Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Ghen tuông quá đáng.
Hi Vũ Yên
2024-07-21 15:21:01
Âu Dương Hàn mỉm
cười. Cùng là đàn ông, làm sao anh có thể không biết vì sao Nam Cung
Diệu tức giận. Cùng yêu người phụ nữ này, trên người Nam Cung Diệu lộ ra ghen tuông nồng đậm, trong ánh mắt còn có đầy sát khí, làm cho Nam Cung Diệu muốn phát cáu với người đàn ông này. Vì thế, anh đi về phía Nam
Cung Diệu.
"Thế nào? Anh không có tự tin trông chừng được bà xã của mình, cô ấy mặc dù là của anh nhưng mà cô ấy có quyền được giao lưu với bạn bè. Tôi thừa nhận tôi yêu cô ấy, nhưng mà tôi sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn bạn bè. Bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có người đàn ông thích ăn dấm chua này. Yêu cô ấy cho tốt, còn không anh sẽ mất cô ấy." Âu Dương Hàn nói xong liền rời đi.
"Ông xã, anh ấy vừa mới nói cái gì vậy? Từ khi nào thì mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt như vậy? Dựa vào gần như vậy." Mộ Hi nghi hoặc hỏi. Bởi vì cô biết sở dĩ Nam Cung Diệu cùng cô đi đến bệnh viện, hoàn toàn là bởi vì không yên tâm về Âu Dương Hàn.
Khuôn mặt Nam Cung Diệu đen lại, không nói hai lời, ôm lấy Mộ Hi đi ra ngoài.
Người phụ nữ chết tiệt này, lại có thể dám trốn anh cùng với người đàn ông khác gặp gỡ riêng tư. Quả thật chính là coi thường sự tồn tại của anh. Nhất định phải dạy cho cô một bài học, nếu không thì cô sẽ không nhớ được. Đương nhiên dạy dỗ như thế nào chính là do Nam Cung Diệu anh quyết định.
Mộ Hi còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị ôm ra khỏi phòng nghỉ.
"Nam Cung Diệu, anh làm sao vậy? Có biết là rất mất mặt không? Thả em xuống, thả em xuống!" Mộ Hi phát hiện rất nhiều người đi qua đều nhìn bằng ánh mắt quái dị.
"Làm sao? Về nhà em sẽ biết!" Mặt Nam Cung Diệu đen lại, lạnh lùng nói. Người phụ nữ ngu ngốc lại còn dám hỏi làm sao!
"Nam Cung Diệu, anh dừng lại không. Đây là bệnh viện, em còn chưa nói với Tĩnh Sơ là em phải đi về, mau thả em xuống."
Mộ Hi lo lắng cho Tĩnh Sơ, vốn là cô định ở lại chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ. Bởi vì trong nhà Tĩnh Sơ không còn người nào, cho nên Mộ Hi muốn chăm sóc cho cô ấy.
"Anh đã nói với cô ấy là em phải về! Mẹ vợ đại nhân sẽ tới đây ngay, em có thể yên tâm rồi chứ?" Nam Cung Diệu nói.
"Anh là tên khốn, em nói muốn về lúc nào?" Mộ Hi giận dữ. Nghĩ lại Âu Dương Hàn có rất nhiều chuyện không biết, làm sao có thể chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ và đứa bé, cho nên Mộ Hi vẫn thấy không yên tâm.
"Em không chăm sóc chồng còn chăm sóc ai? Em lo lắng, anh có thể giúp cô ấy mời người chăm sóc cô ấy. Em muốn chăm sóc cô ấy? Không có cửa đâu!"
Nam Cung Diệu biết Mộ Hi rất yêu thương Vân Tĩnh Sơ. Nhưng mà muốn ở lại chăm sóc cô ấy thì không được. Anh tuyệt đối không cho Âu Dương Hàn có cơ hội tiếp xúc với Mộ Hi. Mộ Hi nhớ Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo liệu hy sinh thời gian làm việc cùng với vợ yêu đến nhìn cô ấy. Nhưng mà buổi tối vợ yêu phải về nhà.
"Anh rất vô lý, bá đạo, tên khốn. Anh có biết lúc trước em có Nam Nam, Tĩnh Sơ lo lắng cho em không ít, khi đó anh đang chết ở đâu hả? Chỉ có Tĩnh Sơ vẫn ở cùng em. Người đàn ông khốn khiếp, người đàn ông xấu xa, thả em xuống nếu không em sẽ không khách khí!" Mộ Hi chuẩn bị ra tay. Dù sao hiện tại cô cũng có chút bản lĩnh, mặc dù không đánh lại được anh, nhưng mà dùng mấy chiêu thì không thành vấn đề.
Đúng lúc Mộ Hi định xuất chiêu, cô bị hung hăng ném vào trong xe, sau đó cửa xe bị hung hăng đóng lại. Xe nhanh chóng nổ máy, chạy đi rất nhanh.
"Em đối xử tốt với Vân Tĩnh Sơ anh không phản đối. Nhưng mà người đàn ông kia, không cho phép em về sau gặp hắn một mình, bởi vì anh không vui!" Nam Cung Thần lạnh lùng nói.
Tức giận trong người dâng cao: "Tên khốn, anh đang tức giận đúng không? Chẳng lẽ là sau khi kết hôn sẽ không thể gặp người đàn ông khác sao?" Mộ Hi tức giận nói, đôi mắt to căm tức nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn vợ yêu không có ý định thừa nhận sai lầm, anh lại càng thấy khó chịu. Chẳng lẽ người đàn ông kia còn có chút địa vị trong lòng cô, đương nhiên chỉ là một chút, bởi vì Nam Cung Diệu tin tưởng tình cảm Mộ Hi dành cho anh vẫn lớn hơn.
"Mộ Hi, người phụ nữ chết tiệt này. Chẳng lẽ em muốn anh lúc nào cũng tức giận thì em mới vui vẻ sao?" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
"Tên khốn anh có ý gì, rõ ràng là anh muốn làm cho em tức giận mà, chẳng lẽ anh vốn không có người bạn khác giới nào sao?" Mộ Hi hỏi lại anh.
"Anh, anh, về sau, không cần bạn bè khác giới nữa?" Nam Cung Diệu bị vợ yêu hỏi lại, có chút nói lắp, bởi vì chính xác là anh có một vài bạn bè khác giới, hơn nữa những người phụ nữ này đều có tâm tư xấu xa.
"Thối lắm! Anh lừa đứa ngốc sao?*** Em cũng không phải người phụ nữ ngu ngốc trước kia, muốn quản lý em thì hãy nhìn lại chính mình trước đi, hiện tại tư cách của anh còn chưa đủ để dạy bảo em, bởi vi anh ở bên ngoài cũng có bươm bướm bay khắp trời!" Mộ Hi càng nói càng hăng hái.
Mộ Hi nói xong, bỗng nhiên Nam Cung Diệu phanh xe, cho xe dừng ở ven đường.
Vốn là Nam Cung Diệu muốn dạy dỗ vợ yêu, để về sau cô cách xa Âu Dương Hàn một chút, nhưng mà hiện tại lại thành vợ yêu giáo huấn anh!
"Người phụ nữ ngu ngốc, hiện tại anh nghiêm túc nói cho em biết, chỗ này chỉ có em." Nam Cung Diệu chỉ chỉ vào trái tim của mình, nói.
Vốn vừa rồi Mộ Hi cũng chỉ vì sự nganh ngược của mình nên mới có thể nói như vậy. Kỳ thật, tấm lòng của Nam Cung Diệu, cô đã hiểu được từ sớm, người đàn ông này yêu cô, chỉ yêu cô, cái này cô đều biết. Nhưng mà chính là cô không thích nhìn thấy anh lạnh lùng giống như một người băng, hơn nữa tính tình bá đạo, làm cho người ta không nhịn được nữa!
"Ô ô... Ô ô... " Mộ Hi bởi vì cảm động mà tự nhiên khóc lớn lên, bởi vì có người đàn ông tốt như vậy yêu cô, nhưng cảm giác cũng là một sự việc vất vả, bởi vì điều này đại diện về sau cô không thể tùy tiện cùng nam giới tiếp xúc, nếu không người đàn ông bá đạo này sẽ vô cùng nhiều dấm chua!
Nam Cung Diệu chỉ là thổ lộ tình cảm của mình, không nghĩ tới vợ yêu vừa rồi còn nói đầy lời thô tục hiện tại lại có thể khóc lớn lên. Vợ yêu vừa khóc, anh càng đau lòng, trái tim cũng muốn vỡ ra.
Anh không muốn hung dữ với vợ yêu, nhưng mà anh cũng không cách nào chịu được người đàn ông khác dùng ánh mắt ái mộ nhìn vợ yêu, nhất là cái tên Âu Dương Hàn kia.
"Bà xã, anh sai rồi, không khóc nữa, đừng khóc, vừa khóc sẽ khó coi!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Khó coi! Không phải anh sẽ vứt bỏ em chứ?" Mộ Hi sụt sịt, nghẹn ngào hai tiếng.
"Làm sao có thể, anh yêu em đến trái tim cũng không chứa đủ, trừ phi là em ghét bỏ anh!" Chưa bao giờ Nam Cung Diệu nói ra những lời buồn nôn như vậy. Hiện tại bị vợ yêu bức bách phải đem một số lời trong lòng nói ra, mặc dù là rất buồn nôn, nhưng mà anh lại không cảm thấy thế, bởi vì những lời này đều là nói ra từ trong lòng anh.
"Em ghét bỏ anh, chê anh đối với em quá tốt, em sợ có một ngày em không thấy anh thì em sẽ phát điên mất." Mộ Hi ngước lên, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói. Nhìn trong đôi mắt to của vợ yêu tràn đầy nước mắt, Nam Cung Diệu thật hối hận tại sao mình lại trêu chọc vợ yêu, đáng lẽ phải hung hăng đánh Âu Dương Hàn một trận mới đúng.
"Vậy em vĩnh viễn không được rời khỏi anh, để cho anh vĩnh viễn yêu em, yêu em..." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt kia.
Mộ Hi thật nhu thuận biết điều, không nói một lời, cúi đầu. Kỳ thật, cô rất thích được Nam Cung Diệu yêu thương, cưng chiều như vậy.
"Có đói bụng không?" Nam Cung Dệu dịu dàng nói. Giằng co lâu như vậy nhất định sẽ đói bụng.
"Đã khóc thành như thế này làm sao còn đi ăn được, không đói bụng!" Mộ Hi biết lúc này mặt mình nhất định biến thành con mèo hoa.
"Đi, anh đưa em tới nơi này."
Kỳ thật, vừa rồi ở bệnh viện Nam Cung Diệu nhận điện thoại là của Lãnh Đông gọi tới, có công việc cần xin chỉ thị của Nam Cung Diệu. Nam Cung Diệu lại thuận tiện dặn dò cậu một ít việc riêng. Chính là tối qua vợ yêu ở trong bệnh viện với Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo lắng vợ yêu mệt nhọc, cho nên để cho Lãnh Đông đi chuẩn bị một chút đồ ăn.
Kỳ thật, Nam Cung Diệu biết Lãnh Đông là cháu trai của ông Lãnh, đã từng hỏi cậu ấy có muốn trở về tiếp nhận sự nghiệp của ông Lãnh hay không, nhưng mà Lãnh Đông từ chối. Bởi vì cậu ấy nói có cảm tình với nơi này, không muốn rời xa nơi này, bởi vì tiếp nhận sự nghiệp của ông thì Lãnh Đông sẽ phải ở nước Mỹ lâu dài.
Huống chi, hiện tại Lãnh Đông vừa mới bước vào tình yêu cuồng nhiệt, cậu ấy và Đồng Đồng tiến triển vô cùng thuận lợi, xem ra là chuyện tốt sắp tới là xuất hiện hôn lễ, vợ ngọt ngào, tổng giám đốc phục vụ khó khăn!
Nam Cung Diệu lái xe đưa Mộ Hi đến một căn biệt thự khác của anh.
Xe dừng lại trước biệt thự.
"Đừng nhúc nhích." Ý Nam Cung Diệu bảo Mộ Hi ngồi ở trong xe, mà anh thì đi đến bên cạnh Mộ Hi bế cô từ trong xe ra.
"Em có thể tự đi, thả em xuống đi!" Mộ Hi có chút thẹn thùng nói. Người đàn ông này động một tí là ôm cô, không biết còn tưởng cô là em bé thì sao!
"Làm sao anh có thể để em vất vả! Bởi vì tiếp theo còn có nhiệm vụ gian khổ cần em hoàn thành." Nam Cung Diệu nói.
"Gian thương, quả nhiên không làm lỗ vốn!" Mộ Hi liếc Nam Cung Diệu một cái, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
Đi vào biệt thự. Nơi này trang trí vô cùng độc đáo. Có lẽ nơi này không có ai ở lại, có vẻ hết sức yên tĩnh. Nam Cung Diệu trực tiếp ôm Mộ Hi đến phòng ăn.
Anh đem vợ yêu vào chỗ ngồi.
"Chờ anh một chút, không cho phép lộn xộn." Nam Cung Diệu nói xong liền rời đi. Chỉ chốc lát sau trong tay có thêm một cái chậu, bên trong có nước và một cái khăn mặt.
"Anh muốn đem con mèo đen của anh rửa cho sạch. Nhìn xem khuôn mặt nhỏ đều lấm lem!" Nam Cung Diệu dịu dàng lau mặt cho Mộ Hi.
"Anh đem em trở thành người vô dụng sao? Em có thể tự làm, đưa khăn mặt cho em." Mộ Hi nói xong lấy khăn mặt.
"Đừng nhúc nhích, để anh." Nam Cung Diệu lại đem khăn mặt để vào chậu nước giặt sạch, sau đó lại lau mặt cho Mộ Hi.
"Vì sao không cho em tự làm? Anh cưng chiều em như vậy, em sẽ bay lên trời. Đến lúc đó đừng trách em biến thành nữ vương không phân rõ phải trái áp bức anh!" Mộ Hi quệt miệng hỏi.
"Hoan nghênh em áp bức, chồng em chính là da dày thịt béo, còn có chờ một chút, em sẽ rất vất vả, chính là lão nhị rất nhớ em, cho nên phiền toái vợ yêu cho mượn bình chữa cháy dùng một chút." Nam Cung Diệu cười nói.
"Khó trách anh ân cần như vậy, có mục đích, có âm mưu hả?" Mộ Hi nắm cằm Nam Cung Diệu nói.
"Hiện tại nữ vương muốn áp bức vi phu sao?" Vẻ mặt Nam Cung Diệu giả bộ đáng thương nhìn Mộ Hi. Hiện tại vợ yêu giống như một đứa con gái háo sắc, tự nhiên bắt chước anh, nâng cằm anh lên.
"Nghĩ là đắc ý." Mộ Hi cười nói.
"Theo như bình thường mà nói, nâng cằm lên sau đó là hôn môi đối phương." Nam Cung Diệu chính là nhìn vợ yêu nâng cằm anh lên nhưng lại không có ý định tiếp tục nên tốt bụng nhắc nhở một chút.
"Này anh phải ngoan ngoãn hầu hạ nữ vương cho tốt như đã nói, bản nữ vương có thể suy nghĩ lại áp bức anh như thế nào?" Mộ Hi nói xong liền cười lên ha hả, không nghĩ tới ông xã của mình cũng có lúc hài hước như vậy. Hoàn toàn không giống như ở công ty, một người băng, lạnh đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên.
"Tốt, hiện tại anh muốn bật đèn, mời nữ vương mở to hai mắt quan sát." Thì ra bọn họ từ lúc đi vào vẫn không bật đèn. Vì biệt thự này ít ở lại nên toàn bộ rèm cửa đều đóng, trong phòng có chút tối. Nam Cung Diệu mở đèn lên, ánh mắt Mộ Hi bỗng nhiên mở lớn.
"Thì ra, em vừa đến đã ngửi thấy mùi hoa hồng rất thơm, vốn tưởng rằng từ bên ngoài bay tới." Mộ Hi nhìn hoa hồng xung quanh phòng ăn, còn có đồ ăn trên bàn, hốc mắt đã ươn ướt.
"Anh, anh, vì sao lại đối tốt với người ta như vậy? Em không chịu nổi, tên khốn, em lại muốn khóc!" Mộ Hi lau nước mắt.
"Bà xã yêu quý, mời thưởng cho khuôn mặt?" Nam Cung Diệu thân sĩ hướng Mộ Hi làm một tư thế mời.
Mộ Hi bật cười ra tiếng, Nam Cung Diệu vì vợ yêu ân cần kéo ghế ra, ngay sau đó Mộ Hi cũng tao nhã ngồi xuống.
Mộ Hi chậm rãi nhìn đồ ăn trên bàn, món cay Tứ Xuyên, bít tết, rượu đỏ, còn có những món điểm tâm ngọt mà Mộ Hi thích ăn. Kỳ thật, những thứ này đều là thứ Mộ Hi thích nhất, khẩu vị của Mộ Hi, Nam Cung Diệu đều khắc sâu trong lòng.
"Anh?" Mũi Mộ Hi có một trận chua xót, thì ra những thứ mình thích ông xã đều ghi nhớ trong lòng, tất cả những thứ này đều là đồ ăn mình thích nhất.
Nam Cung Diệu cũng không ngồi xuống chỗ đối diện, mà là ôm lấy Mộ Hi, sau đó đặt trên đùi anh, tay vòng quanh vợ yêu, chuẩn bị bắt đầu vì vợ yêu ăn cơm.
"Ăn ngon không?" Nam Cung Diệu cắt một miếng bít tết cho vào miệng vợ yêu.
"Ăn ngon, chỉ là ăn cơm như thế này thì không thể chuyên tâm nha?" Mộ Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình nghiêm túc như vậy vì cô cắt bít tết, ngửi mùi hương đặc trưng của anh, căn bản đã quên cái gì là hương vị của bít tết.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
"Em muốn tự mình ăn?" Mộ Hi nói.
"Không được, em phải có thói quen anh cho em ăn cơm, bởi vì về sau sẽ thường xuyên có cơ hội như thế." Nam Cung Diệu lại cho Mộ Hi ăn một miếng bít tết.
"Em muốn uống rượu đỏ, là cùng anh uống."
Mộ Hi nói, trong lòng suy nghĩ, muốn uống rượu đỏ, thế nào anh cũng phải buông cô ra chứ? Ai ngờ, Nam Cung Diệu bưng rượu đỏ ra đây làm cho vợ yêu uống một ngụm, sau đó bản thân lại uống một ngụm.
"Nhìn xem, không phải đây là chúng ta cùng nhau uống."
Mộ Hi không nghĩ tới ông xã cư nhiên dùng chung một cái ly uống rượu đỏ với cô. Nhớ rõ là anh rất thích sạch sẽ, đừng nói dùng ly của người khác uống rượu, chính ly của anh cũng thường xuyên đổi. Bởi vì có thể nhìn ra trong phòng làm việc của anh, tủ rượu có rất nhiều ly, hơn nữa cứ cách một thời gian sẽ được xử lý sạch sẽ, sau đó lại một lần nữa đổi loại mới.
"Anh lại có thể cùng em dùng chung một cái ly uống rượu đỏ?" Mộ Hi giật mình hỏi.
"Thế thì sao? Chẳng lẽ em muốn anh dùng miệng cho em uống rượu đỏ, được rồi, cống hiến sức lực thực hiện nguyện vọng." Nam Cung Diệu nâng ly rượu lên chuẩn bị uống rượu đỏ, này ý là muốn cho vợ yêu uống, chính là dùng phương thức uống đặc biệt.
"Không không, không cần, cám ơn thân ái." Mộ Hi cuống quýt đoạt lấy ly rượu, cái này, nếu mà để cho anh dùng miệng cho cô uống rượu đỏ thì không phải là muốn bị anh hôn sao!
Cứ như vậy, Mộ Hi vẫn bị Nam Cung Diệu ôm ăn xong một chút bữa tối. Tuy rằng là bữa tối dưới ánh nến đã ăn xong rồi, nhưng mà Nam Cung Diệu giống như là vẫn không có ý định buông vợ yêu ra, giống như là vợ yêu thả lỏng là sẽ chạy.
Bỗng nhiên Mộ Hi rất thích giây phút ấm áp và yên lặng này. Không thể phủ nhận cô thật sự lưu luyến cảm giác ấm áp vây quanh. Cô yêu anh, cho nên thời gian sau này, cô hi vọng vĩnh viễn thuộc về anh.
Mộ Hi cứ nghĩ như vậy, rồi từ từ thì ngủ. Bởi vì cả đêm qua Vân Tĩnh Sơ sinh con, Mộ Hi một đêm không ngủ, cho nên lúc này cô ngủ rất ngon lành.
Bỗng nhiên Nam Cung Diệu nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ. Cúi đầu nhìn lại, tự nhiên là vợ yêu đang ngủ. Bởi vì vừa rồi vợ yêu yên lặng một lát, làm cho Nam Cung Diệu ngửi thấy mùi thơm mê hoặc của vợ yêu, ngay lúc muốn ăn tiểu bạch thỏ thì phát hiện cô đang ngủ! Nam Cung Diệu bất đắc dĩ cười cười.
Nam Cung Diệu bế vợ yêu lên tầng. Anh đi nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ sợ đánh thức vợ yêu, tuy rằng biết vợ yêu khi ngủ thì tỉ lệ tỉnh ngủ là rất thấp nhưng mà anh vẫn nhẹ nhàng ôm vợ yêu như trước, chỉ lo làm kinh động đến người phụ nữ trong lòng.
Đi vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu đem cô đặt vào giữa giường, sau đó từ từ cởi quần áo của vợ yêu, bởi vì mặc quần áo lúc ngủ rất không thoải mái! Còn anh cũng cởi quần áo ra, nhẹ nhàng nằm ở một bên vợ yêu. Tuy rằng chỉ là nằm cạnh bên người như vậy cũng đủ rồi, bởi vì bình thường ngủ chung với vợ yêu Nam Cung Diệu cũng là nằm sát một bên, còn hơn một nửa giường đều là chỗ của vợ yêu. Nam Cung Diệu ngủ rất yên tĩnh, mà Mộ Hi thì lại ngược lại, cô luôn duỗi thẳng chân tay, còn thường thích đá loạn, rất không ngoan ngoãn!
Nam Cung Diệu còn nghiêm túc nhìn ngắm vợ yêu, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, lông mày của cô, hai má của cô....
Tóm lại tất cả đều rất đẹp, khó trách anh lại yêu cô đến phát cuồng, đây là ngũ quan xinh đẹp bao nhiêu.
"Ngủ đi, vợ yêu của anh." Nam Cung Diệu cũng từ từ nhắm mắt lại, ngủ.
Một lúc lâu sau, Mộ Hi bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh ngủ. Bình thường thời điểm Mộ Hi tự nhiên thức dậy cũng không nhiều lắm, trừ khi là có tình huống đặc biệt, bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh chỉ là một phần trong đó.
Thế là cô không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy chính là một khuôn mặt đẹp trai đến phát bực, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, người đàn ông này thật đẹp trai. Mộ Hi không kìm nén được vuốt ve khuôn mặt này, cảm giác vô cùng thích. Vì thế nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn một cái trên môi Nam Cung Diệu.
Đôi môi thật mềm mại, có chút hương vị đàn ông.
Đột nhiên Mộ Hi phát hiện mình gặp rắc rối, bởi vì vừa rồi phía dưới của Nam Cung Diệu vốn không ngẩng cao, nhưng sau khi cô hôn ông xã một cái phía dưới đột nhiên có biến hóa, trở thành ngẩng cao. Mộ Hi che miệng muốn hô thành tiếng, ông trời ơi thật thần kì, nói muốn lớn liền lớn.
"Nhìn đủ chưa?" Một giọng nó lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"À, cái kia, cái này, nó đứng lên không có liên quan đến em, em không hề động vào nó, thật sự?" Mộ Hi xấu hổ giải thích, mặt càng ngày càng hồng, có vẻ càng thêm gợi cảm.
Nam Cung Diệu xoay người một cái đặt Mộ Hi dưới thân.
Anh cúi đầu hôn lên vợ yêu, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, triền miên, sự nhiệt tình xâm chiếm giống như cắn nuốt vợ yêu, mà người con gái dưới thân chỉ có thện thùng thở dốc với đáp lại nụ hôn triền miên.
Hai tay Nam Cung Diệu bắt đầu không an phận, bị tập kích đầu tiên chính là tiểu bạch thỏ, tiếng Mộ Hi thở dốc rất lớn.
"Bà xã, nơi này không có người khác, em có thể kêu to thỏa sức." Nam Cung Diệu nói, lại đổi lấy một đấm của Mộ Hi, đương nhiên không đau chút nào, chỉ là biểu hiện thẹn thùng của Mộ Hi.
Nam Cung Diệu nhìn thấy vợ yêu mặt đỏ như quả táo, hương thơm tự nhiên của cơ thể làm cho lửa nóng anh để giữa hai chân Mộ Hi bắt đầu rục rịch.
"Bà xã." Anh cúi đầu gọi Mộ Hi. Mỗi lần gọi vợ yêu, anh đều hôn càng hăng say, cảm giác hôn như thế nào cũng không đủ.
"Ông xã." Mộ Hi không nhịn được gọi người đàn ông đang đốt lửa trước mặt.
"Bà xã có muốn không?" Nam Cung Diệu ôn nhu trêu đùa hỏi vợ yêu.
"Ừ." Sau khi Mộ Hi ừ xong thì liền hối hận, như vậy có phải đại diện cho mình là một người phụ nữ dâm đãng? Lại có thể tự mình đồng ý.
Vì thế Mộ Hi lại hét to, hi vọng có thể che dấu sự ngượng ngùng của bản thân.
"Nam Cung Diệu, anh bắt nạt em!" Mộ Hi đem mặt trốn trong ngực Nam Cung Diệu.
"Ừ! Là anh bắt nạt em, nhưng mà cả đời này anh chỉ bắt nạt một người phụ nữ là em, bời vì anh yêu em." Nam Cung Diệu nói.
"Đáng ghét."
"Gọi anh?" Nam Cung Diệu nói.
"Gọi là gì?" Mộ Hi hỏi.
"Gọi anh là Diệu." Nam Cung Diệu xấu xa nói.
"Diệu." Mộ Hi ngoan ngoãn gọi.
"Gọi lần nữa." Nam Cung Diệu nói tiếp.
"Diệu." Mộ Hi lại nói rất ngoan.
"Được rồi, nếu em muốn anh không thể làm gì khác hơn là cho em. Chuẩn bị tốt chưa? Thân ái." Nam Cung Diệu thỏa mãn nói, Mộ Hi biết lại bị lừa, dùng sức cắn vào cổ Nam Cung Diệu.
"Em muốn uống máu của anh..." Mộ Hi xấu hổ đem mặt giấu trên cổ Nam Cung Diệu.
Hai người cùng nhau đi tới thiên đường, Nam Cung Diệu còn không có ý định rời khỏi Mộ Hi, nhưng mà Mộ Hi bị ép đến không thở được.
"Ông xã, em không chịu nổi một lần nữa đâu!" Mộ Hi cười nói, lẽ ra hẳn là Nam Cung Diệu nên tự giác rời khỏi thân thể Mộ Hi, ai ngờ, Nam Cung Diệu không nghe, trở mình đem Mộ Hi đến mặt trên, thành Mộ Hi đè anh.
"Em đè anh, anh chính là có sức lực, hơn nữa lại thích em đè anh lại bổ sung tinh thần." Nam Cung Diệu hạnh phúc ôm thắt lưng vợ yêu từ phía sau, ánh mắt tối lại hưởng thụ giây phút tuyệt vời.
Cuối cùng bởi vì hai người phải về nhà, cho nên Nam Cung Diệu ôm vợ yêu vào phòng tắm, tự mình tắm rửa cho cô. Mộ Hi ngoại trừ ngượng ngùng thì vẫn là ngượng ngùng, mặt cô hồng hồng nhìn trai đẹp trước mắt.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh lại muốn ăn em, là hung hăng ăn em. Bởi vì chồng của em cuối cùng còn chưa yêu đủ em, muốn ăn em vào trong bụng."
Nhìn ánh mắt thân mật của Nam Cung Diệu, Mộ Hi cuống quýt cúi đầu, phụ nữ tốt bỏ qua thiệt thòi trước mắt, vừa rồi cô bị ép buộc một phen còn có chút ăn không tiêu. Bởi vì người đàn ông đáng giận này đến bây giờ đều là chơi vận động đến cùng, lúc ấy thật là kích thích nhưng mà qua đi thân thể Mộ Hi đều thật thê thảm! Chua xót mà!
Nam Cung Diệu biết vợ yêu vất vả, vì thế lại ôm cô xuống tầng, có chút giống như không muốn cho vợ yêu tự đi, chỉ sợ cô mệt nhọc.
Nam Cung Diệu nhìn người con gái trong lòng, tuy rằng đã là mẹ của hai đứa con trai, nhưng mà tính khí này, tính nết này, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người này, rõ ràng chính là một cô gái nhỏ, khó trách bên cạnh cô sẽ luôn xuất hiện những người yêu thích. Ai có thể nghĩ được người phụ nữ này đã là mẹ của hai đứa con trai.
“Ông xã, trước tiên chúng ta không cần đi, anh xem trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn ngon, em phải ăn no đã, nhưng mà lúc này không phải là anh cho em ăn, em muốn tự mình ăn, là mồm to ăn thịt."
Mộ Hi làm nũng nói. Kì thật, vừa rồi Nam Cung Diệu cho ăn là cho ăn no rồi, nhưng mà là ăn không ngon miệng nha, tâm tư luôn không ở trên đồ ăn.
"Được anh cũng có chút đói, chúng ta ăn no rồi đi, dù sao bọn nhỏ cũng có ba chăm sóc." Nam Cung Diệu đem Mộ Hi đặt ở chỗ ngồi. Lúc này anh đi tới ngồi xuống ở chỗ đối diện, bắt đầu cùng Mộ Hi ăn cơm.
Lần này Mộ Hi không uống rượu đỏ, mà đổ một hộp sữa vào trong ly uống, cô vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng đầu lưỡi liếm một chút đồ ăn bên miệng. Tuy rằng đây chỉ là một động tác bình thường, bởi vì Mộ Hi chỉ cần là ăn cơm ở nhà sẽ rất ít khi chú ý hình tượng, cho nên không cần phải... giữ lại hình tượng thục nữ.
"Vợ, em mà còn vươn đầu lưỡi liếm, anh lập tức sẽ muốn em, hơn nữa là giải quyết ngay tại chỗ."
Nam Cung Diệu hung hăng nói, vốn đang ăn rất ngon không nghĩ tới nhìn thấy động tác của vợ yêu, lão nhị chết tiệt quả nhiên lại bắt đầu rục rịch.
"Nam Cung Diệu em ghét anh, người ta đang ăn cơm trêu chọc anh thế nào?"
Mộ Hi không hờn giận nói, vừa rồi cô chỉ là đang ăn cơm, không nhớ có động tác nào làm cho người đàn ông đối diện hiểu nhầm nha?
"Chán ghét anh?" Nam Cung Diệu biết hai người đã ăn cũng có chút no rồi, vì thế, đi đến trước mặt Mộ Hi, ôm cô tới phòng khách, lại đem cô ngã vào trên ghế sô pha, hung hăng hôn, hai tay bắt đầu cù Mộ Hi.
"Ha ha... Ha ha..." Mộ Hi nháy mắt cười to, bởi vì Nam Cung Diệu chọc cô rất buồn.
"Ông xã, em sẽ thay đổi, em sẽ thay đổi, tha cho em, tha cho em, em đầu hàng, đầu hàng được không?" Mộ Hi cười đến mức bụng có chút khó chịu, dù sao mới vừa ăn cơm, tiếp theo tự nhiên bị nấc, nhưng mà không dừng lại được.
"Bà xã? Bà xã?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi liên tục bị nấc, đau lòng hỏi.
"Ô ô... Ô ô... Nấc... Thật là khó chịu... Nấc... Đều tại anh... Bụng đau quá... Nấc.. Không dừng được... Nấc... Làm sao bây giờ...Nấc..." Mộ Hi chảy cả nước mắt ra.
Nam Cung Diệu biết gặp rắc rối, mặc quần áo cho vợ yêu, ôm ra bên ngoài.
"Nấc.. Nấc... Anh làm.. Sao vậy... Nấc..." Mộ Hi khó hiểu hỏi.
"Đi bệnh viện." Nam Cung Diệu áy náy nói, bởi vì anh biết bị nấc rất khó chịu.
Rốt cuộc dưới sự cố gắng của bác sĩ, Mộ Hi cũng đã ngừng nấc. Các bác sĩ toát mồ hôi nha! Chưa bao giờ gặp phải người nhà nào vô lý như vậy, không chữa khỏi cho bà xã của anh thì sẽ hủy bệnh viện của người ta!
"Thế nào? Anh không có tự tin trông chừng được bà xã của mình, cô ấy mặc dù là của anh nhưng mà cô ấy có quyền được giao lưu với bạn bè. Tôi thừa nhận tôi yêu cô ấy, nhưng mà tôi sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn bạn bè. Bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có người đàn ông thích ăn dấm chua này. Yêu cô ấy cho tốt, còn không anh sẽ mất cô ấy." Âu Dương Hàn nói xong liền rời đi.
"Ông xã, anh ấy vừa mới nói cái gì vậy? Từ khi nào thì mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt như vậy? Dựa vào gần như vậy." Mộ Hi nghi hoặc hỏi. Bởi vì cô biết sở dĩ Nam Cung Diệu cùng cô đi đến bệnh viện, hoàn toàn là bởi vì không yên tâm về Âu Dương Hàn.
Khuôn mặt Nam Cung Diệu đen lại, không nói hai lời, ôm lấy Mộ Hi đi ra ngoài.
Người phụ nữ chết tiệt này, lại có thể dám trốn anh cùng với người đàn ông khác gặp gỡ riêng tư. Quả thật chính là coi thường sự tồn tại của anh. Nhất định phải dạy cho cô một bài học, nếu không thì cô sẽ không nhớ được. Đương nhiên dạy dỗ như thế nào chính là do Nam Cung Diệu anh quyết định.
Mộ Hi còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị ôm ra khỏi phòng nghỉ.
"Nam Cung Diệu, anh làm sao vậy? Có biết là rất mất mặt không? Thả em xuống, thả em xuống!" Mộ Hi phát hiện rất nhiều người đi qua đều nhìn bằng ánh mắt quái dị.
"Làm sao? Về nhà em sẽ biết!" Mặt Nam Cung Diệu đen lại, lạnh lùng nói. Người phụ nữ ngu ngốc lại còn dám hỏi làm sao!
"Nam Cung Diệu, anh dừng lại không. Đây là bệnh viện, em còn chưa nói với Tĩnh Sơ là em phải đi về, mau thả em xuống."
Mộ Hi lo lắng cho Tĩnh Sơ, vốn là cô định ở lại chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ. Bởi vì trong nhà Tĩnh Sơ không còn người nào, cho nên Mộ Hi muốn chăm sóc cho cô ấy.
"Anh đã nói với cô ấy là em phải về! Mẹ vợ đại nhân sẽ tới đây ngay, em có thể yên tâm rồi chứ?" Nam Cung Diệu nói.
"Anh là tên khốn, em nói muốn về lúc nào?" Mộ Hi giận dữ. Nghĩ lại Âu Dương Hàn có rất nhiều chuyện không biết, làm sao có thể chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ và đứa bé, cho nên Mộ Hi vẫn thấy không yên tâm.
"Em không chăm sóc chồng còn chăm sóc ai? Em lo lắng, anh có thể giúp cô ấy mời người chăm sóc cô ấy. Em muốn chăm sóc cô ấy? Không có cửa đâu!"
Nam Cung Diệu biết Mộ Hi rất yêu thương Vân Tĩnh Sơ. Nhưng mà muốn ở lại chăm sóc cô ấy thì không được. Anh tuyệt đối không cho Âu Dương Hàn có cơ hội tiếp xúc với Mộ Hi. Mộ Hi nhớ Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo liệu hy sinh thời gian làm việc cùng với vợ yêu đến nhìn cô ấy. Nhưng mà buổi tối vợ yêu phải về nhà.
"Anh rất vô lý, bá đạo, tên khốn. Anh có biết lúc trước em có Nam Nam, Tĩnh Sơ lo lắng cho em không ít, khi đó anh đang chết ở đâu hả? Chỉ có Tĩnh Sơ vẫn ở cùng em. Người đàn ông khốn khiếp, người đàn ông xấu xa, thả em xuống nếu không em sẽ không khách khí!" Mộ Hi chuẩn bị ra tay. Dù sao hiện tại cô cũng có chút bản lĩnh, mặc dù không đánh lại được anh, nhưng mà dùng mấy chiêu thì không thành vấn đề.
Đúng lúc Mộ Hi định xuất chiêu, cô bị hung hăng ném vào trong xe, sau đó cửa xe bị hung hăng đóng lại. Xe nhanh chóng nổ máy, chạy đi rất nhanh.
"Em đối xử tốt với Vân Tĩnh Sơ anh không phản đối. Nhưng mà người đàn ông kia, không cho phép em về sau gặp hắn một mình, bởi vì anh không vui!" Nam Cung Thần lạnh lùng nói.
Tức giận trong người dâng cao: "Tên khốn, anh đang tức giận đúng không? Chẳng lẽ là sau khi kết hôn sẽ không thể gặp người đàn ông khác sao?" Mộ Hi tức giận nói, đôi mắt to căm tức nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn vợ yêu không có ý định thừa nhận sai lầm, anh lại càng thấy khó chịu. Chẳng lẽ người đàn ông kia còn có chút địa vị trong lòng cô, đương nhiên chỉ là một chút, bởi vì Nam Cung Diệu tin tưởng tình cảm Mộ Hi dành cho anh vẫn lớn hơn.
"Mộ Hi, người phụ nữ chết tiệt này. Chẳng lẽ em muốn anh lúc nào cũng tức giận thì em mới vui vẻ sao?" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
"Tên khốn anh có ý gì, rõ ràng là anh muốn làm cho em tức giận mà, chẳng lẽ anh vốn không có người bạn khác giới nào sao?" Mộ Hi hỏi lại anh.
"Anh, anh, về sau, không cần bạn bè khác giới nữa?" Nam Cung Diệu bị vợ yêu hỏi lại, có chút nói lắp, bởi vì chính xác là anh có một vài bạn bè khác giới, hơn nữa những người phụ nữ này đều có tâm tư xấu xa.
"Thối lắm! Anh lừa đứa ngốc sao?*** Em cũng không phải người phụ nữ ngu ngốc trước kia, muốn quản lý em thì hãy nhìn lại chính mình trước đi, hiện tại tư cách của anh còn chưa đủ để dạy bảo em, bởi vi anh ở bên ngoài cũng có bươm bướm bay khắp trời!" Mộ Hi càng nói càng hăng hái.
Mộ Hi nói xong, bỗng nhiên Nam Cung Diệu phanh xe, cho xe dừng ở ven đường.
Vốn là Nam Cung Diệu muốn dạy dỗ vợ yêu, để về sau cô cách xa Âu Dương Hàn một chút, nhưng mà hiện tại lại thành vợ yêu giáo huấn anh!
"Người phụ nữ ngu ngốc, hiện tại anh nghiêm túc nói cho em biết, chỗ này chỉ có em." Nam Cung Diệu chỉ chỉ vào trái tim của mình, nói.
Vốn vừa rồi Mộ Hi cũng chỉ vì sự nganh ngược của mình nên mới có thể nói như vậy. Kỳ thật, tấm lòng của Nam Cung Diệu, cô đã hiểu được từ sớm, người đàn ông này yêu cô, chỉ yêu cô, cái này cô đều biết. Nhưng mà chính là cô không thích nhìn thấy anh lạnh lùng giống như một người băng, hơn nữa tính tình bá đạo, làm cho người ta không nhịn được nữa!
"Ô ô... Ô ô... " Mộ Hi bởi vì cảm động mà tự nhiên khóc lớn lên, bởi vì có người đàn ông tốt như vậy yêu cô, nhưng cảm giác cũng là một sự việc vất vả, bởi vì điều này đại diện về sau cô không thể tùy tiện cùng nam giới tiếp xúc, nếu không người đàn ông bá đạo này sẽ vô cùng nhiều dấm chua!
Nam Cung Diệu chỉ là thổ lộ tình cảm của mình, không nghĩ tới vợ yêu vừa rồi còn nói đầy lời thô tục hiện tại lại có thể khóc lớn lên. Vợ yêu vừa khóc, anh càng đau lòng, trái tim cũng muốn vỡ ra.
Anh không muốn hung dữ với vợ yêu, nhưng mà anh cũng không cách nào chịu được người đàn ông khác dùng ánh mắt ái mộ nhìn vợ yêu, nhất là cái tên Âu Dương Hàn kia.
"Bà xã, anh sai rồi, không khóc nữa, đừng khóc, vừa khóc sẽ khó coi!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Khó coi! Không phải anh sẽ vứt bỏ em chứ?" Mộ Hi sụt sịt, nghẹn ngào hai tiếng.
"Làm sao có thể, anh yêu em đến trái tim cũng không chứa đủ, trừ phi là em ghét bỏ anh!" Chưa bao giờ Nam Cung Diệu nói ra những lời buồn nôn như vậy. Hiện tại bị vợ yêu bức bách phải đem một số lời trong lòng nói ra, mặc dù là rất buồn nôn, nhưng mà anh lại không cảm thấy thế, bởi vì những lời này đều là nói ra từ trong lòng anh.
"Em ghét bỏ anh, chê anh đối với em quá tốt, em sợ có một ngày em không thấy anh thì em sẽ phát điên mất." Mộ Hi ngước lên, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói. Nhìn trong đôi mắt to của vợ yêu tràn đầy nước mắt, Nam Cung Diệu thật hối hận tại sao mình lại trêu chọc vợ yêu, đáng lẽ phải hung hăng đánh Âu Dương Hàn một trận mới đúng.
"Vậy em vĩnh viễn không được rời khỏi anh, để cho anh vĩnh viễn yêu em, yêu em..." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt kia.
Mộ Hi thật nhu thuận biết điều, không nói một lời, cúi đầu. Kỳ thật, cô rất thích được Nam Cung Diệu yêu thương, cưng chiều như vậy.
"Có đói bụng không?" Nam Cung Dệu dịu dàng nói. Giằng co lâu như vậy nhất định sẽ đói bụng.
"Đã khóc thành như thế này làm sao còn đi ăn được, không đói bụng!" Mộ Hi biết lúc này mặt mình nhất định biến thành con mèo hoa.
"Đi, anh đưa em tới nơi này."
Kỳ thật, vừa rồi ở bệnh viện Nam Cung Diệu nhận điện thoại là của Lãnh Đông gọi tới, có công việc cần xin chỉ thị của Nam Cung Diệu. Nam Cung Diệu lại thuận tiện dặn dò cậu một ít việc riêng. Chính là tối qua vợ yêu ở trong bệnh viện với Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo lắng vợ yêu mệt nhọc, cho nên để cho Lãnh Đông đi chuẩn bị một chút đồ ăn.
Kỳ thật, Nam Cung Diệu biết Lãnh Đông là cháu trai của ông Lãnh, đã từng hỏi cậu ấy có muốn trở về tiếp nhận sự nghiệp của ông Lãnh hay không, nhưng mà Lãnh Đông từ chối. Bởi vì cậu ấy nói có cảm tình với nơi này, không muốn rời xa nơi này, bởi vì tiếp nhận sự nghiệp của ông thì Lãnh Đông sẽ phải ở nước Mỹ lâu dài.
Huống chi, hiện tại Lãnh Đông vừa mới bước vào tình yêu cuồng nhiệt, cậu ấy và Đồng Đồng tiến triển vô cùng thuận lợi, xem ra là chuyện tốt sắp tới là xuất hiện hôn lễ, vợ ngọt ngào, tổng giám đốc phục vụ khó khăn!
Nam Cung Diệu lái xe đưa Mộ Hi đến một căn biệt thự khác của anh.
Xe dừng lại trước biệt thự.
"Đừng nhúc nhích." Ý Nam Cung Diệu bảo Mộ Hi ngồi ở trong xe, mà anh thì đi đến bên cạnh Mộ Hi bế cô từ trong xe ra.
"Em có thể tự đi, thả em xuống đi!" Mộ Hi có chút thẹn thùng nói. Người đàn ông này động một tí là ôm cô, không biết còn tưởng cô là em bé thì sao!
"Làm sao anh có thể để em vất vả! Bởi vì tiếp theo còn có nhiệm vụ gian khổ cần em hoàn thành." Nam Cung Diệu nói.
"Gian thương, quả nhiên không làm lỗ vốn!" Mộ Hi liếc Nam Cung Diệu một cái, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
Đi vào biệt thự. Nơi này trang trí vô cùng độc đáo. Có lẽ nơi này không có ai ở lại, có vẻ hết sức yên tĩnh. Nam Cung Diệu trực tiếp ôm Mộ Hi đến phòng ăn.
Anh đem vợ yêu vào chỗ ngồi.
"Chờ anh một chút, không cho phép lộn xộn." Nam Cung Diệu nói xong liền rời đi. Chỉ chốc lát sau trong tay có thêm một cái chậu, bên trong có nước và một cái khăn mặt.
"Anh muốn đem con mèo đen của anh rửa cho sạch. Nhìn xem khuôn mặt nhỏ đều lấm lem!" Nam Cung Diệu dịu dàng lau mặt cho Mộ Hi.
"Anh đem em trở thành người vô dụng sao? Em có thể tự làm, đưa khăn mặt cho em." Mộ Hi nói xong lấy khăn mặt.
"Đừng nhúc nhích, để anh." Nam Cung Diệu lại đem khăn mặt để vào chậu nước giặt sạch, sau đó lại lau mặt cho Mộ Hi.
"Vì sao không cho em tự làm? Anh cưng chiều em như vậy, em sẽ bay lên trời. Đến lúc đó đừng trách em biến thành nữ vương không phân rõ phải trái áp bức anh!" Mộ Hi quệt miệng hỏi.
"Hoan nghênh em áp bức, chồng em chính là da dày thịt béo, còn có chờ một chút, em sẽ rất vất vả, chính là lão nhị rất nhớ em, cho nên phiền toái vợ yêu cho mượn bình chữa cháy dùng một chút." Nam Cung Diệu cười nói.
"Khó trách anh ân cần như vậy, có mục đích, có âm mưu hả?" Mộ Hi nắm cằm Nam Cung Diệu nói.
"Hiện tại nữ vương muốn áp bức vi phu sao?" Vẻ mặt Nam Cung Diệu giả bộ đáng thương nhìn Mộ Hi. Hiện tại vợ yêu giống như một đứa con gái háo sắc, tự nhiên bắt chước anh, nâng cằm anh lên.
"Nghĩ là đắc ý." Mộ Hi cười nói.
"Theo như bình thường mà nói, nâng cằm lên sau đó là hôn môi đối phương." Nam Cung Diệu chính là nhìn vợ yêu nâng cằm anh lên nhưng lại không có ý định tiếp tục nên tốt bụng nhắc nhở một chút.
"Này anh phải ngoan ngoãn hầu hạ nữ vương cho tốt như đã nói, bản nữ vương có thể suy nghĩ lại áp bức anh như thế nào?" Mộ Hi nói xong liền cười lên ha hả, không nghĩ tới ông xã của mình cũng có lúc hài hước như vậy. Hoàn toàn không giống như ở công ty, một người băng, lạnh đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên.
"Tốt, hiện tại anh muốn bật đèn, mời nữ vương mở to hai mắt quan sát." Thì ra bọn họ từ lúc đi vào vẫn không bật đèn. Vì biệt thự này ít ở lại nên toàn bộ rèm cửa đều đóng, trong phòng có chút tối. Nam Cung Diệu mở đèn lên, ánh mắt Mộ Hi bỗng nhiên mở lớn.
"Thì ra, em vừa đến đã ngửi thấy mùi hoa hồng rất thơm, vốn tưởng rằng từ bên ngoài bay tới." Mộ Hi nhìn hoa hồng xung quanh phòng ăn, còn có đồ ăn trên bàn, hốc mắt đã ươn ướt.
"Anh, anh, vì sao lại đối tốt với người ta như vậy? Em không chịu nổi, tên khốn, em lại muốn khóc!" Mộ Hi lau nước mắt.
"Bà xã yêu quý, mời thưởng cho khuôn mặt?" Nam Cung Diệu thân sĩ hướng Mộ Hi làm một tư thế mời.
Mộ Hi bật cười ra tiếng, Nam Cung Diệu vì vợ yêu ân cần kéo ghế ra, ngay sau đó Mộ Hi cũng tao nhã ngồi xuống.
Mộ Hi chậm rãi nhìn đồ ăn trên bàn, món cay Tứ Xuyên, bít tết, rượu đỏ, còn có những món điểm tâm ngọt mà Mộ Hi thích ăn. Kỳ thật, những thứ này đều là thứ Mộ Hi thích nhất, khẩu vị của Mộ Hi, Nam Cung Diệu đều khắc sâu trong lòng.
"Anh?" Mũi Mộ Hi có một trận chua xót, thì ra những thứ mình thích ông xã đều ghi nhớ trong lòng, tất cả những thứ này đều là đồ ăn mình thích nhất.
Nam Cung Diệu cũng không ngồi xuống chỗ đối diện, mà là ôm lấy Mộ Hi, sau đó đặt trên đùi anh, tay vòng quanh vợ yêu, chuẩn bị bắt đầu vì vợ yêu ăn cơm.
"Ăn ngon không?" Nam Cung Diệu cắt một miếng bít tết cho vào miệng vợ yêu.
"Ăn ngon, chỉ là ăn cơm như thế này thì không thể chuyên tâm nha?" Mộ Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình nghiêm túc như vậy vì cô cắt bít tết, ngửi mùi hương đặc trưng của anh, căn bản đã quên cái gì là hương vị của bít tết.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
"Em muốn tự mình ăn?" Mộ Hi nói.
"Không được, em phải có thói quen anh cho em ăn cơm, bởi vì về sau sẽ thường xuyên có cơ hội như thế." Nam Cung Diệu lại cho Mộ Hi ăn một miếng bít tết.
"Em muốn uống rượu đỏ, là cùng anh uống."
Mộ Hi nói, trong lòng suy nghĩ, muốn uống rượu đỏ, thế nào anh cũng phải buông cô ra chứ? Ai ngờ, Nam Cung Diệu bưng rượu đỏ ra đây làm cho vợ yêu uống một ngụm, sau đó bản thân lại uống một ngụm.
"Nhìn xem, không phải đây là chúng ta cùng nhau uống."
Mộ Hi không nghĩ tới ông xã cư nhiên dùng chung một cái ly uống rượu đỏ với cô. Nhớ rõ là anh rất thích sạch sẽ, đừng nói dùng ly của người khác uống rượu, chính ly của anh cũng thường xuyên đổi. Bởi vì có thể nhìn ra trong phòng làm việc của anh, tủ rượu có rất nhiều ly, hơn nữa cứ cách một thời gian sẽ được xử lý sạch sẽ, sau đó lại một lần nữa đổi loại mới.
"Anh lại có thể cùng em dùng chung một cái ly uống rượu đỏ?" Mộ Hi giật mình hỏi.
"Thế thì sao? Chẳng lẽ em muốn anh dùng miệng cho em uống rượu đỏ, được rồi, cống hiến sức lực thực hiện nguyện vọng." Nam Cung Diệu nâng ly rượu lên chuẩn bị uống rượu đỏ, này ý là muốn cho vợ yêu uống, chính là dùng phương thức uống đặc biệt.
"Không không, không cần, cám ơn thân ái." Mộ Hi cuống quýt đoạt lấy ly rượu, cái này, nếu mà để cho anh dùng miệng cho cô uống rượu đỏ thì không phải là muốn bị anh hôn sao!
Cứ như vậy, Mộ Hi vẫn bị Nam Cung Diệu ôm ăn xong một chút bữa tối. Tuy rằng là bữa tối dưới ánh nến đã ăn xong rồi, nhưng mà Nam Cung Diệu giống như là vẫn không có ý định buông vợ yêu ra, giống như là vợ yêu thả lỏng là sẽ chạy.
Bỗng nhiên Mộ Hi rất thích giây phút ấm áp và yên lặng này. Không thể phủ nhận cô thật sự lưu luyến cảm giác ấm áp vây quanh. Cô yêu anh, cho nên thời gian sau này, cô hi vọng vĩnh viễn thuộc về anh.
Mộ Hi cứ nghĩ như vậy, rồi từ từ thì ngủ. Bởi vì cả đêm qua Vân Tĩnh Sơ sinh con, Mộ Hi một đêm không ngủ, cho nên lúc này cô ngủ rất ngon lành.
Bỗng nhiên Nam Cung Diệu nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ. Cúi đầu nhìn lại, tự nhiên là vợ yêu đang ngủ. Bởi vì vừa rồi vợ yêu yên lặng một lát, làm cho Nam Cung Diệu ngửi thấy mùi thơm mê hoặc của vợ yêu, ngay lúc muốn ăn tiểu bạch thỏ thì phát hiện cô đang ngủ! Nam Cung Diệu bất đắc dĩ cười cười.
Nam Cung Diệu bế vợ yêu lên tầng. Anh đi nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ sợ đánh thức vợ yêu, tuy rằng biết vợ yêu khi ngủ thì tỉ lệ tỉnh ngủ là rất thấp nhưng mà anh vẫn nhẹ nhàng ôm vợ yêu như trước, chỉ lo làm kinh động đến người phụ nữ trong lòng.
Đi vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu đem cô đặt vào giữa giường, sau đó từ từ cởi quần áo của vợ yêu, bởi vì mặc quần áo lúc ngủ rất không thoải mái! Còn anh cũng cởi quần áo ra, nhẹ nhàng nằm ở một bên vợ yêu. Tuy rằng chỉ là nằm cạnh bên người như vậy cũng đủ rồi, bởi vì bình thường ngủ chung với vợ yêu Nam Cung Diệu cũng là nằm sát một bên, còn hơn một nửa giường đều là chỗ của vợ yêu. Nam Cung Diệu ngủ rất yên tĩnh, mà Mộ Hi thì lại ngược lại, cô luôn duỗi thẳng chân tay, còn thường thích đá loạn, rất không ngoan ngoãn!
Nam Cung Diệu còn nghiêm túc nhìn ngắm vợ yêu, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, lông mày của cô, hai má của cô....
Tóm lại tất cả đều rất đẹp, khó trách anh lại yêu cô đến phát cuồng, đây là ngũ quan xinh đẹp bao nhiêu.
"Ngủ đi, vợ yêu của anh." Nam Cung Diệu cũng từ từ nhắm mắt lại, ngủ.
Một lúc lâu sau, Mộ Hi bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh ngủ. Bình thường thời điểm Mộ Hi tự nhiên thức dậy cũng không nhiều lắm, trừ khi là có tình huống đặc biệt, bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh chỉ là một phần trong đó.
Thế là cô không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy chính là một khuôn mặt đẹp trai đến phát bực, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, người đàn ông này thật đẹp trai. Mộ Hi không kìm nén được vuốt ve khuôn mặt này, cảm giác vô cùng thích. Vì thế nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn một cái trên môi Nam Cung Diệu.
Đôi môi thật mềm mại, có chút hương vị đàn ông.
Đột nhiên Mộ Hi phát hiện mình gặp rắc rối, bởi vì vừa rồi phía dưới của Nam Cung Diệu vốn không ngẩng cao, nhưng sau khi cô hôn ông xã một cái phía dưới đột nhiên có biến hóa, trở thành ngẩng cao. Mộ Hi che miệng muốn hô thành tiếng, ông trời ơi thật thần kì, nói muốn lớn liền lớn.
"Nhìn đủ chưa?" Một giọng nó lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"À, cái kia, cái này, nó đứng lên không có liên quan đến em, em không hề động vào nó, thật sự?" Mộ Hi xấu hổ giải thích, mặt càng ngày càng hồng, có vẻ càng thêm gợi cảm.
Nam Cung Diệu xoay người một cái đặt Mộ Hi dưới thân.
Anh cúi đầu hôn lên vợ yêu, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, triền miên, sự nhiệt tình xâm chiếm giống như cắn nuốt vợ yêu, mà người con gái dưới thân chỉ có thện thùng thở dốc với đáp lại nụ hôn triền miên.
Hai tay Nam Cung Diệu bắt đầu không an phận, bị tập kích đầu tiên chính là tiểu bạch thỏ, tiếng Mộ Hi thở dốc rất lớn.
"Bà xã, nơi này không có người khác, em có thể kêu to thỏa sức." Nam Cung Diệu nói, lại đổi lấy một đấm của Mộ Hi, đương nhiên không đau chút nào, chỉ là biểu hiện thẹn thùng của Mộ Hi.
Nam Cung Diệu nhìn thấy vợ yêu mặt đỏ như quả táo, hương thơm tự nhiên của cơ thể làm cho lửa nóng anh để giữa hai chân Mộ Hi bắt đầu rục rịch.
"Bà xã." Anh cúi đầu gọi Mộ Hi. Mỗi lần gọi vợ yêu, anh đều hôn càng hăng say, cảm giác hôn như thế nào cũng không đủ.
"Ông xã." Mộ Hi không nhịn được gọi người đàn ông đang đốt lửa trước mặt.
"Bà xã có muốn không?" Nam Cung Diệu ôn nhu trêu đùa hỏi vợ yêu.
"Ừ." Sau khi Mộ Hi ừ xong thì liền hối hận, như vậy có phải đại diện cho mình là một người phụ nữ dâm đãng? Lại có thể tự mình đồng ý.
Vì thế Mộ Hi lại hét to, hi vọng có thể che dấu sự ngượng ngùng của bản thân.
"Nam Cung Diệu, anh bắt nạt em!" Mộ Hi đem mặt trốn trong ngực Nam Cung Diệu.
"Ừ! Là anh bắt nạt em, nhưng mà cả đời này anh chỉ bắt nạt một người phụ nữ là em, bời vì anh yêu em." Nam Cung Diệu nói.
"Đáng ghét."
"Gọi anh?" Nam Cung Diệu nói.
"Gọi là gì?" Mộ Hi hỏi.
"Gọi anh là Diệu." Nam Cung Diệu xấu xa nói.
"Diệu." Mộ Hi ngoan ngoãn gọi.
"Gọi lần nữa." Nam Cung Diệu nói tiếp.
"Diệu." Mộ Hi lại nói rất ngoan.
"Được rồi, nếu em muốn anh không thể làm gì khác hơn là cho em. Chuẩn bị tốt chưa? Thân ái." Nam Cung Diệu thỏa mãn nói, Mộ Hi biết lại bị lừa, dùng sức cắn vào cổ Nam Cung Diệu.
"Em muốn uống máu của anh..." Mộ Hi xấu hổ đem mặt giấu trên cổ Nam Cung Diệu.
Hai người cùng nhau đi tới thiên đường, Nam Cung Diệu còn không có ý định rời khỏi Mộ Hi, nhưng mà Mộ Hi bị ép đến không thở được.
"Ông xã, em không chịu nổi một lần nữa đâu!" Mộ Hi cười nói, lẽ ra hẳn là Nam Cung Diệu nên tự giác rời khỏi thân thể Mộ Hi, ai ngờ, Nam Cung Diệu không nghe, trở mình đem Mộ Hi đến mặt trên, thành Mộ Hi đè anh.
"Em đè anh, anh chính là có sức lực, hơn nữa lại thích em đè anh lại bổ sung tinh thần." Nam Cung Diệu hạnh phúc ôm thắt lưng vợ yêu từ phía sau, ánh mắt tối lại hưởng thụ giây phút tuyệt vời.
Cuối cùng bởi vì hai người phải về nhà, cho nên Nam Cung Diệu ôm vợ yêu vào phòng tắm, tự mình tắm rửa cho cô. Mộ Hi ngoại trừ ngượng ngùng thì vẫn là ngượng ngùng, mặt cô hồng hồng nhìn trai đẹp trước mắt.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh lại muốn ăn em, là hung hăng ăn em. Bởi vì chồng của em cuối cùng còn chưa yêu đủ em, muốn ăn em vào trong bụng."
Nhìn ánh mắt thân mật của Nam Cung Diệu, Mộ Hi cuống quýt cúi đầu, phụ nữ tốt bỏ qua thiệt thòi trước mắt, vừa rồi cô bị ép buộc một phen còn có chút ăn không tiêu. Bởi vì người đàn ông đáng giận này đến bây giờ đều là chơi vận động đến cùng, lúc ấy thật là kích thích nhưng mà qua đi thân thể Mộ Hi đều thật thê thảm! Chua xót mà!
Nam Cung Diệu biết vợ yêu vất vả, vì thế lại ôm cô xuống tầng, có chút giống như không muốn cho vợ yêu tự đi, chỉ sợ cô mệt nhọc.
Nam Cung Diệu nhìn người con gái trong lòng, tuy rằng đã là mẹ của hai đứa con trai, nhưng mà tính khí này, tính nết này, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người này, rõ ràng chính là một cô gái nhỏ, khó trách bên cạnh cô sẽ luôn xuất hiện những người yêu thích. Ai có thể nghĩ được người phụ nữ này đã là mẹ của hai đứa con trai.
“Ông xã, trước tiên chúng ta không cần đi, anh xem trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn ngon, em phải ăn no đã, nhưng mà lúc này không phải là anh cho em ăn, em muốn tự mình ăn, là mồm to ăn thịt."
Mộ Hi làm nũng nói. Kì thật, vừa rồi Nam Cung Diệu cho ăn là cho ăn no rồi, nhưng mà là ăn không ngon miệng nha, tâm tư luôn không ở trên đồ ăn.
"Được anh cũng có chút đói, chúng ta ăn no rồi đi, dù sao bọn nhỏ cũng có ba chăm sóc." Nam Cung Diệu đem Mộ Hi đặt ở chỗ ngồi. Lúc này anh đi tới ngồi xuống ở chỗ đối diện, bắt đầu cùng Mộ Hi ăn cơm.
Lần này Mộ Hi không uống rượu đỏ, mà đổ một hộp sữa vào trong ly uống, cô vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng đầu lưỡi liếm một chút đồ ăn bên miệng. Tuy rằng đây chỉ là một động tác bình thường, bởi vì Mộ Hi chỉ cần là ăn cơm ở nhà sẽ rất ít khi chú ý hình tượng, cho nên không cần phải... giữ lại hình tượng thục nữ.
"Vợ, em mà còn vươn đầu lưỡi liếm, anh lập tức sẽ muốn em, hơn nữa là giải quyết ngay tại chỗ."
Nam Cung Diệu hung hăng nói, vốn đang ăn rất ngon không nghĩ tới nhìn thấy động tác của vợ yêu, lão nhị chết tiệt quả nhiên lại bắt đầu rục rịch.
"Nam Cung Diệu em ghét anh, người ta đang ăn cơm trêu chọc anh thế nào?"
Mộ Hi không hờn giận nói, vừa rồi cô chỉ là đang ăn cơm, không nhớ có động tác nào làm cho người đàn ông đối diện hiểu nhầm nha?
"Chán ghét anh?" Nam Cung Diệu biết hai người đã ăn cũng có chút no rồi, vì thế, đi đến trước mặt Mộ Hi, ôm cô tới phòng khách, lại đem cô ngã vào trên ghế sô pha, hung hăng hôn, hai tay bắt đầu cù Mộ Hi.
"Ha ha... Ha ha..." Mộ Hi nháy mắt cười to, bởi vì Nam Cung Diệu chọc cô rất buồn.
"Ông xã, em sẽ thay đổi, em sẽ thay đổi, tha cho em, tha cho em, em đầu hàng, đầu hàng được không?" Mộ Hi cười đến mức bụng có chút khó chịu, dù sao mới vừa ăn cơm, tiếp theo tự nhiên bị nấc, nhưng mà không dừng lại được.
"Bà xã? Bà xã?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi liên tục bị nấc, đau lòng hỏi.
"Ô ô... Ô ô... Nấc... Thật là khó chịu... Nấc... Đều tại anh... Bụng đau quá... Nấc.. Không dừng được... Nấc... Làm sao bây giờ...Nấc..." Mộ Hi chảy cả nước mắt ra.
Nam Cung Diệu biết gặp rắc rối, mặc quần áo cho vợ yêu, ôm ra bên ngoài.
"Nấc.. Nấc... Anh làm.. Sao vậy... Nấc..." Mộ Hi khó hiểu hỏi.
"Đi bệnh viện." Nam Cung Diệu áy náy nói, bởi vì anh biết bị nấc rất khó chịu.
Rốt cuộc dưới sự cố gắng của bác sĩ, Mộ Hi cũng đã ngừng nấc. Các bác sĩ toát mồ hôi nha! Chưa bao giờ gặp phải người nhà nào vô lý như vậy, không chữa khỏi cho bà xã của anh thì sẽ hủy bệnh viện của người ta!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro