Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Vội vàng đi đầu thai (4)

Hi Vũ Yên

2024-07-21 15:21:01

" Anh hối hận không đem hắn ta cho chó ăn! Nhưng mà bây giờ hắn ta cũng chỉ là một đống thịt vụn!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đối với loại người như vậy, chỉ có một kết quả chính là chết.

"Vậy, vậy anh định xử lý em như thế nào?" Mộ Hi cẩn thận hỏi, Nam Cung Diệu không hiểu, Mộ Hi đây là ý gì? Cái gì xử lý cô như thế nào? Tại sao phải xử lý cô?

"Hả?"

"Những vết trên người em có phải tên khốn kia cắn không?" Mộ Hi phát hiện trên người mình có rất nhiều vết hôn, nhấ thời gấp gáp, còn khóc, tay bắt đầu dùng sức chà xát những vết hôn kia.

"Dừng tay, em đừng làm vậy, rách da." Nam Cung Diệu một phen bắt được tay Mộ Hi.

"Có phải là em người ta làm thành như vậy không?" Mộ Hi khóc hỏi Nam Cung Diệu.

"Ừm!" Nam Cung Diệu nghiêm túc trả lời, thì ra là vợ yêu cho là mình thất thân!

"A, em, em không sạch sẽ nữa, không sạch sẽ nữa, em không thuộc anh về anh nữa, em không thuộc về anh nữa!" Mộ Hi mất khống chế, tuyệt vọng khóc, vốn tưởng rằng đời này chỉ biết có người đàn ông duy nhất là anh, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy!

Nam Cung Diệu một tay kéo lấy Mộ Hi.

"Buông em ra, buông em ra. . . . . ."

"Em là của anh, em vĩnh viễn là người phụ nữ của anh, không có ai chạm vào em, không có ai chạm vào em, anh thề, anh thề." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi tưởng thật, đau lòng dỗ dành cô.

"Em không tin, tại sao lại có nhiều vết trên người em như vậy?" Mộ Hi nhìn trên người mình đầy vết hôn, cảm giác rất ghê tởm, cô chỉ thích để người đàn ông mình yêu hôn, thế nhưng tất cả đều do người khác để lại!

"Những vết này đều là anh để lại, bởi vì anh muốn em vĩnh viễn làm người phụ nữ của anh." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.

"Anh không cần gạt em, thật sự là anh hôn?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.

"Dĩ nhiên, bản nhân anh rất thích để lại ký hiệu trên người em." Nam Cung Diệu nói.

"Cái đó, cái đó, phía dưới rất đau, có phải là cũng do anh làm không?" Mộ Hi xấu hổ hỏi, mắt nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không dám nhìn Nam Cung Diệu.

"Ừ, ngày hôm qua suýt nữa là bị em kẹp đứt." Mặt Nam Cung Diệu u ám nói, giống như mình chịu oan ức rất lớn vậy.

"Làm sao có thể như vậy được? Em không nhớ có dùng sức nha! Ha ha. . . . . ." Mộ Hi gãi phía sau gáy nói.

"Em đúng là không dùng lực, nhưng nó suýt chút nữa hút anh vào trong, chặt đến mức anh không thể động đậy được!" Nam Cung Diệu tủi thân nói, cười như không cười.

"A, a, sao có thể như vậy!" Mộ Hi mắc cỡ hận không thể chui vào hang chuột, xấu hổ chết đi được, tự dưng mình trở thành người phụ nữ phóng túng như vậy!

Editor: Tú Vi

Beta: Hàn Băng Tâm

Nhưng tại sao, tại sao nửa người dưới của cô rất đau!

Đúng lúc này, Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau, ngay sau đó một cây gậy chống vào người cô.

Mộ Hi dĩ nhiên biết đó là cái gì? Mặt đỏ lên.

"Anh, anh buông tay, anh ôm em chặt quá, làm sao mà tắm!" Mộ Hi nhỏ giọng nói.

"Đừng nhúc nhích, anh tắm giúp em."

"Không, không cần, cám ơn, em có thể tự tắm, anh xem cái cây gậy của anh kìa, nó rất không đàng hoàng!" Mộ Hi mắc cỡ không dám nhìn Nam Cung Diệu.

"Ai! Anh em của anh nghịch ngợm quá!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

"Nghịch ngợm? Nó cực kỳ nghịch ngợm đó!" Mộ Hi im lặng! Đáng ghét anh lại còn nói đó là nghịch ngợm, như vậy là nghịch ngợm sao!

Mộ Hi thừa dịp Nam Cung Diệu không chú ý chạy tới đầu kia của bồn tắm, sau đó chuẩn bị leo ra trốn đi, ai ngờ bị Nam Cung Diệu một phát bắt được cổ chân.

"Nhóc con, muốn chạy."

"A ——"

Mộ Hi trở lại trong lòng Nam Cung Diệu lần nữa, đáng ghét làm sao cảm giác nơi đó lại lớn, lớn nhanh quá đi!

Đồng thời cái miệng nhỏ nhắn quật cường của Mộ Hi bị Nam Cung Diệu hung hăng chặn lên.

"Uhm. . . . . ."

Mộ Hi trong nháy mắt liền xụi lơ, nằm trong lòng Nam Cung Diệu, cảm giác đó thật lạ, thật là nhột, thật khó chịu, đồng thời còn hơi thoải mái.

"Anh, anh không phải tắm sao? Tại sao còn sờ, sờ em. . . . . ." Mộ Hi vùng vẫy nói.

". . . . . ."

Nam Cung Diệu không nói gì, Mộ Hi thấy trong ánh mắt của anh có ngọn lửa nhỏ.

"Bây giờ, không được, bởi vì phía dưới rất đau, thật sự, thật sự rất khó chịu!" Mộ Hi thực sự nói thật.

"Anh xem một chút." Nam Cung Diệu nói xong liền muốn nhìn, nha nha! Đây cũng không phải là sách thiếu nhi, tùy tiện nhìn, xấu hổ chết được!

"Đừng nha!"

"Nhóc con, lấy tay ra!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.

Nam Cung Diệu thấy chỗ đùi Mộ Hi rất nhiều vết máu ứ đọng, đây là tự tay mình gây nên, thật sự hối hận lúc ấy dùng sức!

"Đau không?" Nam Cung Diệu ân hận hỏi.

"Uhm."

"Thật xin lỗi, làm em đau rồi!" Nam Cung Diệu đau lòng nói, vợ nhỏ thật là non nớt, dùng sức một chút liền để lại vết.

"A, không sao." Mộ Hi xấu hổ nói.

"Nhóc con đều trách em, mùi vị đẹp như thế, còn kẹp anh chặt như vậy, anh không khống chế được tổn thương đến em, anh bắt đầu hoài nghi em có sinh con chưa? Tại sao bên trong vẫn rất chặt, ngày hôm qua suýt chút nữa bị kẹp chết rồi!" Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói.

"Anh, cái người này, cái người này, anh đã như vậy, em không tắm nữa!" Mộ Hi xấu hổ nói.

"Được được, anh không động vào em, chỉ tắm thôi có được không?" Nam Cung Diệu giơ hai tay lên nói.



"Thật ư?" Mộ Hi hỏi.

"Dĩ nhiên." Nam Cung Diệu nghiêm trang đồng ý.

Cứ như vậy hai người bắt đầu nghiêm túc tắm một lần.

Ăn điểm tâm xong, Nam Cung Diệu đưa Mộ Hi trở về chỗ khách sạn lúc đầu, nơi bọn họ và Lãnh Đông gặp nhau.

"Ách, Diệu tổng, hôm nay còn có việc sao?" Mộ Hi đột nhiên hỏi.

"Thế nào? Em có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Ha ha, Em muốn đi bơi." Mộ Hi nói.

"Hả? Sáng sớm hôm nay chơi chưa đã?" Nam Cung Diệu không hề kiêng dè nói, Lãnh Đông cúi đầu, không dám nhìn Mộ Hi.

"Nước trong bồn tắm có bao nhiêu chứ! Một chút cũng không. . . . . . A. . . . . ." Mộ Hi chợt phản ứng kịp, biết mình lỡ miệng.

"Lãnh Đông, chuyện hôm nay giao cho cậu, cậu đi làm đi, đến lúc hoàn thành thì gọi điện thoại cho tôi." Nam Cung Diệu cười như không cười nói, thật ra thì, anh đang buồn cười Mộ Hi, người phụ nữ ngốc, phản ứng chậm chạp, khó trách con trai luôn là gọi cô là người phụ nữ ngốc!

Lãnh Đông bất ngờ, Diệu tổng lại có thể cười, trong công việc chưa bao giờ thấy anh cười, giờ phút này anh thật sự là đang cười.

Lãnh Đông đi ra ngoài làm việc.

"Chúng ta đi thôi?" Nam Cung Diệu đứng ngay sau lưng Mộ Hi.

"Đi đâu?" Mộ Hi cầm trong tay một quả táo vừa ăn vừa nói.

Nam Cung Diệu nhìn cô ăn quả táo rắc rắc, rắc rắc, cũng không nhìn anh một cái, vì vậy đoạt lấy quả táo trong tay cô tự mình ăn.

"Muốn ăn thì tự lấy đi, sao lại cướp quả táo của người ta?"

"Đi, anh dẫn em đi bơi." Nam Cung Diệu nói một tiếng rồi ôm Mộ Hi đi ra ngoài.

"Đợi chút, em còn chưa có đồ bơi!" Mộ Hi lúng túng nói.

"Không có việc gì, bơi khỏa thân." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Bệnh thần kinh à!" Mộ Hi rống to.

"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ bơi." Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào cô vợ nhỏ trước mắt, thật là đáng yêu.

Nam Cung Diệu đưa Mộ Hi tới bờ biển, Mộ Hi vừa mua đồ bơi sau đó mặc đồ bơi ở bên trong, hơn nữa hai người bọn họ cũng đổi một bộ đồ thoải mái, dù sao tới chỗ bơi lội mặc quá nghiêm chỉnh không hợp cho lắm!

Mộ Hi nhìn thấy biển rộng, hai mắt sáng lên, bắt đầu cởi quần áo.

"Này? Bây giờ em định cởi ở đây sao?" Nam Cung Diệu thấy trước mặt rất nhiều đàn ông nhìn bên này, nhưng thật ra là bởi vì bộ dạngNam Cung Diệu đẹp trai, bộ dạng Mộ Hi đẹp gái, mới có thể dẫn tới sự chú ý của những đàn ông kia.

"Chúng ta tới bơi lội không cởi quần áo thì bơi như thế nào?" Thật ra thì Mộ Hi ở nước Mĩ hai năm qua thỉnh thoảng sẽ tới bơi lội, hơn nữa kỹ thuật bơi lội cũng không tệ lắm.

Mộ Hi nói xong đã xuống nước rồi.

“Này? Người phụ nữ này, đợi chút?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đã xuống nước, liền vội vàng bắt đầu cởi quần áo, thật ra thì kỹ thuật bơi của Nam Cung Diệu rất tốt, chỉ là, anh có hồ bơi riêng, dường như chưa bao giờ bơi ở chỗ này, hôm nay đến đây cũng là vì Mộ Hi kiên trì muốn tới biển bơi lội, nếu không Nam Cung Diệu chắc chắn sẽ không tới noư công công bơi, anh thích sạch sẽ, dù sao vẫn có cảm giác không sạch sẽ!

" Anh hối hận không đem hắn ta cho chó ăn! Nhưng mà bây giờ hắn ta cũng chỉ là một đống thịt vụn!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đối với loại người như vậy, chỉ có một kết quả chính là chết.

"Vậy, vậy anh định xử lý em như thế nào?" Mộ Hi cẩn thận hỏi, Nam Cung Diệu không hiểu, Mộ Hi đây là ý gì? Cái gì xử lý cô như thế nào? Tại sao phải xử lý cô?

"Hả?"

"Những vết trên người em có phải tên khốn kia cắn không?" Mộ Hi phát hiện trên người mình có rất nhiều vết hôn, nhấ thời gấp gáp, còn khóc, tay bắt đầu dùng sức chà xát những vết hôn kia.

"Dừng tay, em đừng làm vậy, rách da." Nam Cung Diệu một phen bắt được tay Mộ Hi.

"Có phải là em người ta làm thành như vậy không?" Mộ Hi khóc hỏi Nam Cung Diệu.

"Ừm!" Nam Cung Diệu nghiêm túc trả lời, thì ra là vợ yêu cho là mình thất thân!

"A, em, em không sạch sẽ nữa, không sạch sẽ nữa, em không thuộc anh về anh nữa, em không thuộc về anh nữa!" Mộ Hi mất khống chế, tuyệt vọng khóc, vốn tưởng rằng đời này chỉ biết có người đàn ông duy nhất là anh, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy!

Nam Cung Diệu một tay kéo lấy Mộ Hi.

"Buông em ra, buông em ra. . . . . ."

"Em là của anh, em vĩnh viễn là người phụ nữ của anh, không có ai chạm vào em, không có ai chạm vào em, anh thề, anh thề." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi tưởng thật, đau lòng dỗ dành cô.

"Em không tin, tại sao lại có nhiều vết trên người em như vậy?" Mộ Hi nhìn trên người mình đầy vết hôn, cảm giác rất ghê tởm, cô chỉ thích để người đàn ông mình yêu hôn, thế nhưng tất cả đều do người khác để lại!

"Những vết này đều là anh để lại, bởi vì anh muốn em vĩnh viễn làm người phụ nữ của anh." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.

"Anh không cần gạt em, thật sự là anh hôn?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.

"Dĩ nhiên, bản nhân anh rất thích để lại ký hiệu trên người em." Nam Cung Diệu nói.

"Cái đó, cái đó, phía dưới rất đau, có phải là cũng do anh làm không?" Mộ Hi xấu hổ hỏi, mắt nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không dám nhìn Nam Cung Diệu.

"Ừ, ngày hôm qua suýt nữa là bị em kẹp đứt." Mặt Nam Cung Diệu u ám nói, giống như mình chịu oan ức rất lớn vậy.

"Làm sao có thể như vậy được? Em không nhớ có dùng sức nha! Ha ha. . . . . ." Mộ Hi gãi phía sau gáy nói.

"Em đúng là không dùng lực, nhưng nó suýt chút nữa hút anh vào trong, chặt đến mức anh không thể động đậy được!" Nam Cung Diệu tủi thân nói, cười như không cười.

"A, a, sao có thể như vậy!" Mộ Hi mắc cỡ hận không thể chui vào hang chuột, xấu hổ chết đi được, tự dưng mình trở thành người phụ nữ phóng túng như vậy!

Nhưng tại sao, tại sao nửa người dưới của cô rất đau!

Đúng lúc này, Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau, ngay sau đó một cây gậy chống vào người cô.

Mộ Hi dĩ nhiên biết đó là cái gì? Mặt đỏ lên.

"Anh, anh buông tay, anh ôm em chặt quá, làm sao mà tắm!" Mộ Hi nhỏ giọng nói.

"Đừng nhúc nhích, anh tắm giúp em."



"Không, không cần, cám ơn, em có thể tự tắm, anh xem cái cây gậy của anh kìa, nó rất không đàng hoàng!" Mộ Hi mắc cỡ không dám nhìn Nam Cung Diệu.

"Ai! Anh em của anh nghịch ngợm quá!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

"Nghịch ngợm? Nó cực kỳ nghịch ngợm đó!" Mộ Hi im lặng! Đáng ghét anh lại còn nói đó là nghịch ngợm, như vậy là nghịch ngợm sao!

Mộ Hi thừa dịp Nam Cung Diệu không chú ý chạy tới đầu kia của bồn tắm, sau đó chuẩn bị leo ra trốn đi, ai ngờ bị Nam Cung Diệu một phát bắt được cổ chân.

"Nhóc con, muốn chạy."

"A ——"

Mộ Hi trở lại trong lòng Nam Cung Diệu lần nữa, đáng ghét làm sao cảm giác nơi đó lại lớn, lớn nhanh quá đi!

Đồng thời cái miệng nhỏ nhắn quật cường của Mộ Hi bị Nam Cung Diệu hung hăng chặn lên.

"Uhm. . . . . ."

Mộ Hi trong nháy mắt liền xụi lơ, nằm trong lòng Nam Cung Diệu, cảm giác đó thật lạ, thật là nhột, thật khó chịu, đồng thời còn hơi thoải mái.

"Anh, anh không phải tắm sao? Tại sao còn sờ, sờ em. . . . . ." Mộ Hi vùng vẫy nói.

". . . . . ."

Nam Cung Diệu không nói gì, Mộ Hi thấy trong ánh mắt của anh có ngọn lửa nhỏ.

"Bây giờ, không được, bởi vì phía dưới rất đau, thật sự, thật sự rất khó chịu!" Mộ Hi thực sự nói thật.

"Anh xem một chút." Nam Cung Diệu nói xong liền muốn nhìn, nha nha! Đây cũng không phải là sách thiếu nhi, tùy tiện nhìn, xấu hổ chết được!

"Đừng nha!"

"Nhóc con, lấy tay ra!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.

Nam Cung Diệu thấy chỗ đùi Mộ Hi rất nhiều vết máu ứ đọng, đây là tự tay mình gây nên, thật sự hối hận lúc ấy dùng sức!

"Đau không?" Nam Cung Diệu ân hận hỏi.

"Uhm."

"Thật xin lỗi, làm em đau rồi!" Nam Cung Diệu đau lòng nói, vợ nhỏ thật là non nớt, dùng sức một chút liền để lại vết.

"A, không sao." Mộ Hi xấu hổ nói.

"Nhóc con đều trách em, mùi vị đẹp như thế, còn kẹp anh chặt như vậy, anh không khống chế được tổn thương đến em, anh bắt đầu hoài nghi em có sinh con chưa? Tại sao bên trong vẫn rất chặt, ngày hôm qua suýt chút nữa bị kẹp chết rồi!" Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói.

"Anh, cái người này, cái người này, anh đã như vậy, em không tắm nữa!" Mộ Hi xấu hổ nói.

"Được được, anh không động vào em, chỉ tắm thôi có được không?" Nam Cung Diệu giơ hai tay lên nói.

"Thật ư?" Mộ Hi hỏi.

"Dĩ nhiên." Nam Cung Diệu nghiêm trang đồng ý.

Cứ như vậy hai người bắt đầu nghiêm túc tắm một lần.

Ăn điểm tâm xong, Nam Cung Diệu đưa Mộ Hi trở về chỗ khách sạn lúc đầu, nơi bọn họ và Lãnh Đông gặp nhau.

"Ách, Diệu tổng, hôm nay còn có việc sao?" Mộ Hi đột nhiên hỏi.

"Thế nào? Em có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Ha ha, Em muốn đi bơi." Mộ Hi nói.

"Hả? Sáng sớm hôm nay chơi chưa đã?" Nam Cung Diệu không hề kiêng dè nói, Lãnh Đông cúi đầu, không dám nhìn Mộ Hi.

"Nước trong bồn tắm có bao nhiêu chứ! Một chút cũng không. . . . . . A. . . . . ." Mộ Hi chợt phản ứng kịp, biết mình lỡ miệng.

"Lãnh Đông, chuyện hôm nay giao cho cậu, cậu đi làm đi, đến lúc hoàn thành thì gọi điện thoại cho tôi." Nam Cung Diệu cười như không cười nói, thật ra thì, anh đang buồn cười Mộ Hi, người phụ nữ ngốc, phản ứng chậm chạp, khó trách con trai luôn là gọi cô là người phụ nữ ngốc!

Lãnh Đông bất ngờ, Diệu tổng lại có thể cười, trong công việc chưa bao giờ thấy anh cười, giờ phút này anh thật sự là đang cười.

Lãnh Đông đi ra ngoài làm việc.

"Chúng ta đi thôi?" Nam Cung Diệu đứng ngay sau lưng Mộ Hi.

"Đi đâu?" Mộ Hi cầm trong tay một quả táo vừa ăn vừa nói.

Nam Cung Diệu nhìn cô ăn quả táo rắc rắc, rắc rắc, cũng không nhìn anh một cái, vì vậy đoạt lấy quả táo trong tay cô tự mình ăn.

"Muốn ăn thì tự lấy đi, sao lại cướp quả táo của người ta?"

"Đi, anh dẫn em đi bơi." Nam Cung Diệu nói một tiếng rồi ôm Mộ Hi đi ra ngoài.

"Đợi chút, em còn chưa có đồ bơi!" Mộ Hi lúng túng nói.

"Không có việc gì, bơi khỏa thân." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Bệnh thần kinh à!" Mộ Hi rống to.

"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ bơi." Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào cô vợ nhỏ trước mắt, thật là đáng yêu.

Nam Cung Diệu đưa Mộ Hi tới bờ biển, Mộ Hi vừa mua đồ bơi sau đó mặc đồ bơi ở bên trong, hơn nữa hai người bọn họ cũng đổi một bộ đồ thoải mái, dù sao tới chỗ bơi lội mặc quá nghiêm chỉnh không hợp cho lắm!

Mộ Hi nhìn thấy biển rộng, hai mắt sáng lên, bắt đầu cởi quần áo.

"Này? Bây giờ em định cởi ở đây sao?" Nam Cung Diệu thấy trước mặt rất nhiều đàn ông nhìn bên này, nhưng thật ra là bởi vì bộ dạngNam Cung Diệu đẹp trai, bộ dạng Mộ Hi đẹp gái, mới có thể dẫn tới sự chú ý của những đàn ông kia.

"Chúng ta tới bơi lội không cởi quần áo thì bơi như thế nào?" Thật ra thì Mộ Hi ở nước Mĩ hai năm qua thỉnh thoảng sẽ tới bơi lội, hơn nữa kỹ thuật bơi lội cũng không tệ lắm.

Mộ Hi nói xong đã xuống nước rồi.

“Này? Người phụ nữ này, đợi chút?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đã xuống nước, liền vội vàng bắt đầu cởi quần áo, thật ra thì kỹ thuật bơi của Nam Cung Diệu rất tốt, chỉ là, anh có hồ bơi riêng, dường như chưa bao giờ bơi ở chỗ này, hôm nay đến đây cũng là vì Mộ Hi kiên trì muốn tới biển bơi lội, nếu không Nam Cung Diệu chắc chắn sẽ không tới noư công công bơi, anh thích sạch sẽ, dù sao vẫn có cảm giác không sạch sẽ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0