Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
3.1. Con tin an...
Khả Ái Tiểu Thỏ
2024-09-15 10:16:19
Lâm Thanh Thanh áp xuống sự sợ hãi trong lòng, thử thăm dò anh: “Anh thật sự có thể bỏ tiền ra cho tôi đi học đại học ư? Sẽ mất đến bốn năm, mỗi năm còn phải đóng học phí…”
“Ừ, tôi biết.” Triệu Tranh gật đầu: “Trước mắt em cứ kết hôn với tôi, tôi sẽ cho em tiếp tục học đại học, chờ đến sau khi em tốt nghiệp đại học rồi, nếu em cảm thấy đôi tôi không thích hợp thì có thể ly hôn.”
“Thật sao?” Hai mắt Lâm Thanh Thanh sáng lên, cô có thể tiếp tục học đại học, có thể chữa bệnh cho em trai cô, chờ đến khi cô tốt nghiệp đại học còn có thể ly hôn? Có chuyện tốt như vậy sao?
Triệu Tranh gật đầu, nét mặt không thay đổi mà: “Tôi có thể viết giấy cho em.”
“Tôi… Tôi phải về nhà hỏi ba mẹ đã.” Lâm Thanh Thanh xoay người, có chút kích động, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Triệu Tranh nhìn bóng dáng khuất xa của cô, đôi mắt híp lại. Rõ ràng người gầy thế kia, nhưng mông và ngực lại không chịu thua kém, nơi cần cong thì cong cực kỳ. Làng trên xóm dưới hẳn là tìm không ra cô gái nào vừa xinh đẹp lại dáng chuẩn được như cô đâu nhỉ?
Lâm Thanh Thanh trở về liền kể lại chuyện này cho ba Lâm mẹ Lâm nghe, ba Lâm là người đầu tiền không đồng ý: “Nhà anh ta chỉ có mỗi một người, con gả qua đó không là sẽ chịu khổ sao. Anh ta bảo sẽ viết giấy, nhưng lỡ sau này không thừa nhận thì chúng ta làm gì được nào? Ba thà để con tìm một nhà mà dù có không cho con đi học nhưng vẫn còn đủ ba mẹ chồng, chứ không muốn để con gả cho anh ta.”
“Đúng vậy, bây giờ anh ta muốn nói gì chẳng được. Có cho nhiều tiền hơn mẹ cũng không cần. Con gả cho anh ta, lỡ như… Lỡ như mang thai, thì có muốn đi học cũng đâu có được.” Mẹ Lâm phụ họa.
Bọn họ là sợ Thanh Thanh bị lừa thôi.
Thế nhưng không biết vì sao, Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy anh sẽ không lừa cô. Hơn nữa, cho dù là tiền lễ hỏi hay những lời hứa hẹn của anh, đều là những thứ mà những người khác không thể cho cô.
Cô không muốn lãng phí cả đời ở thôn nhỏ trong núi này, thà rằng mạo hiểm một phen còn hơn: “Nếu thật sự có lúc đó, còn sẽ làm đơn đòi ly hôn với anh ta. Nhưng bây giờ anh ta nói sẽ viết giấy cam kết, cũng sẽ cho con đi học đại học nữa, thế nên con bằng lòng gả cho anh ta!”
Ba Lâm và mẹ Lâm biết Lâm Thanh Thanh người có chủ ý, cũng biết mình không lay chuyển được cô, hơn nữa trong nhà đang còn đứa con trai út nằm trong bệnh viện thành phố chờ dùng tiền. 5000 đồng lại là số tiền mà làng trên xóm dưới chẳng nhà nào có thể lấy ra nổi...
Chuyện này, nhà họ Lâm quyết định gật đầu.
*
“Ừ, tôi biết.” Triệu Tranh gật đầu: “Trước mắt em cứ kết hôn với tôi, tôi sẽ cho em tiếp tục học đại học, chờ đến sau khi em tốt nghiệp đại học rồi, nếu em cảm thấy đôi tôi không thích hợp thì có thể ly hôn.”
“Thật sao?” Hai mắt Lâm Thanh Thanh sáng lên, cô có thể tiếp tục học đại học, có thể chữa bệnh cho em trai cô, chờ đến khi cô tốt nghiệp đại học còn có thể ly hôn? Có chuyện tốt như vậy sao?
Triệu Tranh gật đầu, nét mặt không thay đổi mà: “Tôi có thể viết giấy cho em.”
“Tôi… Tôi phải về nhà hỏi ba mẹ đã.” Lâm Thanh Thanh xoay người, có chút kích động, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Triệu Tranh nhìn bóng dáng khuất xa của cô, đôi mắt híp lại. Rõ ràng người gầy thế kia, nhưng mông và ngực lại không chịu thua kém, nơi cần cong thì cong cực kỳ. Làng trên xóm dưới hẳn là tìm không ra cô gái nào vừa xinh đẹp lại dáng chuẩn được như cô đâu nhỉ?
Lâm Thanh Thanh trở về liền kể lại chuyện này cho ba Lâm mẹ Lâm nghe, ba Lâm là người đầu tiền không đồng ý: “Nhà anh ta chỉ có mỗi một người, con gả qua đó không là sẽ chịu khổ sao. Anh ta bảo sẽ viết giấy, nhưng lỡ sau này không thừa nhận thì chúng ta làm gì được nào? Ba thà để con tìm một nhà mà dù có không cho con đi học nhưng vẫn còn đủ ba mẹ chồng, chứ không muốn để con gả cho anh ta.”
“Đúng vậy, bây giờ anh ta muốn nói gì chẳng được. Có cho nhiều tiền hơn mẹ cũng không cần. Con gả cho anh ta, lỡ như… Lỡ như mang thai, thì có muốn đi học cũng đâu có được.” Mẹ Lâm phụ họa.
Bọn họ là sợ Thanh Thanh bị lừa thôi.
Thế nhưng không biết vì sao, Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy anh sẽ không lừa cô. Hơn nữa, cho dù là tiền lễ hỏi hay những lời hứa hẹn của anh, đều là những thứ mà những người khác không thể cho cô.
Cô không muốn lãng phí cả đời ở thôn nhỏ trong núi này, thà rằng mạo hiểm một phen còn hơn: “Nếu thật sự có lúc đó, còn sẽ làm đơn đòi ly hôn với anh ta. Nhưng bây giờ anh ta nói sẽ viết giấy cam kết, cũng sẽ cho con đi học đại học nữa, thế nên con bằng lòng gả cho anh ta!”
Ba Lâm và mẹ Lâm biết Lâm Thanh Thanh người có chủ ý, cũng biết mình không lay chuyển được cô, hơn nữa trong nhà đang còn đứa con trai út nằm trong bệnh viện thành phố chờ dùng tiền. 5000 đồng lại là số tiền mà làng trên xóm dưới chẳng nhà nào có thể lấy ra nổi...
Chuyện này, nhà họ Lâm quyết định gật đầu.
*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro