Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Bang
Chương 5: Trung...
Min-chann
2024-11-12 02:41:18
- Tôi muốn chiếc đầm đó!-một giọng nói chua ngoa lên tiếng. Không ai xa lạ, chính là Bạch Liên Hoa, đứa con ngoài giá thú của Trần gia, chị em cùng cha khác mẹ của Âu Dương Bảo My.
Bạch Liên Hoa, người cũng như tên, làn da trắng như sữa, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn như có thể chảy nước mắt bất cứ lúc nào. Thật là, thời buổi này sao con có người giả tạo như vậy!
Giờ Thiên Thư mới để ý người con trai kế bên cô ta, thật soái a~ Lông mày rậm, mắt như chim ưng, ngũ quan góc cạnh, quả thực rất soái! Nhưng mà... soái thì kệ anh ta chứ, có liên quan tới cô đâu?!
Hướng Minh Phàm cũng đánh giá lại cô. Làn da trắng mịn, lông mày lá liễu, môi đỏ màu cherry, cằm V-line, ngũ quan xinh xắn, ừm... ngực cúp D.... (Min: moá! Ông biến thái vừa thôi! (-_-#))
-A! Chị My, chị cũng ở đây hả? Ưm...em rất thích bộ váy này, có thể nhường cho em không?-Bạch Liên Hoa nhỏ giọng nói.
-Đây chẳng phải là BẠCH Liên Hoa sao?-Bảo My nhấn mạnh chữ Bạch, ý chỉ cô ta chỉ là con ngoài giá thú, không được Trần gia công nhận là con cháu trong dòng họ.
-Chị... hic... hicc... ý... hic... ý.... chị... hic.... là.... hic... gì... hic... em... hic.... hic... chỉ... hic.... muốn...hic.... hic... chiếc..... váy.... hic... kia... hic... thôi... mà... hic...Phàm... hic... bộ.... hic..... hic... em.... hic.... làm... hic... gì... hic... hic.... sai... hic...hic... hic... hả... hic... hicc... anh?... hic... -Bạch Liên Hoa khóc nấc lên. (Min: chòi má, mỏi tay chết mất!!! T^T)
Hướng Minh Phàm nãy giờ chỉ chăm chú nhìn Âu Dương Thiên Thư, trực tiếp bơ hẳn cô bé "ngây thơ" kia.
Người xung quanh xì xầm bàn tán, ồn chết Thiên Thư cô rồi!
-Cô có thể bớt gây lũ được không? Nơi này sắp thành biển nước mắt rồi. Bảo My em ấy có làm gì cô đâu mà cô khóc?! Đừng để người khác nhìn vào còn tưởng em ấy bắt nạt cô!-Âu Dương Thiên Thư lãnh đạm cất tiếng.
Sau khi cô nói, mọi người lại tiếp tục xì xầm, nhưng lần này là nhắm vào cô ta.
-Chị là ai, sao lại xen vào chuyện này? Đây là chuyện của em với chị Bảo My cơ mà...-Bạch Liên Hoa ngừng khóc lên tiếng.
-Âu Dương Thiên Thư, đại tiểu thư Âu Dương gia, đủ tư cách để tiếp chuyện với Bạch tiểu thư rồi chứ?-cô cười mỉa.
-Dạ...-Bạch Liên Hoa cuối gằm mặt, nghiến răng. Vì cái gì mà lại xinh đẹp, gia thế lại giàu có hơn cô ta chứ!
-Chị Thiên Thư, Tiểu My thanh toán xong hết rồi, ta đi nha! Tạm biệt cô, hẹn không bao giờ gặp lại!-Tiểu My híp mắt.
Thiên Thư và Bảo My quay gót bước đi.
-Chào... chị...-Bạch Liên Hoa vò chặt chiếc váy đang mặc, gương mặt vặn vẹo đến khó coi.
"Hừm... Âu Dương Thiên Thư... anh nhất định nhớ kĩ cái tên này!"-Hướng Minh Phàm nghĩ thầm, cười ôn nhu làm gái xung quanh xỉu hết:>>
Ở một góc khuất nào đó, Lãnh Hàn Phong chứng kiến hết tất cả, khóe môi khẽ nhếch.
Bạch Liên Hoa, người cũng như tên, làn da trắng như sữa, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn như có thể chảy nước mắt bất cứ lúc nào. Thật là, thời buổi này sao con có người giả tạo như vậy!
Giờ Thiên Thư mới để ý người con trai kế bên cô ta, thật soái a~ Lông mày rậm, mắt như chim ưng, ngũ quan góc cạnh, quả thực rất soái! Nhưng mà... soái thì kệ anh ta chứ, có liên quan tới cô đâu?!
Hướng Minh Phàm cũng đánh giá lại cô. Làn da trắng mịn, lông mày lá liễu, môi đỏ màu cherry, cằm V-line, ngũ quan xinh xắn, ừm... ngực cúp D.... (Min: moá! Ông biến thái vừa thôi! (-_-#))
-A! Chị My, chị cũng ở đây hả? Ưm...em rất thích bộ váy này, có thể nhường cho em không?-Bạch Liên Hoa nhỏ giọng nói.
-Đây chẳng phải là BẠCH Liên Hoa sao?-Bảo My nhấn mạnh chữ Bạch, ý chỉ cô ta chỉ là con ngoài giá thú, không được Trần gia công nhận là con cháu trong dòng họ.
-Chị... hic... hicc... ý... hic... ý.... chị... hic.... là.... hic... gì... hic... em... hic.... hic... chỉ... hic.... muốn...hic.... hic... chiếc..... váy.... hic... kia... hic... thôi... mà... hic...Phàm... hic... bộ.... hic..... hic... em.... hic.... làm... hic... gì... hic... hic.... sai... hic...hic... hic... hả... hic... hicc... anh?... hic... -Bạch Liên Hoa khóc nấc lên. (Min: chòi má, mỏi tay chết mất!!! T^T)
Hướng Minh Phàm nãy giờ chỉ chăm chú nhìn Âu Dương Thiên Thư, trực tiếp bơ hẳn cô bé "ngây thơ" kia.
Người xung quanh xì xầm bàn tán, ồn chết Thiên Thư cô rồi!
-Cô có thể bớt gây lũ được không? Nơi này sắp thành biển nước mắt rồi. Bảo My em ấy có làm gì cô đâu mà cô khóc?! Đừng để người khác nhìn vào còn tưởng em ấy bắt nạt cô!-Âu Dương Thiên Thư lãnh đạm cất tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cô nói, mọi người lại tiếp tục xì xầm, nhưng lần này là nhắm vào cô ta.
-Chị là ai, sao lại xen vào chuyện này? Đây là chuyện của em với chị Bảo My cơ mà...-Bạch Liên Hoa ngừng khóc lên tiếng.
-Âu Dương Thiên Thư, đại tiểu thư Âu Dương gia, đủ tư cách để tiếp chuyện với Bạch tiểu thư rồi chứ?-cô cười mỉa.
-Dạ...-Bạch Liên Hoa cuối gằm mặt, nghiến răng. Vì cái gì mà lại xinh đẹp, gia thế lại giàu có hơn cô ta chứ!
-Chị Thiên Thư, Tiểu My thanh toán xong hết rồi, ta đi nha! Tạm biệt cô, hẹn không bao giờ gặp lại!-Tiểu My híp mắt.
Thiên Thư và Bảo My quay gót bước đi.
-Chào... chị...-Bạch Liên Hoa vò chặt chiếc váy đang mặc, gương mặt vặn vẹo đến khó coi.
"Hừm... Âu Dương Thiên Thư... anh nhất định nhớ kĩ cái tên này!"-Hướng Minh Phàm nghĩ thầm, cười ôn nhu làm gái xung quanh xỉu hết:>>
Ở một góc khuất nào đó, Lãnh Hàn Phong chứng kiến hết tất cả, khóe môi khẽ nhếch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro