Mặc Tổng Bế Cô...
Ningmeng Hu
2024-08-07 13:41:45
Chưa đầy năm phút, Mặc Đình Thâm lại mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài, đã thay bộ quần áo ở nhà, tóc chải chuốt. Chốc lát đã gọn gàng sạch sẽ.
Còn Lạc Thiên Ngưng vẫn ngây ngốc đứng đó, tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Mặc Đình Thâm trực tiếp bỏ qua cô, đi đến bàn ăn để chuẩn bị ăn sáng.
Lạc Thiên Ngưng nhìn tình huống này, lại định giả vờ không quen cô nữa à?
Cô hỏi "Mặc Đình Thâm, tại sao tôi lại ở đây?"
Mặc Đình Thâm thậm chí còn không quay đầu lại: "Tình cờ gặp em uống quá nhiều."
Thật lạnh nhạt. Lạc Thiên Ngưng đều sắp bị giọng điệu thờ ơ và cảnh lạnh nhạt này cóng chết.
“Ai thay quần áo cho tôi?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Người phục vụ.” Mặc Đình Thâm đáp.
"Tiểu Ngư đâu? Chính là cô bé đi theo tôi đó?"
"Phòng kế bên."
"Mặc Đình Thâm."
"Nói."
Lạc Thiên Ngưng thật lâu không lên tiếng, Mặc Đình Thâm cũng không hỏi, đã ngồi vào bàn ăn sáng, động tác tao nhã bình tĩnh, hoàn toàn không giống người đàn ông vừa nãy đóng sầm cửa tức giận.
Lạc Thiên Ngưng kìm lại một lúc lâu, không biết nên làm thế nào để phá vỡ tình huống này, hồi lâu, như quả bóng phình to lấy hết dũng khí, hỏi: "Tôi chọc anh không vui sao?"
Mặc Đình Thâm nâng ly cà phê trên tay dừng một chút, a. Đây cho là không vui sao?
Anh có lập trường gì mà không vui? Vì hôm qua Lạc Thiên Ngưng say rượu gọi tên người đàn ông khác?
“Không có.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng nói.
"Ồ ..." Lạc Thiên Ngưng nhất thời như một quả bóng xì hơi, không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
“Cảm ơn anh chăm sóc, tôi đi trước đây.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm không nói chuyện, dường như không muốn quan tâm đến cô, Lạc Thiên Ngưng cảm thấy rất gượng gạo, quay trở lại phòng ngủ thay quần áo của mình, lấy túi ra.
“Tôi đi trước đây.” Lạc Thiên Ngưng nói lại lần nữa.
Mặc Đình Thâm ngồi trên ghế vẫn không lên tiếng, thậm chí anh còn không ngẩng đầu nhìn.
Lạc Thiên Ngưng gượng gạo, rời khỏi phòng.
Gõ cửa phòng bên cạnh, Hách Ngư dậy từ sớm. Lạc Thiên Ngưng gõ cửa, lập tức mở cửa hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Tâm tình Lạc Thiên Ngưng có chút phiền muộn , tùy ý trả lời: "Không sao, đi thôi."
Hách Ngư theo sau, hai người rời khách sạn, gọi một chiếc taxi, trở về Lạc gia.
Tiêu Nhuệ thấy Lạc tiểu thư đã đi rồi, boss không có phản ứng gì, không nói tiễn Lạc tiểu thư, anh ta bước vào phòng của Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm đang ngồi ở bàn ăn.
Uống hai ngụm cà phê, sandwich chưa ăn một miếng nào. Thứ khác càng không động đến.
Tiêu Nhuệ hỏi: "Boss, bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"
“Cà phê quá đắng, bánh mì nướng quá cứng.” Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy tôi gọi người làm lại một phần đem lên.” Tiêu Nhuệ nói.
"Không cần." Mặc Đình Thâm bỏ nĩa xuống. Đứng dậy nói: "Không ăn nữa."
Tiêu Nhuệ bất lực, bình thường đều là bữa sáng thế này, sao hôm nay lại không hợp khẩu vị rồi?
"Tiêu Nhuệ!" Mặc Đình Thâm nói: "Đi điều tra Lạc Thiên Ngưng."
“Điều tra cái gì?” Tiêu Nhuệ ngẩn người, tối hôm qua chưa làm hòa sao?
“Điều tra Lạc Thiên Ngưng trước đây, từ khi sinh ra đến nay, tất cả tư liệu, tôi đều muốn.” Mặc Đình Thâm nói.
"Boss, khối lượng công việc này ..." Tiêu Nhuệ có chút bị làm khó.
"Ba ngày. Không làm được đến mỏ Nam Phi ở vài ngày." Mặc Đình Thâm nói.
"Làm được! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Tiêu Nhuệ lập tức nói.
Bên này Tiêu Nhuệ bắt đầu tra thông tin của Lạc Thiên Ngưng. Lạc Thiên Ngưng mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của Đàm Dương. Hỏi khi nào thì hành động.
Cô muốn đưa mọi người đến đây, cần có nhà. Mới có thể ổn thỏa cho bọn họ, giờ trong tay cô chỉ có ba mươi triệu mà lần trước lấy được từ Mặc Đình Thâm.
Cô trả lời Đàm Dương: "Chờ tôi một ngày. Tôi sắp xếp chỗ ở."
Hách Ngư ngồi ở ghế lái phụ, hỏi: "Tiểu thư, tối hôm qua cô không sao chứ?"
“Không sao, có thể có chuyện gì?” Lạc Thiên Ngưng gửi tin nhắn, không ngẩng đầu lên.
“Hôm qua cô uống nhiều rượu, say đến mức đi không nổi.” Hách Ngư nói.
"Không đi nổi? Vậy sao tôi đến được khách sạn?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Mặc tổng bế cô đi. Hôm qua cô ngủ quên trong xe của Mặc tổng. Mặc tổng để cho ngủ trên đùi, sau đó bế cô về." Hách Ngư nói.
Lạc Thiên Ngưng sững sờ, Mặc Đình Thâm bế cô? Tại sao cô không nhớ gì cả?
“Hôm qua tôi không làm gì xấu hổ đúng không?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Không, nhưng cô nói nhảm rất nhiều, gì mà bắn súng đánh nhau. Tiểu thư uống nhiều đến nỗi chém gió." Hách Ngư cười nói.
Lạc Thiên Ngưng bị dọa ngốc, cô gần như nói với Mặc Đình Thâm, bản thân là Rose, sau này vẫn là nên uống ít lại, nếu không không đợi người ta tra, bản thân đã nói ra gần hết rồi.
Còn Lạc Thiên Ngưng vẫn ngây ngốc đứng đó, tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Mặc Đình Thâm trực tiếp bỏ qua cô, đi đến bàn ăn để chuẩn bị ăn sáng.
Lạc Thiên Ngưng nhìn tình huống này, lại định giả vờ không quen cô nữa à?
Cô hỏi "Mặc Đình Thâm, tại sao tôi lại ở đây?"
Mặc Đình Thâm thậm chí còn không quay đầu lại: "Tình cờ gặp em uống quá nhiều."
Thật lạnh nhạt. Lạc Thiên Ngưng đều sắp bị giọng điệu thờ ơ và cảnh lạnh nhạt này cóng chết.
“Ai thay quần áo cho tôi?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Người phục vụ.” Mặc Đình Thâm đáp.
"Tiểu Ngư đâu? Chính là cô bé đi theo tôi đó?"
"Phòng kế bên."
"Mặc Đình Thâm."
"Nói."
Lạc Thiên Ngưng thật lâu không lên tiếng, Mặc Đình Thâm cũng không hỏi, đã ngồi vào bàn ăn sáng, động tác tao nhã bình tĩnh, hoàn toàn không giống người đàn ông vừa nãy đóng sầm cửa tức giận.
Lạc Thiên Ngưng kìm lại một lúc lâu, không biết nên làm thế nào để phá vỡ tình huống này, hồi lâu, như quả bóng phình to lấy hết dũng khí, hỏi: "Tôi chọc anh không vui sao?"
Mặc Đình Thâm nâng ly cà phê trên tay dừng một chút, a. Đây cho là không vui sao?
Anh có lập trường gì mà không vui? Vì hôm qua Lạc Thiên Ngưng say rượu gọi tên người đàn ông khác?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng nói.
"Ồ ..." Lạc Thiên Ngưng nhất thời như một quả bóng xì hơi, không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
“Cảm ơn anh chăm sóc, tôi đi trước đây.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm không nói chuyện, dường như không muốn quan tâm đến cô, Lạc Thiên Ngưng cảm thấy rất gượng gạo, quay trở lại phòng ngủ thay quần áo của mình, lấy túi ra.
“Tôi đi trước đây.” Lạc Thiên Ngưng nói lại lần nữa.
Mặc Đình Thâm ngồi trên ghế vẫn không lên tiếng, thậm chí anh còn không ngẩng đầu nhìn.
Lạc Thiên Ngưng gượng gạo, rời khỏi phòng.
Gõ cửa phòng bên cạnh, Hách Ngư dậy từ sớm. Lạc Thiên Ngưng gõ cửa, lập tức mở cửa hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Tâm tình Lạc Thiên Ngưng có chút phiền muộn , tùy ý trả lời: "Không sao, đi thôi."
Hách Ngư theo sau, hai người rời khách sạn, gọi một chiếc taxi, trở về Lạc gia.
Tiêu Nhuệ thấy Lạc tiểu thư đã đi rồi, boss không có phản ứng gì, không nói tiễn Lạc tiểu thư, anh ta bước vào phòng của Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm đang ngồi ở bàn ăn.
Uống hai ngụm cà phê, sandwich chưa ăn một miếng nào. Thứ khác càng không động đến.
Tiêu Nhuệ hỏi: "Boss, bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"
“Cà phê quá đắng, bánh mì nướng quá cứng.” Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy tôi gọi người làm lại một phần đem lên.” Tiêu Nhuệ nói.
"Không cần." Mặc Đình Thâm bỏ nĩa xuống. Đứng dậy nói: "Không ăn nữa."
Tiêu Nhuệ bất lực, bình thường đều là bữa sáng thế này, sao hôm nay lại không hợp khẩu vị rồi?
"Tiêu Nhuệ!" Mặc Đình Thâm nói: "Đi điều tra Lạc Thiên Ngưng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Điều tra cái gì?” Tiêu Nhuệ ngẩn người, tối hôm qua chưa làm hòa sao?
“Điều tra Lạc Thiên Ngưng trước đây, từ khi sinh ra đến nay, tất cả tư liệu, tôi đều muốn.” Mặc Đình Thâm nói.
"Boss, khối lượng công việc này ..." Tiêu Nhuệ có chút bị làm khó.
"Ba ngày. Không làm được đến mỏ Nam Phi ở vài ngày." Mặc Đình Thâm nói.
"Làm được! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Tiêu Nhuệ lập tức nói.
Bên này Tiêu Nhuệ bắt đầu tra thông tin của Lạc Thiên Ngưng. Lạc Thiên Ngưng mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của Đàm Dương. Hỏi khi nào thì hành động.
Cô muốn đưa mọi người đến đây, cần có nhà. Mới có thể ổn thỏa cho bọn họ, giờ trong tay cô chỉ có ba mươi triệu mà lần trước lấy được từ Mặc Đình Thâm.
Cô trả lời Đàm Dương: "Chờ tôi một ngày. Tôi sắp xếp chỗ ở."
Hách Ngư ngồi ở ghế lái phụ, hỏi: "Tiểu thư, tối hôm qua cô không sao chứ?"
“Không sao, có thể có chuyện gì?” Lạc Thiên Ngưng gửi tin nhắn, không ngẩng đầu lên.
“Hôm qua cô uống nhiều rượu, say đến mức đi không nổi.” Hách Ngư nói.
"Không đi nổi? Vậy sao tôi đến được khách sạn?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Mặc tổng bế cô đi. Hôm qua cô ngủ quên trong xe của Mặc tổng. Mặc tổng để cho ngủ trên đùi, sau đó bế cô về." Hách Ngư nói.
Lạc Thiên Ngưng sững sờ, Mặc Đình Thâm bế cô? Tại sao cô không nhớ gì cả?
“Hôm qua tôi không làm gì xấu hổ đúng không?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Không, nhưng cô nói nhảm rất nhiều, gì mà bắn súng đánh nhau. Tiểu thư uống nhiều đến nỗi chém gió." Hách Ngư cười nói.
Lạc Thiên Ngưng bị dọa ngốc, cô gần như nói với Mặc Đình Thâm, bản thân là Rose, sau này vẫn là nên uống ít lại, nếu không không đợi người ta tra, bản thân đã nói ra gần hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro