Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Mộ Hi cứu Diệu
Hi Vũ Yên
2024-07-21 15:21:01
Editor: cherry98
Nam Cung Diệu nhìn cửa phòng bị mở ra, anh nhìn sang, thấy một người phụ nữ tóc vàng, dù bị ngăn cách bên ngoài bởi ánh đèn yếu ớt vẫn nhìn ra được người phụ nữ này là gái gọi, bởi vì nhìn cách trang điểm của cô ta một cái liền biết không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì.
"Mẹ nó, quên mất mày là một người câm điếc, sẽ không nói, lên giường cũng sẽ không kêu đâu! Mẹ nó, mày nói mày câm điếc còn chưa tính, dáng vẻ cũng nên xinh đẹp con mẹ nó một chút chứ, lại cố tình là một khuôn mặt rỗ, không phải anh đây không cần mày, mà là mẹ nó mày rất xấu, anh đây sợ không có năng lực. Mau vào đi, ngày mai trước khi rời đi sẽ cho mày tiền.”
Người đàn ông dùng một chân đá người phụ nữ đi vào, sau đó rầm một tiếng đóng kín cửa, cuối cùng còn khóa lại, rồi tự mình ôm gái rời đi.
Trong phòng tối tăm không có một âm thanh gì, chỉ có tiếng Nam Cung Diệu thở dốc nặng nề. Không, việc thở dốc này hẳn là do đau đớn và khó chịu gây ra. Trong không khí còn nồng nặc mùi của máu, Mộ Hi đã sớm nghĩ đến ông xã có thể sẽ bị thương, cho nên cô lấy ra thuốc cầm máu ở trong áo ngực, giống như nhào vào Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu thấy nguời phụ nữ này vừa vào đã sờ ngực, nhất thời có cảm giác rất chán ghét.
"Cút..."
Nam Cung Diệu gầm nhẹ. Bởi vì tay anh bị trói, nếu không anh sẽ hung hăng đẩy người phụ nữ này ra, bởi vì người phụ nữ này đã đến gần anh, đang sờ loạn toàn thân anh từ trên xuống dưới, cuối cùng tay cô dừng trên chỗ vết thương đang chảy máu ở bả vai. Mặc dù Mộ Hi không nhìn thấy máu, nhưng mà cô sờ tới nơi có máu. Mộ Hi tự biết mình có bệnh nhìn thấy máu là sợ choáng váng, đi tới chỗ này nhìn thấy máu là chuyện bình thường, cho nên trước đó cô đã đi tới bệnh viện xin thuốc, cũng đã uống trước rồi, có điều uống xong loại thuốc này sẽ rất hưng phấn, nhưng không phải là kích thích, chỉ là tinh thần sẽ luôn luôn ở trong trạng thái hưng phấn.
Mộ Hi sờ tới chỗ có máu, cô cẩn thận rắc thuốc vào miệng vết thương, nước mắt rơi lã chã trên cánh tay Nam Cung Diệu.
Mộ Hi một mực quỳ xuống đất, trong lòng thầm nghĩ làm sao mới có thể cứu ông xã ra ngoài đây? Không báo cảnh sát được, nhất định bọn chúng sẽ giết con tin, nơi này nhiều người như vậy, một mình cô không đối phó được, ông xã cũng bị thương, cô nên làm cái gì đây?
Nam Cung Diệu cảm giác hình như người phụ nữ này đang khóc? Bởi vì cô run rẩy.
"Cô là ai?" Nam Cung Diệu nhẹ giọng hỏi.
Mộ Hi không đứng lên, mà là trực tiếp quỳ ngã vào trong ngực Nam Cung Diệu, hai tay ôm chặt lấy thân thể Nam Cung Diệu.
Giờ phút này, Nam Cung Diệu có cảm giác như đang nằm mơ, cái này là không thể nào, người phụ nữ mình luôn lo lắng, tại sao cô lại ở chỗ này? Cô phải ở Trung Quốc, đây không phải là thật. Mặc dù bây giờ anh muốn nhìn thấy cô nhất, nhưng mà, anh không muốn vợ yêu xuất hiện ở nơi này!
"Cút... Tôi không cần đàn bà!"
Nam Cung Diệu cố ý rống to, bởi vì anh muốn cho người bên ngoài biết người phụ nữ này chính là gái, không có bất kì liên quan gì tới anh, như vậy Mộ Hi mới không gặp nguy hiểm.
Mộ Hi ngoài khổ sở vẫn là khổ sở, cô vội vàng cởi áo khoác trên người xuống, lấy ra súng giảm thanh, nhằm vào xích sắt trên tay Nam Cung Diệu, cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu một chút.
"Mẹ nó, ông đây bảo mày cút, mày có nghe không? Cút cho tao..." Nam Cung Diệu rống to. Ngay tại thời điểm anh rống to, Mộ Hi bóp cò, xích sắt bị mở ra, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong ngực, nói nhỏ bên tai cô.
"Nơi này rất nguy hiểm, ngày mai em cùng những người phụ nữ kia nhanh chóng rời khỏi đây, ngàn vạn lần không cần làm chuyện điên rồ. Rời khỏi nơi này, đầu tiên là trở về Trung Quốc, em hãy nghĩ đến con của chúng ta, ngộ nhỡ anh... Bọn nhỏ không thể không có em, người phụ nữ này, em nhớ kĩ không cần báo thù cho anh, đồng ý với anh, sống khỏe mạnh cho anh, đồng ý với anh, nếu không anh sẽ không tha thứ cho em! Em phải giúp anh nuôi lớn bọn trẻ! Gặp phải khó khăn, em có thể trao đổi với Nam Nam, sau này thằng nhóc ấy chính là chỗ dựa của em!"
Lúc nói những lời này, quả thật so với bị giết Nam Cung Diệu còn thấy đau đớn hơn. Nhưng mà anh phải dặn dò người phụ nữ trước mặt này, bởi vì cô rất lương thiện, Nam Nam mặc dù còn nhỏ, nhưng Nam Cung Diệu tin tưởng về sau con trai sẽ trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, bởi vì cậu luôn thể hiện trí tuệ hơn người.
Nam Cung Diệu gắt gao nắm lấy bả vai Mộ Hi, khiến cho cô phải đồng ý với anh, nhưng mà Mộ Hi vẫn lắc đầu, cô không thể mất đi anh.
(Các vị độc giả: Tiểu Hi khó chịu, trước tiên ở một bên khóc một lát đi, cảm động, ô ô)
Nhìn người phụ nữ trong lòng vẫn nức nở, Nam Cung Diệu đau lòng không thôi. Người phụ nữ này, anh vẫn nên yêu cho tốt, nhưng mà dường như không có cơ hội!
Mộ Hi đẩy Nam Cung Diệu ra hướng phía cửa đi tới, dùng sức kéo kéo cánh cửa, cánh cửa đã bị khóa lại. Cô nhìn bốn phía trong phòng, không có cửa sổ. Cô chợt phát hiện, trên đỉnh đầu có một lỗ thông gió. Vì thế cô lôi kéo Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía trên, sau đó để cho Nam Cung Diệu ngồi xổm xuống, Mộ Hi cưỡi trên cổ của anh, Nam Cung Diệu cầm lấy hai chân Mộ Hi, chậm rãi đứng lên.
Mộ Hi dùng hết toàn bộ sức lực rốt cuộc đem lỗ thông gió mở ra, cô từ từ đi lên, sau đó lật lại thân mình, vươn hai tay, ý bảo muốn cho Nam Cung Diệu đi lên trên này. Trong phút chốc Nam Cung Diệu do dự, nếu anh leo lên trên, bọn họ có thể chạy đi thì rất tốt, vngộ nhỡ trốn không thoát, sẽ làm hại cả Mộ Hi.
"Xin anh?"
Mộ Hi nãy giờ không nói gì rốt cuộc cũng mở miệng yếu ớt nói hai chữ, nước mắt vẫn rơi xuống, rơi vào trên mặt Nam Cung Diệu, nước mắt này so với giết anh còn khó chịu hơn, làm sao anh có thể để cho người phụ nữ mình yêu khóc được? Vì vậy anh nhảy lên một cái, chợt bắt lấy miệng lỗ thông gió, leo lên, sau đó đậy kín lỗ thông gió, hai người cùng ôm nhau thật chặt, sau đó bắt đầu đi về phía trước.
Bọn họ vẫn đi, vẫn đi, cuối cùng đi tới một đường ống dưới đất, bọn họ đứng lên tiếp tục chạy, cho đến khi tìm được một nắp cống ngầm, bọn họ mở ra, từ bên trong bò ra ngoài.
Mộ Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm lấy Nam Cung Diệu khóc to lên. Vừa nghi tới việc phải mất đi anh, Mộ Hi lại thấy trong lòng đau đớn xoắn lại, cô không thể mất đi anh, nếu không cô sẽ điên mất.
"Ông xã... Ô ô... Anh đồng ý với em sau này... Ô ô... không rời khỏi em, nếu không, em sẽ biến thành quỷ kéo anh trở về, em còn chưa chết, không cho phép anh chết trước... Ô ô..."
"Ngoan, đừng khóc, anh đồng ý với em, tuyệt đối không bỏ em lại, chúng ta mau đi thôi."
Mộ Hi đem áo ngoài cởi ra, Nam Cung Diệu phát hiện bên trong có một cái bọc nhỏ bị đè bẹp. Bên trong có hộ chiếu mới mà Mộ Hi làm vì Nam Cung Diệu, còn có chứng minh thư, còn có một chút tiền, còn có hộ chiếu của Mộ Hi, cô vẫn mang theo bên mình những thứ có thể rời khỏi nước Mĩ, một khi có cơ hội, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi nước Mĩ.
Số tiền này là cô lấy ra trong két an toàn của Nam Cung Diệu, còn có súng ngắn kia cũng là lấy từ trong két an toàn, lúc trước Nam Cung Diệu muốn nói mật mã két an toàn cho cô, Mộ Hi còn không muốn nghe, may mắn lúc ấy Nam Cung Diệu nói cho cô nếu không cô không có súng ngắn, không có súng ngắn thì làm sao có thể mở được khóa sắt cho ông xã.
"Không hổ là người phụ nữ của anh, nhưng mà anh không thể đi, bởi vì anh còn không biết Lãnh Ðông sống hay chết, Lãnh Ðông chính là anh em thân thiết của anh, anh không thể bỏ lại cậu ấy. Bà xã, em trở về Trung Quốc trước, anh đi tìm Lãnh Ðông trở về." Hai tay Nam Cung Diệu nắm lấy bả vai Mộ Hi, hi vọng cô có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Em không cần anh đi mạo hiểm, anh đi cùng em đi." Mộ Hi nói xong thì cúi đầu, khóe miệng nho nhỏ co rút. Kỳ thật, Mộ Hi đã biết Lãnh Ðông không có việc gì, hơn nữa hiện tại hẳn là ở cùng một chỗ với Lãnh Huyết.
"Bà xã thật xin lỗi, anh không thể bỏ lại Lãnh Ðông, em đi mau, nếu không anh sẽ tức giận." Nam Cung Diệu đau đớn xoay người, không dám nhìn người phụ nữ trước mặt. Kỳ thật, anh rất muốn đi cùng vợ yêu, nhưng mà anh không thể bỏ lại anh em vào sinh ra tử của mình.
"Vậy được rồi, tự em quay về Trung Quốc, theo em được biết, hiện tại Lãnh Ðông hẳn là ở cùng một chỗ với Lãnh Huyết, hơn nữa còn đang suy nghĩ làm cách nào để cứu được anh?" Mộ Hi thản nhiên nói.
"Cái gì? Tốt, cái người phụ nữ này dám lừa anh hả? Xem anh trừng trị em như thế nào." Nam Cung Diệu vừa nghe Lãnh Ðông không có việc gì thì yên tâm, lại có thể cùng vợ yêu ồn ào.
"Ðược rồi, chúng ta đang là chạy trốn, vẫn là nên chạy nhanh rời khỏi nơi này." Mộ Hi lôi kéo Nam Cung Diệu giống như đi đến một chỗ cách đó không xa.
"Vì sao không ngồi xe?" Nam Cung Diệu nhìn vợ yêu, chính là chạy nhanh về phía trước, không có ý định ngồi xe.
"Hiện tại anh bị thương, sẽ khiến cho người khác chú ý, em lo lắng bị người phát hiện ra dấu chân của chúng ta." Mộ Hi chạy vù vù về phía trước. Nam Cung Diệu bỗng nhiên rất đau đầu, người phụ nữ chết tiệt này không biết anh đang bị thương, lại có thể chạy nhanh như vậy, hơn nữa lại còn là chạy một mình.
Trong chốc lát Mộ Hi đã chạy không thấy bóng dáng, Nam Cung Diệu vô lực ngồi dưới đất, bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa, anh vẫn chưa được ăn cái gì, những người đó căn bản là cái gì cũng không cho anh, ngay cả nước miếng cũng không cho anh. Cho nên hiện tại Nam Cung Diệu thấy choáng váng.
Chỉ chốc lát sau một chiếc xe dừng ở bên người Nam Cung Diệu, cửa xe mở ra, Mộ Hi nhảy xuống xe, nâng Nam Cung Diệu dậy đưa vào trong xe.
"Ông xã, nhanh lên xe, trong xe có đồ ăn, anh ăn tạm trước, về nhà bà xã em sẽ làm cho anh đồ ăn ngon." Mộ Hi đỡ Nam Cung Diệu lên xe, sau đó đạp hết chân ga, chạy thẳng tới sân bay.
"Ðưa di động cho anh." Nam Cung Diệu giơ tay về phía Mộ Hi.
"Ở trong này, tự mình lấy." Mộ Hi chỉ chỉ một bên.
"A lô? Là anh." Nam Cung Diệu gọi cho Lãnh Ðông, nếu anh bình an sẽ nói cho Lãnh Ðông một tiếng, miễn cho Lãnh Ðông vì cứu anh lại liều mạng.
"Diệu tổng, anh ở đâu?" Lãnh Ðông thật bất ngờ, bởi vì đây là mật dãy số xa lạ, Nam Cung Diệu vừa mới nói, Lãnh Ðông đã nghe hiểu.
"Bây giờ cậu lập tức ra sân bay, tôi bị thương chúng ta về nước trước." Nam Cung Diệu không muốn để cho Lãnh Ðông một mình đi mạo hiểm, cái thù này, anh sẽ ghi nhớ.
Lãnh Đông vừa nghe thấy Diệu tổng bị thương, vì vậy hủy bỏ kế hoạch, lái xe chạy tới sân bay. Nếu như Nam Cung Diệu không nói mình bị thương, nhất định Lãnh Đông sẽ đi báo thù.
Lãnh Đông đi tới sân bay, thấy bên cạnh chuyên cơ của bọn họ có một chiếc xe đỗ ở đó, biết là Diệu tổng đã đến, vì vậy chạy thật nhanh tới.
“Diệu tổng, Diệu tổng?”
“Lên máy bay trước.” Nam Cung Diệu nói.
“Được, cô gái này là?”
Lãnh Đông chỉ chỉ Mộ Hi nói. Bởi vì Mộ Hi hóa trang rất đậm, còn có tóc giả rất thái quá, còn có khuôn mặt tàn nhang, thật là một người phụ nữ xấu xí. Nhưng mà Lãnh Đông vẫn rất lịch sự, bởi vì người phụ nữ này ở cùng một chỗ với Diệu tổng, có thể chính là ân nhân cứu mạng của anh? Cho nên anh ta còn muốn cảm ơn cô một cách chu đáo, nếu cô cứu Diệu tổng, như vậy không thể để cô ở chỗ này, bọn người bên kia cũng sẽ giết cô, hay là mang cô cùng về nước trước đã.
“À, là ân nhân cứu mạng của anh.” Nam Cung Diệu nhìn ra Lãnh Đông không nhận ra Mộ Hi, chủ yếu là Lãnh Đông không làm sao có thể nghĩ đến là Mộ Hi, vì Mộ Hi đang ở Trung Quốc.
“Tôi là Lãnh Đông, cám ơn cô đã cứu anh Diệu, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cô.” Lãnh Đông nói.
Vừa nói chuyện, ba người cùng lên máy bay. Người điều khiển máy bay vẫn luôn ở trong nhà khách của sân bay, khi nào giám đốc Diệu đi, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng đợi lệnh. Ngay sau khi Nam Cung Diệu đến, đầu tiên anh gọi người lái máy bay đến, sau đó chờ Lãnh Đông tới.
“Các anh cảm tạ tôi như thế nào?” Mộ Hi hạ thấp giọng ồm ồm, cố ý để Lãnh Đông nghe không rõ.
“Thì ra cô là người Trung Quốc, khó trách lại ra tay cứu giúp, Lãnh Đông cảm ơn cô một lần nữa. Còn nữa, chúng tôi sẽ cho cô tiền tiêu không hết, sau đó sẽ mua một căn hộ cho cô, để cho cô có một cuộc sống thật tốt.”
Lãnh Đông không xin phép Nam Cung Diệu đã nói, bởi vì người phụ nữ này đã cứu Diệu tổng, cám ơn thật tốt là điều phải làm.
“Tôi không lấy tiền, cũng không cần nhà.” Giọng Mộ Hi ồm ồm, nói.
“Tại sao? Vậy cô muốn cái gì?”
Lãnh Đông không hiểu hỏi. Những thứ này không muốn, cô còn muốn cái gì? Nhìn bộ dạng của cô, phong cách ăn mặc rất quê mùa, càng quá đáng là, mười đầu ngón chân được sơn đủ mười màu sắc, làm cho người ta vừa nghĩ đầu óc người này có vấn đề, không bình thường, chẳng lẽ là nghiện thuốc? Cô không cần tiền, không cần nhà, chẳng lẽ là nghĩ muốn thuốc phiện. Đây chính là phạm pháp, nhất là anh Diệu đã có quy định, tuyệt đối không cho tiếp xúc với thuốc phiện.
“Chẳng lẽ cô muốn cái kia? Nếu như thật sự là cái kia thì không cần bàn nữa.” Lãnh Đông làm bộ dạng người hút thuốc, hướng Mộ Hi nói.
“Không cần.” Mộ Hi lại lắc đầu.
Đầu Lãnh Đông bắt đầu đau, người phụ nữ này cứu Diệu tổng, lại cái gì cũng không cần. Điều này làm cho lòng anh có chút hoang mang, xã hội hiện nay còn có người phụ nữ không nhận tiền?
Sẽ không phải người ngu ngốc chứ? Nhưng mà cũng không có khả năng, người ngu ngốc làm sao có thể cứu người?
“Nếu cái gì cô cũng không cần, tôi cũng không có cách nào!” Lãnh Đông thản nhiên nói.
“Tôi muốn anh, anh chàng đẹp trai.” Mộ Hi là muốn thử lòng Lãnh Đông, nhìn xem người em rể này của cô có đạt yêu cầu hay không. Ai ngờ...
“Khụ khụ...”
“Khụ khụ...”
Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đồng thời ho lên. Dường như Nam Cung Diệu muốn phun máu, vợ yêu thật sự là cẩu huyết, có người vô cùng đẹp trai như anh còn không thỏa mãn, lại còn muốn Lãnh Đông, xem chút nữa về nhà trừng trị cô thế nào!
“Cô à, điều này e rằng không được. Bởi vì tôi đã có người phụ nữ mình yêu, hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn. Xin lỗi!”
Lãnh Đông nói rõ ràng từng câu từng chữ, hy vọng rằng người phụ nữ này có thể hiểu. Mộ Hi dĩ nhiên là biết, chẳng qua là, cô còn chưa chơi đủ.
“Không sao, anh cứ việc kết hôn, tôi làm tình nhân của anh là OK.” Mộ Hi còn nói.
“Không được, Lãnh Đông tôi không phải là người tùy tiện. Tôi yêu người phụ nữ của tôi thì tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy.” Lãnh Đông cảm giác người phụ nữ này rất vô lại, mặc dù cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh Diệu, nhưng mà cũng không thể làm người khác khó chịu chứ!
“Diệu tổng, anh cũng nên nói chuyện đi chứ? Tôi đã có Đồng Đồng, làm sao có thể làm cái chuyện ngày đêm ba lòng hai ý!” Lãnh Đông nhìn Nam Cung Diệu không giúp. Lãnh Đông biết Nam Cung Diệu là cao thủ đối phó với phụ nữ, cho nên anh chỉ có thể cầu cứu. Ai ngờ, Nam Cung Diệu không có ý giúp anh, thấy dáng vẻ cuống cuồng của Lãnh Đông, trái lại còn muốn đùa giỡn một chút với anh. Chỉ cần vợ yêu vui vẻ, anh không thể làm gì khác hơn là phối hợp một chút, anh cũng không dám đắc tội với người phụ nữ sơn mười màu sắc cho móng chân này!
“Anh em, tôi đây cũng không có biện pháp, ai kêu người ta vừa ý cậu!” Nam Cung Diệu lại vô tội nhìn Lãnh Đông, ánh mắt như nói cũng là không biết phải làm sao!
“Diệu tổng, không phải anh thấy chết mà không cứu chứ?” Lãnh Đông dùng sức hướng về phía Nam Cung Diệu nháy mắt, ý là giúp cậu nghĩ chút biện pháp.
Dĩ nhiên Nam Cung Diệu nhìn thấy ánh mắt đang cầu cứu của Lãnh Đông, nhưng mà, anh cũng thấy ánh mắt cảnh cáo của vợ yêu, ý là, anh dám giúp cậu ấy, về nhà anh chờ coi.
Bây giờ Nam Cung Diệu như trứng gà kẹp trong hamburger, bị hai người bọn họ kẹp ở giữa, đang chờ bị người cắn! Loại cảm giác này cũng không dễ chịu chút nào! Nhưng mà anh thà đắc tội với anh em của mình, cũng không dám đắc tội người phụ nữ cường hãn này! Người phụ nữ này lúc nào cũng là người nắm được trái tim của mình.
Cho nên, Nam Cung Diệu đành phải bất nhân bất nghĩa!
“Anh em, người ta là ân nhân cứu mạng của tôi, cậu lại không thể vì tôi đây ủy khuất một chút sao?” Nam Cung Diệu không thể làm gì, nói.
“Diệu tổng, anh?” Lãnh Đông không nói. Thật là theo sai chủ, lại kết bạn không cẩn thận! Lúc quan trọng lại bỏ đá xuống giếng!
“Tôi đây cũng là vào tình cảnh khó xử nha! Người anh em, ủy khuất cậu rồi!” Nam Cung Diệu thấy Lãnh Đông biểu cảm muốn khóc, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.
“Được, Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về...” Lãnh Đông tỏ ra bi tráng, giống như là chuẩn bị ra trận.
“Người ta chẳng qua là để anh lấy thân báo đáp, có đến nổi làm như đi đánh trận thế không?” Mộ Hi không lừa dối, nói.
“Thật không dám giấu diếm, so với ra trận còn khó khăn hơn!” Bây giờ Lãnh Đông cũng hoài nghi đây có phải là ân nhân không. Bởi vì người ân nhân này đơn giản là đang ép anh đi vào chỗ chết. Làm tình nhân với cô, đơn giản so với chết còn thảm hơn!
“Anh, khốn khiếp, bà đây xấu như vậy sao?” Mộ Hi rống to, nhìn một chút biểu tình của Lãnh Đông, lòng tự ái của Mộ Hi bị tổn thương.
“Cô có muốn nghe lời nói thật không? Nhưng mà cô phải đồng ý với tôi, không được phép tự sát, tôi mới có thể nói.” Vẻ mặt Lãnh Đông đau khổ nói, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào người phụ nữ này tự động buông tha anh!
“Ừ, nói đi, tôi chịu được.” Mộ Hi rất bình tĩnh nói. Nhưng mà, chờ Lãnh Đông nói xong, cô cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, bởi vì giờ khắc này Mộ Hi đã quên mình trang điểm như ma quỷ, hoàn toàn đắm chìm vào trò đùa nhân vật với Lãnh Đông.
“Cô không phải xấu.” Lãnh Đông nói, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc có nên nói những lời nói thật tàn nhẫn với cô?
“Nhìn biểu tình của anh, cũng biết anh đang nói dối, cho anh một cơ hội, anh nói thật tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Mộ Hi nói.
“Thật mà?” Lãnh Đông mừng rỡ.
“Ừ.” Mộ Hi đơn giản ừ một tiếng.
“Được, đánh cược đi, nếu Lãnh Đông tôi đã kết bạn không cẩn thận, vậy không thể làm gì khác là tự cứu chính mình!” Lúc quan trọng Lãnh Đông cũng không quên tố khổ một chút với Nam Cung Diệu, ai kêu anh vừa rồi không gúp cậu!
“Nói mau, nói nhảm nhiều như vậy!” Mộ Hi không nhịn được nói. Thật ra thì, nhìn dáng vẻ Lãnh Đông một chút, trong lòng Mộ Hi đã sớm cười đến đau bụng, dĩ nhiên đau bụng còn có Nam Cung Diệu.
“Được. tôi nói, cô không phải xấu xí, mà là vô cùng xấu xí, siêu cấp xấu xí!” Lãnh Đông nói một hơi, chờ người phụ nữ hét chói tai. Bởi vì dưới tình huống như vậy, người phụ nữ nào khi bị người khác nói xấu cũng đều phát ra tiếng hét kinh khủng, hoặc là mắng to, nhưng mà tại sao người phụ nữ này lại không có bất kì phản ứng gì, chẳng lẽ là bị đả kích quá mức, sẽ không còn phản ứng?
Nhất thời trong lòng Lãnh Đông có cảm giác hối lỗi, mặc dù cô rất xấu, nhưng mà, vừa rồi cậu nên uyển chuyển nói mới phải chứ?
Haiz! Con người quả thật chính là không có biện pháp, nói chuyện quá trực tiếp dễ dàng tổn thương người! Xem ra người phụ nữ trước mặt hoàn toàn bị anh đả kích tới không nói nên lời!
Thấy biểu tình biến hóa của Lãnh Đông.
Mộ Hi thật sự không nhịn được, ha ha cười lớn.
Lãnh Đông nhìn một chút, xong rồi, một người xấu xí thì xấu xí thôi là được rồi, bây giờ ngược lại còn biến thành bị tâm thần rồi. Nào có người phụ nữ nào bị nói dáng dấp xấu xí còn có thể cười to. Điên, điên, thật sự điên rồi, không tốt, vậy có phải sau này sẽ phải nuôi cô không? Dù sao cũng là cậu làm cô tức điên!
Lãnh Đông cảm thấy ảo não! Mình thật là hồ đồ, tự dưng làm như vậy làm gì, bây giờ không phải là phiền toái lớn hơn sao, bên người không chỉ có một người xấu xí, còn là một người bị bệnh tâm thần nữa! Bi ai rồi!
“Cô à. Không phải tôi cố ý bức cô tức đến mức bị tâm thần, nhưng mà cô yên tâm, tôi nhất định giúp cô liên lạc với bệnh viện tâm thần tốt nhất, nhất định.” Lãnh Đông cảm giác thật ân hận, dù thế nào thì cô cũng cứu anh Diệp, cũng là lập công lớn. Mình thật là hồ đồ, tại sao lại không thể nhẫn nhịn chứ!
“Ai bị tâm thần? Anh mới là bị bệnh tâm thần!” Mộ Hi dừng cười nói.
“A, tốt quá, còn mắng chửi người, nói rõ như vậy là còn chưa đần độn, như vậy không phải bị bệnh tâm thần.” Giờ phút này trong lòng Lãnh Đông không còn ân hận.
“Vượt qua bài kiểm tra, anh đẹp trai, tôi chờ uống rượu mừng.” Mộ Hi nói.
Lãnh Đông trợn to cặp mắt. Cái gì? Người phụ nữ này muốn cùng cậu kết hôn, còn nói cái uống rượu mừng. Thật ra thì, Mộ Hi nói là, Lãnh Đông đã vượt qua khảo nghiệm của bài kiểm tra, cô là chờ uống rượu mừng của anh và Đồng Đồng, nhưng mà, Lãnh Đông nghe không hiểu nha!
Bi thảm rồi! Bị vị dì cả này chỉnh chết cũng đủ thảm rồi!
“Rượu mừng? Chẳng lẽ cô muốn kết hôn với tôi? Nói cho cô biết tuyệt đối không thể nào!”
Lãnh Đông có chút tức giận, anh cảm kích cô cứu anh Diệu, nhưng mà cảm ơn cũng có ranh giới cuối cùng, muốn anh hi sinh nhan sắc, đừng hòng!
“Nghĩ mình đẹp, kết hôn với cậu? Hỏi trước một chút chồng tôi có đồng ý không đã?” Mộ Hi cười nói.
“Phản đối.” Nam Cung Diệu vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói ra hai chữ.
Lãnh Đông nghe được, hóa ra đôi vợ chồng này đang đùa cậu, cậu đi tới, gạt tóc trước mặt Mộ Hi ra, nhìn kĩ một chút liền hiểu rõ.
“Vậy cậu cứu ai đó rồi để cho người ta lấy thân báo đáp đi! Tôi không thể được!” Mộ Hi xé tóc giả ra, ha ha cười lên.
Lãnh Đông còn nói: “Còn nữa, tôi tức giận, vô cùng tức giận! Hai vợ chồng các người hợp lại bắt nạt tôi!” Lãnh Đông ủy khuất nói, không nghĩ tới người anh em mình tin tưởng nhất lại cùng vợ anh ấy hãm hại mình. Quá bi ai!
Vẫn câu nói kia, kết bạn không cẩn thận! Kết bạn không cẩn thận mà!
“Em rể, em rể, đừng nóng giận, chị đây nói đùa với em.” Mộ Hi mỉm cười nói.
“Cái gì mà chị? Cô còn không có lớn hơn tôi có được không?” Lãnh Đông nói.
“Tôi không lớn hơn anh, nhưng mà, sau này anh là chồng của em gái tôi, cho nên trên thực tế tôi chính là chị của anh.” Mộ Hi tự tin nói.
“Em rể thì đương nhiên là được, nhưng mà trong lòng tôi vẫn khó chịu, bởi vì chị tính toán em rể của chị!” Lãnh Đông ủy khuất nói.
“Đúng vậy, chị có một thứ, đảm bảo cậu nghe xong thì sẽ không tức giận nữa.” Mộ Hi cầm tóc giả lên, từ trong lấy ra một máy ghi âm nhỏ.
Trong nháy mắtNam Cung Diệu và Lãnh Đông hứng thú, bởi vì bọn họ không biết trong này rốt cuộc là có cái gì?
“Anh đẹp trai này, vểnh tai lên nghe cho kĩ.” Mộ Hi ấn chốt mở xuống.
"Không hổ là người phụ nữ của anh, nhưng mà anh không thể đi, bởi vì anh còn không biết Lãnh Ðông sống hay chết, Lãnh Ðông chính là anh em thân thiết của anh, anh không thể bỏ lại cậu ấy...” Nam Cung Diệu vừa nghe thấy là đoạn đối thoại của anh và Mộ Hi, vội vàng ấn nút mở xuống, bởi vì anh không muốn để cho Lãnh Đông nghe những lời buồn nôn này.
Nam Cung Diệu nhìn cửa phòng bị mở ra, anh nhìn sang, thấy một người phụ nữ tóc vàng, dù bị ngăn cách bên ngoài bởi ánh đèn yếu ớt vẫn nhìn ra được người phụ nữ này là gái gọi, bởi vì nhìn cách trang điểm của cô ta một cái liền biết không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì.
"Mẹ nó, quên mất mày là một người câm điếc, sẽ không nói, lên giường cũng sẽ không kêu đâu! Mẹ nó, mày nói mày câm điếc còn chưa tính, dáng vẻ cũng nên xinh đẹp con mẹ nó một chút chứ, lại cố tình là một khuôn mặt rỗ, không phải anh đây không cần mày, mà là mẹ nó mày rất xấu, anh đây sợ không có năng lực. Mau vào đi, ngày mai trước khi rời đi sẽ cho mày tiền.”
Người đàn ông dùng một chân đá người phụ nữ đi vào, sau đó rầm một tiếng đóng kín cửa, cuối cùng còn khóa lại, rồi tự mình ôm gái rời đi.
Trong phòng tối tăm không có một âm thanh gì, chỉ có tiếng Nam Cung Diệu thở dốc nặng nề. Không, việc thở dốc này hẳn là do đau đớn và khó chịu gây ra. Trong không khí còn nồng nặc mùi của máu, Mộ Hi đã sớm nghĩ đến ông xã có thể sẽ bị thương, cho nên cô lấy ra thuốc cầm máu ở trong áo ngực, giống như nhào vào Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu thấy nguời phụ nữ này vừa vào đã sờ ngực, nhất thời có cảm giác rất chán ghét.
"Cút..."
Nam Cung Diệu gầm nhẹ. Bởi vì tay anh bị trói, nếu không anh sẽ hung hăng đẩy người phụ nữ này ra, bởi vì người phụ nữ này đã đến gần anh, đang sờ loạn toàn thân anh từ trên xuống dưới, cuối cùng tay cô dừng trên chỗ vết thương đang chảy máu ở bả vai. Mặc dù Mộ Hi không nhìn thấy máu, nhưng mà cô sờ tới nơi có máu. Mộ Hi tự biết mình có bệnh nhìn thấy máu là sợ choáng váng, đi tới chỗ này nhìn thấy máu là chuyện bình thường, cho nên trước đó cô đã đi tới bệnh viện xin thuốc, cũng đã uống trước rồi, có điều uống xong loại thuốc này sẽ rất hưng phấn, nhưng không phải là kích thích, chỉ là tinh thần sẽ luôn luôn ở trong trạng thái hưng phấn.
Mộ Hi sờ tới chỗ có máu, cô cẩn thận rắc thuốc vào miệng vết thương, nước mắt rơi lã chã trên cánh tay Nam Cung Diệu.
Mộ Hi một mực quỳ xuống đất, trong lòng thầm nghĩ làm sao mới có thể cứu ông xã ra ngoài đây? Không báo cảnh sát được, nhất định bọn chúng sẽ giết con tin, nơi này nhiều người như vậy, một mình cô không đối phó được, ông xã cũng bị thương, cô nên làm cái gì đây?
Nam Cung Diệu cảm giác hình như người phụ nữ này đang khóc? Bởi vì cô run rẩy.
"Cô là ai?" Nam Cung Diệu nhẹ giọng hỏi.
Mộ Hi không đứng lên, mà là trực tiếp quỳ ngã vào trong ngực Nam Cung Diệu, hai tay ôm chặt lấy thân thể Nam Cung Diệu.
Giờ phút này, Nam Cung Diệu có cảm giác như đang nằm mơ, cái này là không thể nào, người phụ nữ mình luôn lo lắng, tại sao cô lại ở chỗ này? Cô phải ở Trung Quốc, đây không phải là thật. Mặc dù bây giờ anh muốn nhìn thấy cô nhất, nhưng mà, anh không muốn vợ yêu xuất hiện ở nơi này!
"Cút... Tôi không cần đàn bà!"
Nam Cung Diệu cố ý rống to, bởi vì anh muốn cho người bên ngoài biết người phụ nữ này chính là gái, không có bất kì liên quan gì tới anh, như vậy Mộ Hi mới không gặp nguy hiểm.
Mộ Hi ngoài khổ sở vẫn là khổ sở, cô vội vàng cởi áo khoác trên người xuống, lấy ra súng giảm thanh, nhằm vào xích sắt trên tay Nam Cung Diệu, cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu một chút.
"Mẹ nó, ông đây bảo mày cút, mày có nghe không? Cút cho tao..." Nam Cung Diệu rống to. Ngay tại thời điểm anh rống to, Mộ Hi bóp cò, xích sắt bị mở ra, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong ngực, nói nhỏ bên tai cô.
"Nơi này rất nguy hiểm, ngày mai em cùng những người phụ nữ kia nhanh chóng rời khỏi đây, ngàn vạn lần không cần làm chuyện điên rồ. Rời khỏi nơi này, đầu tiên là trở về Trung Quốc, em hãy nghĩ đến con của chúng ta, ngộ nhỡ anh... Bọn nhỏ không thể không có em, người phụ nữ này, em nhớ kĩ không cần báo thù cho anh, đồng ý với anh, sống khỏe mạnh cho anh, đồng ý với anh, nếu không anh sẽ không tha thứ cho em! Em phải giúp anh nuôi lớn bọn trẻ! Gặp phải khó khăn, em có thể trao đổi với Nam Nam, sau này thằng nhóc ấy chính là chỗ dựa của em!"
Lúc nói những lời này, quả thật so với bị giết Nam Cung Diệu còn thấy đau đớn hơn. Nhưng mà anh phải dặn dò người phụ nữ trước mặt này, bởi vì cô rất lương thiện, Nam Nam mặc dù còn nhỏ, nhưng Nam Cung Diệu tin tưởng về sau con trai sẽ trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, bởi vì cậu luôn thể hiện trí tuệ hơn người.
Nam Cung Diệu gắt gao nắm lấy bả vai Mộ Hi, khiến cho cô phải đồng ý với anh, nhưng mà Mộ Hi vẫn lắc đầu, cô không thể mất đi anh.
(Các vị độc giả: Tiểu Hi khó chịu, trước tiên ở một bên khóc một lát đi, cảm động, ô ô)
Nhìn người phụ nữ trong lòng vẫn nức nở, Nam Cung Diệu đau lòng không thôi. Người phụ nữ này, anh vẫn nên yêu cho tốt, nhưng mà dường như không có cơ hội!
Mộ Hi đẩy Nam Cung Diệu ra hướng phía cửa đi tới, dùng sức kéo kéo cánh cửa, cánh cửa đã bị khóa lại. Cô nhìn bốn phía trong phòng, không có cửa sổ. Cô chợt phát hiện, trên đỉnh đầu có một lỗ thông gió. Vì thế cô lôi kéo Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía trên, sau đó để cho Nam Cung Diệu ngồi xổm xuống, Mộ Hi cưỡi trên cổ của anh, Nam Cung Diệu cầm lấy hai chân Mộ Hi, chậm rãi đứng lên.
Mộ Hi dùng hết toàn bộ sức lực rốt cuộc đem lỗ thông gió mở ra, cô từ từ đi lên, sau đó lật lại thân mình, vươn hai tay, ý bảo muốn cho Nam Cung Diệu đi lên trên này. Trong phút chốc Nam Cung Diệu do dự, nếu anh leo lên trên, bọn họ có thể chạy đi thì rất tốt, vngộ nhỡ trốn không thoát, sẽ làm hại cả Mộ Hi.
"Xin anh?"
Mộ Hi nãy giờ không nói gì rốt cuộc cũng mở miệng yếu ớt nói hai chữ, nước mắt vẫn rơi xuống, rơi vào trên mặt Nam Cung Diệu, nước mắt này so với giết anh còn khó chịu hơn, làm sao anh có thể để cho người phụ nữ mình yêu khóc được? Vì vậy anh nhảy lên một cái, chợt bắt lấy miệng lỗ thông gió, leo lên, sau đó đậy kín lỗ thông gió, hai người cùng ôm nhau thật chặt, sau đó bắt đầu đi về phía trước.
Bọn họ vẫn đi, vẫn đi, cuối cùng đi tới một đường ống dưới đất, bọn họ đứng lên tiếp tục chạy, cho đến khi tìm được một nắp cống ngầm, bọn họ mở ra, từ bên trong bò ra ngoài.
Mộ Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm lấy Nam Cung Diệu khóc to lên. Vừa nghi tới việc phải mất đi anh, Mộ Hi lại thấy trong lòng đau đớn xoắn lại, cô không thể mất đi anh, nếu không cô sẽ điên mất.
"Ông xã... Ô ô... Anh đồng ý với em sau này... Ô ô... không rời khỏi em, nếu không, em sẽ biến thành quỷ kéo anh trở về, em còn chưa chết, không cho phép anh chết trước... Ô ô..."
"Ngoan, đừng khóc, anh đồng ý với em, tuyệt đối không bỏ em lại, chúng ta mau đi thôi."
Mộ Hi đem áo ngoài cởi ra, Nam Cung Diệu phát hiện bên trong có một cái bọc nhỏ bị đè bẹp. Bên trong có hộ chiếu mới mà Mộ Hi làm vì Nam Cung Diệu, còn có chứng minh thư, còn có một chút tiền, còn có hộ chiếu của Mộ Hi, cô vẫn mang theo bên mình những thứ có thể rời khỏi nước Mĩ, một khi có cơ hội, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi nước Mĩ.
Số tiền này là cô lấy ra trong két an toàn của Nam Cung Diệu, còn có súng ngắn kia cũng là lấy từ trong két an toàn, lúc trước Nam Cung Diệu muốn nói mật mã két an toàn cho cô, Mộ Hi còn không muốn nghe, may mắn lúc ấy Nam Cung Diệu nói cho cô nếu không cô không có súng ngắn, không có súng ngắn thì làm sao có thể mở được khóa sắt cho ông xã.
"Không hổ là người phụ nữ của anh, nhưng mà anh không thể đi, bởi vì anh còn không biết Lãnh Ðông sống hay chết, Lãnh Ðông chính là anh em thân thiết của anh, anh không thể bỏ lại cậu ấy. Bà xã, em trở về Trung Quốc trước, anh đi tìm Lãnh Ðông trở về." Hai tay Nam Cung Diệu nắm lấy bả vai Mộ Hi, hi vọng cô có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Em không cần anh đi mạo hiểm, anh đi cùng em đi." Mộ Hi nói xong thì cúi đầu, khóe miệng nho nhỏ co rút. Kỳ thật, Mộ Hi đã biết Lãnh Ðông không có việc gì, hơn nữa hiện tại hẳn là ở cùng một chỗ với Lãnh Huyết.
"Bà xã thật xin lỗi, anh không thể bỏ lại Lãnh Ðông, em đi mau, nếu không anh sẽ tức giận." Nam Cung Diệu đau đớn xoay người, không dám nhìn người phụ nữ trước mặt. Kỳ thật, anh rất muốn đi cùng vợ yêu, nhưng mà anh không thể bỏ lại anh em vào sinh ra tử của mình.
"Vậy được rồi, tự em quay về Trung Quốc, theo em được biết, hiện tại Lãnh Ðông hẳn là ở cùng một chỗ với Lãnh Huyết, hơn nữa còn đang suy nghĩ làm cách nào để cứu được anh?" Mộ Hi thản nhiên nói.
"Cái gì? Tốt, cái người phụ nữ này dám lừa anh hả? Xem anh trừng trị em như thế nào." Nam Cung Diệu vừa nghe Lãnh Ðông không có việc gì thì yên tâm, lại có thể cùng vợ yêu ồn ào.
"Ðược rồi, chúng ta đang là chạy trốn, vẫn là nên chạy nhanh rời khỏi nơi này." Mộ Hi lôi kéo Nam Cung Diệu giống như đi đến một chỗ cách đó không xa.
"Vì sao không ngồi xe?" Nam Cung Diệu nhìn vợ yêu, chính là chạy nhanh về phía trước, không có ý định ngồi xe.
"Hiện tại anh bị thương, sẽ khiến cho người khác chú ý, em lo lắng bị người phát hiện ra dấu chân của chúng ta." Mộ Hi chạy vù vù về phía trước. Nam Cung Diệu bỗng nhiên rất đau đầu, người phụ nữ chết tiệt này không biết anh đang bị thương, lại có thể chạy nhanh như vậy, hơn nữa lại còn là chạy một mình.
Trong chốc lát Mộ Hi đã chạy không thấy bóng dáng, Nam Cung Diệu vô lực ngồi dưới đất, bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa, anh vẫn chưa được ăn cái gì, những người đó căn bản là cái gì cũng không cho anh, ngay cả nước miếng cũng không cho anh. Cho nên hiện tại Nam Cung Diệu thấy choáng váng.
Chỉ chốc lát sau một chiếc xe dừng ở bên người Nam Cung Diệu, cửa xe mở ra, Mộ Hi nhảy xuống xe, nâng Nam Cung Diệu dậy đưa vào trong xe.
"Ông xã, nhanh lên xe, trong xe có đồ ăn, anh ăn tạm trước, về nhà bà xã em sẽ làm cho anh đồ ăn ngon." Mộ Hi đỡ Nam Cung Diệu lên xe, sau đó đạp hết chân ga, chạy thẳng tới sân bay.
"Ðưa di động cho anh." Nam Cung Diệu giơ tay về phía Mộ Hi.
"Ở trong này, tự mình lấy." Mộ Hi chỉ chỉ một bên.
"A lô? Là anh." Nam Cung Diệu gọi cho Lãnh Ðông, nếu anh bình an sẽ nói cho Lãnh Ðông một tiếng, miễn cho Lãnh Ðông vì cứu anh lại liều mạng.
"Diệu tổng, anh ở đâu?" Lãnh Ðông thật bất ngờ, bởi vì đây là mật dãy số xa lạ, Nam Cung Diệu vừa mới nói, Lãnh Ðông đã nghe hiểu.
"Bây giờ cậu lập tức ra sân bay, tôi bị thương chúng ta về nước trước." Nam Cung Diệu không muốn để cho Lãnh Ðông một mình đi mạo hiểm, cái thù này, anh sẽ ghi nhớ.
Lãnh Đông vừa nghe thấy Diệu tổng bị thương, vì vậy hủy bỏ kế hoạch, lái xe chạy tới sân bay. Nếu như Nam Cung Diệu không nói mình bị thương, nhất định Lãnh Đông sẽ đi báo thù.
Lãnh Đông đi tới sân bay, thấy bên cạnh chuyên cơ của bọn họ có một chiếc xe đỗ ở đó, biết là Diệu tổng đã đến, vì vậy chạy thật nhanh tới.
“Diệu tổng, Diệu tổng?”
“Lên máy bay trước.” Nam Cung Diệu nói.
“Được, cô gái này là?”
Lãnh Đông chỉ chỉ Mộ Hi nói. Bởi vì Mộ Hi hóa trang rất đậm, còn có tóc giả rất thái quá, còn có khuôn mặt tàn nhang, thật là một người phụ nữ xấu xí. Nhưng mà Lãnh Đông vẫn rất lịch sự, bởi vì người phụ nữ này ở cùng một chỗ với Diệu tổng, có thể chính là ân nhân cứu mạng của anh? Cho nên anh ta còn muốn cảm ơn cô một cách chu đáo, nếu cô cứu Diệu tổng, như vậy không thể để cô ở chỗ này, bọn người bên kia cũng sẽ giết cô, hay là mang cô cùng về nước trước đã.
“À, là ân nhân cứu mạng của anh.” Nam Cung Diệu nhìn ra Lãnh Đông không nhận ra Mộ Hi, chủ yếu là Lãnh Đông không làm sao có thể nghĩ đến là Mộ Hi, vì Mộ Hi đang ở Trung Quốc.
“Tôi là Lãnh Đông, cám ơn cô đã cứu anh Diệu, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cô.” Lãnh Đông nói.
Vừa nói chuyện, ba người cùng lên máy bay. Người điều khiển máy bay vẫn luôn ở trong nhà khách của sân bay, khi nào giám đốc Diệu đi, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng đợi lệnh. Ngay sau khi Nam Cung Diệu đến, đầu tiên anh gọi người lái máy bay đến, sau đó chờ Lãnh Đông tới.
“Các anh cảm tạ tôi như thế nào?” Mộ Hi hạ thấp giọng ồm ồm, cố ý để Lãnh Đông nghe không rõ.
“Thì ra cô là người Trung Quốc, khó trách lại ra tay cứu giúp, Lãnh Đông cảm ơn cô một lần nữa. Còn nữa, chúng tôi sẽ cho cô tiền tiêu không hết, sau đó sẽ mua một căn hộ cho cô, để cho cô có một cuộc sống thật tốt.”
Lãnh Đông không xin phép Nam Cung Diệu đã nói, bởi vì người phụ nữ này đã cứu Diệu tổng, cám ơn thật tốt là điều phải làm.
“Tôi không lấy tiền, cũng không cần nhà.” Giọng Mộ Hi ồm ồm, nói.
“Tại sao? Vậy cô muốn cái gì?”
Lãnh Đông không hiểu hỏi. Những thứ này không muốn, cô còn muốn cái gì? Nhìn bộ dạng của cô, phong cách ăn mặc rất quê mùa, càng quá đáng là, mười đầu ngón chân được sơn đủ mười màu sắc, làm cho người ta vừa nghĩ đầu óc người này có vấn đề, không bình thường, chẳng lẽ là nghiện thuốc? Cô không cần tiền, không cần nhà, chẳng lẽ là nghĩ muốn thuốc phiện. Đây chính là phạm pháp, nhất là anh Diệu đã có quy định, tuyệt đối không cho tiếp xúc với thuốc phiện.
“Chẳng lẽ cô muốn cái kia? Nếu như thật sự là cái kia thì không cần bàn nữa.” Lãnh Đông làm bộ dạng người hút thuốc, hướng Mộ Hi nói.
“Không cần.” Mộ Hi lại lắc đầu.
Đầu Lãnh Đông bắt đầu đau, người phụ nữ này cứu Diệu tổng, lại cái gì cũng không cần. Điều này làm cho lòng anh có chút hoang mang, xã hội hiện nay còn có người phụ nữ không nhận tiền?
Sẽ không phải người ngu ngốc chứ? Nhưng mà cũng không có khả năng, người ngu ngốc làm sao có thể cứu người?
“Nếu cái gì cô cũng không cần, tôi cũng không có cách nào!” Lãnh Đông thản nhiên nói.
“Tôi muốn anh, anh chàng đẹp trai.” Mộ Hi là muốn thử lòng Lãnh Đông, nhìn xem người em rể này của cô có đạt yêu cầu hay không. Ai ngờ...
“Khụ khụ...”
“Khụ khụ...”
Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đồng thời ho lên. Dường như Nam Cung Diệu muốn phun máu, vợ yêu thật sự là cẩu huyết, có người vô cùng đẹp trai như anh còn không thỏa mãn, lại còn muốn Lãnh Đông, xem chút nữa về nhà trừng trị cô thế nào!
“Cô à, điều này e rằng không được. Bởi vì tôi đã có người phụ nữ mình yêu, hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn. Xin lỗi!”
Lãnh Đông nói rõ ràng từng câu từng chữ, hy vọng rằng người phụ nữ này có thể hiểu. Mộ Hi dĩ nhiên là biết, chẳng qua là, cô còn chưa chơi đủ.
“Không sao, anh cứ việc kết hôn, tôi làm tình nhân của anh là OK.” Mộ Hi còn nói.
“Không được, Lãnh Đông tôi không phải là người tùy tiện. Tôi yêu người phụ nữ của tôi thì tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy.” Lãnh Đông cảm giác người phụ nữ này rất vô lại, mặc dù cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh Diệu, nhưng mà cũng không thể làm người khác khó chịu chứ!
“Diệu tổng, anh cũng nên nói chuyện đi chứ? Tôi đã có Đồng Đồng, làm sao có thể làm cái chuyện ngày đêm ba lòng hai ý!” Lãnh Đông nhìn Nam Cung Diệu không giúp. Lãnh Đông biết Nam Cung Diệu là cao thủ đối phó với phụ nữ, cho nên anh chỉ có thể cầu cứu. Ai ngờ, Nam Cung Diệu không có ý giúp anh, thấy dáng vẻ cuống cuồng của Lãnh Đông, trái lại còn muốn đùa giỡn một chút với anh. Chỉ cần vợ yêu vui vẻ, anh không thể làm gì khác hơn là phối hợp một chút, anh cũng không dám đắc tội với người phụ nữ sơn mười màu sắc cho móng chân này!
“Anh em, tôi đây cũng không có biện pháp, ai kêu người ta vừa ý cậu!” Nam Cung Diệu lại vô tội nhìn Lãnh Đông, ánh mắt như nói cũng là không biết phải làm sao!
“Diệu tổng, không phải anh thấy chết mà không cứu chứ?” Lãnh Đông dùng sức hướng về phía Nam Cung Diệu nháy mắt, ý là giúp cậu nghĩ chút biện pháp.
Dĩ nhiên Nam Cung Diệu nhìn thấy ánh mắt đang cầu cứu của Lãnh Đông, nhưng mà, anh cũng thấy ánh mắt cảnh cáo của vợ yêu, ý là, anh dám giúp cậu ấy, về nhà anh chờ coi.
Bây giờ Nam Cung Diệu như trứng gà kẹp trong hamburger, bị hai người bọn họ kẹp ở giữa, đang chờ bị người cắn! Loại cảm giác này cũng không dễ chịu chút nào! Nhưng mà anh thà đắc tội với anh em của mình, cũng không dám đắc tội người phụ nữ cường hãn này! Người phụ nữ này lúc nào cũng là người nắm được trái tim của mình.
Cho nên, Nam Cung Diệu đành phải bất nhân bất nghĩa!
“Anh em, người ta là ân nhân cứu mạng của tôi, cậu lại không thể vì tôi đây ủy khuất một chút sao?” Nam Cung Diệu không thể làm gì, nói.
“Diệu tổng, anh?” Lãnh Đông không nói. Thật là theo sai chủ, lại kết bạn không cẩn thận! Lúc quan trọng lại bỏ đá xuống giếng!
“Tôi đây cũng là vào tình cảnh khó xử nha! Người anh em, ủy khuất cậu rồi!” Nam Cung Diệu thấy Lãnh Đông biểu cảm muốn khóc, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.
“Được, Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về...” Lãnh Đông tỏ ra bi tráng, giống như là chuẩn bị ra trận.
“Người ta chẳng qua là để anh lấy thân báo đáp, có đến nổi làm như đi đánh trận thế không?” Mộ Hi không lừa dối, nói.
“Thật không dám giấu diếm, so với ra trận còn khó khăn hơn!” Bây giờ Lãnh Đông cũng hoài nghi đây có phải là ân nhân không. Bởi vì người ân nhân này đơn giản là đang ép anh đi vào chỗ chết. Làm tình nhân với cô, đơn giản so với chết còn thảm hơn!
“Anh, khốn khiếp, bà đây xấu như vậy sao?” Mộ Hi rống to, nhìn một chút biểu tình của Lãnh Đông, lòng tự ái của Mộ Hi bị tổn thương.
“Cô có muốn nghe lời nói thật không? Nhưng mà cô phải đồng ý với tôi, không được phép tự sát, tôi mới có thể nói.” Vẻ mặt Lãnh Đông đau khổ nói, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào người phụ nữ này tự động buông tha anh!
“Ừ, nói đi, tôi chịu được.” Mộ Hi rất bình tĩnh nói. Nhưng mà, chờ Lãnh Đông nói xong, cô cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, bởi vì giờ khắc này Mộ Hi đã quên mình trang điểm như ma quỷ, hoàn toàn đắm chìm vào trò đùa nhân vật với Lãnh Đông.
“Cô không phải xấu.” Lãnh Đông nói, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc có nên nói những lời nói thật tàn nhẫn với cô?
“Nhìn biểu tình của anh, cũng biết anh đang nói dối, cho anh một cơ hội, anh nói thật tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Mộ Hi nói.
“Thật mà?” Lãnh Đông mừng rỡ.
“Ừ.” Mộ Hi đơn giản ừ một tiếng.
“Được, đánh cược đi, nếu Lãnh Đông tôi đã kết bạn không cẩn thận, vậy không thể làm gì khác là tự cứu chính mình!” Lúc quan trọng Lãnh Đông cũng không quên tố khổ một chút với Nam Cung Diệu, ai kêu anh vừa rồi không gúp cậu!
“Nói mau, nói nhảm nhiều như vậy!” Mộ Hi không nhịn được nói. Thật ra thì, nhìn dáng vẻ Lãnh Đông một chút, trong lòng Mộ Hi đã sớm cười đến đau bụng, dĩ nhiên đau bụng còn có Nam Cung Diệu.
“Được. tôi nói, cô không phải xấu xí, mà là vô cùng xấu xí, siêu cấp xấu xí!” Lãnh Đông nói một hơi, chờ người phụ nữ hét chói tai. Bởi vì dưới tình huống như vậy, người phụ nữ nào khi bị người khác nói xấu cũng đều phát ra tiếng hét kinh khủng, hoặc là mắng to, nhưng mà tại sao người phụ nữ này lại không có bất kì phản ứng gì, chẳng lẽ là bị đả kích quá mức, sẽ không còn phản ứng?
Nhất thời trong lòng Lãnh Đông có cảm giác hối lỗi, mặc dù cô rất xấu, nhưng mà, vừa rồi cậu nên uyển chuyển nói mới phải chứ?
Haiz! Con người quả thật chính là không có biện pháp, nói chuyện quá trực tiếp dễ dàng tổn thương người! Xem ra người phụ nữ trước mặt hoàn toàn bị anh đả kích tới không nói nên lời!
Thấy biểu tình biến hóa của Lãnh Đông.
Mộ Hi thật sự không nhịn được, ha ha cười lớn.
Lãnh Đông nhìn một chút, xong rồi, một người xấu xí thì xấu xí thôi là được rồi, bây giờ ngược lại còn biến thành bị tâm thần rồi. Nào có người phụ nữ nào bị nói dáng dấp xấu xí còn có thể cười to. Điên, điên, thật sự điên rồi, không tốt, vậy có phải sau này sẽ phải nuôi cô không? Dù sao cũng là cậu làm cô tức điên!
Lãnh Đông cảm thấy ảo não! Mình thật là hồ đồ, tự dưng làm như vậy làm gì, bây giờ không phải là phiền toái lớn hơn sao, bên người không chỉ có một người xấu xí, còn là một người bị bệnh tâm thần nữa! Bi ai rồi!
“Cô à. Không phải tôi cố ý bức cô tức đến mức bị tâm thần, nhưng mà cô yên tâm, tôi nhất định giúp cô liên lạc với bệnh viện tâm thần tốt nhất, nhất định.” Lãnh Đông cảm giác thật ân hận, dù thế nào thì cô cũng cứu anh Diệp, cũng là lập công lớn. Mình thật là hồ đồ, tại sao lại không thể nhẫn nhịn chứ!
“Ai bị tâm thần? Anh mới là bị bệnh tâm thần!” Mộ Hi dừng cười nói.
“A, tốt quá, còn mắng chửi người, nói rõ như vậy là còn chưa đần độn, như vậy không phải bị bệnh tâm thần.” Giờ phút này trong lòng Lãnh Đông không còn ân hận.
“Vượt qua bài kiểm tra, anh đẹp trai, tôi chờ uống rượu mừng.” Mộ Hi nói.
Lãnh Đông trợn to cặp mắt. Cái gì? Người phụ nữ này muốn cùng cậu kết hôn, còn nói cái uống rượu mừng. Thật ra thì, Mộ Hi nói là, Lãnh Đông đã vượt qua khảo nghiệm của bài kiểm tra, cô là chờ uống rượu mừng của anh và Đồng Đồng, nhưng mà, Lãnh Đông nghe không hiểu nha!
Bi thảm rồi! Bị vị dì cả này chỉnh chết cũng đủ thảm rồi!
“Rượu mừng? Chẳng lẽ cô muốn kết hôn với tôi? Nói cho cô biết tuyệt đối không thể nào!”
Lãnh Đông có chút tức giận, anh cảm kích cô cứu anh Diệu, nhưng mà cảm ơn cũng có ranh giới cuối cùng, muốn anh hi sinh nhan sắc, đừng hòng!
“Nghĩ mình đẹp, kết hôn với cậu? Hỏi trước một chút chồng tôi có đồng ý không đã?” Mộ Hi cười nói.
“Phản đối.” Nam Cung Diệu vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói ra hai chữ.
Lãnh Đông nghe được, hóa ra đôi vợ chồng này đang đùa cậu, cậu đi tới, gạt tóc trước mặt Mộ Hi ra, nhìn kĩ một chút liền hiểu rõ.
“Vậy cậu cứu ai đó rồi để cho người ta lấy thân báo đáp đi! Tôi không thể được!” Mộ Hi xé tóc giả ra, ha ha cười lên.
Lãnh Đông còn nói: “Còn nữa, tôi tức giận, vô cùng tức giận! Hai vợ chồng các người hợp lại bắt nạt tôi!” Lãnh Đông ủy khuất nói, không nghĩ tới người anh em mình tin tưởng nhất lại cùng vợ anh ấy hãm hại mình. Quá bi ai!
Vẫn câu nói kia, kết bạn không cẩn thận! Kết bạn không cẩn thận mà!
“Em rể, em rể, đừng nóng giận, chị đây nói đùa với em.” Mộ Hi mỉm cười nói.
“Cái gì mà chị? Cô còn không có lớn hơn tôi có được không?” Lãnh Đông nói.
“Tôi không lớn hơn anh, nhưng mà, sau này anh là chồng của em gái tôi, cho nên trên thực tế tôi chính là chị của anh.” Mộ Hi tự tin nói.
“Em rể thì đương nhiên là được, nhưng mà trong lòng tôi vẫn khó chịu, bởi vì chị tính toán em rể của chị!” Lãnh Đông ủy khuất nói.
“Đúng vậy, chị có một thứ, đảm bảo cậu nghe xong thì sẽ không tức giận nữa.” Mộ Hi cầm tóc giả lên, từ trong lấy ra một máy ghi âm nhỏ.
Trong nháy mắtNam Cung Diệu và Lãnh Đông hứng thú, bởi vì bọn họ không biết trong này rốt cuộc là có cái gì?
“Anh đẹp trai này, vểnh tai lên nghe cho kĩ.” Mộ Hi ấn chốt mở xuống.
"Không hổ là người phụ nữ của anh, nhưng mà anh không thể đi, bởi vì anh còn không biết Lãnh Ðông sống hay chết, Lãnh Ðông chính là anh em thân thiết của anh, anh không thể bỏ lại cậu ấy...” Nam Cung Diệu vừa nghe thấy là đoạn đối thoại của anh và Mộ Hi, vội vàng ấn nút mở xuống, bởi vì anh không muốn để cho Lãnh Đông nghe những lời buồn nôn này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro