Đau Nhất Là Bị...
Minh Châu Hoàn
2024-08-12 15:13:24
Hải Diêu, bị hành động này của Lục Thế Quân làm cho kinh sợ, cô không dám tin nhìn qua Lục Thế Quân, người cô yêu ròng rã bốn năm, luôn luôn ôn hòa nhẹ nhàng, cho dù gặp kẻ vô lại cũng rất có phong độ, cô cam tâm tình nguyện gả cho anh ta chịu đựng vô số oan ức muốn cùng anh ta sống một đời, vậy mà anh ta lại dùng ánh mắt chán ghét và xem thường đó để nhìn cô, còn nói cô đê tiện nữa!
Đau đớn tràn ngập trái tim, cô cảm thấy bên tai tất cả đều là tiếng vù vù chói tai, giống như dao kiếm va chạm vào nhau tạo ra, lạnh lẽo từ lòng bàn chân phóng thẳng lên đầu, cô hốt hoảng nhìn Lục Thế Quân: "Thế Quân, anh vừa nói cái gì?"
"Đông Hải Diêu! Tôi không ngờ cô lại loại người thủ đoạn như vậy, cô không biết cô làm như vậy rất buồn nôn sao?" Lục Thế Quân tiến lên một bước, hai mắt lộ ra căm ghét, giống như dao găm từng nhát từng nhát cắt lên da thịt Hải Diêu.
"Tại sao lại có thể như vậy chứ? Quản gia! Lập tức mời thầy thuốc Triệu tới đây ngay!" Mặt Lục phu nhân trắng như tờ giấy, cứ như sắp ngất xỉu, ông Lục cuống quít gọi người hầu giúp Lục phu nhân vào trong nghỉ ngơi.
Hải Diêu run lên, xoay người, giật lấy tờ xét nghiệm trong tay Lục phu nhân, trên đó viết tên cô, có cả con dấu bệnh viện nữa, kết quả kiểm tra là âm tính.
"Không thể nào! Tuyệt đối không phải như vậy!" Đầu Hải Diêu như nổ tung, cô quay người lại nhìn qua Đường Yên: "Yên Yên, cậu nói đi, ngày đó chính cậu đi cùng tớ mà, cậu làm nhân chứng cho tớ đi, kết quả rõ ràng nói tớ có thai rồi mà?"
Yên Yên không nói một lời, còn đứng im không nhúc nhích.
Thịnh Hạ thấy thế liền đẩy Yên Yên: "Yên Yên! cậu nói đi!"
"Ngày đó tớ đi cùng Diêu Diêu... Chỉ là, Diêu Diêu nói, cậu ấy không muốn ly hôn, nên đưa tiền cho bác sĩ, sửa lại kết quả xét nghiệm..." Yên Yên run lên, nhìn sang chỗ khác, cứng ngắc mở miệng.
"Cậu dám vu khống tớ!" Hải Diêu cảm thấy như bị sét đánh, đứng cũng không vững, Yên Yên không dám nhìn thẳng vào mắt Hải Diêu, mà né tránh nhìn sang một bên: "Qua bệnh viện hỏi thì biết ngay thôi... Diêu Diêu, tớ đã nói làm như vậy không được đâu, nhưng cậu lại không chịu nghe lời tớ..."
"Cô còn gì để nói nữa không?" Lục Thế Quân nhìn Hải Diêu mỉa mai "Không phải là cô không muốn ly hôn sao? Đông Hải Diêu, chúng ta xong rồi! Triệt để xong rồi! Ly hôn đi."
Lục Thế Quân nói xong, vượt qua cô đi về phía Trình Nhã Như, Hải Diêu giống như một bức tượng gỗ, đứng im ở nơi đó không thể động đậy được, Hải Diêu không dám tin nhìn qua Yên Yên, nhìn người bạn mà cô đã tin cậy.
"Thế Quân..." Trình Nhã Như nhào vào lòng Lục Thế Quân, khóc thút thít: "Thế Quân... Em không muốn anh vì con mới tiếp nhận em, cho nên em một mực không nói cho anh biết, Tâm Di, Tâm Di là con gái của anh..."
"Nhã Như!" Lục Thế Quân bị bị tin tức bất ngờ này làm cho sững sờ, anh ta nhìn qua cô bé rụt rè đứng bên cạnh hỏi: "Em nói... Cô bé này con gái của anh sao?"
Đau đớn tràn ngập trái tim, cô cảm thấy bên tai tất cả đều là tiếng vù vù chói tai, giống như dao kiếm va chạm vào nhau tạo ra, lạnh lẽo từ lòng bàn chân phóng thẳng lên đầu, cô hốt hoảng nhìn Lục Thế Quân: "Thế Quân, anh vừa nói cái gì?"
"Đông Hải Diêu! Tôi không ngờ cô lại loại người thủ đoạn như vậy, cô không biết cô làm như vậy rất buồn nôn sao?" Lục Thế Quân tiến lên một bước, hai mắt lộ ra căm ghét, giống như dao găm từng nhát từng nhát cắt lên da thịt Hải Diêu.
"Tại sao lại có thể như vậy chứ? Quản gia! Lập tức mời thầy thuốc Triệu tới đây ngay!" Mặt Lục phu nhân trắng như tờ giấy, cứ như sắp ngất xỉu, ông Lục cuống quít gọi người hầu giúp Lục phu nhân vào trong nghỉ ngơi.
Hải Diêu run lên, xoay người, giật lấy tờ xét nghiệm trong tay Lục phu nhân, trên đó viết tên cô, có cả con dấu bệnh viện nữa, kết quả kiểm tra là âm tính.
"Không thể nào! Tuyệt đối không phải như vậy!" Đầu Hải Diêu như nổ tung, cô quay người lại nhìn qua Đường Yên: "Yên Yên, cậu nói đi, ngày đó chính cậu đi cùng tớ mà, cậu làm nhân chứng cho tớ đi, kết quả rõ ràng nói tớ có thai rồi mà?"
Yên Yên không nói một lời, còn đứng im không nhúc nhích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Hạ thấy thế liền đẩy Yên Yên: "Yên Yên! cậu nói đi!"
"Ngày đó tớ đi cùng Diêu Diêu... Chỉ là, Diêu Diêu nói, cậu ấy không muốn ly hôn, nên đưa tiền cho bác sĩ, sửa lại kết quả xét nghiệm..." Yên Yên run lên, nhìn sang chỗ khác, cứng ngắc mở miệng.
"Cậu dám vu khống tớ!" Hải Diêu cảm thấy như bị sét đánh, đứng cũng không vững, Yên Yên không dám nhìn thẳng vào mắt Hải Diêu, mà né tránh nhìn sang một bên: "Qua bệnh viện hỏi thì biết ngay thôi... Diêu Diêu, tớ đã nói làm như vậy không được đâu, nhưng cậu lại không chịu nghe lời tớ..."
"Cô còn gì để nói nữa không?" Lục Thế Quân nhìn Hải Diêu mỉa mai "Không phải là cô không muốn ly hôn sao? Đông Hải Diêu, chúng ta xong rồi! Triệt để xong rồi! Ly hôn đi."
Lục Thế Quân nói xong, vượt qua cô đi về phía Trình Nhã Như, Hải Diêu giống như một bức tượng gỗ, đứng im ở nơi đó không thể động đậy được, Hải Diêu không dám tin nhìn qua Yên Yên, nhìn người bạn mà cô đã tin cậy.
"Thế Quân..." Trình Nhã Như nhào vào lòng Lục Thế Quân, khóc thút thít: "Thế Quân... Em không muốn anh vì con mới tiếp nhận em, cho nên em một mực không nói cho anh biết, Tâm Di, Tâm Di là con gái của anh..."
"Nhã Như!" Lục Thế Quân bị bị tin tức bất ngờ này làm cho sững sờ, anh ta nhìn qua cô bé rụt rè đứng bên cạnh hỏi: "Em nói... Cô bé này con gái của anh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro