Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
22.2. Quen Rồi...
Khả Ái Tiểu Thỏ
2024-09-15 10:16:19
Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy, cô cảm thấy như thể mình vừa bị một chiếc cán qua, đau nhức vô cùng.
Đặc biệt là nơi giữa hai chân, đau đến mức muốn xuống giường đi lại cũng khó khăn, hình như là sưng lên rồi.
Cô xốc một góc chăn lên, vốn nghĩ sẽ là một mảnh hỗn độn, nhưng trên người cô lại cực kỳ sạch sẽ, hình như Triệu Tranh đã lau qua cho cô.
Lâm Thanh Thanh chậm rãi rời khỏi giường, miễn cưỡng đứng trên mặt đất. Cô cố chống đỡ cơ thể đau nhức của mình, thu dọn chăn gối trên giường.
Cái chăn sặc sỡ dưới thân đã bị nhuộm đỏ máu xử nữ của cô rồi. Cô đỏ bừng mặt, vội vàng gom cái chăn lại, muốn nhân lúc Triệu Tranh không có ở nhà để mang đi giặt sạch, huỷ thi diệt tích.
Không ngờ cô vừa mở cửa phòng thì đã thấy Triệu Tranh đang dọn đồ ăn lên trên chiếc bàn trong phòng chính. Phát hiện cô đã tỉnh, khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh hiếm thấy mà hiện lên một nụ cười: “Em tỉnh rồi à? Tôi còn định vào gọi em dậy ăn cơm."
Cô theo bản năng mà hơi ngẩn người. Cô chưa từng nhìn thấy Triệu Tranh cười bao giờ, trước kia lúc Triệu Tranh còn ở trong thôn chứ chưa tòng quân cũng chẳng khi nào thấy anh cười.
Lâm Thanh Thanh gật đầu, ôm khăn trải giường muốn đi ra ngoài, lại bị Triệu Tranh ngăn lại.
"Tôi giặt cho, em ăn cơm trước đi."
“Tôi tự giặt.” Lâm Thanh Thanh ôm chặt ga trải giường vào trong ngực, xấu hổ vô cùng.
Triệu Tranh xoa tóc cô: "Sao lại khách sáo với chồng em như vậy? Mau ăn đi, ăn xong tôi dẫn em lên huyện thành một chuyến để mua đồ dùng đi học nữa."
Đối với sự dịu dàng đột ngột của anh, Lâm Thanh Thanh có chút không biết làm sao. Rõ ràng trước đêm qua anh không phải như thế này.
Lâm Thanh Thanh đương nhiên là không dành nổi với anh rồi, thế nên cuối cùng khăn trải giường vẫn bị anh mang ra ngoài đi giặt.
Lúc cô ăn cơm xong thì Triệu Tranh cũng đã giặt xong khăn trải giường sạch sẽ thơm tho, đem đi phơi nắng: “Tôi gọi Chu Tử lái xe ba bánh chở chúng ta đến huyện thành rồi, đi thôi.”
Đặc biệt là nơi giữa hai chân, đau đến mức muốn xuống giường đi lại cũng khó khăn, hình như là sưng lên rồi.
Cô xốc một góc chăn lên, vốn nghĩ sẽ là một mảnh hỗn độn, nhưng trên người cô lại cực kỳ sạch sẽ, hình như Triệu Tranh đã lau qua cho cô.
Lâm Thanh Thanh chậm rãi rời khỏi giường, miễn cưỡng đứng trên mặt đất. Cô cố chống đỡ cơ thể đau nhức của mình, thu dọn chăn gối trên giường.
Cái chăn sặc sỡ dưới thân đã bị nhuộm đỏ máu xử nữ của cô rồi. Cô đỏ bừng mặt, vội vàng gom cái chăn lại, muốn nhân lúc Triệu Tranh không có ở nhà để mang đi giặt sạch, huỷ thi diệt tích.
Không ngờ cô vừa mở cửa phòng thì đã thấy Triệu Tranh đang dọn đồ ăn lên trên chiếc bàn trong phòng chính. Phát hiện cô đã tỉnh, khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh hiếm thấy mà hiện lên một nụ cười: “Em tỉnh rồi à? Tôi còn định vào gọi em dậy ăn cơm."
Cô theo bản năng mà hơi ngẩn người. Cô chưa từng nhìn thấy Triệu Tranh cười bao giờ, trước kia lúc Triệu Tranh còn ở trong thôn chứ chưa tòng quân cũng chẳng khi nào thấy anh cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Thanh gật đầu, ôm khăn trải giường muốn đi ra ngoài, lại bị Triệu Tranh ngăn lại.
"Tôi giặt cho, em ăn cơm trước đi."
“Tôi tự giặt.” Lâm Thanh Thanh ôm chặt ga trải giường vào trong ngực, xấu hổ vô cùng.
Triệu Tranh xoa tóc cô: "Sao lại khách sáo với chồng em như vậy? Mau ăn đi, ăn xong tôi dẫn em lên huyện thành một chuyến để mua đồ dùng đi học nữa."
Đối với sự dịu dàng đột ngột của anh, Lâm Thanh Thanh có chút không biết làm sao. Rõ ràng trước đêm qua anh không phải như thế này.
Lâm Thanh Thanh đương nhiên là không dành nổi với anh rồi, thế nên cuối cùng khăn trải giường vẫn bị anh mang ra ngoài đi giặt.
Lúc cô ăn cơm xong thì Triệu Tranh cũng đã giặt xong khăn trải giường sạch sẽ thơm tho, đem đi phơi nắng: “Tôi gọi Chu Tử lái xe ba bánh chở chúng ta đến huyện thành rồi, đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro