng không đứng đắn như vậy! Lưu tình khắp nơi, haizz, anh lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều phụ nữ động lòng, nhưng mà, tại sao anh lại có thể làm vậy với cô, cô luôn vì anh thủ thân như ngọc, nhiều lần thiếu chút nữa bị Âu Dương Hàn bắt nạt, cô đều lấy cái chết bảo vệ mình.
Mộ Hi lảo đảo ra khỏi công ty, cũng để lại bữa ăn mà bản thân đã tận tâm chuẩn bị, nếu như hôm nay không đến, còn không biết bộ mặt thật của anh, đáng giận, đàn ông không có ai là tốt, vì vài ngày thân thể không thoải mái, không có cho anh, anh liền ra ngoài tìm phụ nữ.
Thật ra thì Nam Cung Diệu đi họp, trở lại phòng làm việc, thấy cơm trưa trên bàn, đầu tiên là bất ngờ, về sau nghĩ là nhất định Mộ Hi đã tới, vì sao đã đi rồi chứ?
Nhìn điện thoại có tin nhắn, vì vậy ấn nghe lại, sau khi nghe được nội dung trong điện thoại, biết rõ Mộ Hi hiểu lầm, vì người phụ nữ này luôn gọi cho anh, kỳ thật, Nam Cung Diệu cũng chưa từng gặp qua cô ta.
"Đi vào một chút."
"Diệu tổng, có gì phân phó?" Thư ký kính cẩn hỏi.
"Có phải phu nhân tôi đã tới đây hay không?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Vâng." Thư ký trả lời.
"Cô ấy rời đi khi nào?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Vừa đi có mười phút." Thư ký nói, Nam Cung Diệu nghe được Mộ Hi vừa đi, vì vậy, đuổi theo, quả nhiên ra khỏi công ty liền nhìn thấy, Mộ Hi ngồi nghỉ một bên, nhìn ra tâm tình không tốt.
"Bà xã." Nam Cung Diệu gọi.
Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu gọi cô, vốn tâm tình không tốt, liền đứng dậy đi về phía trước, quệt mồm, không để ý tới anh.
Nam Cung Diệu biết rõ Mộ Hi đang tức giận, chạy tới, níu lấy cánh tay Mộ Hi, lại bị Mộ Hi hất bỏ, bởi vì Mộ Hi mang thai, nên vừa rồi Nam Cung Diệu không dám dùng sức nắm lấy tay cô, cho nên Mộ Hi mới có thể dễ dàng hất anh ra.
Mộ Hi vác bụng to, đi lên phía trước, chính mình thật là khờ, thế nhưng sẽ yêu anh đến nỗi còn mang cơm trưa cho anh, lại còn chạy xa như vậy đưa tới cho anh. Đầu óc đùng là nhúng nước, thế nhưng tin tưởng anh cũng yêu nhiều như cô, nghĩ lại thật sự hết sức buồn cười!
Mộ Hi đau lòng rơi lệ, bước chân dưới chân không khỏi nhanh hơn, nếu như không phải vì đứa nhỏ trong bụng, Mộ Hi đã sớm bỏ chạy, nhưng không có cách nào mang theo đứa nhỏ trong bụng mà chạy, đành phải tăng nhanh bước chân!
"Bà xã, em đang ghen?" Nam Cung Diệu đoán được nhất định Mộ Hi vì cú điện thoại mà tức giận.
"Em không chỉ ăn dấm, em còn uống nước tương kia?" Mộ Hi rống to, hoàn toàn không có ý định cho Nam Cung Diệu mặt mũi, bộ dáng của cô bất chợt khiến người đi đường xì xào bàn tán.
"Đây là hiểu lầm, bà xã." Nam Cung Diệu giải thích
.
"Hiểu lầm cái đầu anh, anh là ai? Em còn hiểu anh rõ hơn." Mộ Hi đã từng là thư ký cho anh, muốn lừa gạt cô, không có cửa đâu.
"Những thứ em nói chỉ là trước kia." Nam Cung Diệu tiếp tục giải thích.
"Không nghĩ tới anh là loại đàn ông này, đã chơi đùa còn không dám thừa nhận, có lá gan chơi, vì sao không có can đảm thừa nhận! Hừ!" Mộ Hi còn nói.
"Chơi phụ nữ? Là chơi đùa." Nam Cung Diệu tiếp tục giải thích nói.
"Hừ! Cuối cùng cũng phải thừa nhận!" Mộ Hi hết sức thất vọng nói.
"Là em bức anh nói, là chơi đùa, còn không chỉ một lần." Nam Cung Diệu chém đinh chặt sắt nói.
Mộ Hi nhìn sang dáng vẻ của anh, còn bộ dạng đạo lý hiển nhiên, còn gì là thói đời!
"Rất tốt, ăn trộm." Mộ Hi nói lời không hiểu ra sao.
"Ai là ăn trộm?" Nam Cung Diệu khó hiểu.
"Anh làm vậy không có phụ lòng người khác hay sao?" Mộ Hi tức giận.
"Anh chơi đùa phụ nữ, mà người phụ nực ngu ngốc đó không phải em hay sao?" Nam Cung Diệu lo lắng Mộ Hi bực bội, cho nên không muốn chọc cô chơi, khó trách Nam Nam gọi cô là người phụ nữ ngốc, thật sự là thua cô!
"Đừng mơ tưởng che giấu tội của mình, vừa rồi rõ ràng em nghe thấy được, người ta nũng nịu chờ anh đi đâu?" Mộ Hi thở phì phì nói.
"Đứa ngốc, nếu như anh đi, tại sao lại ở chỗ này?" Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, người phụ nữ ngốc này đúng là hũ dấm chua!
Chua kinh khủng!
Mộ Hi nghĩ kỹ càng hơn.
Nam Cung Diệu nhìn thấy tâm tình Mộ Hi chuyển tốt.
"Đi thôi." Nam Cung Diệu không biết làm sao nói.
"Làm gì?" Mộ Hi nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên là ăn cơm, chẳng lẽ em muốn bỏ đói anh." Nam Cung Diệu nghĩ đến cơm chưa tình yêu bà xã mang đến vẫn còn trong phòng làm việc, đương nhiên là trở về ăn!
"À." Mộ Hi ngoan ngoãn đi theo Nam Cung Diệu vào công ty.
Ngẫm lại vừa rồi Mộ Hi là người đàn bà chanh chua, thấy bộ dạng bây giờ dịu dàng, phụ nữ thật sự thay đổi, cho nên đành chịu lắc đầu!
Mộ Hi đi theo Nam Cung Diệu trở về công ty, nhìn thấy ông xã ăn xong đồ ăn, rất hài lòng.
"Ờ, ông xã, cái kia, về sau nếu như lại có mỹ nữ đi quyến rũ anh, anh sẽ làm sao?"
Mộ Hi gãi gãi đầu, tận lực biểu hiện hết sức tùy ý, kỳ thật, trong lòng hết sức thấp thỏm, nhưng mà không dám hỏi, chính mình lại cảm thấy có lỗi, dù sao bây giờ cô đang mang thai, phương diện kia có chút khiếm khuyết, mặc dù mỗi lần ông xã đều nhân nhượng cô, nhưng tóm lại không thể kích thích so với trước kia! d!ien^danleq!uydon.com-Mèo Hoang
Cho nên cô cũng rất lo lắng, bởi vì đàn ông rất khó ngồi vào mà không ăn thịt!
Nam Cung Diệu vốn đang bưng tách cà phê lên uống, không có nghĩ rằng, bà xã khoa trương lại như vậy, lại còn trước mặt ông xã hỏi anh về vấn đề này!
Cà phê vừa uống vào trong miệng thiếu chút nữa thì phun ra.
"Cái này, anh còn chưa có nghĩ tới." Nam Cung Diệu làm bộ như rất bất ngờ nói.
"Hả, vì sao cái này không có nghĩ tới? Nó rất cần thiết phải nghĩ tới." Mộ Hi hết sức chăm chú nhìn Nam Cung Diệu hỏi, vẻ mặt kia giống như anh không nghĩ đến không được.
"Không có thời gian nghĩ." Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời, cầm lấy văn kiện xem.
"Không có thời gian, như vậy em có thể miễn phí suy nghĩ giúp anh một chút." Ngón trỏ Mộ Hi gõ cằm, thực sự khởi động đầu óc.
Nam Cung Diệu nghe được cô nói như vậy, liền hỏi.
"Vậy thì phiền phu nhân rồi." Anh không cười, cũng không có bất kỳ vẻ mặt gì.
"Nhất định phu quân, phu nhân ta không chối từ." Mộ Hi cũng không cười, hai tay nắm chặt nghiêm túc, ý là yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
"Vậy, nói một chút ý nghĩ của em đi." Nam Cung Diệu nhìn văn kiện hỏi Mộ Hi, vẻ mặt nói rõlà vừa phải xem văn kiện vừa phải trông cô, nên cô không định về nhà hay sao!
Đương nhiên Mộ Hi ngây ngốc không có ý thức điểm này, còn đắm chìm bên trong đau khổ.
"Em là nghĩ như vậy, nếu như có mỹ nữ triển khai công kích anh, ngươi liền nói cho cô ta biết: Đừng thấy bà xã tôi mang thai, chúng tôi vẫn có cuộc sống vợ chồng bình thường." Mộ Hi rất nghiêm túc trả lời.
Nam Cung Diệu mới vừa uống ngụm cà phê, lại kém chút bị sặc.
"Cũng không tệ lắm, có thể suy tính." Nam Cung Diệu cố nén nghĩ cười thật to.
"Đương nhiên có thể suy tính, chẳng qua, ông xã, hắc hắc... Anh, anh, cái kia, cái kia có thể ăn được no bụng hay không?" Mộ Hi xấu hổ hỏi, Nam Cung Diệu nhất thời không kịp phản ứng.
"Hôm nay mùi vị đồ ăn không tệ, ăn vô cùng no bụng." Nam Cung Diệu thản nhiên nói.
"Ai nha, không phải rồi, em là nói, em là nói, cái kia, cái kia, anh hiểu chưa?" Mộ Hi lại hỏi, mặt bắt đầu hồng lên, Nam Cung Diệu biết rõ cô có ý gì.
"Khụ khụ... A, còn có thể." Nam Cung Diệu không nghĩ tới cô vợ nhỏ sẽ hỏi như vậy, dùng tay che miện ho lên hai cái.
"Còn có thể?" Mộ Hi đưa đầu nhìn Nam Cung Diệu, giống như không hài lòng với câu trả lời của anh.
"Ừm." Nam Cung Diệu trả lời.
"Còn có thể?" Mộ Hi lại lặp lại, vẻ mặt hết sức thất vọng, mỗi ngày vác cái bụng to cho anh, anh lại còn có thể, vậy tại sao cuối cùng lại thấy giống như hết sức thỏa mãn! Người đàn ông xấu, khẩu vị quá lớn đi!
"Vậy còn em?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Em làm sao?" Mộ Hi không có hứng thú hỏi, bởi vì vừa rồi Nam Cung Diệu trả lời khiến cô thất vọng!.
"Em có thể ăn no sao?" Nam Cung Diệu nhìn văn kiện lại hỏi.
"A, hả, em, rất no." Mộ Hi lập tức xấu hổ giống như là uống hết một trai rượu, vô cùng nóng, người đàn ông xấu xòn hỏi người ta no bụng hay không? Hắc hắc... Kỳ thật, thật sự là rất no, hơn nữa mỗi lần đều ăn quá no!
"Vậy là tốt rồi." Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời, kỳ thật trong lòng bị phản ứng của Mộ Hi làm cho rút gân.
"Ai nha, ông xã, nói chính sự, anh vẫn không có trả lời em, nếu như có mỹ nữ quyến rũ anh, anh định làm thế nào?" Mộ Hi còn chưa từ bỏ ý định, ngộ nhỡ phương diện kia của ông xã không chiếm được thỏa mãn, anh ra ngoài ăn trộm làm sao bây giờ?
"Khụ khụ..." Nam Cung Diệu lại ho hai tiếng không có trả lời.
"Thức ăn hôm nay không mặn, tại sao anh liên tục ho, hay là, trong lòng anh có quỷ, em cũng biết là đàn ông cũng như chó không bỏ được ăn cứt!" Mộ Hi tức giận nói.
"Này? Tại sao em lại mắng chửi người? Cẩn thận dạy hư con anh." Nam Cung Diệu chỉ chỉ đứa nhỏ trong bụng nói.
"Dạy hư nó mắng chửi người có gì không tốt? Cũng không thể tán gái giỏi như anh!" Mộ Hi oán trách nói.
"Ai nói anh tán gái? Có anh và em là đủ rồi, anh nào dám, anh còn sợ em cắn anh!" Nam Cung Diệu nói.
"Vậy cũng đúng, nếu anh dám tán gái, em sẽ mang theo nhóm khỉ con cắn chết anh." Mộ Hi cười hì hì nói.
"Cho nên, phu quân biết rõ tính nghiêm trọng, không dám hành động thiếu suy nghĩ." Nam Cung Diệu rất nghiêm túc nói.
"Vậy cũng được, biết rõ là tốt rồi, miễn không có việc gì tìm tội." Mộ Hi cười ngây ngô.
"Mệt không?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Cái kia, anh đang bận, em muốn rút lui." Mộ Hi vò đầu bứt tai nói, xem ra ông xã bận rộn nhiều việc, vẫn còn tự giác một chút!
"Chờ anh hết bận, chúng ta cùng nhau trở về, em cứ nghỉ ngơi một chút đi." Nam Cung Diệu bắt đầu xem văn kiện.
"Được rồi." Ánh mắt Mộ Hi sáng lên, hết sức đồng ý, có thể trực tiếp trông coi, sẽ không có gì lo lắng.
Nam Cung Diệu không nói gì, bắt đầu vùi đầu làm việc.
"Ông xã, anh bận rộn, em ra ngoài đi dạo." Mộ Hi nói cong mở cửa đi ra, Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Nhất định là đi tìm Vân Tĩnh Sơ, cũng tốt, như vậy thời gian trôi qua nhanh chút.
Mộ Hi cũng chỉ tùy tiện đi dạo, đi vào chỗ làm việc của Tĩnh Sơ, không nhìn thấy cô ấy, có lẽ là quá bận rộn đi, dứt khoát đến phòng làm việc chờ cô ấy, bởi vì cô vẫn muốn đi tìm cơ hội khiến Vân Tĩnh Sơ chia tay với Âu Dương Hàn.
"Lần này bụng còn lớn hơn lần trước, không biết có phải là một bé mập hay không?" Mộ Hi vuốt bụng nói.
Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hôn bụng Mộ Hi, sau đó hôn lên mội vợ yêu của mình.
"Bà xã, gần đây anh bận rộn nhiều việc, buổi trưa sẽ không trở về nhà ăn, em ở nhà phải ăn cơm nhiều biết không?" Mới đây Nam Cung Diệu có một dự án lớn phải làm, cho nên có thể vài ngày bận rộn nhiều việc.
"Em không sao, yên tâm đi." Mộ Hi mập mờ xoa mặt ông xã nói.
"Chúng ta xuống lầu ăn cơm đi." Nam Cung Diệu và Mộ Hi cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
"Con trai, rửa tay ăn cơm đi." Mộ Hi thấy Nam Nam ở bên vẽ tranh, vì vậy gọi nó ăn cơm.
"Mẹ, Mẹ có thể nói chuyện." Nam Nam nghe được Mộ Hi gọi nó, để màu vẽ xuống chạy sang Mộ Hi.
"A - - thật sự, mẹ có thể nói chuyện, mẹ đã tốt rồi." Mộ Hi giống như đứa bé tay chân loạn xạ
"Này? Em không cần phải hưng phấn như thế, cẩn thận bụng." Nam Cung Diệu lo lắng cô động thai, cho nên nhắc nhở cô.
"Này? Ông xã, anh cũng không có vui mừng gì, anh cũng không phát hiện hay sao?" Mộ Hi bĩu môi nói.
"Ờ! Không có..." Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, đi về phía bàn ăn.
"Ờ! Không có..." Nam Nam lắc lắc đầu, cũng đi về phía bàn ăn.
Mộ Hi tức giận, có ý gì? Chẳng lẽ không có hy vọng cô sẽ tốt lên? Thật sự là đau lòng!
"Hừ! Có ý gì? Chẳng lẽ hy vọng em tiếp tục câm?" Mộ Hi ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh thịt, tức giận cắn một cái.
"Không có ngày yên tĩnh!" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.
"Không có ngày yên tĩnh!" Nam Nam cũng nhìn Mộ Hi nói.
Mộ Hi biết rõ cha con bọn họ lại muốn hợp lại, hừ! Chị không sợ, bởi vì bây giờ cô cũng là hai người, trong bụng sẽ là đồng đảng của cô.
Mộ Hi xoa xoa bụng.
"Hừ! Lại muốn hợp tác bắt nạt người ta, chị không sợ, bây giờ người ta cũng có trợ thủ." Mộ Hi chỉ chỉ bụng, ha ha cười nói.
"..." Nam Cung Diệu không nói gì.
"..." Nam Nam cũng không nói.
Mộ Hi vui vẻ, há miệng ăn này nọ, một bộ khí thế đánh thắng trận, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
"Thật là một người đáng yêu." Thấy bộ dạng Mộ Hi dễ thương, Nam Cung Diệu hạnh phúc nói.
"Thật là một người phụ nữ ngốc!" Nam Nam lạnh lùng nói.
"Này? Thằng nhóc thúi, vì sao lúc này con không có cùng chiến tuyến với cha?" Mộ Hi tò mò hỏi Nam Nam.
"Nam Nam cũng không giống như cha, cả ngày đi theo phía sau mông mẹ, Nam Nam còn muốn làm chuyện lớn, Nam Nam là nam tử hán, không được coi phụ nữ như báu vật."
Nam Nam lạnh lùng nói, giống như một thanh niên mới vừa bước vào xã hội, lập chí muốn gây dựng sự nghiệp, thật sự là buồn cười.
Kỳ thật, ở trong lòng Nam Nam Mộ Hi vĩnh viễn là nhất, chính là đứa nhỏ này cố ý đùa Mộ Hi vui vẻ, bởi vì mẹ vui vẻ, nó sẽ vui vẻ, điểm này, Nam Cung Diệu hiểu, từ lần trước Mộ Hi gặp chuyện không may, Nam Nam chưa bao giờ cười, anh biết rõ bây giờ thằng nhóc này đang muốn chêu chọc cho mẹ vui vẻ.
Ngày hôm sau, Mộ Hi ăn no, đi vào phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn sở trường của mình, sau đó lấy ra một hộp cơm, đặt thức ăn vào trong, rồi xách ra cửa.
Cô ra cửa gọi xe, kỳ thật, bởi vì ở nhà không có việc gì, cho nên cô chuẩn bị mang một ít thức ăn cho Nam Cung Diệu.
Đi vào tập đoàn Nam Cung, Mộ Hi mặc quần áo bà bầu, trong tay mang theo hộp cơm, nghênh ngang đi tới, thấy người ở cửa cung kính hành lễ, đối với người bảo vệ cửa mà nói, người khác có thể không nhớ được, nhưng mà, nhất định phải nhớ kỹ phu nhân tổng giám đốc, nếu không chính mình sẽ không qua được, bởi vì người của công ty cũng biết Diệu tổng rất yêu vợ mình.
Mộ Hi quyết định cho Nam Cung Diệu ngạc nhiên, lặng lẽ đẩy cửa ra, phát hiện không có ai, cô đi vào ngồi xuống nghỉ ngơi, bởi vì trước kia đã làm thư ký ở đây, cho nên cô rất quen thuộc chỗ này.
Lúc này điện thoại cửa phòng làm việc vang lên, Mộ Hi lo lắng có việc gấp, cho nên liền nhận máy, ai ngờ.
"Diệu, anh nói hai mươi phút sau sẽ đến, người ta đã đợi không còn kiên nhẫn rồi, tại sao còn chưa có đến?" Mộ Hi nghe được là một giọng nói nũng nịu, sắc mặt trắng bệch.d!ien^danleq!uydon.com-Mèo Hoang
Đều nói khi bà xã mang thai, ông xã sẽ tìm tiểu tam, chẳng lẽ đây là thật? Vốn cho là anh ấy rất tốt, không nghĩ tới, anh ấy cũng không đứng đắn như vậy! Lưu tình khắp nơi, haizz, anh lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều phụ nữ động lòng, nhưng mà, tại sao anh lại có thể làm vậy với cô, cô luôn vì anh thủ thân như ngọc, nhiều lần thiếu chút nữa bị Âu Dương Hàn bắt nạt, cô đều lấy cái chết bảo vệ mình.
Mộ Hi lảo đảo ra khỏi công ty, cũng để lại bữa ăn mà bản thân đã tận tâm chuẩn bị, nếu như hôm nay không đến, còn không biết bộ mặt thật của anh, đáng giận, đàn ông không có ai là tốt, vì vài ngày thân thể không thoải mái, không có cho anh, anh liền ra ngoài tìm phụ nữ.
Thật ra thì Nam Cung Diệu đi họp, trở lại phòng làm việc, thấy cơm trưa trên bàn, đầu tiên là bất ngờ, về sau nghĩ là nhất định Mộ Hi đã tới, vì sao đã đi rồi chứ?
Nhìn điện thoại có tin nhắn, vì vậy ấn nghe lại, sau khi nghe được nội dung trong điện thoại, biết rõ Mộ Hi hiểu lầm, vì người phụ nữ này luôn gọi cho anh, kỳ thật, Nam Cung Diệu cũng chưa từng gặp qua cô ta.
"Đi vào một chút."
"Diệu tổng, có gì phân phó?" Thư ký kính cẩn hỏi.
"Có phải phu nhân tôi đã tới đây hay không?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Vâng." Thư ký trả lời.
"Cô ấy rời đi khi nào?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Vừa đi có mười phút." Thư ký nói, Nam Cung Diệu nghe được Mộ Hi vừa đi, vì vậy, đuổi theo, quả nhiên ra khỏi công ty liền nhìn thấy, Mộ Hi ngồi nghỉ một bên, nhìn ra tâm tình không tốt.
"Bà xã." Nam Cung Diệu gọi.
Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu gọi cô, vốn tâm tình không tốt, liền đứng dậy đi về phía trước, quệt mồm, không để ý tới anh.
Nam Cung Diệu biết rõ Mộ Hi đang tức giận, chạy tới, níu lấy cánh tay Mộ Hi, lại bị Mộ Hi hất bỏ, bởi vì Mộ Hi mang thai, nên vừa rồi Nam Cung Diệu không dám dùng sức nắm lấy tay cô, cho nên Mộ Hi mới có thể dễ dàng hất anh ra.
Mộ Hi vác bụng to, đi lên phía trước, chính mình thật là khờ, thế nhưng sẽ yêu anh đến nỗi còn mang cơm trưa cho anh, lại còn chạy xa như vậy đưa tới cho anh. Đầu óc đùng là nhúng nước, thế nhưng tin tưởng anh cũng yêu nhiều như cô, nghĩ lại thật sự hết sức buồn cười!
Mộ Hi đau lòng rơi lệ, bước chân dưới chân không khỏi nhanh hơn, nếu như không phải vì đứa nhỏ trong bụng, Mộ Hi đã sớm bỏ chạy, nhưng không có cách nào mang theo đứa nhỏ trong bụng mà chạy, đành phải tăng nhanh bước chân!
"Bà xã, em đang ghen?" Nam Cung Diệu đoán được nhất định Mộ Hi vì cú điện thoại mà tức giận.
"Em không chỉ ăn dấm, em còn uống nước tương kia?" Mộ Hi rống to, hoàn toàn không có ý định cho Nam Cung Diệu mặt mũi, bộ dáng của cô bất chợt khiến người đi đường xì xào bàn tán.
"Đây là hiểu lầm, bà xã." Nam Cung Diệu giải thích
.
"Hiểu lầm cái đầu anh, anh là ai? Em còn hiểu anh rõ hơn." Mộ Hi đã từng là thư ký cho anh, muốn lừa gạt cô, không có cửa đâu.
"Những thứ em nói chỉ là trước kia." Nam Cung Diệu tiếp tục giải thích.
"Không nghĩ tới anh là loại đàn ông này, đã chơi đùa còn không dám thừa nhận, có lá gan chơi, vì sao không có can đảm thừa nhận! Hừ!" Mộ Hi còn nói.
"Chơi phụ nữ? Là chơi đùa." Nam Cung Diệu tiếp tục giải thích nói.
"Hừ! Cuối cùng cũng phải thừa nhận!" Mộ Hi hết sức thất vọng nói.
"Là em bức anh nói, là chơi đùa, còn không chỉ một lần." Nam Cung Diệu chém đinh chặt sắt nói.
Mộ Hi nhìn sang dáng vẻ của anh, còn bộ dạng đạo lý hiển nhiên, còn gì là thói đời!
"Rất tốt, ăn trộm." Mộ Hi nói lời không hiểu ra sao.
"Ai là ăn trộm?" Nam Cung Diệu khó hiểu.
"Anh làm vậy không có phụ lòng người khác hay sao?" Mộ Hi tức giận.
"Anh chơi đùa phụ nữ, mà người phụ nực ngu ngốc đó không phải em hay sao?" Nam Cung Diệu lo lắng Mộ Hi bực bội, cho nên không muốn chọc cô chơi, khó trách Nam Nam gọi cô là người phụ nữ ngốc, thật sự là thua cô!
"Đừng mơ tưởng che giấu tội của mình, vừa rồi rõ ràng em nghe thấy được, người ta nũng nịu chờ anh đi đâu?" Mộ Hi thở phì phì nói.
"Đứa ngốc, nếu như anh đi, tại sao lại ở chỗ này?" Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, người phụ nữ ngốc này đúng là hũ dấm chua!
Chua kinh khủng!
Mộ Hi nghĩ kỹ càng hơn.
Nam Cung Diệu nhìn thấy tâm tình Mộ Hi chuyển tốt.
"Đi thôi." Nam Cung Diệu không biết làm sao nói.
"Làm gì?" Mộ Hi nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên là ăn cơm, chẳng lẽ em muốn bỏ đói anh." Nam Cung Diệu nghĩ đến cơm chưa tình yêu bà xã mang đến vẫn còn trong phòng làm việc, đương nhiên là trở về ăn!
"À." Mộ Hi ngoan ngoãn đi theo Nam Cung Diệu vào công ty.
Ngẫm lại vừa rồi Mộ Hi là người đàn bà chanh chua, thấy bộ dạng bây giờ dịu dàng, phụ nữ thật sự thay đổi, cho nên đành chịu lắc đầu!
Mộ Hi đi theo Nam Cung Diệu trở về công ty, nhìn thấy ông xã ăn xong đồ ăn, rất hài lòng.
"Ờ, ông xã, cái kia, về sau nếu như lại có mỹ nữ đi quyến rũ anh, anh sẽ làm sao?"
Mộ Hi gãi gãi đầu, tận lực biểu hiện hết sức tùy ý, kỳ thật, trong lòng hết sức thấp thỏm, nhưng mà không dám hỏi, chính mình lại cảm thấy có lỗi, dù sao bây giờ cô đang mang thai, phương diện kia có chút khiếm khuyết, mặc dù mỗi lần ông xã đều nhân nhượng cô, nhưng tóm lại không thể kích thích so với trước kia! d!ien^danleq!uydon.com-Mèo Hoang
Cho nên cô cũng rất lo lắng, bởi vì đàn ông rất khó ngồi vào mà không ăn thịt!
Nam Cung Diệu vốn đang bưng tách cà phê lên uống, không có nghĩ rằng, bà xã khoa trương lại như vậy, lại còn trước mặt ông xã hỏi anh về vấn đề này!
Cà phê vừa uống vào trong miệng thiếu chút nữa thì phun ra.
"Cái này, anh còn chưa có nghĩ tới." Nam Cung Diệu làm bộ như rất bất ngờ nói.
"Hả, vì sao cái này không có nghĩ tới? Nó rất cần thiết phải nghĩ tới." Mộ Hi hết sức chăm chú nhìn Nam Cung Diệu hỏi, vẻ mặt kia giống như anh không nghĩ đến không được.
"Không có thời gian nghĩ." Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời, cầm lấy văn kiện xem.
"Không có thời gian, như vậy em có thể miễn phí suy nghĩ giúp anh một chút." Ngón trỏ Mộ Hi gõ cằm, thực sự khởi động đầu óc.
Nam Cung Diệu nghe được cô nói như vậy, liền hỏi.
"Vậy thì phiền phu nhân rồi." Anh không cười, cũng không có bất kỳ vẻ mặt gì.
"Nhất định phu quân, phu nhân ta không chối từ." Mộ Hi cũng không cười, hai tay nắm chặt nghiêm túc, ý là yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
"Vậy, nói một chút ý nghĩ của em đi." Nam Cung Diệu nhìn văn kiện hỏi Mộ Hi, vẻ mặt nói rõlà vừa phải xem văn kiện vừa phải trông cô, nên cô không định về nhà hay sao!
Đương nhiên Mộ Hi ngây ngốc không có ý thức điểm này, còn đắm chìm bên trong đau khổ.
"Em là nghĩ như vậy, nếu như có mỹ nữ triển khai công kích anh, ngươi liền nói cho cô ta biết: Đừng thấy bà xã tôi mang thai, chúng tôi vẫn có cuộc sống vợ chồng bình thường." Mộ Hi rất nghiêm túc trả lời.
Nam Cung Diệu mới vừa uống ngụm cà phê, lại kém chút bị sặc.
"Cũng không tệ lắm, có thể suy tính." Nam Cung Diệu cố nén nghĩ cười thật to.
"Đương nhiên có thể suy tính, chẳng qua, ông xã, hắc hắc... Anh, anh, cái kia, cái kia có thể ăn được no bụng hay không?" Mộ Hi xấu hổ hỏi, Nam Cung Diệu nhất thời không kịp phản ứng.
"Hôm nay mùi vị đồ ăn không tệ, ăn vô cùng no bụng." Nam Cung Diệu thản nhiên nói.
"Ai nha, không phải rồi, em là nói, em là nói, cái kia, cái kia, anh hiểu chưa?" Mộ Hi lại hỏi, mặt bắt đầu hồng lên, Nam Cung Diệu biết rõ cô có ý gì.
"Khụ khụ... A, còn có thể." Nam Cung Diệu không nghĩ tới cô vợ nhỏ sẽ hỏi như vậy, dùng tay che miện ho lên hai cái.
"Còn có thể?" Mộ Hi đưa đầu nhìn Nam Cung Diệu, giống như không hài lòng với câu trả lời của anh.
"Ừm." Nam Cung Diệu trả lời.
"Còn có thể?" Mộ Hi lại lặp lại, vẻ mặt hết sức thất vọng, mỗi ngày vác cái bụng to cho anh, anh lại còn có thể, vậy tại sao cuối cùng lại thấy giống như hết sức thỏa mãn! Người đàn ông xấu, khẩu vị quá lớn đi!
"Vậy còn em?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Em làm sao?" Mộ Hi không có hứng thú hỏi, bởi vì vừa rồi Nam Cung Diệu trả lời khiến cô thất vọng!.
"Em có thể ăn no sao?" Nam Cung Diệu nhìn văn kiện lại hỏi.
"A, hả, em, rất no." Mộ Hi lập tức xấu hổ giống như là uống hết một trai rượu, vô cùng nóng, người đàn ông xấu xòn hỏi người ta no bụng hay không? Hắc hắc... Kỳ thật, thật sự là rất no, hơn nữa mỗi lần đều ăn quá no!
"Vậy là tốt rồi." Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời, kỳ thật trong lòng bị phản ứng của Mộ Hi làm cho rút gân.
"Ai nha, ông xã, nói chính sự, anh vẫn không có trả lời em, nếu như có mỹ nữ quyến rũ anh, anh định làm thế nào?" Mộ Hi còn chưa từ bỏ ý định, ngộ nhỡ phương diện kia của ông xã không chiếm được thỏa mãn, anh ra ngoài ăn trộm làm sao bây giờ?
"Khụ khụ..." Nam Cung Diệu lại ho hai tiếng không có trả lời.
"Thức ăn hôm nay không mặn, tại sao anh liên tục ho, hay là, trong lòng anh có quỷ, em cũng biết là đàn ông cũng như chó không bỏ được ăn cứt!" Mộ Hi tức giận nói.
"Này? Tại sao em lại mắng chửi người? Cẩn thận dạy hư con anh." Nam Cung Diệu chỉ chỉ đứa nhỏ trong bụng nói.
"Dạy hư nó mắng chửi người có gì không tốt? Cũng không thể tán gái giỏi như anh!" Mộ Hi oán trách nói.
"Ai nói anh tán gái? Có anh và em là đủ rồi, anh nào dám, anh còn sợ em cắn anh!" Nam Cung Diệu nói.
"Vậy cũng đúng, nếu anh dám tán gái, em sẽ mang theo nhóm khỉ con cắn chết anh." Mộ Hi cười hì hì nói.
"Cho nên, phu quân biết rõ tính nghiêm trọng, không dám hành động thiếu suy nghĩ." Nam Cung Diệu rất nghiêm túc nói.
"Vậy cũng được, biết rõ là tốt rồi, miễn không có việc gì tìm tội." Mộ Hi cười ngây ngô.
"Mệt không?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Cái kia, anh đang bận, em muốn rút lui." Mộ Hi vò đầu bứt tai nói, xem ra ông xã bận rộn nhiều việc, vẫn còn tự giác một chút!
"Chờ anh hết bận, chúng ta cùng nhau trở về, em cứ nghỉ ngơi một chút đi." Nam Cung Diệu bắt đầu xem văn kiện.
"Được rồi." Ánh mắt Mộ Hi sáng lên, hết sức đồng ý, có thể trực tiếp trông coi, sẽ không có gì lo lắng.
Nam Cung Diệu không nói gì, bắt đầu vùi đầu làm việc.
"Ông xã, anh bận rộn, em ra ngoài đi dạo." Mộ Hi nói cong mở cửa đi ra, Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Nhất định là đi tìm Vân Tĩnh Sơ, cũng tốt, như vậy thời gian trôi qua nhanh chút.
Mộ Hi cũng chỉ tùy tiện đi dạo, đi vào chỗ làm việc của Tĩnh Sơ, không nhìn thấy cô ấy, có lẽ là quá bận rộn đi, dứt khoát đến phòng làm việc chờ cô ấy, bởi vì cô vẫn muốn đi tìm cơ hội khiến Vân Tĩnh Sơ chia tay với Âu Dương Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro