Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
10.1. Em Sẽ Khi...
Khả Ái Tiểu Thỏ
2024-09-15 10:16:19
Lâm Thanh Thanh không nói gì mà mỉm cười, cô vươn ngón trỏ điểm điểm đầu cậu: "Đừng đoán mò! Chị và anh ấy đã kết hôn rồi, sau này anh ấy sẽ là anh rể của em. Cho dù sau này chị và anh ấy có chuyện gì thì em gặp mặt cũng phải kêu anh ấy một tiếng anh rể đấy."
"Kết hôn? Không phải là làm đối tượng sao?" Lâm Hạo suýt chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên: "Chị, chị bị ép buộc đúng không? Có phải là do em không?"
Lâm Hạo ngay lập tức đoán ra tất cả. Lúc cậu mới nhập viện, ba mẹ cậu sầu đến bạc cả tóc, thế mà giờ chẳng những cậu được uống thuốc kháng sinh mà còn được nằm trong phòng bệnh đơn nữa.
Lâm Thanh Thanh biết, trong nhà lo sợ là em trai cô có áp lực nên mới không nói gì về chuyện này với nó cả.
Lâm Thanh Thanh sờ sờ khuôn mặt hơi lạnh của cậu: "Đừng nghĩ nhiều, đây là lựa chọn của chị. Em phải dưỡng bệnh cho tốt, ba mẹ còn đang ở nhà chờ em đấy."
"Chị, em hiểu rồi. Chị yên tâm đi, chờ em khỏi bệnh, em sẽ chăm chỉ học hành, tốt nghiệp xong tìm một việc làm thật tốt để có thể nuôi sống gia đình mình, lúc đó em sẽ khiến cho chị và Triệu Tranh ly hôn, chị về nhà rồi em nuôi chị!"
Nghe em trai mình dùng giọng điệu non nớt trẻ con nói ra những lời đầy khí phách đàn ông như vậy, trong lòng Lâm Thanh Thanh vừa vui mừng lại vừa chua xót. Đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, lại nhịn không được mà bật cười, thế nhưng vừa quay đầu qua thì thấy Triệu Tranh không biết đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, trong tay anh còn cầm một cái cà mèn giữ nhiệt.
Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người ta được, cũng không biết vừa rồi Triệu Tranh nghe được bao nhiêu.
Lâm Thanh Thanh nhìn qua Lâm Hạo, Lâm Hạo sợ hãi rụt cả đầu lại. Cậu cũng muốn chống lưng cho chị mình lắm, nhưng không phải bây giờ, bây giờ cậu còn nhỏ xíu à, Triệu Tranh chỉ dùng có một tay là đã đủ để nhấc cả người cậu lên rồi.
Triệu Tranh không nói gì, chỉ đem cà mèn đặt lên trên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh: "Anh thấy hôm nay bệnh viện có món canh trứng tảo tía không tồi nên mua một phần, em tranh thủ còn nóng ăn đi.”
“Ừm... Để chị đút cho.” Không ai đề cập đến chuyện vừa rồi cả.
Lâm Thanh Thanh vặn nắp cà mèn, mùi thơm của tảo tía và hoa trứng xông vào mũi, thơm vô cùng. Cô lại mở hộp nhôm mang từ nhà, lấy đồ ăn và bánh bao ra.
Lâm Hạo vẫn còn đang truyền nước, ăn bằng một tay không tiện, thế nên Lâm Thanh Thanh chỉ có thể đút từng muỗng cho cậu. Cô không cẩn thận làm nước canh đổ lên người Lâm Hạo nên vội vàng tìm giẻ để lau.
"Kết hôn? Không phải là làm đối tượng sao?" Lâm Hạo suýt chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên: "Chị, chị bị ép buộc đúng không? Có phải là do em không?"
Lâm Hạo ngay lập tức đoán ra tất cả. Lúc cậu mới nhập viện, ba mẹ cậu sầu đến bạc cả tóc, thế mà giờ chẳng những cậu được uống thuốc kháng sinh mà còn được nằm trong phòng bệnh đơn nữa.
Lâm Thanh Thanh biết, trong nhà lo sợ là em trai cô có áp lực nên mới không nói gì về chuyện này với nó cả.
Lâm Thanh Thanh sờ sờ khuôn mặt hơi lạnh của cậu: "Đừng nghĩ nhiều, đây là lựa chọn của chị. Em phải dưỡng bệnh cho tốt, ba mẹ còn đang ở nhà chờ em đấy."
"Chị, em hiểu rồi. Chị yên tâm đi, chờ em khỏi bệnh, em sẽ chăm chỉ học hành, tốt nghiệp xong tìm một việc làm thật tốt để có thể nuôi sống gia đình mình, lúc đó em sẽ khiến cho chị và Triệu Tranh ly hôn, chị về nhà rồi em nuôi chị!"
Nghe em trai mình dùng giọng điệu non nớt trẻ con nói ra những lời đầy khí phách đàn ông như vậy, trong lòng Lâm Thanh Thanh vừa vui mừng lại vừa chua xót. Đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, lại nhịn không được mà bật cười, thế nhưng vừa quay đầu qua thì thấy Triệu Tranh không biết đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, trong tay anh còn cầm một cái cà mèn giữ nhiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người ta được, cũng không biết vừa rồi Triệu Tranh nghe được bao nhiêu.
Lâm Thanh Thanh nhìn qua Lâm Hạo, Lâm Hạo sợ hãi rụt cả đầu lại. Cậu cũng muốn chống lưng cho chị mình lắm, nhưng không phải bây giờ, bây giờ cậu còn nhỏ xíu à, Triệu Tranh chỉ dùng có một tay là đã đủ để nhấc cả người cậu lên rồi.
Triệu Tranh không nói gì, chỉ đem cà mèn đặt lên trên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh: "Anh thấy hôm nay bệnh viện có món canh trứng tảo tía không tồi nên mua một phần, em tranh thủ còn nóng ăn đi.”
“Ừm... Để chị đút cho.” Không ai đề cập đến chuyện vừa rồi cả.
Lâm Thanh Thanh vặn nắp cà mèn, mùi thơm của tảo tía và hoa trứng xông vào mũi, thơm vô cùng. Cô lại mở hộp nhôm mang từ nhà, lấy đồ ăn và bánh bao ra.
Lâm Hạo vẫn còn đang truyền nước, ăn bằng một tay không tiện, thế nên Lâm Thanh Thanh chỉ có thể đút từng muỗng cho cậu. Cô không cẩn thận làm nước canh đổ lên người Lâm Hạo nên vội vàng tìm giẻ để lau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro