Tôi Vốn Chính L...
Ningmeng Hu
2024-08-07 13:41:45
Đúng lúc này, Ôn Tử Dương gọi điện thoại tới "Lạc tiểu thư, xét nghiệm máu của cô gái đó cho thấy trong cơ thể cô ấy có một loại virus không xác định, đang nhanh chóng phá hủy khả năng miễn dịch của cô ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơn sốt sẽ sớm lấy mạng cô ấy, cô vẫn nên đưa cô ấy đến phòng vô trùng của bệnh viện đi."
“Không cần nữa.” Lạc Thiên Ngưng nghiến răng, nói xong liền cúp máy.
“Ai có thể giải thích một chút, tại sao lại có virus trong cơ thể Amy?” Lạc Thiên Ngưng nhìn mấy người hỏi.
"Là Lục Vi. Ám Uyên đang nghiên cứu sinh vật y học. Lục Vi được phép vào phòng nghiên cứu. Gần đây, chỉ có cô ta mang theo Amy đi qua!" Carly nói.
Đàm Dương đá vào chiếc ghế bên cạnh, bầu không khí buồn bã bao trùm cả căn phòng.
"Tôi sẽ liên lạc với nhà tang lễ. Để chôn Amy, hãy rút máu của các người, tôi sẽ mang đi xét nghiệm, không ai có thể xảy ra chuyện gì nữa!" Lạc Thiên Ngưng nói xong liền rời khỏi biệt thự.
Trở lại xe, Lạc Thiên Ngưng ngồi vào ghế lái, đánh vào tay lái, nước mắt rơi lã chã.
Mike, A Nặc, Amy ...
Lục Vi đã giết quá nhiều người xung quanh cô, cô vẫn bị mắc kẹt trong nhà họ Lạc nhỏ bé này, mà không thể làm gì được!
Cô quá yếu, quá yếu.
Lạc Thiên Ngưng lái xe đến phòng đấm bốc, từ chiều đến tối, mệt mỏi đánh với huấn luyện viên Lý, lại đánh vỡ một bao cát.
Cô không còn nơi nào để phát tiết, cảm giác tội lỗi và yếu đuối trong lòng như muốn nuốt chửng lấy cô.
Lúc này Mặc Đình Thâm đang ngồi ở sân bay, Tiêu Nhuệ lại lên tiếng nhắc nhở: "Boss, đã đến giờ lên máy bay."
Mặc Đình Thâm mở máy, điện thoại vẫn lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Là anh nói không rõ sao?
Anh nói rằng anh sẽ trở lại Đế Đô vào chiều nay.
Anh nói với Lạc Thiên Ngưng thời gian và địa điểm của chuyến bay, nghĩ rằng cô nhóc sẽ đến tiễn anh, cho dù không muốn như vậy, ít nhất phải tiễn anh chứ.
Nhưng cô ấy không đến.
Thậm chí còn không có một cuộc gọi nào, dường như việc Mặc Đình Thâm rời khỏi Hải Thành không liên quan gì đến cô.
Cô không quan tâm liệu họ có gặp nhau trong tương lai hay không.
Tiêu Nhuệ cũng có chút lo lắng, boss rõ ràng đang đợi Lạc tiểu thư, Tiêu Nhuệ ngập ngừng hỏi "Có lẽ tam tiểu thư có việc gì đó chậm trễ. Tôi gọi điện hỏi một chút?"
Mặc Đình Thâm cất điện thoại, giọng nói có chút lạnh lùng "Không cần, đi thôi."
Anh đã làm đủ cách, giúp đỡ, tỏ thái độ, nhưng Lạc Thiên Ngưng không đáp lại chút nào.
Vậy không cần thiết như này nữa.
Cô là một cô gái mười tám tuổi, có thể trì hoãn việc gì?
Ngay cả khi có, cho dù dành chút thời gian để gọi điện thoại cũng không được sao?
Mặc Đình Thâm tắt điện thoại, đứng dậy, chỉnh đốn quần áo rồi rời khỏi khu vực nghỉ ngơi.
Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen!
Khi Lạc Thiên Ngưng rời khỏi phòng đấm bốc, bên ngoài trời đang mưa, không có ô, cô vội vàng đến bãi đậu xe, lái xe trở lại Lạc gia.
Đỗ xe, chuẩn bị bảo Hách Ngư cầm ô đến đón cô. Mới phát hiện điện thoại hết pin, cô xuống xe đi bộ về nhà tổ.
Mưa mùa này lạnh buốt, nhưng cơn mưa này đã khiến cô tỉnh táo hơn.
Cô muốn lấy cổ phần của ông cụ, cũng như toàn bộ Lạc gia.
Cuối cùng của cuối cùng, là Lục gia.
Lạc Thiên Ngưng đi đến cửa nhà tổ, gặp Lạc Gia Tuyết che dù trở về.
"Ôi, tưởng là ai? Đều ướt sũng hết rồi, ông nội không thèm quan tâm đến chị sao?" Lạc Gia Tuyết cầm một chiếc dù màu xanh lam, quyến rũ nhìn cô.
Lạc Thiên Ngưng lau nước mưa trên mặt. Ngẩng đầu nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng: "Cút ra."
"Lạc Thiên Ngưng, đừng tự đắc, cho dù chị sống với ông nội cũng có thể làm được gì? Cuối cùng ba sẽ đến Đế Đô mở công ty con cho chị em tôi, cổ phần sẽ được chia cho anh hai. Cả Lạc gia, nửa phân tiền, chị cũng đừng mong nghĩ lấy!" Lạc Gia Tuyết chế nhạo.
“Lạc Gia Tuyết, cô đến đây để khoe mẽ à?” Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên.
"Tôi phải khoe khoang với chị sao? Chị chỉ là một tên ăn mày của nhà họ Lạc. Mẹ chị đoản mệnh bỏ lại chị, ba cũng không thèm nhìn đến chị. Chị cái gì cũng không chiếm được!" Lạc Gia Tuyết nhìn bộ dáng chật vật của Lạc Thiên Ngưng, nhếch miệng chán ghét.
Lạc Thiên Ngưng cười, nụ cười đó có phần giễu cợt, có phần bất lực.
Nhưng đôi mắt cô lúc này cũng lạnh như mưa giữa trời.
Cô từng bước tới gần, Lạc Gia Tuyết có chút sợ hãi, lùi về phía sau, Lạc Thiên Ngưng vươn tay ra, Lạc Gia Tuyết sắp bị Lạc Thiên Ngưng đánh, cô ta lập tức cúi đầu trốn.
Sau đó, Lạc Thiên Ngưng nắm lấy cổ áo cô ta. Cô dùng sức kéo mạnh cổ áo, cô ta có chút khó thở.
Trước khi Lạc Gia Tuyết kịp kêu cứu, Lạc Thiên Ngưng đã kéo cô ta, đẩy vào tường, dùng tay kia nắm lấy chiếc ô của cô ta, hung hăng ném xuống đất.
Trong phút chốc, Lạc Gia Tuyết bị mưa to xối ướt sũng.
“Khụ khụ… Lạc Thiên Ngưng… chị điên rồi à?” Lạc Gia Tuyết bị mưa xối có chút choáng váng.
“Tôi điên rồi, cô có biết không, tôi vốn chính là kẻ điên? Cô vừa nãy nói gì? Công ty con của cô? Cổ phần của anh hai? Tôi nói với cô, tất cả những thứ này đều là của tôi. Cuối cùng, cô và mẹ cô, mới là kẻ ăn mày của nhà họ Lạc.” Lạc Thiên Ngưng nhìn cô ta chằm chằm với đôi mắt đỏ như máu.
“Khụ khụ… chị dám!” Lạc Gia Tuyết nói.
"Cô xem tôi dám hay không? Nếu tôi phát hiện cái chết của mẹ tôi có nửa điểm liên quan đến mẹ con cô, tôi sẽ khiến cô và mẹ cô chết càng khó coi hơn!" Lạc Thiên Ngưng lớn tiếng nói.
"Thiên Ngưng! Dừng tay!" Giọng nói của Lạc Gia Thần từ phía sau truyền đến.
Mưa lớn, Lạc Gia Thần đêm nay muốn trở về thăm ông cụ, ai ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Lạc Gia Tuyết bị Lạc Thiên Ngưng xách cổ áo ép vào tường, cả người đều bị mưa to xối ướt sũng.
“Anh hai… khụ khụ…anh hai cứu em!” Lạc Gia Tuyết hét lên.
Lạc Thiên Ngưng thậm chí còn không quay đầu lại, nhìn bộ dạng đáng thương của Lạc Gia Tuyết, mỉm cười, vung tay, Lạc Gia Tuyết ngã vào trong mưa, Lạc Gia Thần lập tức đi tới đỡ, Lạc Gia Tuyết bò dậy trốn vào trong lòng Lạc Gia Thần, vừa khóc vừa cáo trạng "Anh hai! Chị ba nói muốn giết em! Còn muốn giết mẹ nữa!"
Lạc Gia Thần cau mày, chỉ cần nhìn bóng lưng của Lạc Thiên Ngưng, anh ta có thể cảm nhận được sự thù địch của cô.
Anh không hiểu tại sao một cô gái, tuổi trẻ đẹp đẽ, trong lòng vì cái gì mà lại có quá nhiều oán hận như thế.
"Thiên Ngưng ... em..."
Lạc Thiên Ngưng chậm rãi xoay người, mưa to rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tóc dài và váy liền dính chặt vào người cô.
Sắc mặt cô trắng bệnh, rõ ràng là lạnh phát run, mà vẫn cười.
Cô nhìn Lạc Gia Tuyết đang run rẩy trong lòng của Lạc Gia Thần, trong lòng thầm nghĩ, nếu không những người này, thì từ trước đến nay, Lạc Thiên Ngưng mới là viên ngọc quý trên tay gia đình này.
Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn lấy lại những gì ban đầu thuộc về Lạc Thiên Ngưng, lại trở thành kẻ tội ác tày trời.
"Anh hai, anh căng thẳng cái gì? Tôi dọa Lạc Gia Tuyết mà anh cũng tin? Hay là anh cảm thấy, tôi thật sự sẽ giết cô ta?" Lạc Thiên Ngưng nghiêng đầu, cười ngây thơ vô tội.
Lạc Gia Thần cầm dù, nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
“Gia Tuyết, nhớ những gì tôi nói, sau đó, đợi tôi.” Lạc Thiên Ngưng cười, Lạc Gia Tuyết cảm thấy sởn gai ốc trong lòng.
Sau đó cô quay người bước từng bước trở về ngôi nhà tổ.
"Tiểu thư, cô về rồi sao? Sao lại ướt sũng thế này?" Hách Ngư chạy xuống lầu lấy khăn lau tóc cho cô.
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười với Hách Ngư, sau đó thân thể cô lung lay hai cái, ngã xuống nền nhà.
“Không cần nữa.” Lạc Thiên Ngưng nghiến răng, nói xong liền cúp máy.
“Ai có thể giải thích một chút, tại sao lại có virus trong cơ thể Amy?” Lạc Thiên Ngưng nhìn mấy người hỏi.
"Là Lục Vi. Ám Uyên đang nghiên cứu sinh vật y học. Lục Vi được phép vào phòng nghiên cứu. Gần đây, chỉ có cô ta mang theo Amy đi qua!" Carly nói.
Đàm Dương đá vào chiếc ghế bên cạnh, bầu không khí buồn bã bao trùm cả căn phòng.
"Tôi sẽ liên lạc với nhà tang lễ. Để chôn Amy, hãy rút máu của các người, tôi sẽ mang đi xét nghiệm, không ai có thể xảy ra chuyện gì nữa!" Lạc Thiên Ngưng nói xong liền rời khỏi biệt thự.
Trở lại xe, Lạc Thiên Ngưng ngồi vào ghế lái, đánh vào tay lái, nước mắt rơi lã chã.
Mike, A Nặc, Amy ...
Lục Vi đã giết quá nhiều người xung quanh cô, cô vẫn bị mắc kẹt trong nhà họ Lạc nhỏ bé này, mà không thể làm gì được!
Cô quá yếu, quá yếu.
Lạc Thiên Ngưng lái xe đến phòng đấm bốc, từ chiều đến tối, mệt mỏi đánh với huấn luyện viên Lý, lại đánh vỡ một bao cát.
Cô không còn nơi nào để phát tiết, cảm giác tội lỗi và yếu đuối trong lòng như muốn nuốt chửng lấy cô.
Lúc này Mặc Đình Thâm đang ngồi ở sân bay, Tiêu Nhuệ lại lên tiếng nhắc nhở: "Boss, đã đến giờ lên máy bay."
Mặc Đình Thâm mở máy, điện thoại vẫn lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Là anh nói không rõ sao?
Anh nói rằng anh sẽ trở lại Đế Đô vào chiều nay.
Anh nói với Lạc Thiên Ngưng thời gian và địa điểm của chuyến bay, nghĩ rằng cô nhóc sẽ đến tiễn anh, cho dù không muốn như vậy, ít nhất phải tiễn anh chứ.
Nhưng cô ấy không đến.
Thậm chí còn không có một cuộc gọi nào, dường như việc Mặc Đình Thâm rời khỏi Hải Thành không liên quan gì đến cô.
Cô không quan tâm liệu họ có gặp nhau trong tương lai hay không.
Tiêu Nhuệ cũng có chút lo lắng, boss rõ ràng đang đợi Lạc tiểu thư, Tiêu Nhuệ ngập ngừng hỏi "Có lẽ tam tiểu thư có việc gì đó chậm trễ. Tôi gọi điện hỏi một chút?"
Mặc Đình Thâm cất điện thoại, giọng nói có chút lạnh lùng "Không cần, đi thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đã làm đủ cách, giúp đỡ, tỏ thái độ, nhưng Lạc Thiên Ngưng không đáp lại chút nào.
Vậy không cần thiết như này nữa.
Cô là một cô gái mười tám tuổi, có thể trì hoãn việc gì?
Ngay cả khi có, cho dù dành chút thời gian để gọi điện thoại cũng không được sao?
Mặc Đình Thâm tắt điện thoại, đứng dậy, chỉnh đốn quần áo rồi rời khỏi khu vực nghỉ ngơi.
Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen!
Khi Lạc Thiên Ngưng rời khỏi phòng đấm bốc, bên ngoài trời đang mưa, không có ô, cô vội vàng đến bãi đậu xe, lái xe trở lại Lạc gia.
Đỗ xe, chuẩn bị bảo Hách Ngư cầm ô đến đón cô. Mới phát hiện điện thoại hết pin, cô xuống xe đi bộ về nhà tổ.
Mưa mùa này lạnh buốt, nhưng cơn mưa này đã khiến cô tỉnh táo hơn.
Cô muốn lấy cổ phần của ông cụ, cũng như toàn bộ Lạc gia.
Cuối cùng của cuối cùng, là Lục gia.
Lạc Thiên Ngưng đi đến cửa nhà tổ, gặp Lạc Gia Tuyết che dù trở về.
"Ôi, tưởng là ai? Đều ướt sũng hết rồi, ông nội không thèm quan tâm đến chị sao?" Lạc Gia Tuyết cầm một chiếc dù màu xanh lam, quyến rũ nhìn cô.
Lạc Thiên Ngưng lau nước mưa trên mặt. Ngẩng đầu nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng: "Cút ra."
"Lạc Thiên Ngưng, đừng tự đắc, cho dù chị sống với ông nội cũng có thể làm được gì? Cuối cùng ba sẽ đến Đế Đô mở công ty con cho chị em tôi, cổ phần sẽ được chia cho anh hai. Cả Lạc gia, nửa phân tiền, chị cũng đừng mong nghĩ lấy!" Lạc Gia Tuyết chế nhạo.
“Lạc Gia Tuyết, cô đến đây để khoe mẽ à?” Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên.
"Tôi phải khoe khoang với chị sao? Chị chỉ là một tên ăn mày của nhà họ Lạc. Mẹ chị đoản mệnh bỏ lại chị, ba cũng không thèm nhìn đến chị. Chị cái gì cũng không chiếm được!" Lạc Gia Tuyết nhìn bộ dáng chật vật của Lạc Thiên Ngưng, nhếch miệng chán ghét.
Lạc Thiên Ngưng cười, nụ cười đó có phần giễu cợt, có phần bất lực.
Nhưng đôi mắt cô lúc này cũng lạnh như mưa giữa trời.
Cô từng bước tới gần, Lạc Gia Tuyết có chút sợ hãi, lùi về phía sau, Lạc Thiên Ngưng vươn tay ra, Lạc Gia Tuyết sắp bị Lạc Thiên Ngưng đánh, cô ta lập tức cúi đầu trốn.
Sau đó, Lạc Thiên Ngưng nắm lấy cổ áo cô ta. Cô dùng sức kéo mạnh cổ áo, cô ta có chút khó thở.
Trước khi Lạc Gia Tuyết kịp kêu cứu, Lạc Thiên Ngưng đã kéo cô ta, đẩy vào tường, dùng tay kia nắm lấy chiếc ô của cô ta, hung hăng ném xuống đất.
Trong phút chốc, Lạc Gia Tuyết bị mưa to xối ướt sũng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khụ khụ… Lạc Thiên Ngưng… chị điên rồi à?” Lạc Gia Tuyết bị mưa xối có chút choáng váng.
“Tôi điên rồi, cô có biết không, tôi vốn chính là kẻ điên? Cô vừa nãy nói gì? Công ty con của cô? Cổ phần của anh hai? Tôi nói với cô, tất cả những thứ này đều là của tôi. Cuối cùng, cô và mẹ cô, mới là kẻ ăn mày của nhà họ Lạc.” Lạc Thiên Ngưng nhìn cô ta chằm chằm với đôi mắt đỏ như máu.
“Khụ khụ… chị dám!” Lạc Gia Tuyết nói.
"Cô xem tôi dám hay không? Nếu tôi phát hiện cái chết của mẹ tôi có nửa điểm liên quan đến mẹ con cô, tôi sẽ khiến cô và mẹ cô chết càng khó coi hơn!" Lạc Thiên Ngưng lớn tiếng nói.
"Thiên Ngưng! Dừng tay!" Giọng nói của Lạc Gia Thần từ phía sau truyền đến.
Mưa lớn, Lạc Gia Thần đêm nay muốn trở về thăm ông cụ, ai ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Lạc Gia Tuyết bị Lạc Thiên Ngưng xách cổ áo ép vào tường, cả người đều bị mưa to xối ướt sũng.
“Anh hai… khụ khụ…anh hai cứu em!” Lạc Gia Tuyết hét lên.
Lạc Thiên Ngưng thậm chí còn không quay đầu lại, nhìn bộ dạng đáng thương của Lạc Gia Tuyết, mỉm cười, vung tay, Lạc Gia Tuyết ngã vào trong mưa, Lạc Gia Thần lập tức đi tới đỡ, Lạc Gia Tuyết bò dậy trốn vào trong lòng Lạc Gia Thần, vừa khóc vừa cáo trạng "Anh hai! Chị ba nói muốn giết em! Còn muốn giết mẹ nữa!"
Lạc Gia Thần cau mày, chỉ cần nhìn bóng lưng của Lạc Thiên Ngưng, anh ta có thể cảm nhận được sự thù địch của cô.
Anh không hiểu tại sao một cô gái, tuổi trẻ đẹp đẽ, trong lòng vì cái gì mà lại có quá nhiều oán hận như thế.
"Thiên Ngưng ... em..."
Lạc Thiên Ngưng chậm rãi xoay người, mưa to rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tóc dài và váy liền dính chặt vào người cô.
Sắc mặt cô trắng bệnh, rõ ràng là lạnh phát run, mà vẫn cười.
Cô nhìn Lạc Gia Tuyết đang run rẩy trong lòng của Lạc Gia Thần, trong lòng thầm nghĩ, nếu không những người này, thì từ trước đến nay, Lạc Thiên Ngưng mới là viên ngọc quý trên tay gia đình này.
Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn lấy lại những gì ban đầu thuộc về Lạc Thiên Ngưng, lại trở thành kẻ tội ác tày trời.
"Anh hai, anh căng thẳng cái gì? Tôi dọa Lạc Gia Tuyết mà anh cũng tin? Hay là anh cảm thấy, tôi thật sự sẽ giết cô ta?" Lạc Thiên Ngưng nghiêng đầu, cười ngây thơ vô tội.
Lạc Gia Thần cầm dù, nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
“Gia Tuyết, nhớ những gì tôi nói, sau đó, đợi tôi.” Lạc Thiên Ngưng cười, Lạc Gia Tuyết cảm thấy sởn gai ốc trong lòng.
Sau đó cô quay người bước từng bước trở về ngôi nhà tổ.
"Tiểu thư, cô về rồi sao? Sao lại ướt sũng thế này?" Hách Ngư chạy xuống lầu lấy khăn lau tóc cho cô.
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười với Hách Ngư, sau đó thân thể cô lung lay hai cái, ngã xuống nền nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro