Mâu Thuẫn Càng...
Minh Châu Hoàn
2024-08-12 15:13:24
"Thế Quân..." Trình Nhã Như có chút xấu hổ, nhiều người nhìn như vậy, mà lại bị Lục Thế Quân đẩy ra...
"Không có gì, vừa rồi uống rượu nên hơi nhức đầu thôi." Lục Thế Quân trả lời qua loa một câu, rồi ôm eo Trình Nhã Như hỏi: "Em có mệt không, chúng ta qua kia ngồi nghỉ một lá?"
"Ừm." Trình Nhã Như gật đầu nhu thuận, y như con chim non nép vào người Lục Thế Quân mà đi.
Lúc đi ngang cửa đại sảnh, Lục Thế Quân không kìm được mà liếc một cái, chỉ thấy bóng đêm vô tận, Hải Diêu đã không thấy đâu nữa.
Lục Thế Quân không phát hiện ra anh ta đang khó chịu, chỉ theo bản năng mà ôm chặt Trình Nhã Như, Trình Nhã Như ngẩng đầu lên nhìn: " Thế Quân, anh sao vậy?"
Lục Thế Quân cúi đầu hôn lên trên trán của Trình Nhã Như: "Anh yêu em, Nhã Như."
Trình Nhã Như ngượng ngùng cười một tiếng, thỏa mãn, đắc ý, dựa sát vào Lục Thế Quân hơn: "Em cũng yêu anh."
*
Sắc mặt Lục phu nhân rất xấu, nhìn thấy Lục Thế Quân đi làm về liền nói ngay "Hải Diêu chưa bao giờ như vậy cả!"
Người hầu nhận lấy cặp công văn, Lục Thế Quân nới lỏng cà vạt, kỳ quái hỏi: "Đang êm đẹp, sao mẹ lại nói như vậy?"
Lục phu nhân chỉ vào mấy cái túi giấy, vô cùng đau lòng: "Mới trở lại mấy ngày, mà đã mua một đống trang sức xa xỉ! Cô ta và Hải Diêu đều xuất thân từ nhà nghèo, nhưng sao làm việc lại kém xa như vậy chứ?"
Lục Thế Quân nghe vậy mỉm cười một cái: "Có gì ghê gớm đâu ạ? Phụ nữ đều như vậy mà, Lục gia cũng không thiếu số tiền này."
Lục phu nhân nghe vậy càng không vui: " Thế Quân! Con quên những năm trước kia rồi sao? Từ tiết kiệm sang tiêu pha thì dễ, chứ từ tiêu pha sang kiệm thì rất khó! Huống chi, đây là đang đốt tiền, mẹ không chấp nhận!"
"Mẹ đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận nữa mà."
Lục phu nhân thấy con trai thiên vị Nhã Như, thì càng tức, thoáng nhìn thấy Nhã Như trên bậc thang, thì cất giọng nói: "Con gái bác Trần mới du học từ nước Pháp trở về, mẹ đã gặp rồi, ngoại hình khí chất học thức đều là số một, mẹ đã hẹn con bé đêm mai đi ăn cơm, con nhất định phải tới đấy!"
"Mẹ! Sao mẹ có thể làm như vậy chứ? Con đã nói..."
Lục Thế Quân còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ trên lầu bỗng nhiên rầm một tiếng, Lục phu nhân tức giận ngã ngửa, nửa ngày sau vẫn nói không ra lời, Lục Thế Quân thấy mẹ tức giận, trong lòng cũng không vui, Nhã Như dù thấy oan ức, cũng không nên làm như vậy!
"Con xem đi, đây là bộ dáng gì thế hả? Còn chưa cưới vào cửa! Chưa thành con dâu Lục gia! Mà đã như vậy. Nếu cưới cô ta về, không phải trèo lên đầu mẹ luôn sao?"
"Không có gì, vừa rồi uống rượu nên hơi nhức đầu thôi." Lục Thế Quân trả lời qua loa một câu, rồi ôm eo Trình Nhã Như hỏi: "Em có mệt không, chúng ta qua kia ngồi nghỉ một lá?"
"Ừm." Trình Nhã Như gật đầu nhu thuận, y như con chim non nép vào người Lục Thế Quân mà đi.
Lúc đi ngang cửa đại sảnh, Lục Thế Quân không kìm được mà liếc một cái, chỉ thấy bóng đêm vô tận, Hải Diêu đã không thấy đâu nữa.
Lục Thế Quân không phát hiện ra anh ta đang khó chịu, chỉ theo bản năng mà ôm chặt Trình Nhã Như, Trình Nhã Như ngẩng đầu lên nhìn: " Thế Quân, anh sao vậy?"
Lục Thế Quân cúi đầu hôn lên trên trán của Trình Nhã Như: "Anh yêu em, Nhã Như."
Trình Nhã Như ngượng ngùng cười một tiếng, thỏa mãn, đắc ý, dựa sát vào Lục Thế Quân hơn: "Em cũng yêu anh."
*
Sắc mặt Lục phu nhân rất xấu, nhìn thấy Lục Thế Quân đi làm về liền nói ngay "Hải Diêu chưa bao giờ như vậy cả!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người hầu nhận lấy cặp công văn, Lục Thế Quân nới lỏng cà vạt, kỳ quái hỏi: "Đang êm đẹp, sao mẹ lại nói như vậy?"
Lục phu nhân chỉ vào mấy cái túi giấy, vô cùng đau lòng: "Mới trở lại mấy ngày, mà đã mua một đống trang sức xa xỉ! Cô ta và Hải Diêu đều xuất thân từ nhà nghèo, nhưng sao làm việc lại kém xa như vậy chứ?"
Lục Thế Quân nghe vậy mỉm cười một cái: "Có gì ghê gớm đâu ạ? Phụ nữ đều như vậy mà, Lục gia cũng không thiếu số tiền này."
Lục phu nhân nghe vậy càng không vui: " Thế Quân! Con quên những năm trước kia rồi sao? Từ tiết kiệm sang tiêu pha thì dễ, chứ từ tiêu pha sang kiệm thì rất khó! Huống chi, đây là đang đốt tiền, mẹ không chấp nhận!"
"Mẹ đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận nữa mà."
Lục phu nhân thấy con trai thiên vị Nhã Như, thì càng tức, thoáng nhìn thấy Nhã Như trên bậc thang, thì cất giọng nói: "Con gái bác Trần mới du học từ nước Pháp trở về, mẹ đã gặp rồi, ngoại hình khí chất học thức đều là số một, mẹ đã hẹn con bé đêm mai đi ăn cơm, con nhất định phải tới đấy!"
"Mẹ! Sao mẹ có thể làm như vậy chứ? Con đã nói..."
Lục Thế Quân còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ trên lầu bỗng nhiên rầm một tiếng, Lục phu nhân tức giận ngã ngửa, nửa ngày sau vẫn nói không ra lời, Lục Thế Quân thấy mẹ tức giận, trong lòng cũng không vui, Nhã Như dù thấy oan ức, cũng không nên làm như vậy!
"Con xem đi, đây là bộ dáng gì thế hả? Còn chưa cưới vào cửa! Chưa thành con dâu Lục gia! Mà đã như vậy. Nếu cưới cô ta về, không phải trèo lên đầu mẹ luôn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro