Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Cho Vay 20 Triệ...

Ningmeng Hu

2024-08-07 13:41:45

Lạc Thiên Ngưng đến văn phòng mua bán nhà đất, đeo một chiếc kính râm to, che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú.

Một nhân viên bán hàng lập tức ra đón, hỏi: "Tiểu thư, cô muốn mua loại nhà như nào? Có thích khu vực nào không?”

“Tôi muốn một căn biệt thự.” Lạc Thiên Ngưng nói.

Nhân viên bán hàng há hốc mồm ngạc nhiên, mặc dù hầu hết những người đến mua nhà đều là những người giàu có. Nhưng rất hiếm khi cô gái trẻ như vậy mở lời mua biệt thự.

Nhân viên bán hàng ngay lập tức dẫn Lạc Thiên Ngưng đến phòng VIP, dâng trà rót nước chào hỏi cô. Lấy máy tính bảng ra, chuyển thông tin bên trong đưa cho Lạc Thiên Ngưng, giới thiệu chi tiết: "Cô Lạc, công ty chúng tôi có rất nhiều nhà. Cô cần mua một căn biệt thự lớn cỡ nào, có dự tính tiền vốn ra sao? Hy vọng ở khu vực nào? Tôi có thể giới thiệu vị trí phù hợp nhất cho cô. "

Lạc Thiên Ngưng xem qua danh sách trong thông tin, hầu hết đều trên 50 triệu. Ngân sách hiện tại của cô chắc chắn không đủ.

"Vị trí không cần quá tốt, nhưng diện tích lớn hơn một chút. Gia đình khá nhiều người, năm sáu người ở." Lạc Thiên Ngưng nói.

Sau khi sàng lọc thông tin, nhân viên bán hàng đưa lại cho Lạc Thiên Ngưng, nói: "Cô Lạc, nếu là biệt thự có diện tích lớn thì hầu hết đều ở ngoại thành. Những tòa nhà như thế này cũng có giá tương tự".

Lạc Thiên Ngưng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bên nào tiện hơn?"

Người bán hàng nói ngay: “Nên ở ngoại thành phía Tây, cách sân bay và bến cảng không xa, nhưng không phồn hoa bằng thành phố”.

Lạc Thiên Ngưng nhìn vào giá cả. Toàn bộ số tiền 45 triệu, hỏi: "Có thể trả góp không?"

Nhân viên bán hàng có chút ngượng ngùng nói: "Cô Lạc, nếu cô mua nhà cao ốc, căn hộ thì tất nhiên có thể trả góp, nhưng biệt thự ở ngoại thành của chúng tôi đã rẻ rồi, nhưng nếu cô cung cấp được bằng chứng về tiền lương hoặc tài sản, rằng cô có khả năng trả góp, có thể linh hoạt được. "

Lạc Thiên Ngưng đỡ trán, cô là học sinh trung học, có thể đi đâu cung cấp phiếu lương, càng không thể lộ thân phận thiên kim Lạc gia. Bằng không để lão gia tử biết cô mua biệt thự, không biết sẽ xét hỏi cô thế nào.

Nhưng đám Đàm Dương cần chuyển qua gấp, cho nên hiện tại, đành phải trả toàn bộ số tiền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lạc Thiên Ngưng chỉ có thể đi vay tiền. Người giàu duy nhất mà cô quen biết là Mặc Đình Thâm. Không biết Mặc Đình Thâm có cho cô vay không?

Lạc Thiên Ngưng nói: "Tôi có thể gọi điện thoại được không?"

“Đương nhiên, cô Lạc mời tự nhiên.” Người bán hàng đi ra ngoài đóng cửa. Để Lạc Thiên Ngưng gọi điện thoại.

Lạc Thiên Ngưng loay hoay hồi lâu, bấm số điện thoại di động của Mặc Đình Thâm, rất lâu mới vang lên, vừa định cúp máy, một giọng nam từ tính vang lên "Alo."

“Mặc Đình Thâm, anh có bận không?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

Mặc Đình Thâm cúi xuống nhìn những nhân viên đang chờ anh mở cuộc họp, chậm rãi nói: "Không bận. Em nói đi."

Nhân viên: "..."

"Ừm, hiện tại tôi đang vội dùng tiền. Anh có thể cho tôi vay một ít tiền không." Lạc Thiên Ngưng nói một cách mơ hồ.

“Vay bao nhiêu?” Mặc Đình Thâm nói.

Lạc Thiên Ngưng nghiến răng nói: "Hai mươi triệu..."

Mặc Đình Thâm : "..."

Đây là vay một ít à?

"Chờ một chút. Để Tiêu Nhuệ chuyển cho em." Mặc Đình Thâm nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A? Thẳng thắn vậy? Cho vay 20 triệu mà không cần do dự à?

“Vậy tôi sẽ viết cho anh giấy nợ, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.” Lạc Thiên Ngưng nói

“Ừ.” Mặc Đình Thâm nói

“Cá nhân tôi mượn tiền anh, anh có thể không nói cho ông nội không....??” Lạc Thiên Ngưng lại hỏi.

“Xem tâm trạng.” Mặc Đình Thâm nói.

"Vậy bây giờ tâm trạng anh thế nào ..." Lạc Thiên Ngưng xu nịnh hỏi.

“Cũng không tệ.” Mặc Đình Thâm chậm rãi nói.

Nhân viên bên dưới đều trộm cười nhìn Tiêu Nhuệ, trong lòng bùng cháy hừng hực hóng chuyện, boss rõ ràng là đang nói chuyện yêu đương! !

Tiêu Nhuệ nhún vai, dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, là điện thoại của Lạc tiểu thư.

Lạc Thiên Ngưng cúp điện thoại, Mặc Đình Thâm nhìn điện thoại, lật tài liệu, nói: "Tiêu Nhuệ, đi chuyển cho cô ấy 20 triệu. Bây giờ bắt đầu cuộc họp."

Tiêu Nhuệ vui vẻ chạy ra khỏi phòng họp, đi chuyển tiền cho Lạc Thiên Ngưng.

Ây da, Lạc tiểu thư này thật sự khác biệt, boss nói cho tiền liền cho tiền, mặc dù tuổi hơi nhỏ chút, nhưng boss nhìn cũng không lớn lắm, trai tài gái sắc, phối hợp tuyệt vời!

“Ting” một tiếng, điện thoại Lạc Thiên Ngưng nhận được tin nhắn: "Thẻ ngân hàng của bạn có đuôi là 2459 đã nhận được 20.000 .000nhân dân tệ."

Lạc Thiên Ngưng cười, Mặc Đình Thâm quả là một cái cây rụng tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Số ký tự: 0