Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Trở về từ cõi c...
Chi Kim
2024-10-12 20:28:51
Hàn Thương Ngôn không muốn tin, anh tuyệt vọng khóc trước cửa phòng cấp cứu, bản thân như mất toàn bộ sức lực vậy, anh quỳ gối trước cửa phòng phẫu thuật, liên tục đấm xuống nền gạch, anh đang trách bản thân vô dụng không thể bảo vệ nổi người mình yêu. Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, các bác sĩ và y tá đang đẩy một chiếc giường bệnh ra, trên đó đang có người nằm và một chiếc khăn màu trắng phủ kín. Hàn Thương Ngôn ngước mặt lên nhìn, anh vô cùng sững sờ, biểu cảm ngạc nhiên và thất vọng hiện rõ. Anh không tin, anh không thể tin được một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà vợ anh đã bỏ anh mà ra đi rồi. Bác sĩ cũng buồn và thương cảm cho cặp vợ chồng trẻ này, ông nói: "Chúng tôi đẫ cố gắng hết sức rồi... xin lỗi khi không thể cứu được vợ anh... Người nhà hãy nhìn mặt bệnh nhân lần cuối trước khi chúng tôi đưa thi thể cô ấy tới nhà xác..."
Những lời bác sĩ nói khiến anh đau khổ vô cùng, anh muốn chết thay cô, đáng lễ người phải hứng chịu những thứ không nên này phải là anh chứ không phải là cô. Tấm khăn trắng lật ra, để lộ gương mặt xinh đẹp đã trẩy xước do va đập đã được xử lý. Vì cô vừa mới rời xa thế giới này nên gương mặt vẫn còn chút sức sống, vẫn làn da trắng ấy, đôi môi hồng hào... nhưng sao cô không mở mắt... Hàn Thương Ngôn nhìn vợ, anh mất kiểm soát lao vào cô, hai tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô mà lay cô dậy, anh bất lực gọi: "Vợ ơi... em tỉnh lại đi!!! Em... mở mắt ra đi!!! Em ác quá... sao lại để anh một mình ở lại nơi này..."
Mẹ anh và em gái nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng đau buồn, họ không thể chịu được cảnh tượng chia ly này hung cảnh bi thương mà lặng lẽ quay người đi.
Một khung cảnh vô cùng đau buồn đang diễn ra ngay ở trước cửa phòng phẩu thuật của bệnh viện. Hàn Thương Ngôn chạm hai tay mình vào hai má của cô. Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, anh thể với lòng nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, sự thật, khiến những kẻ hãm hại phải trả cái giá đắt. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, một giọt rồi hai giọt rơi xuống chạm vào má của cô. Anh xúc động, cổ họng dừng như đã nghẹn cứng do khóc, anh vẫn cố rặn và nói: "Giai Y... ở thế giới bên kia... anh mong em sẽ sống là chính em... sống thật hạnh phúc.... Anh thật sự xin lỗi....
xin lỗi em nhiều lắm... anh đã không thể bảo vệ tốt cho em và con của chúng ta... Anh xin thể với trời với đất, anh sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả giá khi đã đụng tới người anh yêu..."_ ánh mắt Hàn Thương Ngôn trở nên lạnh lùng, nỗi căm hận dường như sắp trào ra rồi.
Mẹ và em gái cũng bước tới, từng người nắm lấy tay cô và nói lời chia ly cuối cùng
"Con dâu ngoan của mẹ... mẹ mong kiếp sau chúng ta vẫn sẽ là người nhà..." _ Mẹ anh xúc động cầm tay cô mà nói
"Chị dâu... xin lỗi vì trước kia em đã không tôn trọng chị... chị mãi là người chị dâu tốt trong lòng em... chị an nghỉ nhé..." _ Hàn Khánh Ngọc cũng vô cùng buồn bã mà cẩm tay cô nói lời ly biệt
Mọi thứ dường như đã kết thúc rồi, thời gian ngưng tim của cô tới giờ đã là 15 phút. Hàn Thương Ngôn vẫn tin rằng cô có thể tỉnh lại, anh nắm tay cô không muốn buông ra. Bác sĩ và y tá cũng rất đồng cảm nhưng nhiệm vụ vủa họ thì họ vẫn phải làm, họ từ từ kéo tấm khăn trắng che phủ đầu cô lại. Ngay cả là vậy nhưng anh vẫn không muốn buông ra, anh nói với bác sĩ: "Coi như đây là thỉnh cầu của tôi... xin ông hãy để tôi được cầm tay cô ấy... đưa cô ấy an toàn fdi sang thế giới bên kia...
Mọi thứ dường như đã kết thúc rồi, thời gian ngưng tim của cô tới giờ đã là 15 phút. Hàn Thương Ngôn vẫn tin rằng cô có thể tỉnh lại, anh nắm tay cô không muốn buông ra. Bác sĩ và y tá cũng rất đồng cảm nhưng nhiệm vụ vủa họ thì họ vẫn phải làm, họ từ từ kéo tấm khăn trắng che phủ đầu cô lại. Ngay cả là vậy nhưng anh vẫn không muốn buông ra, anh nói với bác sĩ: "Coi như đây là thỉnh cầu của tôi... xin ông hãy để tôi được cầm tay cô ấy... đưa cô ấy an toàn fdi sang thế giới bên kia...."
Bác sĩ lặng lẽ gật đầu. Họ bắt đầu đẩy chiếc giường đi, anh vừa đi, tay vừa nắm lấy tay của cô, trong lòng liền nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ đã qua. Từ khi cô và anh từ hai người xa lạ, anh đụng trúng cô, anh giúp đỡ cô khiến cô đi lại được, những khoảnh khắc hạnh phúc không ngừng thao thức trong lòng anh. Anh lặng lẽ rơi nước mắt, anh nở một nụ cười mếu máo vô cùng đau khổ. Đi được giữa đường, anh vẫn đang thồn thức trong kỉ niệm đẹp đẽ thì bỗng dưng thấy tay của mình có cái gì đó động đậy, bản thân còn đang lầm tưởng chắc vì đau khổ quá nên ảo giác nhưng không... nó cứ khẽ động độmg vào tay của anh, lúc này anh mới nhìn vào.
TIN ĐƯỢC KHÔMG?! Anh thấy tay của cô đang cử động, anh không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng. Anh lại có một tia hia vọng nữa, anh vui mùng nói bác sĩ dừng lại
"Dừng lại! Cô ấy... vợ tôi... tay của cô ấy có cử động lại!!!"
Bác sĩ và các y tá nghe xong cũng vô cùng bất ngờ, bỗng dừng Giai Ý có dấu hiệu thở gấp gáp, đầu cô trở đi trở lại. Họ lập tức quay xe,đấy cô thật nhanh quay lại phòng phẫu thuật. Ở đây, các bác sĩ tiến hành trợ tim thêm cho cô, cung cấp oxi cho cô thở và tiêm một liều thuốc giảm đau vào cho cô nếu cô tỉnh lại cũng không đau đớn. Màn hình hiển thị nhịp tim của cô có hơi cao nhưng cũng trở lại bình thường, huyết áp của cô lúc đầu rất thấp nhưng cũng rất nhanh về chỉ số ổn định bình thường. Cái đường thẳng sinh mệnh đó không còn chỉ là đi thẳng nữa, nó như đường dích dắc mà lúc lên luống xuống. Tất cả đều tốt đẹp rồi, mọi thứ đều nói lên rằng cô đã quay trở lại từ bàn tay tử thần.
Bác sĩ kiểm tra lại một lượt sứckhỏe của cô rồi mới ra thông báo cho người nhà. Hàn Thương Ngôn vấn vậy, anh vẫn đang sốt ruột đứng ngoài cửa phòng cấp cứu mà lo lắng. Mẹ anh và em gái cũng lo lắng, hay tay cứ bấu vào nhau. Bâc sĩ bước ra, gương mặt vui vẻ thấy rõ
"Đúng là kì tích! Chức mừng gia đình, bệnh nhân đã trở về trạng thái bình thường, nhịp tim, hơi thở và huyết áp tất cả đều tốt rồi!"
Hàn Thương Ngôn vui mừng, anh xúc động rơi nước mắt chỉ khác là lần này là nước mắt hạnh phúc. Anh cầm lấy tay bác sĩ mà vội vàng cảm ơn
" Cảm ơn ông... cảm ơn ông đã vì bệnh nhân mà cố gắng hết sức..."
Bác sĩ mỉm cười hiền từ rồi nói
" Trách nhiệm của chúng tôi là cứu người mà. Chúng tôi sẽ để bệnh nhân ở đây theo dõi tiếp. Có lẽ ngày mai mới có thể chuyển tới phòng hồi sức chuyên sâu. "
Nói rồi bác sĩ âuy lưng đi lại vào trong.
Những lời bác sĩ nói khiến anh đau khổ vô cùng, anh muốn chết thay cô, đáng lễ người phải hứng chịu những thứ không nên này phải là anh chứ không phải là cô. Tấm khăn trắng lật ra, để lộ gương mặt xinh đẹp đã trẩy xước do va đập đã được xử lý. Vì cô vừa mới rời xa thế giới này nên gương mặt vẫn còn chút sức sống, vẫn làn da trắng ấy, đôi môi hồng hào... nhưng sao cô không mở mắt... Hàn Thương Ngôn nhìn vợ, anh mất kiểm soát lao vào cô, hai tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô mà lay cô dậy, anh bất lực gọi: "Vợ ơi... em tỉnh lại đi!!! Em... mở mắt ra đi!!! Em ác quá... sao lại để anh một mình ở lại nơi này..."
Mẹ anh và em gái nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng đau buồn, họ không thể chịu được cảnh tượng chia ly này hung cảnh bi thương mà lặng lẽ quay người đi.
Một khung cảnh vô cùng đau buồn đang diễn ra ngay ở trước cửa phòng phẩu thuật của bệnh viện. Hàn Thương Ngôn chạm hai tay mình vào hai má của cô. Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, anh thể với lòng nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, sự thật, khiến những kẻ hãm hại phải trả cái giá đắt. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, một giọt rồi hai giọt rơi xuống chạm vào má của cô. Anh xúc động, cổ họng dừng như đã nghẹn cứng do khóc, anh vẫn cố rặn và nói: "Giai Y... ở thế giới bên kia... anh mong em sẽ sống là chính em... sống thật hạnh phúc.... Anh thật sự xin lỗi....
xin lỗi em nhiều lắm... anh đã không thể bảo vệ tốt cho em và con của chúng ta... Anh xin thể với trời với đất, anh sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả giá khi đã đụng tới người anh yêu..."_ ánh mắt Hàn Thương Ngôn trở nên lạnh lùng, nỗi căm hận dường như sắp trào ra rồi.
Mẹ và em gái cũng bước tới, từng người nắm lấy tay cô và nói lời chia ly cuối cùng
"Con dâu ngoan của mẹ... mẹ mong kiếp sau chúng ta vẫn sẽ là người nhà..." _ Mẹ anh xúc động cầm tay cô mà nói
"Chị dâu... xin lỗi vì trước kia em đã không tôn trọng chị... chị mãi là người chị dâu tốt trong lòng em... chị an nghỉ nhé..." _ Hàn Khánh Ngọc cũng vô cùng buồn bã mà cẩm tay cô nói lời ly biệt
Mọi thứ dường như đã kết thúc rồi, thời gian ngưng tim của cô tới giờ đã là 15 phút. Hàn Thương Ngôn vẫn tin rằng cô có thể tỉnh lại, anh nắm tay cô không muốn buông ra. Bác sĩ và y tá cũng rất đồng cảm nhưng nhiệm vụ vủa họ thì họ vẫn phải làm, họ từ từ kéo tấm khăn trắng che phủ đầu cô lại. Ngay cả là vậy nhưng anh vẫn không muốn buông ra, anh nói với bác sĩ: "Coi như đây là thỉnh cầu của tôi... xin ông hãy để tôi được cầm tay cô ấy... đưa cô ấy an toàn fdi sang thế giới bên kia...
Mọi thứ dường như đã kết thúc rồi, thời gian ngưng tim của cô tới giờ đã là 15 phút. Hàn Thương Ngôn vẫn tin rằng cô có thể tỉnh lại, anh nắm tay cô không muốn buông ra. Bác sĩ và y tá cũng rất đồng cảm nhưng nhiệm vụ vủa họ thì họ vẫn phải làm, họ từ từ kéo tấm khăn trắng che phủ đầu cô lại. Ngay cả là vậy nhưng anh vẫn không muốn buông ra, anh nói với bác sĩ: "Coi như đây là thỉnh cầu của tôi... xin ông hãy để tôi được cầm tay cô ấy... đưa cô ấy an toàn fdi sang thế giới bên kia...."
Bác sĩ lặng lẽ gật đầu. Họ bắt đầu đẩy chiếc giường đi, anh vừa đi, tay vừa nắm lấy tay của cô, trong lòng liền nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ đã qua. Từ khi cô và anh từ hai người xa lạ, anh đụng trúng cô, anh giúp đỡ cô khiến cô đi lại được, những khoảnh khắc hạnh phúc không ngừng thao thức trong lòng anh. Anh lặng lẽ rơi nước mắt, anh nở một nụ cười mếu máo vô cùng đau khổ. Đi được giữa đường, anh vẫn đang thồn thức trong kỉ niệm đẹp đẽ thì bỗng dưng thấy tay của mình có cái gì đó động đậy, bản thân còn đang lầm tưởng chắc vì đau khổ quá nên ảo giác nhưng không... nó cứ khẽ động độmg vào tay của anh, lúc này anh mới nhìn vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
TIN ĐƯỢC KHÔMG?! Anh thấy tay của cô đang cử động, anh không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng. Anh lại có một tia hia vọng nữa, anh vui mùng nói bác sĩ dừng lại
"Dừng lại! Cô ấy... vợ tôi... tay của cô ấy có cử động lại!!!"
Bác sĩ và các y tá nghe xong cũng vô cùng bất ngờ, bỗng dừng Giai Ý có dấu hiệu thở gấp gáp, đầu cô trở đi trở lại. Họ lập tức quay xe,đấy cô thật nhanh quay lại phòng phẫu thuật. Ở đây, các bác sĩ tiến hành trợ tim thêm cho cô, cung cấp oxi cho cô thở và tiêm một liều thuốc giảm đau vào cho cô nếu cô tỉnh lại cũng không đau đớn. Màn hình hiển thị nhịp tim của cô có hơi cao nhưng cũng trở lại bình thường, huyết áp của cô lúc đầu rất thấp nhưng cũng rất nhanh về chỉ số ổn định bình thường. Cái đường thẳng sinh mệnh đó không còn chỉ là đi thẳng nữa, nó như đường dích dắc mà lúc lên luống xuống. Tất cả đều tốt đẹp rồi, mọi thứ đều nói lên rằng cô đã quay trở lại từ bàn tay tử thần.
Bác sĩ kiểm tra lại một lượt sứckhỏe của cô rồi mới ra thông báo cho người nhà. Hàn Thương Ngôn vấn vậy, anh vẫn đang sốt ruột đứng ngoài cửa phòng cấp cứu mà lo lắng. Mẹ anh và em gái cũng lo lắng, hay tay cứ bấu vào nhau. Bâc sĩ bước ra, gương mặt vui vẻ thấy rõ
"Đúng là kì tích! Chức mừng gia đình, bệnh nhân đã trở về trạng thái bình thường, nhịp tim, hơi thở và huyết áp tất cả đều tốt rồi!"
Hàn Thương Ngôn vui mừng, anh xúc động rơi nước mắt chỉ khác là lần này là nước mắt hạnh phúc. Anh cầm lấy tay bác sĩ mà vội vàng cảm ơn
" Cảm ơn ông... cảm ơn ông đã vì bệnh nhân mà cố gắng hết sức..."
Bác sĩ mỉm cười hiền từ rồi nói
" Trách nhiệm của chúng tôi là cứu người mà. Chúng tôi sẽ để bệnh nhân ở đây theo dõi tiếp. Có lẽ ngày mai mới có thể chuyển tới phòng hồi sức chuyên sâu. "
Nói rồi bác sĩ âuy lưng đi lại vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro