Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ 2
Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên
Mộng Huyên (Mèo)
2024-07-03 19:00:07
Lúc này nghe thấy tiếng xì xào từ phía xa, Lục Tư Thần và ông nội cả hai quay đầu lại nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Lục lão gia ho vài tiếng, sau đó lấy hơi nói lớn: “ Chà! Đến đông đủ đến vậy à? Nào thế thì cùng lại đây chơi với hai ông cháu ta!”
Lục Kỳ Thiên cùng con gái dìu mẹ mình từng bước từng bước chậm rãi đi về phía họ. Tâm trang lão bà hôm nAy có vẻ rất tốt:
“ Tiểu cô nương nhà ai đây không biết. Xinh đẹp thế này có phải cháu gái ta không đây? Có tuổi rồi nên không nhìn ra nữa!”
Lục Mạn Y sinh ra da mặt đã mỏng, bà chỉ vừa trêu vài câu đã đỏ hết lên, mặt mày phụng phịu, phồng lên y hệt một chú cá nóc nhỏ. “ Bàaa! Đừng trêu cháu!!!”
“ Được! Được! Không trêu Tiểu Bảo nữa, mau mau lại ngồi thôi!”
Được nước Lục Mạn Y lấn tới, tiếp tục làm nũng: “ Hức! Có phải cháu lớn rồi nên bà hết yêu cháu rồi không??”
“ Ây da! Nào có bà chỉ có mình cháu thôi… Làm sao mà hết yêu hết thương cho được.”
“ Thật ạ! Thế còn anh trai cháu thì sao?”
“ Thằng nhóc đấy à! Nó lớn rồi!”
“ Phụt! Haha! Haha!..” Nghe vậy cô phì cười một cái thật to.
Ba người đàn ông trong nhà chỉ đứng ngây ra đó, chứng kiến một màn ân ân ái ái của hai người phụ nữ không nói nên lời.
“ Bà đấy! Già cả cả rồi, cứ hùa theo bọn con nít à thế nào. Chả ra thế thống gì! Hừ!”
“ Này! Ông vừa quát tôi đấy à? Được lắm lão già!”
“ Thôi! Thôi! Nào, ngồi vào đi mấy đứa. Cậu Tô căn dặn vào trong cho họ chuẩn bị giúp tôi bữa ăn nhẹ… Sau lại vào cùng ăn luôn nhé! Người trong nhà cả mà! Bảo con bé A Ninh lại đây luôn.”
“ Vâng!”
Lục lão gia xưa nay đối với Tô quản gia rất tốt, lại còn xem cả hai ông cháu Tô Uyển Ninh như người trong gia đình họ Lục vậy. Ngược lại, ông cháu Tô Uyển Ninh cũng xem mình là một phần trong nhà họ, mười phần thì hết chín phần kính nể Lục lão gia. Cũng nhờ có ông ấy mà ông cháu họ mới có được cuộc sống sung túc như bây giờ.
Lúc bố mẹ Tô Uyển Ninh lâm chung, cô lại còn khá nhỏ, một thân một mình đến nơi xa lạ này sống chung với người ngoài, Lục lão gia không sợ phiền phức ngược lại thương tình đem cô nuôi như cháu chắt, cho cô một thân phận để tránh bị người khác bắt nạt. Cô cũng chập tuổi Lục Mạn Y cháu gái ông nên đưa cô đến bầu bạn.
Cả nhà hòa hợp dùng bữa một cách vui vẻ. Sau đó người hầu đem trà và món tráng miệng lên. Đã đến lúc Lục lão gia phải đề cập đến chuyện quan trọng hôm nay.
“ Lão Thần! Tiểu Bảo! Hai đứa nghe đây. Ta có việc quan trọng muốn thông báo đến hai đứa. Tiểu Bảo… nếu không vội thì ngồi lại một chút nghe ta nói hết có được không?”
“ Vâng! Ông cứ nói đi ạ, cháu không gấp.”
“ Tốt! Lão bà… Thế nào, bà nói cho tụi nhỏ biết đi chứ!”
“ À ừ… Thì giờ tôi nói đây này! Ông cứ hấp tấp là thế nào?” Giang Hạ Vân sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chồng mình.
“ Thôi. Tôi sai, tôi sai!”
Giang Hạ Vân bật cười vui vẻ nói:
“ Là như vậy sao?”
Lục lão gia nhìn sắc vợ mình: “ Là như vậy đó…”
“ Các cháu đều lớn cả rồi đúng không? Tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ. Nhất là cháu đấy Tiểu Bảo. Lão Thần trái lại cũng không cần gấp, chính trị dạo gần đây căn thẳng để thằng bé lo việc xong ta sẽ bàn đến. Trước tiên thì ta sẽ tìm đối tượng cho Man Y. Cháu thấy thế nào?”
“ Ơ…Sao lại là cháu thế ạ?” Lục Mạn Y bất ngờ la toáng lên.
“ Còn thể nào? Cả ngày chỉ biết đi đi làm, không thì bày trò ra để nghịch ngợm, còn không phải kiếm người kìm hãm lại cái tính nết này của cháu đấy à!”
“…” Mạn Y thở dài. Nhưng hiện tại, trong mắt cô điều đó hoàn toàn vô nghĩa, cô không muốn yêu đương cũng chẳng muốn nghĩ đến việc sau này sẽ lập gia đình rồi sinh con, chỉ muốn chú tâm vào việc kinh doanh. Cô cũng không hiểu tại sao cứ mỗi lần nhắc đến việc mình sẽ phải gả đi, trái tim của cô lại có cảm giác khó chịu đến như vậy. Cô không đồng ý chuyện này.
Mạn Y phồng má, giận giỗi đáp: “ Không! Cháu sẽ không gả cho ai. Cũng không muốn yếu đương. Cả đời này chỉ muốn ở với bà.”
Cũng đã đoán trước được tình hình sẽ như thế này nên cả hai ông bà cũng không thấy tức giận. Có điều, chuyện cần một người có đủ năng lực và đáng tin cậy để giao phó cô cho người đó thật sự là rất cần thiết.
Lục Tư Thần lúc này chen vào, cau mày nói: “ Cháu… Hay là cứ để em ấy từ từ đi ạ. Thật ra với độ tuổi so với cháu gái nhà khác thì cũng đâu phải lớn đâu ạ.”
Hiếm khi anh trai đứng về phía mình, lại còn nói giúp, cô vui mừng như được mùa, lại càng thêm cảm kích anh trai. Thừa thắng xông lên lên: “ Phải đó bà nội… Ép dầu ép mỡ, ai lại nỡ ép duyên phải không bà?” Cô liếc mắt nhìn sang sắc mặt của anh trai, cố tình muốn anh hùa theo mình nhưng Lục Tư Thần không nói gì khác mà xoay người bỏ đi.
…Còn Tiếp…
Lục lão gia ho vài tiếng, sau đó lấy hơi nói lớn: “ Chà! Đến đông đủ đến vậy à? Nào thế thì cùng lại đây chơi với hai ông cháu ta!”
Lục Kỳ Thiên cùng con gái dìu mẹ mình từng bước từng bước chậm rãi đi về phía họ. Tâm trang lão bà hôm nAy có vẻ rất tốt:
“ Tiểu cô nương nhà ai đây không biết. Xinh đẹp thế này có phải cháu gái ta không đây? Có tuổi rồi nên không nhìn ra nữa!”
Lục Mạn Y sinh ra da mặt đã mỏng, bà chỉ vừa trêu vài câu đã đỏ hết lên, mặt mày phụng phịu, phồng lên y hệt một chú cá nóc nhỏ. “ Bàaa! Đừng trêu cháu!!!”
“ Được! Được! Không trêu Tiểu Bảo nữa, mau mau lại ngồi thôi!”
Được nước Lục Mạn Y lấn tới, tiếp tục làm nũng: “ Hức! Có phải cháu lớn rồi nên bà hết yêu cháu rồi không??”
“ Ây da! Nào có bà chỉ có mình cháu thôi… Làm sao mà hết yêu hết thương cho được.”
“ Thật ạ! Thế còn anh trai cháu thì sao?”
“ Thằng nhóc đấy à! Nó lớn rồi!”
“ Phụt! Haha! Haha!..” Nghe vậy cô phì cười một cái thật to.
Ba người đàn ông trong nhà chỉ đứng ngây ra đó, chứng kiến một màn ân ân ái ái của hai người phụ nữ không nói nên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Bà đấy! Già cả cả rồi, cứ hùa theo bọn con nít à thế nào. Chả ra thế thống gì! Hừ!”
“ Này! Ông vừa quát tôi đấy à? Được lắm lão già!”
“ Thôi! Thôi! Nào, ngồi vào đi mấy đứa. Cậu Tô căn dặn vào trong cho họ chuẩn bị giúp tôi bữa ăn nhẹ… Sau lại vào cùng ăn luôn nhé! Người trong nhà cả mà! Bảo con bé A Ninh lại đây luôn.”
“ Vâng!”
Lục lão gia xưa nay đối với Tô quản gia rất tốt, lại còn xem cả hai ông cháu Tô Uyển Ninh như người trong gia đình họ Lục vậy. Ngược lại, ông cháu Tô Uyển Ninh cũng xem mình là một phần trong nhà họ, mười phần thì hết chín phần kính nể Lục lão gia. Cũng nhờ có ông ấy mà ông cháu họ mới có được cuộc sống sung túc như bây giờ.
Lúc bố mẹ Tô Uyển Ninh lâm chung, cô lại còn khá nhỏ, một thân một mình đến nơi xa lạ này sống chung với người ngoài, Lục lão gia không sợ phiền phức ngược lại thương tình đem cô nuôi như cháu chắt, cho cô một thân phận để tránh bị người khác bắt nạt. Cô cũng chập tuổi Lục Mạn Y cháu gái ông nên đưa cô đến bầu bạn.
Cả nhà hòa hợp dùng bữa một cách vui vẻ. Sau đó người hầu đem trà và món tráng miệng lên. Đã đến lúc Lục lão gia phải đề cập đến chuyện quan trọng hôm nay.
“ Lão Thần! Tiểu Bảo! Hai đứa nghe đây. Ta có việc quan trọng muốn thông báo đến hai đứa. Tiểu Bảo… nếu không vội thì ngồi lại một chút nghe ta nói hết có được không?”
“ Vâng! Ông cứ nói đi ạ, cháu không gấp.”
“ Tốt! Lão bà… Thế nào, bà nói cho tụi nhỏ biết đi chứ!”
“ À ừ… Thì giờ tôi nói đây này! Ông cứ hấp tấp là thế nào?” Giang Hạ Vân sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chồng mình.
“ Thôi. Tôi sai, tôi sai!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Hạ Vân bật cười vui vẻ nói:
“ Là như vậy sao?”
Lục lão gia nhìn sắc vợ mình: “ Là như vậy đó…”
“ Các cháu đều lớn cả rồi đúng không? Tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ. Nhất là cháu đấy Tiểu Bảo. Lão Thần trái lại cũng không cần gấp, chính trị dạo gần đây căn thẳng để thằng bé lo việc xong ta sẽ bàn đến. Trước tiên thì ta sẽ tìm đối tượng cho Man Y. Cháu thấy thế nào?”
“ Ơ…Sao lại là cháu thế ạ?” Lục Mạn Y bất ngờ la toáng lên.
“ Còn thể nào? Cả ngày chỉ biết đi đi làm, không thì bày trò ra để nghịch ngợm, còn không phải kiếm người kìm hãm lại cái tính nết này của cháu đấy à!”
“…” Mạn Y thở dài. Nhưng hiện tại, trong mắt cô điều đó hoàn toàn vô nghĩa, cô không muốn yêu đương cũng chẳng muốn nghĩ đến việc sau này sẽ lập gia đình rồi sinh con, chỉ muốn chú tâm vào việc kinh doanh. Cô cũng không hiểu tại sao cứ mỗi lần nhắc đến việc mình sẽ phải gả đi, trái tim của cô lại có cảm giác khó chịu đến như vậy. Cô không đồng ý chuyện này.
Mạn Y phồng má, giận giỗi đáp: “ Không! Cháu sẽ không gả cho ai. Cũng không muốn yếu đương. Cả đời này chỉ muốn ở với bà.”
Cũng đã đoán trước được tình hình sẽ như thế này nên cả hai ông bà cũng không thấy tức giận. Có điều, chuyện cần một người có đủ năng lực và đáng tin cậy để giao phó cô cho người đó thật sự là rất cần thiết.
Lục Tư Thần lúc này chen vào, cau mày nói: “ Cháu… Hay là cứ để em ấy từ từ đi ạ. Thật ra với độ tuổi so với cháu gái nhà khác thì cũng đâu phải lớn đâu ạ.”
Hiếm khi anh trai đứng về phía mình, lại còn nói giúp, cô vui mừng như được mùa, lại càng thêm cảm kích anh trai. Thừa thắng xông lên lên: “ Phải đó bà nội… Ép dầu ép mỡ, ai lại nỡ ép duyên phải không bà?” Cô liếc mắt nhìn sang sắc mặt của anh trai, cố tình muốn anh hùa theo mình nhưng Lục Tư Thần không nói gì khác mà xoay người bỏ đi.
…Còn Tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro