Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
11.2. Không Đượ...
Khả Ái Tiểu Thỏ
2024-09-15 10:16:19
"Sao thế?" Triệu Tranh ngẩng đầu, quan tâm hỏi.
“Không.” Lâm Thanh Thanh lắc đầu: “Tôi chỉ hơi mệt một chút thôi, không cần ấn nữa, ngồi nghỉ xíu là được.” Cô có chút không quen khi được người khác ấn bóp chân cho như vậy, huống chi người này còn là Triệu Tranh.
“Tôi còn một viên kẹo này.” Triệu Tranh sờ soạng trong túi rồi lấy ra một viên kẹo sữa. Anh bóc kẹo vỏ, để viên kẹo màu trắng sữa lộ ra, đoạn đưa đến bên miệng cô: “Ăn đi.”
Cho dù cô có hơi không quen, nhưng khi viên kẹo được đưa đến bên môi, Lâm Thanh Thanh vẫn rất muốn ăn. Cô vừa há miệng là Triệu Tranh đã rút tay ra, viên kẹo vốn định đút cho cô lại bị anh bỏ luôn vào miệng mình.
Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp kinh ngạc thì mặt anh đã nhanh chóng áp sát về phía cô, môi anh áp lên môi cô. Cực nóng, khô nứt... Đây là cảm nhận ban đầu của cô về môi anh.
Sau đó, anh cạy hàm răng trắng của cô ra, đầu lưỡi dày rộng xâm nhập khoang miệng, tùy ý cướp đoạt nước bọt trong miệng cô, rồi lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, kéo đến trong khoang miệng mình, đem hương sữa ngọt ngào nhập lên trên đầu lưỡi cô, để nó cùng khuấy động trong vui thích.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt Lâm Thanh Thanh, bàn tay to thô ráp cách lớp áo mỏng đặt lên trên hai bầu vú vểnh cao của cô. Triệu Tranh bắt đầu dùng lòng bàn tay to rộng của mình hết xoa lại vuốt đôi gò bồng của cô.
"Ưm…" Lâm Thanh Thanh không ngờ rằng anh lại to gan lớn mật như vậy! Đây là ven đường đấy! Sao anh lại dám!
Cô dùng hai tay đẩy anh ra, quay đầu qua một bên rồi nó: "Không được... Đang ở bên ngoài đấy!"
Ở vùng nông thôn có dân phong thuần phác như nơi này, chưa từng có ai làm chuyện như vậy ở ven đường cả. Sự táo bạo của Triệu Tranh thật sự khiến cô sợ hãi.
Triệu Tranh thở hổn hển, trong đôi mắt đen láy lộ ra một ngọn lửa đỏ. Cả người anh bây giờ đều cứng đến phát đau, đặc biệt là cái nơi dưới đũng quần kia!
“Kinh nguyệt của em còn bao lâu mới hết?” Anh khàn giọng hỏi. Lâm Thanh Thanh thật sự quá thơm ngọt, có cô ở bên cạnh như thế này, sự tự chủ mà anh luôn tự hào thật sự sắp nát thành tương rồi.
“Không.” Lâm Thanh Thanh lắc đầu: “Tôi chỉ hơi mệt một chút thôi, không cần ấn nữa, ngồi nghỉ xíu là được.” Cô có chút không quen khi được người khác ấn bóp chân cho như vậy, huống chi người này còn là Triệu Tranh.
“Tôi còn một viên kẹo này.” Triệu Tranh sờ soạng trong túi rồi lấy ra một viên kẹo sữa. Anh bóc kẹo vỏ, để viên kẹo màu trắng sữa lộ ra, đoạn đưa đến bên miệng cô: “Ăn đi.”
Cho dù cô có hơi không quen, nhưng khi viên kẹo được đưa đến bên môi, Lâm Thanh Thanh vẫn rất muốn ăn. Cô vừa há miệng là Triệu Tranh đã rút tay ra, viên kẹo vốn định đút cho cô lại bị anh bỏ luôn vào miệng mình.
Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp kinh ngạc thì mặt anh đã nhanh chóng áp sát về phía cô, môi anh áp lên môi cô. Cực nóng, khô nứt... Đây là cảm nhận ban đầu của cô về môi anh.
Sau đó, anh cạy hàm răng trắng của cô ra, đầu lưỡi dày rộng xâm nhập khoang miệng, tùy ý cướp đoạt nước bọt trong miệng cô, rồi lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, kéo đến trong khoang miệng mình, đem hương sữa ngọt ngào nhập lên trên đầu lưỡi cô, để nó cùng khuấy động trong vui thích.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt Lâm Thanh Thanh, bàn tay to thô ráp cách lớp áo mỏng đặt lên trên hai bầu vú vểnh cao của cô. Triệu Tranh bắt đầu dùng lòng bàn tay to rộng của mình hết xoa lại vuốt đôi gò bồng của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ưm…" Lâm Thanh Thanh không ngờ rằng anh lại to gan lớn mật như vậy! Đây là ven đường đấy! Sao anh lại dám!
Cô dùng hai tay đẩy anh ra, quay đầu qua một bên rồi nó: "Không được... Đang ở bên ngoài đấy!"
Ở vùng nông thôn có dân phong thuần phác như nơi này, chưa từng có ai làm chuyện như vậy ở ven đường cả. Sự táo bạo của Triệu Tranh thật sự khiến cô sợ hãi.
Triệu Tranh thở hổn hển, trong đôi mắt đen láy lộ ra một ngọn lửa đỏ. Cả người anh bây giờ đều cứng đến phát đau, đặc biệt là cái nơi dưới đũng quần kia!
“Kinh nguyệt của em còn bao lâu mới hết?” Anh khàn giọng hỏi. Lâm Thanh Thanh thật sự quá thơm ngọt, có cô ở bên cạnh như thế này, sự tự chủ mà anh luôn tự hào thật sự sắp nát thành tương rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro