Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
14.1. Tôi Muốn...
Khả Ái Tiểu Thỏ
2024-09-15 10:16:19
“Hừ…” Côn thịt nóng bỏng cọ xát vào đùi trong trắng nõn mềm mại của cô, theo từng nhịp nhấp của anh mà truyền đến từng trận nóng rát.
Côn thịt thô to của Triệu Tranh không ngừng đưa đẩy giữa khe đùi đang khép chặt của Lâm Thanh Thanh, có vài lần quy đầu đầu dương vật cứng ngắc đâm vào chiếc quần lót mỏng manh của cô, khiến cô có chút đau...
Lâm Thanh Thanh cắn môi, cố kìm nén không kêu ra tiếng. Bàn tay anh không ngừng xoa nắn hai bầu vú của cô: "Tôi muốn nghe giọng em."
"Không... Ưm ha..." Lâm Thanh Thanh mới vừa mở miệng, anh đã lập tức dùng sức niết nhẹ vú cô một phen, khiến cô không kiềm được mà rên rỉ ra tiếng.
"Chính là như vậy..." Âm thanh này đối với anh mà nói, thật sự chẳng khác nào thuốc tiên, nghe xong là cả người đều phồng lên khó chịu, ngay cả dương vật đang chạy nước rút dưới thân cũng càng thêm dùng sức.
Lâm Thanh Thanh cảm nhận được sự va chạm của anh giữa hai chân mình, khiến cô trở nên tê dại, cả người run lên, có chút ngứa ngáy... Nhưng cô lại không thể nói nên lời là nơi nào ngứa.
Cô cứ thế tuỳ ý để Triệu Tranh rong ruổi vào giữa hai chân mình, một lúc lâu sau, anh ghì lấy mông cô, điên cuồng mà đâm thúc, cứ như vậy tới lui mấy chục lần thì gầm nhẹ rồi bắn ra.
Đầu óc Lâm Thanh Thanh trống rỗng, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Triệu Tranh – lúc này đang thở hổn hển trên người cô.
Triệu Tranh chạm vào mắt cô, lấy tay che chúng lại. Sau khi xong việc, giọng anh khàn khàn: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không được mà giày vò em lần nữa mất." Cơ thể cô thực sự không chịu nổi đâu.
Lâm Thanh Thanh sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại, hàng mi dài xẹt qua lòng bàn tay anh, khiến người đàn ông cao chín thước như anh cũng phải run lên.
Cô không hiểu, khoái cảm lúc làm chuyện này tốt đến thế sao? Có thể khiến Triệu Tranh mê mẩn như vậy, cho dù hai người bọn họ không làm đến bước cuối cùng, anh cọ cọ cô mà vẫn có thể bắn...
Triệu Tranh xoay người xuống giường rồi bật đèn lên, ánh sáng mờ nhạt thay thế ánh trăng, chiếu sáng cả căn phòng.
Lâm Thanh Thanh vội vàng túm lấy chăn đắp lên người, hận không thể vùi mặt luôn vào trong chăn: “Đừng bật đèn.”
Côn thịt thô to của Triệu Tranh không ngừng đưa đẩy giữa khe đùi đang khép chặt của Lâm Thanh Thanh, có vài lần quy đầu đầu dương vật cứng ngắc đâm vào chiếc quần lót mỏng manh của cô, khiến cô có chút đau...
Lâm Thanh Thanh cắn môi, cố kìm nén không kêu ra tiếng. Bàn tay anh không ngừng xoa nắn hai bầu vú của cô: "Tôi muốn nghe giọng em."
"Không... Ưm ha..." Lâm Thanh Thanh mới vừa mở miệng, anh đã lập tức dùng sức niết nhẹ vú cô một phen, khiến cô không kiềm được mà rên rỉ ra tiếng.
"Chính là như vậy..." Âm thanh này đối với anh mà nói, thật sự chẳng khác nào thuốc tiên, nghe xong là cả người đều phồng lên khó chịu, ngay cả dương vật đang chạy nước rút dưới thân cũng càng thêm dùng sức.
Lâm Thanh Thanh cảm nhận được sự va chạm của anh giữa hai chân mình, khiến cô trở nên tê dại, cả người run lên, có chút ngứa ngáy... Nhưng cô lại không thể nói nên lời là nơi nào ngứa.
Cô cứ thế tuỳ ý để Triệu Tranh rong ruổi vào giữa hai chân mình, một lúc lâu sau, anh ghì lấy mông cô, điên cuồng mà đâm thúc, cứ như vậy tới lui mấy chục lần thì gầm nhẹ rồi bắn ra.
Đầu óc Lâm Thanh Thanh trống rỗng, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Triệu Tranh – lúc này đang thở hổn hển trên người cô.
Triệu Tranh chạm vào mắt cô, lấy tay che chúng lại. Sau khi xong việc, giọng anh khàn khàn: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không được mà giày vò em lần nữa mất." Cơ thể cô thực sự không chịu nổi đâu.
Lâm Thanh Thanh sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại, hàng mi dài xẹt qua lòng bàn tay anh, khiến người đàn ông cao chín thước như anh cũng phải run lên.
Cô không hiểu, khoái cảm lúc làm chuyện này tốt đến thế sao? Có thể khiến Triệu Tranh mê mẩn như vậy, cho dù hai người bọn họ không làm đến bước cuối cùng, anh cọ cọ cô mà vẫn có thể bắn...
Triệu Tranh xoay người xuống giường rồi bật đèn lên, ánh sáng mờ nhạt thay thế ánh trăng, chiếu sáng cả căn phòng.
Lâm Thanh Thanh vội vàng túm lấy chăn đắp lên người, hận không thể vùi mặt luôn vào trong chăn: “Đừng bật đèn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro