Không Có Ai Mãi...
Minh Châu Hoàn
2024-08-12 15:13:24
Anh ta xoay người sang chỗ khác, bóng lưng cao lớn khoác lên ánh đèn mông lung, vậy mà cảm thấy có mấy phần cô đơn, Hải Diêu bỗng nhiên nghĩ, không bằng cô thả cho anh ta một con đường sống, cũng tốt hơn nhìn anh ta thân ở Tào doanh lòng mang Hán.
"Thế Quân..." Hải Diêu nhẹ nhàng sờ bụng dưới bằng phẳng như cũ, vẻ mặt cô yên ổn, khóe miệng mang theo một nụ cười ôn nhu: "Nếu như anh cảm thấy trong lòng thật sự quá khó khăn, không dễ chịu, như vậy chúng ta đừng như thế nữa."
Lục Thế Quân quay đầu lại, có chút giật mình nhìn vợ mình, cô nửa dựa vào nơi đó, khóe mắt đuôi lông mày đều có cảm giác nhu hòa thần thánh, anh ta không khỏi có chút rung động.
"Đứa nhỏ —— cho em, chúng ta ly hôn." Hải Diêu nhẹ nhàng nói ra hai từ 'Ly hôn', chính mình cũng có chút giật mình, sao cô lại đột nhiên có suy nghĩ này?
"Không có khả năng!" Thanh âm của anh ta không khỏi có chút sắc bén, cứ như thế gấp gáp gào lên, giống như cô chọc vào nỗi đau của anh ta.
Hải Diêu giật mình ngẩng đầu, Lục Thế Quân lại đi mấy bước đến bên giường, dáng người cao lớn đĩnh đạc bao phủ xuống người cô, sau đó, môi của anh ta từng chút từng chút một đè ép xuống, cho đến khi hôn lên môi cô, Hải Diêu nghe được giọng nói của anh, giống như tiếng Phật dễ nghe: "Anh muốn quay đầu, Diêu Diêu, cho anh một cơ hội đi."
Trình Nhã Như có con của người khác, anh ta không thể nào chấp nhận được, hôm nay nhận được điện thoại của Lục phu nhân, Trình Nhã Như lại náo loạn với anh ta một trận, anh ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên cảm giác được, không bằng quay về nhà đi, hình như cũng không bết bát như trong tưởng tượng.
Hải Diêu nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt ống tay áo của anh ta, bên trong giọng nói có chút chua xót mà kiêu ngạo: "Một lần cuối cùng thôi, Thế Quân."
"Được." Anh ta thật sâu liếc cô một cái, dịu dàng hôn cô, trái tim lại mơ hồ có chút tình cảm rung động, chỉ là, anh ta không mẫn cảm bắt được.
*
Bữa tiệc kỉ niệm tròn một năm kết hôn, bởi vì có đứa bé trong bụng cô mà hết sức long trọng, Lục gia bỏ một số tiền lớn thuê khách sạn năm sao, còn cố ý mời không ít người trong giới truyền thông.
Yên Yên cùng Thịnh Hạ đều ở trong phòng nghỉ với Hải Diêu, lễ phục cô mặc hôm nay là phiên bản giới hạn do Lục Thế Quân bay ra nước ngoài mua về, lại bởi vì như vậy mà vui mừng, nụ cười của cô rạng rỡ lại kiều mị.
Chỉ là vết thương ở lòng bàn chân chưa tốt hơn, cô chỉ có thể đi giày đế mềm, may mà Hải Diêu không tính là thấp, đứng bên cạnh Lục Thế Quân cũng không chênh lệch quá nhiều.
Yến hội sắp bắt đầu, Lục Thế Quân tự mình lên đón cô, Thịnh Hạ đặt tay Hải Diêu vào trong tay Lục Thế Quân, vẫn không quên thẳng thắn căn dặn: "Thế Quân, Hải Diêu có em bé, về sau anh ngàn vạn lần đừng làm cô ấy đau lòng! Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Cô yên tâm đi." Lục Thế Quân mỉm cười, bên mặt anh tuấn đẹp trai thu vào đáy mắt Hải Diêu, cô có chút giật mình, thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu sao?
*
"Tiểu thư, thật ngại quá, ngài không có thiệp mời, ngài không thể đi vào..."
Bên ngoài khách sạn, Trình Nhã Như ôm một bé gái nho nhỏ đứng ở nơi đó, hai người bảo vệ đang khó khăn khuyên giải, Trình Nhã Như lại cười lạnh một tiếng, vung tay đưa một phong thư: "Anh đưa những cái này cho người của Lục gia nhìn đi! Nhìn xem Lục gia bọn họ cưới một nàng dâu tốt thế nào!"
"Thế Quân..." Hải Diêu nhẹ nhàng sờ bụng dưới bằng phẳng như cũ, vẻ mặt cô yên ổn, khóe miệng mang theo một nụ cười ôn nhu: "Nếu như anh cảm thấy trong lòng thật sự quá khó khăn, không dễ chịu, như vậy chúng ta đừng như thế nữa."
Lục Thế Quân quay đầu lại, có chút giật mình nhìn vợ mình, cô nửa dựa vào nơi đó, khóe mắt đuôi lông mày đều có cảm giác nhu hòa thần thánh, anh ta không khỏi có chút rung động.
"Đứa nhỏ —— cho em, chúng ta ly hôn." Hải Diêu nhẹ nhàng nói ra hai từ 'Ly hôn', chính mình cũng có chút giật mình, sao cô lại đột nhiên có suy nghĩ này?
"Không có khả năng!" Thanh âm của anh ta không khỏi có chút sắc bén, cứ như thế gấp gáp gào lên, giống như cô chọc vào nỗi đau của anh ta.
Hải Diêu giật mình ngẩng đầu, Lục Thế Quân lại đi mấy bước đến bên giường, dáng người cao lớn đĩnh đạc bao phủ xuống người cô, sau đó, môi của anh ta từng chút từng chút một đè ép xuống, cho đến khi hôn lên môi cô, Hải Diêu nghe được giọng nói của anh, giống như tiếng Phật dễ nghe: "Anh muốn quay đầu, Diêu Diêu, cho anh một cơ hội đi."
Trình Nhã Như có con của người khác, anh ta không thể nào chấp nhận được, hôm nay nhận được điện thoại của Lục phu nhân, Trình Nhã Như lại náo loạn với anh ta một trận, anh ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên cảm giác được, không bằng quay về nhà đi, hình như cũng không bết bát như trong tưởng tượng.
Hải Diêu nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt ống tay áo của anh ta, bên trong giọng nói có chút chua xót mà kiêu ngạo: "Một lần cuối cùng thôi, Thế Quân."
"Được." Anh ta thật sâu liếc cô một cái, dịu dàng hôn cô, trái tim lại mơ hồ có chút tình cảm rung động, chỉ là, anh ta không mẫn cảm bắt được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Bữa tiệc kỉ niệm tròn một năm kết hôn, bởi vì có đứa bé trong bụng cô mà hết sức long trọng, Lục gia bỏ một số tiền lớn thuê khách sạn năm sao, còn cố ý mời không ít người trong giới truyền thông.
Yên Yên cùng Thịnh Hạ đều ở trong phòng nghỉ với Hải Diêu, lễ phục cô mặc hôm nay là phiên bản giới hạn do Lục Thế Quân bay ra nước ngoài mua về, lại bởi vì như vậy mà vui mừng, nụ cười của cô rạng rỡ lại kiều mị.
Chỉ là vết thương ở lòng bàn chân chưa tốt hơn, cô chỉ có thể đi giày đế mềm, may mà Hải Diêu không tính là thấp, đứng bên cạnh Lục Thế Quân cũng không chênh lệch quá nhiều.
Yến hội sắp bắt đầu, Lục Thế Quân tự mình lên đón cô, Thịnh Hạ đặt tay Hải Diêu vào trong tay Lục Thế Quân, vẫn không quên thẳng thắn căn dặn: "Thế Quân, Hải Diêu có em bé, về sau anh ngàn vạn lần đừng làm cô ấy đau lòng! Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Cô yên tâm đi." Lục Thế Quân mỉm cười, bên mặt anh tuấn đẹp trai thu vào đáy mắt Hải Diêu, cô có chút giật mình, thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu sao?
*
"Tiểu thư, thật ngại quá, ngài không có thiệp mời, ngài không thể đi vào..."
Bên ngoài khách sạn, Trình Nhã Như ôm một bé gái nho nhỏ đứng ở nơi đó, hai người bảo vệ đang khó khăn khuyên giải, Trình Nhã Như lại cười lạnh một tiếng, vung tay đưa một phong thư: "Anh đưa những cái này cho người của Lục gia nhìn đi! Nhìn xem Lục gia bọn họ cưới một nàng dâu tốt thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro