Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ 2
Đổ bệnh
Mộng Huyên (Mèo)
2024-07-03 19:00:07
Thời gian trôi nhanh thật! Mới đó mà ngày xuất phát đã cận kề, Hàn Thiên Ngạo lại bận rộn cho chuyến công tác tiếp đến. Đều đã trưởng thành cả rồi nhưng bà vẫn cứ xem các anh hệt như những đứa trẻ mà lo từng miếng ăn đến giấc ngủ, trước khi hai người xách vali rời đi, bà vẫn cứ giữ chân họ lại rồi dặn dò nhiều lần về vấn đề sinh hoạt, nghỉ ngơi chỉ vì sợ bị trái múi giờ sẽ không thoải mái.
Vẫn may là hai người đã kịp giờ cất cánh, họ có mặt tại sảnh sân bay đúng 6 giờ sáng còn khoảng 15 phút nữa là chuyến bay khởi hành thế nên có đủ thời gian di chuyển đến khoang máy bay.
Sau 5 tiếng đồng hồ, họ có mặt tại cửa phía Tây của sân bay. Trước đó đã có một chiếc xe được cử đến để đón anh và Mạc Nhiên đến nơi dừng chân và nghỉ ngơi qua đêm. Lịch trình hôm nay cũng không quá nặng nhọc, trước hết họ cứ về khách sạn cái đã rồi đến chiều lại tiếp tục.
Hàn Thiên Ngạo: “ Cậu đến quầy tiếp tân sẵn lấy giúp tôi thẻ phòng luôn nhé! Tôi mang hành lí lên trước.”
“ A không cần đâu! Có người sẽ mang lên giúp chúng ta. Muốn đi ăn chút gì không? Tôi thấy hơi đói.” Mạc Nhiên suốt chuyến bay không có chút gì vào bụng.
“ Tôi lên trước đây.” Anh thẳng thừng từ chối lời mời.
Mạc Nhiên như con nai vàng ngơ ngác, đôi mắt to tròn, chớp chớp trưng ra vẻ ngây ngô của đứa trẻ bị bỏ rơi: “ Ơ, thế còn tôi.”
Hàn Thiên Ngạo cười khẩy: “ Này! Không phải cậu đói sao? Vậy thì đi ăn hay kiếm chỗ nào khuây khỏa mà đến thôi.” Nói xong anh còn xua tay ý muốn đuổi cậu ta đi nhanh lên một chút.
Mạc Nhiên hậm hực: “ Cậu dám đuổi tôi!”
Nghiêng đầu, cả người bất động đưa bốn mắt nhìn nhau không chớp một cái nào. Người đi đường nhìn vào còn nghĩ hai anh là một đôi, chỉ là đang hờn giỗi nhau một chút. Nhịn không nỗi cả Mạc Nhiên và Hàn Thiên Ngạo đều cười bật ra tiếng.
“ Được rồi không có thời gian đùa nữa, tôi về phòng nghỉ trước đây! Tạm biệt!”
Đúng là niềm vui lúc nào cũng ngắn ngủi, dù sao thì mục đích chính hai người đến đây không phải để giải buồn. Công việc dang dở vẫn còn đang chất đống thành núi, chờ các anh giải quyết cho xong. Hai người về phòng, đánh một giấc đến khi trời dần chập tối mới chịu thức giấc, mà cũng không hẳn là tự mò đầu dậy. Mà là...
Ting~ Ting~
“ Thưa ngài!”
Nhân viên phục vụ đẩy theo một chiếc xe đẩy chứa đầy thức ăn đi đến từng phòng, nhấn chuông cửa. Âm thanh lớn phát ra đã đánh thức giấc ngủ của Hàn Thiên Ngạo, vừa hay Mạc Nhiên cũng vừa chuẩn bị xong đến đến phòng anh cách đó vài phút.
Mạc Nhiên đứng cạnh không thấy cửa phòng Hàn Thiên Ngạo không có dấu hiệu sẽ mở ra, anh liền lịch sự mời người phục vụ kia rời đi trước: “ Thôi được rồi, anh cứ yên tâm đặt thức ăn ở đây, tôi là khách phòng kế bên cũng là bạn của khách phòng này. Anh đi làm việc còn lại của mình đi, phần còn lại để tôi. “
“ Vâng, cảm ơn ngài. Chúc ngài có một bữa ăn ngon miệng!” Hiểu ý anh, người nhân viên cúi người nhanh chóng rời đi, trở lại vị trí làm việc của mình. Mạc Nhiên rút từ trong túi quần một chiếc thẻ phòng.
Một tiếng “tít” kêu lên, thế là cửa phòng Hàn Thiên Ngạo liền được mở toang ra.
“ Con sâu lười à, mau dậy đi!” Mạc Nhiên đi đến, lay nhẹ bả vai Hàn Thiên Ngạo. Bất giác anh cảm nhận được nhiệt độ cả cơ thể này truyền đến tay lòng bàn tay anh, thân nhiệt Hàn Thiên Ngạo có chút bất thường. “ Nóng lên rồi!” “Anh phát sốt rồi!”
Ngay lập tức vẻ lo lắng đã lộ rõ trên khuôn mặt Mạc Nhiên, anh nhanh chóng nhấc máy gọi lễ tân trợ giúp, ngay khi nhận được thông báo từ phía khách hàng, họ đã cử đội ý tế của khách sạn đến phòng hai người. Thật may vì Hàn Thiên Ngạo chỉ mới bắt đầu cơn sốt cho nê không cần đưa đến bệnh viện chữa trị, chỉ cần ở tại phòng nghỉ ngơi, uống thuốc ngày mai sẽ khỏi. Mạc Nhiên từ nhà tắm bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn nhỏ đã nhúng qua nước ấm, vắt ráo rồi chườm lên trán Hàn Thiên Ngạo.
........Còn tiếp..........
Vẫn may là hai người đã kịp giờ cất cánh, họ có mặt tại sảnh sân bay đúng 6 giờ sáng còn khoảng 15 phút nữa là chuyến bay khởi hành thế nên có đủ thời gian di chuyển đến khoang máy bay.
Sau 5 tiếng đồng hồ, họ có mặt tại cửa phía Tây của sân bay. Trước đó đã có một chiếc xe được cử đến để đón anh và Mạc Nhiên đến nơi dừng chân và nghỉ ngơi qua đêm. Lịch trình hôm nay cũng không quá nặng nhọc, trước hết họ cứ về khách sạn cái đã rồi đến chiều lại tiếp tục.
Hàn Thiên Ngạo: “ Cậu đến quầy tiếp tân sẵn lấy giúp tôi thẻ phòng luôn nhé! Tôi mang hành lí lên trước.”
“ A không cần đâu! Có người sẽ mang lên giúp chúng ta. Muốn đi ăn chút gì không? Tôi thấy hơi đói.” Mạc Nhiên suốt chuyến bay không có chút gì vào bụng.
“ Tôi lên trước đây.” Anh thẳng thừng từ chối lời mời.
Mạc Nhiên như con nai vàng ngơ ngác, đôi mắt to tròn, chớp chớp trưng ra vẻ ngây ngô của đứa trẻ bị bỏ rơi: “ Ơ, thế còn tôi.”
Hàn Thiên Ngạo cười khẩy: “ Này! Không phải cậu đói sao? Vậy thì đi ăn hay kiếm chỗ nào khuây khỏa mà đến thôi.” Nói xong anh còn xua tay ý muốn đuổi cậu ta đi nhanh lên một chút.
Mạc Nhiên hậm hực: “ Cậu dám đuổi tôi!”
Nghiêng đầu, cả người bất động đưa bốn mắt nhìn nhau không chớp một cái nào. Người đi đường nhìn vào còn nghĩ hai anh là một đôi, chỉ là đang hờn giỗi nhau một chút. Nhịn không nỗi cả Mạc Nhiên và Hàn Thiên Ngạo đều cười bật ra tiếng.
“ Được rồi không có thời gian đùa nữa, tôi về phòng nghỉ trước đây! Tạm biệt!”
Đúng là niềm vui lúc nào cũng ngắn ngủi, dù sao thì mục đích chính hai người đến đây không phải để giải buồn. Công việc dang dở vẫn còn đang chất đống thành núi, chờ các anh giải quyết cho xong. Hai người về phòng, đánh một giấc đến khi trời dần chập tối mới chịu thức giấc, mà cũng không hẳn là tự mò đầu dậy. Mà là...
Ting~ Ting~
“ Thưa ngài!”
Nhân viên phục vụ đẩy theo một chiếc xe đẩy chứa đầy thức ăn đi đến từng phòng, nhấn chuông cửa. Âm thanh lớn phát ra đã đánh thức giấc ngủ của Hàn Thiên Ngạo, vừa hay Mạc Nhiên cũng vừa chuẩn bị xong đến đến phòng anh cách đó vài phút.
Mạc Nhiên đứng cạnh không thấy cửa phòng Hàn Thiên Ngạo không có dấu hiệu sẽ mở ra, anh liền lịch sự mời người phục vụ kia rời đi trước: “ Thôi được rồi, anh cứ yên tâm đặt thức ăn ở đây, tôi là khách phòng kế bên cũng là bạn của khách phòng này. Anh đi làm việc còn lại của mình đi, phần còn lại để tôi. “
“ Vâng, cảm ơn ngài. Chúc ngài có một bữa ăn ngon miệng!” Hiểu ý anh, người nhân viên cúi người nhanh chóng rời đi, trở lại vị trí làm việc của mình. Mạc Nhiên rút từ trong túi quần một chiếc thẻ phòng.
Một tiếng “tít” kêu lên, thế là cửa phòng Hàn Thiên Ngạo liền được mở toang ra.
“ Con sâu lười à, mau dậy đi!” Mạc Nhiên đi đến, lay nhẹ bả vai Hàn Thiên Ngạo. Bất giác anh cảm nhận được nhiệt độ cả cơ thể này truyền đến tay lòng bàn tay anh, thân nhiệt Hàn Thiên Ngạo có chút bất thường. “ Nóng lên rồi!” “Anh phát sốt rồi!”
Ngay lập tức vẻ lo lắng đã lộ rõ trên khuôn mặt Mạc Nhiên, anh nhanh chóng nhấc máy gọi lễ tân trợ giúp, ngay khi nhận được thông báo từ phía khách hàng, họ đã cử đội ý tế của khách sạn đến phòng hai người. Thật may vì Hàn Thiên Ngạo chỉ mới bắt đầu cơn sốt cho nê không cần đưa đến bệnh viện chữa trị, chỉ cần ở tại phòng nghỉ ngơi, uống thuốc ngày mai sẽ khỏi. Mạc Nhiên từ nhà tắm bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn nhỏ đã nhúng qua nước ấm, vắt ráo rồi chườm lên trán Hàn Thiên Ngạo.
........Còn tiếp..........
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro