Tam Tiểu Thư Ma...
Ningmeng Hu
2024-08-07 13:41:45
Lúc này, Mặc Đình Thâm ngồi ở ghế sau của xe, Tiêu Nhuệ cảm thấy nhiệt độ trong xe đã giảm xuống mấy độ.
Hai ngày trước Lạc tiểu thư và boss của mình còn rất tốt, hôm nay sao lại cãi nhau rồi?
Mặc Đình Thâm xoa ấn đường, đột nhiên nhớ tới câu mà Lạc Thiên Ngưng đã nói không chỉ một lần, "Không phiền Mặc tổng quan tâm." Không biết tại sao, đột nhiên anh nhớ ra Rose đã nói rằng "Tư thù cá nhân mà thôi, Không phiền Mặc tổng quan tâm."
Sự thờ ơ bướng bỉnh giống nhau, giống như một con sư tử nhỏ đang giận dữ, nhe nanh múa vuốt.
Anh tùy miệng hỏi: "Vẫn không có tin tức của Rose sao?"
Tiêu Nhuệ nói: "Hôm đó bỏ lỡ cơ hội ở quán nét, liền không có tin tức rồi."
Mặc Đình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, quán net, hôm đó Lạc Thiên Ngưng cũng đang ở quán net.
Anh cảm thấy mình điên rồi, Lạc Thiên Ngưng là một học sinh trung học trói gà không chặt, còn Rose là một sát thủ át chủ bài danh tiếng lẫy lừng, sao có thể có liên quan?
“Boss, vài ngày nữa là sinh nhật Tống phu nhân, gửi thiệp mời đến ngài.” Tiêu Nhuệ nói.
“Không đi.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng từ chối.
“Lạc gia cũng nhận được lời mời, chắc là sẽ đi.” Tiêu Nhuệ nhắc nhở.
"Anh rất rảnh? Còn để ý đến Lạc gia?" Mặc Đình Thâm liếc xéo anh ta.
“Không, không, tôi rất bận, tôi vẫn đang tìm Rose!” Tiêu Nhuệ lập tức nói.
Anh ta không muốn boss không vui ném anh ta đến châu Phi.
Hôm nay, Lạc Thiên Ngưng đang đi dạo trong vườn, vô tình nghe thấy hai người hầu đang thì thầm điều gì đó.
Cô đến gần đứng một góc nghe, liền nghe thấy một người hầu nói: "Nghe nói chưa? Tam tiểu thư mang thai!"
ai? ?
Cô mang thai? ?
“Nghe rồi, nghe rồi, là ở bên ngoài làm loạn!” Một người hầu khác nói.
"Có điều tam tiểu thư giảm cân bây giờ cô ấy rất đẹp, tôi thấy còn đẹp hơn tứ tiểu thư!"
"Xinh đẹp thì có ích gì? Phẩm hạnh không tốt, từ nhỏ đã không có ai dạy." người giúp việc Trương ma ma nói.
“Các người nói nhảm gì vậy?” Hai người hầu lải nhải, không để ý có người đi tới.
Lạc Thiên Ngưng quay lại nhìn, là một cô gái mới đến cách đây không lâu.
“Tiêu nha đầu cô, chúng tôi nói gì có tới phiên cô quản à?” Hai người hầu đều là người cũ của Lạc gia, tự nhiên sẽ không để cô gái này vào mắt.
“Vậy thì không được nói về chủ nhân gia như vậy, tam tiểu thư mới thành niên, sao có thể chịu được những lời đồn đại như vậy?” cô gái vẫn cãi lý.
"Ai nói là lời đồn? Tự mình không chừng mực còn sợ người khác nói?" Một người hầu nói.
"Các người thật quá đáng! Tôi sẽ nói với lão gia tử!" cô gái nói.
Trương ma ma ném cây chổi trên tay, lao tới tát cho cô gái một bạt tai, khí lực rất lớn khiến cô gái suýt nữa ngã ngửa.
"Tiểu nha đầu, cô mới đến Lạc gia vài hôm, dám nói chuyện với chúng tôi như thế vậy?" Trương ma ma chửi rủa.
"Vậy bà đến Lạc gia được mấy ngày? Dám sau lưng tôi nói chuyện như này?" Lạc Thiên Ngưng bước ra khỏi chỗ nấp, sắc bén hỏi.
"Tam tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là tiện miệng nói chuyện thôi. Hơn nữa, chúng tôi đều là người đã phục vụ Lạc gia nhiều năm như vậy, có gì nói đó, phu nhân biết cũng không trách phạt.” Trương ma ma khí thế nói.
Ở trong lòng bọn họ, Lạc Thiên Ngưng chẳng qua là một cô tiểu thư phóng đãng không được cưng chiều mà thôi, mang danh tiểu thư nhưng không có tiếng nói, mười mấy năm, ai để cô vào trong mắt?
Vốn dĩ lúc phu nhân cho cô ăn cơm thừa, cô không dám hé răng nửa lời, những người hầu này còn bắt nạt cô một cách trắng trợn hơn.
“À, có gì nói đó?” Lạc Thiên Ngưng mỉm cười bước tới.
Nở nụ cười rạng rỡ, cô thô bạo giơ tay tát vào mặt Trương ma ma một cái.
Hàng ngày luyện tập nên sức lực cũng không kém, khuôn mặt của Trương ma ma lập tức sưng lên.
Trương ma ma che mặt, không thể tin nổi nhìn Lạc Thiên Ngưng: "Cô ... cô..."
"Tôi làm sao? Còn coi tôi là Lạc Thiên Ngưng bấm bụng chịu đựng? Tôi nói cho bà biết, tôi là tam tiểu thư nhà họ Lạc, chính là chủ nhân của bà, bà không biết làm người hầu tốt, tôi có thể đích thân dạy bà." Lạc Thiên Ngưng nói năng khí phách.
Trương ma ma sợ tới mức không dám lên tiếng, đây đâu còn là tam tiểu thư chuyên bị ức hiếp?
"Biết sai chưa? Còn muốn tôi dạy lại sao?" Lạc Thiên Ngưng lạnh giọng hỏi.
“Biết sai, biết sai rồi, tam tiểu thư, chúng tôi biết sai rồi.” Hai người hầu lập tức nói, bọn họ không muốn lại bị tát.
"A! Còn có lần sau, tôi sẽ khiến các người cút khỏi Lạc gia!" Lạc Thiên Ngưng nói.
Hai người hầu cầm cây chổi lên xám xịt chạy đi.
Hai ngày trước Lạc tiểu thư và boss của mình còn rất tốt, hôm nay sao lại cãi nhau rồi?
Mặc Đình Thâm xoa ấn đường, đột nhiên nhớ tới câu mà Lạc Thiên Ngưng đã nói không chỉ một lần, "Không phiền Mặc tổng quan tâm." Không biết tại sao, đột nhiên anh nhớ ra Rose đã nói rằng "Tư thù cá nhân mà thôi, Không phiền Mặc tổng quan tâm."
Sự thờ ơ bướng bỉnh giống nhau, giống như một con sư tử nhỏ đang giận dữ, nhe nanh múa vuốt.
Anh tùy miệng hỏi: "Vẫn không có tin tức của Rose sao?"
Tiêu Nhuệ nói: "Hôm đó bỏ lỡ cơ hội ở quán nét, liền không có tin tức rồi."
Mặc Đình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, quán net, hôm đó Lạc Thiên Ngưng cũng đang ở quán net.
Anh cảm thấy mình điên rồi, Lạc Thiên Ngưng là một học sinh trung học trói gà không chặt, còn Rose là một sát thủ át chủ bài danh tiếng lẫy lừng, sao có thể có liên quan?
“Boss, vài ngày nữa là sinh nhật Tống phu nhân, gửi thiệp mời đến ngài.” Tiêu Nhuệ nói.
“Không đi.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng từ chối.
“Lạc gia cũng nhận được lời mời, chắc là sẽ đi.” Tiêu Nhuệ nhắc nhở.
"Anh rất rảnh? Còn để ý đến Lạc gia?" Mặc Đình Thâm liếc xéo anh ta.
“Không, không, tôi rất bận, tôi vẫn đang tìm Rose!” Tiêu Nhuệ lập tức nói.
Anh ta không muốn boss không vui ném anh ta đến châu Phi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay, Lạc Thiên Ngưng đang đi dạo trong vườn, vô tình nghe thấy hai người hầu đang thì thầm điều gì đó.
Cô đến gần đứng một góc nghe, liền nghe thấy một người hầu nói: "Nghe nói chưa? Tam tiểu thư mang thai!"
ai? ?
Cô mang thai? ?
“Nghe rồi, nghe rồi, là ở bên ngoài làm loạn!” Một người hầu khác nói.
"Có điều tam tiểu thư giảm cân bây giờ cô ấy rất đẹp, tôi thấy còn đẹp hơn tứ tiểu thư!"
"Xinh đẹp thì có ích gì? Phẩm hạnh không tốt, từ nhỏ đã không có ai dạy." người giúp việc Trương ma ma nói.
“Các người nói nhảm gì vậy?” Hai người hầu lải nhải, không để ý có người đi tới.
Lạc Thiên Ngưng quay lại nhìn, là một cô gái mới đến cách đây không lâu.
“Tiêu nha đầu cô, chúng tôi nói gì có tới phiên cô quản à?” Hai người hầu đều là người cũ của Lạc gia, tự nhiên sẽ không để cô gái này vào mắt.
“Vậy thì không được nói về chủ nhân gia như vậy, tam tiểu thư mới thành niên, sao có thể chịu được những lời đồn đại như vậy?” cô gái vẫn cãi lý.
"Ai nói là lời đồn? Tự mình không chừng mực còn sợ người khác nói?" Một người hầu nói.
"Các người thật quá đáng! Tôi sẽ nói với lão gia tử!" cô gái nói.
Trương ma ma ném cây chổi trên tay, lao tới tát cho cô gái một bạt tai, khí lực rất lớn khiến cô gái suýt nữa ngã ngửa.
"Tiểu nha đầu, cô mới đến Lạc gia vài hôm, dám nói chuyện với chúng tôi như thế vậy?" Trương ma ma chửi rủa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy bà đến Lạc gia được mấy ngày? Dám sau lưng tôi nói chuyện như này?" Lạc Thiên Ngưng bước ra khỏi chỗ nấp, sắc bén hỏi.
"Tam tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là tiện miệng nói chuyện thôi. Hơn nữa, chúng tôi đều là người đã phục vụ Lạc gia nhiều năm như vậy, có gì nói đó, phu nhân biết cũng không trách phạt.” Trương ma ma khí thế nói.
Ở trong lòng bọn họ, Lạc Thiên Ngưng chẳng qua là một cô tiểu thư phóng đãng không được cưng chiều mà thôi, mang danh tiểu thư nhưng không có tiếng nói, mười mấy năm, ai để cô vào trong mắt?
Vốn dĩ lúc phu nhân cho cô ăn cơm thừa, cô không dám hé răng nửa lời, những người hầu này còn bắt nạt cô một cách trắng trợn hơn.
“À, có gì nói đó?” Lạc Thiên Ngưng mỉm cười bước tới.
Nở nụ cười rạng rỡ, cô thô bạo giơ tay tát vào mặt Trương ma ma một cái.
Hàng ngày luyện tập nên sức lực cũng không kém, khuôn mặt của Trương ma ma lập tức sưng lên.
Trương ma ma che mặt, không thể tin nổi nhìn Lạc Thiên Ngưng: "Cô ... cô..."
"Tôi làm sao? Còn coi tôi là Lạc Thiên Ngưng bấm bụng chịu đựng? Tôi nói cho bà biết, tôi là tam tiểu thư nhà họ Lạc, chính là chủ nhân của bà, bà không biết làm người hầu tốt, tôi có thể đích thân dạy bà." Lạc Thiên Ngưng nói năng khí phách.
Trương ma ma sợ tới mức không dám lên tiếng, đây đâu còn là tam tiểu thư chuyên bị ức hiếp?
"Biết sai chưa? Còn muốn tôi dạy lại sao?" Lạc Thiên Ngưng lạnh giọng hỏi.
“Biết sai, biết sai rồi, tam tiểu thư, chúng tôi biết sai rồi.” Hai người hầu lập tức nói, bọn họ không muốn lại bị tát.
"A! Còn có lần sau, tôi sẽ khiến các người cút khỏi Lạc gia!" Lạc Thiên Ngưng nói.
Hai người hầu cầm cây chổi lên xám xịt chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro