Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Con trai làm chủ gia đình. (1)
Hi Vũ Yên
2024-07-21 15:21:01
Nam Nam có ý nghĩ gọi điện thoại cho mẹ, bé quyết định nói cho mẹ biết, bởi vì mẹ luôn nghe
lời nói của bé, vì vậy, bé đưa em gái đi ra ngoài, trên lưng Lâm Lâm
cõng ba lô nhỏ, bên trong có chuẩn bị một ít thức ăn, bởi vì lúc còn ở
Mỹ thì Mộ Hi luôn đi làm việc cùng với bé, có đôi khi cô bận công tác
hơi muộn, bé sẽ đói, vì vậy Mộ Hi luôn để một ít thức ăn trong ba lô nhỏ của bé, vậy nên Lâm Lâm đã tập thành thói quen, chỉ cần đi ra ngoài là
phải mang theo ít thức ăn, sợ mình bị đói bụng, thật ra thì Nam Nam cũng sẽ làm cho bé không bị đói, cậu cũng có không ít tiền.
"Anh, chúng ta đi đâu vậy?"
Bé Lâm Lâm bập bẹ nói, khuôn mặt hăng hái, lần trước ba đưa bé đến đây, còn đưa bé ra ngoài chơi đây này, vì vậy rất vui vẻ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Nam Nam, trên lưng đeo ba lô, hai bím tóc một trái một phải đong đưa.
"Chúng ta đi tìm mẹ, không phải em rất nhớ mẹ sao?" Nam Nam nói, nhưng chưa đi được bao lâu, bé cảm thấy có người đi theo ở phía sau, quay đầu lại xem, không có cái gì cả, không được, hỏng rồi, chẳng lẽ là?
Vì vậy, Nam Nam đưa Lâm Lâm đi về phía phố xá sầm uất, vì đại sư đã nói nếu phát hiện điều gì kì quái, phải nhanh chóng đi đến chỗ có rất nhiều người, như vậy có thể tạm thời được an toàn, Nam Nam đưa Lâm Lâm đến chỗ rất náo nhiệt, bé lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Mộ Hi đang ở nhà ông Lãnh, vì cô đã thay bộ quần áo tập võ, nên không mang theo điện thoại ở trên người, một mình Mộ Hi ở trong sân luyện võ, Lãnh Ưng đi vào nhà pha trà, nghe được tiếng chuông điện thoại của Mộ Hi, nhìn qua có một tin nhắn mới, còn có một cuộc gọi nhỡ, chắc là gọi điện thoại không được, nên bên kia mới gửi tin nhắn qua, Lãnh Ưng mở ra xem, đầu tin là địa chỉ cụ thể của Nam Nam, bé nói đang có cảm giác nguy hiểm, nhưng nhìn xung quanh không thấy ai, lập tức Lãnh Ưng có cảm giác không lành, ông cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
"Cháu cứ luyện tiếp đi, ông đi ra ngoài một lát." Lãnh Ưng không nói cho Mộ Hi mà trực tiếp đi ra ngoài, bởi vì có nói cho cô ấy biết cũng chỉ là thêm một người lo lắng!
Đôi mắt Nam Nam xoay tới xoay lui, trong lòng đang nghĩ nên làm gì tiếp đây?
Vì vậy, bé đưa Lâm Lâm đi tiếp về phía trước, ngay tại chỗ Nam Nam vừa rời đi được một lúc, Lãnh Ưng liền chạy đến, ông gọi cho số lúc nãy không nghe.
Mẹ, có phải mẹ đến rồi không? Con đang ở trước cửa hàng tác phẩm nghệ thuật bằng gỗ đào." Nam Nam nhìn thấy số điện thoại của mẹ, biết được mẹ đã nhìn thấy tin nhắn của bé, nên bé nói địa chỉ cho mẹ biết.
"Cháu trai, ông đã biết, cháu đừng rời khỏi đó, đứng chờ ông." Lãnh Ưng nói.
Nam Nam nghĩ rằng mình đã nhận sai điện thoại, bé nhìn lại số điện thoại, rõ ràng đúng là số của mẹ! Vì sao lại nghe giọng nói của đàn ông.
Lãnh Ưng cúp điện thoại, sau đó đeo kính Âm Dương lên, bình tĩnh nhìn xung quanh như không có chuyện gì.
Chắc chắn con bé đang ở quanh đây, vì đang có một luồng gió lạnh thổi quanh, một loại cảm giác đang ở mùa đông, lạnh buốt, Lãnh Ưng nhanh chóng đi về phía mà Nam Nam đã nói.
"Ông, là ông sao? Sao mẹ không đến ạ? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện không may?" Nam Nam lo lắng bước lên hỏi Lãnh Ưng.
Bởi vì Mộ Hi học võ công của Lãnh Ưng, tất nhiên Dĩ Nam đã gặp ông rất nhiều lần, Lãnh Ưng mới có thể tự mình đi tìm bé.
"Nam Nam, mẹ của cháu đang ở nhà ông, cô ấy không có chuyện gì, rất tốt, con và Lâm Lâm đi tìm mẹ đi." Lãnh Ưng nói.
"Phục vụ, lấy cho tôi cái vòng tràng hạt kia." Lãnh Ưng nhìn thấy đây là một cửa hàng gỗ đào, lúc này ông rất ngạc nhiên vì sao Nam Nam lại trốn nạn ở chỗ này, đứa bé nhỏ vậy đã biết đến những đồ vật không sạch sẽ tồn tại, mặc dù đó là cháu gái của ông, nhưng dù sao con bé cũng đã mất, không còn giống người nữa.
Lãnh Ưng cầm lấy vòng tràng hạt niệm chú ngữ, sau đó đưa cho Nam Nam.
"Cầm lấy, đi tìm mẹ cháu đi, mẹ cháu đang ở trong nhà cậu Lãnh Đông." Lãnh Ưng không có ý định đưa bé trở về, bởi vì ông còn có việc quan trong hơn.
"Cám ơn ông." Sau khi Nam Nam cám ơn, bé đưa Lâm Lâm rời đi.
Lãnh Ưng nhìn xung quanh một lúc, cảm giác có tà khí cách mình không xa, quả nhiên bên dưới cây hòe có một bóng người, ngơ ngác không nhúc nhích, đều nói cây Hòe luôn được những thứ không sạch sẽ yêu thích, quả đúng là vậy, Tuyết Nhi đang đứng dưới gốc cây Hòe, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nam Nam, nhưng cô đã không dám lại gần nữa, cũng không phải vì chuỗi vòng tràng hạt kia, bởi vì những đồ vật trấn chống tà bình thường đã không còn trấn áp được cô nữa, cô đá hút dương khí của hai người, nguyên nhân chính là chú ngữ trên vòng tràng hạt.
Lãnh Ưng đứng nhìn Lãnh Tuyết từ xa, ông không biết có nên đi qua không, sợ sẽ chọc giận Tuyết Nhim bởi vì bây giờ Tuyêt Nhi đã thay đổi, trở thành hồn ma có oán khí rất sâu, ông chỉ có thể đứng xa, nhìn Tuyết Nhi muốn làm gì?
Chỉ một lúc sau, Tuyết Nhi chuẩn bị rời đi, cô đến gần một người phụ nữ, cô ta liền bị cô không chế, vốn đang đi về hướng Đông, ngay lập tức chuyển về hướng Tây, còn đi theo rất nhanh, Lãnh Ưng ở xa cũng đi theo, không dám lại gần Lãnh Tuyết.
Đối với thuật Mao Sơn thì ông có biết một chút, bởi vì lúc còn bé, bà cố nội có dạy ông một ít, bởi vì lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, nên không tin tưởng trên đời có loại vậy này, nên không học được bản lãnh của bà cố nội, nhưng lúc mất bà còn để lại ít sách vở, gần đây ông chăm chỉ nghiên cứu, vì vậy nên biết được một chút kiến thức về chuyện này.
Vô ý đi theo Lãnh Tuyết đến một khu rừng nhỏ vắng vẻ, vốn dĩ mấy năm trước có ý định xây công viên ở đây, bởi vì đây là ngọn núi nhỏ, dễ dàng khai phá, ai biết được, ngay lúc thi công, máy móc đào lên được một bia đá, trên đó có khắc là bãi tha ma.
Trải qua một thời gian mới điều tra ra đây vốn là một bãi tha ma, lúc đó, những lời đồn nhanh chóng lan ra, cho nên công trình bị dừng lại, vì không ai muốn đi chơi trong bãi tha ma, vì vậy nên công viên không có người, ở đây cũng bị bỏ hoang, rác thải vương vãi khắp nơi, trên núi còn có ít đình, những đình rất cũ nát, dưới chân núi còn có mấy căn nhà cũ nát bỏ hoang.
Trời dần về đêm, Tuyết Nhi đã ném cô gái kia gần núi nhỏ, vì mặt trời đã xuống núi, cô không cần mượn thân thể của người phụ nữa kia nữa, người phụ nữ kia rất ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại đến chỗ này, chuyện này đã khiến cho tất cả mọi người biết đến chỗ đáng sợ trong thành phố, dù cho ai nhắc đến bãi tha mà thì đều tránh né, là chỗ xui xẻo, không ai dám đến gần, bởi vì nghe nói những người trong đội thi công năm đó không ai có kết quả tốt, sau khi đào được tấm bia đá kia lên, những người trong đội thi công lần lượt gặp chuyện không may, bây giờ đã tan rã, nghe nói là họ đã chọc giận oan hồn ở chỗ này, sau đó những người còn sống, đành phải đến đây cống vật phẩm, đốt rất nhiều tiền giấy thì những việc kia mới dừng lại.
Người phụ nữ kia muốn mắt tắc xi rời khỏi, nhưng chỗ này không có người qua lại, nên muốn bắt xe cũng không có, người phụ nữ kia bị dọa chạy về phía trước, không dám dừng lại một chút nào, sợ sẽ chọc đến những thứ không sạch sẽ!
Người phụ nữ kia cuối chùng chũng chạy được đến một chỗ có người, liều mạng vẫy tay, bắt được một chiếc xe tắc xi, không dám quay đầu lại một chút, nghĩ thầm: Về nhà phải tranh thủ đốt tiền vàng mã, chắc là đã đắc tội với thần tiên nào đó? Bị ném ở bãi tha ma, hay là do mình bán quần áo kém chất lượng kiếm được nhiều tiền, nên ông trời muốn trừng phạt?
Hóa ra người phụ nữ này là bà chủ của một tiệm bán quần áo, thường xuyên bán một số quần áo không đạt chất lượng, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền, trải qua chuyện hôm nay, cô thề, không dám bán giả nhãn hiệu quần áo nữa, người phụ nữ này về đến nhà, liền thu hồi lại những bộ đồ giả mạo, lại chuẩn bị cho những nơi bị thiên tai một ít áo bông, cô lại thắp hương cho thần tài trong tiệm mình.
"Ông thần tiên, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ quyên góp hết số tiền đã kiếm được cho viện phúc lợi, chắc chắn quyên góp, phù hộ tôi, phù hộ cho tôi, phù hộ tôi bình an..."
Đúng là, không làm việc trái với lương tâm, thì không sợ quỷ đến gõ cửa!
Trời đã tối, may mà hôm nay có ánh trăng, nếu không thì đã không thấy được cái gì.
Lãnh Ưng nhìn lên bầu trời, trên trời xuất hiện trăng khuyết, bên cạnh trăng khuyết có một tầng tia máu màu đỏ quỷ dị, nhưng rất nhạt, nhạt đến mức không cho người nào phát hiện. Gió nhẹ thổi đến, mang theo hương thơm bùn đất cỏ cây, bóng cây xao động, giống như vô số bóng hình xông ra từ bên trong bùn đất.
Bỗng nhiên trên bầy trời vang vên tiếng kêu cổ quái, tiếng kêu thê thảm trống rỗng, như bắt lấy hồn người.
Thật ra, cẩn thận nghe lại một chút, Lãnh Ưng biết đây là tiếng kêu của cú mèo, hình như đang cảnh cáo ông không nên đến gần, nhưng Lãnh Ưng không quan tâm, liên tục đi thẳng về phía trước.
Lãnh Ưng đi về phía một căn phòng cũ nát, phát hiên trước căn nhà có một cây đại thụ, dưới cây là một bóng hình, có thể nhìn ra, đó là hình bóng của Lãnh Tuyết.
Ông có ý chầm chậm lại gần, có cảm giác đất ở dưới chân rất xốp, ông ngồi xuống sờ, là bùn đất, thật là lạ, ở đây không có ống nước, cũng không có ai bón phân, vì sao bùn đất lại xốp như vậy? Lấy một ít bùn đất rồi mượn ánh trăng nhìn thử, là đất đen, xung quanh đều là đất vàng, vì sao ở đây lại có đất đen? Lãnh Ưng cảm giác âm khí ở đây rất nặng.
Một loại cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân của Lãnh Ưng truyền lên khắp toàn thân, toàn thân lạnh lẽo.
Ông chậm rãi đứng lên, đã có một bóng người ở trước mắt, không nói cũng biết đấy là ai, chính là cô cháu gái Lãnh Tuyết của ông.
"Tuyết Nhi?" Lãnh Ưng nhẹ kêu một tiếng, trong giọng nói có chút thương tiếc, cũng có chút sợ hãi, cũng may là cô đưa lưng về phía ánh trăng, cho nên không thể nhìn rõ khuôn mặt cô, cũng không biết nét mặt của cô bây giờ ra sao.
"Ông nội, ông đi đi, nhanh lên, nếu không thì cháu cũng không bảo vệ được ông đâu."
"Tuyết Nhi, nói cho ông nội, làm sao mới giúp được con?" Lãnh Ưng khổ sở nói, Tuyết Nhi đáng thương, ở chỗ không có gì, làm sao ông có thể yên tâm được!
"Mọi người không giúp được con!" Tuyết Nhi xoay người.
Lãnh Ưng nhìn về phía Lãnh Tuyết, chỗ đó có ánh sáng lóe lên, trong ánh sáng hình như có chữ viết, dòng đầu tiên là tên Lãnh Tuyết, xuống dưới chính là ngày sinh tháng đẻ của cô.
Lãnh Ưng tò mò, vì sao lại có ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết ở chỗ này, chẳng lẽ là? Có người nào gây ra.
"Ông nội, ông nên đi!"
Tuyết Nhi vung tay lên, Lãnh Ưng không biến mình đã đến chỗ nào, nhìn kĩ lại, hóa ra là đã xuống dưới chân núi.
Rất nhanh Lãnh Ưng rời khỏi đó, trong lòng luôn suy nghĩ, chẳng lẽ hồn phách của Tuyết Nhi bị khóa ở đây, nên mới không có cách nào đầu thai được? Hay là?
Lãnh Ưng quay lại biệt thự, Nam Cung Diệu, Mộ Hi và cả Lãnh Đông đều ở đây, Nam Nam và Lâm Lâm đã ngủ.
Nhìn thấy ông trở về, tất cả mọi người đều chạy đến.
"Anh, chúng ta đi đâu vậy?"
Bé Lâm Lâm bập bẹ nói, khuôn mặt hăng hái, lần trước ba đưa bé đến đây, còn đưa bé ra ngoài chơi đây này, vì vậy rất vui vẻ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Nam Nam, trên lưng đeo ba lô, hai bím tóc một trái một phải đong đưa.
"Chúng ta đi tìm mẹ, không phải em rất nhớ mẹ sao?" Nam Nam nói, nhưng chưa đi được bao lâu, bé cảm thấy có người đi theo ở phía sau, quay đầu lại xem, không có cái gì cả, không được, hỏng rồi, chẳng lẽ là?
Vì vậy, Nam Nam đưa Lâm Lâm đi về phía phố xá sầm uất, vì đại sư đã nói nếu phát hiện điều gì kì quái, phải nhanh chóng đi đến chỗ có rất nhiều người, như vậy có thể tạm thời được an toàn, Nam Nam đưa Lâm Lâm đến chỗ rất náo nhiệt, bé lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Mộ Hi đang ở nhà ông Lãnh, vì cô đã thay bộ quần áo tập võ, nên không mang theo điện thoại ở trên người, một mình Mộ Hi ở trong sân luyện võ, Lãnh Ưng đi vào nhà pha trà, nghe được tiếng chuông điện thoại của Mộ Hi, nhìn qua có một tin nhắn mới, còn có một cuộc gọi nhỡ, chắc là gọi điện thoại không được, nên bên kia mới gửi tin nhắn qua, Lãnh Ưng mở ra xem, đầu tin là địa chỉ cụ thể của Nam Nam, bé nói đang có cảm giác nguy hiểm, nhưng nhìn xung quanh không thấy ai, lập tức Lãnh Ưng có cảm giác không lành, ông cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
"Cháu cứ luyện tiếp đi, ông đi ra ngoài một lát." Lãnh Ưng không nói cho Mộ Hi mà trực tiếp đi ra ngoài, bởi vì có nói cho cô ấy biết cũng chỉ là thêm một người lo lắng!
Đôi mắt Nam Nam xoay tới xoay lui, trong lòng đang nghĩ nên làm gì tiếp đây?
Vì vậy, bé đưa Lâm Lâm đi tiếp về phía trước, ngay tại chỗ Nam Nam vừa rời đi được một lúc, Lãnh Ưng liền chạy đến, ông gọi cho số lúc nãy không nghe.
Mẹ, có phải mẹ đến rồi không? Con đang ở trước cửa hàng tác phẩm nghệ thuật bằng gỗ đào." Nam Nam nhìn thấy số điện thoại của mẹ, biết được mẹ đã nhìn thấy tin nhắn của bé, nên bé nói địa chỉ cho mẹ biết.
"Cháu trai, ông đã biết, cháu đừng rời khỏi đó, đứng chờ ông." Lãnh Ưng nói.
Nam Nam nghĩ rằng mình đã nhận sai điện thoại, bé nhìn lại số điện thoại, rõ ràng đúng là số của mẹ! Vì sao lại nghe giọng nói của đàn ông.
Lãnh Ưng cúp điện thoại, sau đó đeo kính Âm Dương lên, bình tĩnh nhìn xung quanh như không có chuyện gì.
Chắc chắn con bé đang ở quanh đây, vì đang có một luồng gió lạnh thổi quanh, một loại cảm giác đang ở mùa đông, lạnh buốt, Lãnh Ưng nhanh chóng đi về phía mà Nam Nam đã nói.
"Ông, là ông sao? Sao mẹ không đến ạ? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện không may?" Nam Nam lo lắng bước lên hỏi Lãnh Ưng.
Bởi vì Mộ Hi học võ công của Lãnh Ưng, tất nhiên Dĩ Nam đã gặp ông rất nhiều lần, Lãnh Ưng mới có thể tự mình đi tìm bé.
"Nam Nam, mẹ của cháu đang ở nhà ông, cô ấy không có chuyện gì, rất tốt, con và Lâm Lâm đi tìm mẹ đi." Lãnh Ưng nói.
"Phục vụ, lấy cho tôi cái vòng tràng hạt kia." Lãnh Ưng nhìn thấy đây là một cửa hàng gỗ đào, lúc này ông rất ngạc nhiên vì sao Nam Nam lại trốn nạn ở chỗ này, đứa bé nhỏ vậy đã biết đến những đồ vật không sạch sẽ tồn tại, mặc dù đó là cháu gái của ông, nhưng dù sao con bé cũng đã mất, không còn giống người nữa.
Lãnh Ưng cầm lấy vòng tràng hạt niệm chú ngữ, sau đó đưa cho Nam Nam.
"Cầm lấy, đi tìm mẹ cháu đi, mẹ cháu đang ở trong nhà cậu Lãnh Đông." Lãnh Ưng không có ý định đưa bé trở về, bởi vì ông còn có việc quan trong hơn.
"Cám ơn ông." Sau khi Nam Nam cám ơn, bé đưa Lâm Lâm rời đi.
Lãnh Ưng nhìn xung quanh một lúc, cảm giác có tà khí cách mình không xa, quả nhiên bên dưới cây hòe có một bóng người, ngơ ngác không nhúc nhích, đều nói cây Hòe luôn được những thứ không sạch sẽ yêu thích, quả đúng là vậy, Tuyết Nhi đang đứng dưới gốc cây Hòe, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nam Nam, nhưng cô đã không dám lại gần nữa, cũng không phải vì chuỗi vòng tràng hạt kia, bởi vì những đồ vật trấn chống tà bình thường đã không còn trấn áp được cô nữa, cô đá hút dương khí của hai người, nguyên nhân chính là chú ngữ trên vòng tràng hạt.
Lãnh Ưng đứng nhìn Lãnh Tuyết từ xa, ông không biết có nên đi qua không, sợ sẽ chọc giận Tuyết Nhim bởi vì bây giờ Tuyêt Nhi đã thay đổi, trở thành hồn ma có oán khí rất sâu, ông chỉ có thể đứng xa, nhìn Tuyết Nhi muốn làm gì?
Chỉ một lúc sau, Tuyết Nhi chuẩn bị rời đi, cô đến gần một người phụ nữ, cô ta liền bị cô không chế, vốn đang đi về hướng Đông, ngay lập tức chuyển về hướng Tây, còn đi theo rất nhanh, Lãnh Ưng ở xa cũng đi theo, không dám lại gần Lãnh Tuyết.
Đối với thuật Mao Sơn thì ông có biết một chút, bởi vì lúc còn bé, bà cố nội có dạy ông một ít, bởi vì lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, nên không tin tưởng trên đời có loại vậy này, nên không học được bản lãnh của bà cố nội, nhưng lúc mất bà còn để lại ít sách vở, gần đây ông chăm chỉ nghiên cứu, vì vậy nên biết được một chút kiến thức về chuyện này.
Vô ý đi theo Lãnh Tuyết đến một khu rừng nhỏ vắng vẻ, vốn dĩ mấy năm trước có ý định xây công viên ở đây, bởi vì đây là ngọn núi nhỏ, dễ dàng khai phá, ai biết được, ngay lúc thi công, máy móc đào lên được một bia đá, trên đó có khắc là bãi tha ma.
Trải qua một thời gian mới điều tra ra đây vốn là một bãi tha ma, lúc đó, những lời đồn nhanh chóng lan ra, cho nên công trình bị dừng lại, vì không ai muốn đi chơi trong bãi tha ma, vì vậy nên công viên không có người, ở đây cũng bị bỏ hoang, rác thải vương vãi khắp nơi, trên núi còn có ít đình, những đình rất cũ nát, dưới chân núi còn có mấy căn nhà cũ nát bỏ hoang.
Trời dần về đêm, Tuyết Nhi đã ném cô gái kia gần núi nhỏ, vì mặt trời đã xuống núi, cô không cần mượn thân thể của người phụ nữa kia nữa, người phụ nữ kia rất ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại đến chỗ này, chuyện này đã khiến cho tất cả mọi người biết đến chỗ đáng sợ trong thành phố, dù cho ai nhắc đến bãi tha mà thì đều tránh né, là chỗ xui xẻo, không ai dám đến gần, bởi vì nghe nói những người trong đội thi công năm đó không ai có kết quả tốt, sau khi đào được tấm bia đá kia lên, những người trong đội thi công lần lượt gặp chuyện không may, bây giờ đã tan rã, nghe nói là họ đã chọc giận oan hồn ở chỗ này, sau đó những người còn sống, đành phải đến đây cống vật phẩm, đốt rất nhiều tiền giấy thì những việc kia mới dừng lại.
Người phụ nữ kia muốn mắt tắc xi rời khỏi, nhưng chỗ này không có người qua lại, nên muốn bắt xe cũng không có, người phụ nữ kia bị dọa chạy về phía trước, không dám dừng lại một chút nào, sợ sẽ chọc đến những thứ không sạch sẽ!
Người phụ nữ kia cuối chùng chũng chạy được đến một chỗ có người, liều mạng vẫy tay, bắt được một chiếc xe tắc xi, không dám quay đầu lại một chút, nghĩ thầm: Về nhà phải tranh thủ đốt tiền vàng mã, chắc là đã đắc tội với thần tiên nào đó? Bị ném ở bãi tha ma, hay là do mình bán quần áo kém chất lượng kiếm được nhiều tiền, nên ông trời muốn trừng phạt?
Hóa ra người phụ nữ này là bà chủ của một tiệm bán quần áo, thường xuyên bán một số quần áo không đạt chất lượng, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền, trải qua chuyện hôm nay, cô thề, không dám bán giả nhãn hiệu quần áo nữa, người phụ nữ này về đến nhà, liền thu hồi lại những bộ đồ giả mạo, lại chuẩn bị cho những nơi bị thiên tai một ít áo bông, cô lại thắp hương cho thần tài trong tiệm mình.
"Ông thần tiên, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ quyên góp hết số tiền đã kiếm được cho viện phúc lợi, chắc chắn quyên góp, phù hộ tôi, phù hộ cho tôi, phù hộ tôi bình an..."
Đúng là, không làm việc trái với lương tâm, thì không sợ quỷ đến gõ cửa!
Trời đã tối, may mà hôm nay có ánh trăng, nếu không thì đã không thấy được cái gì.
Lãnh Ưng nhìn lên bầu trời, trên trời xuất hiện trăng khuyết, bên cạnh trăng khuyết có một tầng tia máu màu đỏ quỷ dị, nhưng rất nhạt, nhạt đến mức không cho người nào phát hiện. Gió nhẹ thổi đến, mang theo hương thơm bùn đất cỏ cây, bóng cây xao động, giống như vô số bóng hình xông ra từ bên trong bùn đất.
Bỗng nhiên trên bầy trời vang vên tiếng kêu cổ quái, tiếng kêu thê thảm trống rỗng, như bắt lấy hồn người.
Thật ra, cẩn thận nghe lại một chút, Lãnh Ưng biết đây là tiếng kêu của cú mèo, hình như đang cảnh cáo ông không nên đến gần, nhưng Lãnh Ưng không quan tâm, liên tục đi thẳng về phía trước.
Lãnh Ưng đi về phía một căn phòng cũ nát, phát hiên trước căn nhà có một cây đại thụ, dưới cây là một bóng hình, có thể nhìn ra, đó là hình bóng của Lãnh Tuyết.
Ông có ý chầm chậm lại gần, có cảm giác đất ở dưới chân rất xốp, ông ngồi xuống sờ, là bùn đất, thật là lạ, ở đây không có ống nước, cũng không có ai bón phân, vì sao bùn đất lại xốp như vậy? Lấy một ít bùn đất rồi mượn ánh trăng nhìn thử, là đất đen, xung quanh đều là đất vàng, vì sao ở đây lại có đất đen? Lãnh Ưng cảm giác âm khí ở đây rất nặng.
Một loại cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân của Lãnh Ưng truyền lên khắp toàn thân, toàn thân lạnh lẽo.
Ông chậm rãi đứng lên, đã có một bóng người ở trước mắt, không nói cũng biết đấy là ai, chính là cô cháu gái Lãnh Tuyết của ông.
"Tuyết Nhi?" Lãnh Ưng nhẹ kêu một tiếng, trong giọng nói có chút thương tiếc, cũng có chút sợ hãi, cũng may là cô đưa lưng về phía ánh trăng, cho nên không thể nhìn rõ khuôn mặt cô, cũng không biết nét mặt của cô bây giờ ra sao.
"Ông nội, ông đi đi, nhanh lên, nếu không thì cháu cũng không bảo vệ được ông đâu."
"Tuyết Nhi, nói cho ông nội, làm sao mới giúp được con?" Lãnh Ưng khổ sở nói, Tuyết Nhi đáng thương, ở chỗ không có gì, làm sao ông có thể yên tâm được!
"Mọi người không giúp được con!" Tuyết Nhi xoay người.
Lãnh Ưng nhìn về phía Lãnh Tuyết, chỗ đó có ánh sáng lóe lên, trong ánh sáng hình như có chữ viết, dòng đầu tiên là tên Lãnh Tuyết, xuống dưới chính là ngày sinh tháng đẻ của cô.
Lãnh Ưng tò mò, vì sao lại có ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết ở chỗ này, chẳng lẽ là? Có người nào gây ra.
"Ông nội, ông nên đi!"
Tuyết Nhi vung tay lên, Lãnh Ưng không biến mình đã đến chỗ nào, nhìn kĩ lại, hóa ra là đã xuống dưới chân núi.
Rất nhanh Lãnh Ưng rời khỏi đó, trong lòng luôn suy nghĩ, chẳng lẽ hồn phách của Tuyết Nhi bị khóa ở đây, nên mới không có cách nào đầu thai được? Hay là?
Lãnh Ưng quay lại biệt thự, Nam Cung Diệu, Mộ Hi và cả Lãnh Đông đều ở đây, Nam Nam và Lâm Lâm đã ngủ.
Nhìn thấy ông trở về, tất cả mọi người đều chạy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro