Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?

Chương 13

2024-09-18 21:33:58

Không bao lâu sau, xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Văn.

Khắp biệt thự thắp sáng đèn rực rỡ, một chiếc Bentley màu bạc với biển số năm số sáu dừng lại trước cổng biệt thự, trông vô cùng kiêu ngạo.

Tống Vãn Huỳnh nghi ngờ, nhìn về phía người giúp việc mở cổng cho cô: “Trong nhà có khách sao?”

“Tống Vãn Huỳnh, vào đây!”

Người giúp việc còn chưa kịp trả lời thì trong nhà vang lên tiếng quát giận dữ khiến Tống Vãn Huỳnh bị dọa nhảy dựng lên, bước nhanh vào trong nhà.

Trong nhà ngoại trừ Văn Nghiễn đang tăng ca ở công ty ra thì ông cụ Văn và những người khác đều ở đây, trên sofa ở phòng khách có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đang ngồi đó, mặc dù đã không còn trẻ như Văn Nghiễn và Văn Việt nhưng giữ vóc dáng không tệ, trên người mặc tây trang không hề mập, đôi mắt sáng ngời có hồn, vẻ mặt tức giận nhìn Tống Vãn Huỳnh đi vào trong nhà.

“Ba à?” Tống Vãn Huỳnh ngập ngừng thử gọi một tiếng.

“Đừng gọi tôi là ba! Cô làm ra chuyện xấu hổ như vậy mà còn mặt mũi gọi tôi là ba?”

Tống Vãn Huỳnh nhẹ nhàng thở phào, cô đoán đúng rồi.

Nổi giận như vậy, xem ra ông đã biết cô kết hôn và mang thai giả.

Tống Vãn Huỳnh cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn không nói lời nào.

Tống Chính Huy giận sôi máu, đứng dậy khỏi sofa, giận dữ nói: “Hồi nhỏ cô nghịch ngợm thì không nói, còn bé cô không hiểu chuyện cũng không sao, tôi có thể từ từ dạy cô khôn lớn nhưng từ khi nào cô học được cách lừa người khác? Giả vờ mang thai, lừa kết hôn, ai dạy cô!”

Ông càng nói càng kích động.

Ông cụ Văn và bà Văn vội vàng đứng lên khuyên bảo: “Chính Huy, đừng nổi giận, từ từ nói.”

Vẻ mặt Tống Chính Huy hổ thẹn nhìn ông cụ Văn: “Chú Văn, cháu rất xin lỗi chú, là cháu không dạy dỗ tốt con gái, con bé làm ra chuyện như vậy khiến người làm cha như cháu rất xấu hổ, nếu trước đây chúng cháu có sai thì tối nay cháu đưa con bé về nhà, chín giờ sáng mai, cháu tự đưa nó đến cục Dân chính làm thủ tục ly hôn với Văn Nghiễn!”

“Trước tiên ông bình tĩnh lại đã, đừng dọa con bé.” Bà Văn ôm lấy vai Tống Vãn Huỳnh, vỗ nhẹ vai cô an ủi rồi nói với Tống Chính Huy: “Chuyện này đúng là Vãn Huỳnh làm không đúng nhưng con bé đã biết mình sai rồi, mấy ngày nay con bé cũng canh cánh trong lòng, ông đừng mắng con bé nữa.”

Ông cụ Văn cũng khuyên nhủ: “Chuyện ly hôn là chuyện giữa vợ chồng bọn nó, hai vợ chồng bọn nó đã bàn bạc xong rồi, cậu nói gì cũng không được, chúng ta nói cũng vô ích, để bọn nó tự quyết định.”

Tống Chính Huy im lặng một hồi: “Chú Văn, cháu muốn nói chuyện riêng với Vãn Huỳnh.”

Bà Văn lo rằng trong lúc nổi giận Tống Chính Huy sẽ đánh Tống Vãn Huỳnh, vừa định khuyên bảo thêm thì lại thấy ông cụ Văn lắc đầu với bà ấy, nên bà ấy chỉ đành kiếm chế nỗi lo trong lòng, nhìn Tống Vãn Huỳnh đi theo Tống Chính Huy vào phòng sách nhỏ ở tầng một.

Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt đầy giận dữ của Tống Chính Huy đã thay đổi như lật sách.

Ông như hận sắt không thành thép nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Tổ tông à! Con là tổ tông của ba! Con muốn sao trăng trên trời ba cũng có thể lấy xuống cho con, còn không phải chỉ là một Văn Nghiễn thôi sao? Có gì to lớn chứ, con thích nó thì ba có thể nghĩ cách cho con, làm gì cứ phải nói mình mang thai chứ.”

“Xin lỗi ba, con nhất thời không tỉnh táo.”

“Không tỉnh táo? Con bảo ba nên làm gì đây? Nếu ba biết con không mang thai thì sao có thể làm hôn lễ qua loa vội vàng như vậy? Khi kết hôn không cho toàn thành phố biết con gái của Tống Chính Huy ba kết hôn, bây giờ ba hối hận không còn mặt mũi nào xuống gặp mẹ con nữa! Ba chỉ có một đứa con gái bảo bối là con thôi, con nói xem tại sao lại không thể nói cho ba biết?”

Tống Chính Huy làm một người luôn xử lý mớ hỗn độn sau lưng con gái, ông chiều chuộng con gái có thể nói là thái quá, dù con gái muốn gì ông cũng cố gắng hết sức thỏa mãn cô.

Cũng chính vì lớn lên trong môi trường được nuông chiều vô hạn như vậy nên Tống Vãn Huỳnh luôn làm theo ý mình.

Đương nhiên, làm tư bản chống lưng cho Tống Vãn Huỳnh diễu võ giương oai nên kết cục của Tống Chính Huy cũng khá bi thảm.

Tống Thị bị phá sản và thanh lý, Tống Vãn Huỳnh ngồi tù, Tống Chính Huy bạc đầu chỉ sau một đêm.

“Vãn Huỳnh, con nói thật cho ba biết, từ khi con kết hôn đến bây giờ, Văn Nghiễn có để con chịu ấm ức gì không?”

“Ngoại trừ việc anh ấy không thích con, hai ba ngày liền lấy lý do đi công tác không về nhà thì hình như không có chuyện gì cả.”

“Cái gì? Hai ba ngày liền không về nhà?” Tống Chính Huy càng tức giận hơn, nếu không phải hiện giờ ông đang “dạy dỗ” Tống Vãn Huỳnh thì thế nào ông cũng phải dạy cho tên khốn nạn kia một bài học!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tên khốn nạn này! Dám coi thường con gái bảo bối của ba, uổng công ba tin tưởng cậu ta như vậy!”

“Ba đừng tức giận, là con giả vờ mang thai lừa cưới, anh ấy không thích con cũng là bình thường.”

“Giả vờ mang thai lừa lấy nó thì làm sao?” Tống Chính Huy mở to mắt nhìn, đúng lý hợp tình nổi giận nói: “Nếu cậu ta cảm thấy bị lừa kết hôn, thấy bất công thì ly hôn đi, cùng lắm thì hoàn toàn cắt đứt xem như chưa có gì xảy ra, tra tấn con như vậy có xứng làm đàn ông không? Không được! Vãn Huỳnh, ba thấy vẫn nên ly hôn đi, nếu không sau này con ở nhà họ Văn sẽ chịu rất nhiều ấm ức!”

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, Tống Chính Huy nắm lấy bả vai cô đánh giá từ trên xuống dưới từ trước ra sau: “Ba nghe nói hôm trước con ngã từ trên tầng ba xuống, sao lại vậy? Có bị thương nặng không?”

“Con không sao, ba đừng làm ầm ĩ, nếu con thật sự có sao thì bây giờ đã ở trong bệnh viện rồi, sao có thể bình yên vô sự đứng trước mặt ba nói chuyện như này, nhưng con có chuyện muốn hỏi ba.”

“Chuyện gì?”

“Có phải nhà họ Tống chúng ta đã hợp tác với Văn Nghiễn rồi không?”

“Đương nhiên, con kết hôn với Văn Nghiễn thì chúng ta là người một nhà, có gì hợp tác cũng phải suy xét đến Văn Nghiễn trước, làm sao thế?”

Tống Vãn Huỳnh nhớ đến việc công ty của Tống Chính Huy phá sản, ngoại trừ một phần nguyên nhân vì cô ra thì phần lớn trong đó cũng liên quan đến Văn Nghiễn.

“Nếu… nếu con ly hôn với Văn Nghiễn thì có phải ba sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền không?”

Tống Chính Huy suy nghĩ một lát: “Chắc chắn sẽ tổn thất…”

“Văn Nghiễn nói nếu bọn con ly hôn thì sẽ tổn thất hơn năm tỷ.”

“Có sao đâu, con lo con ly hôn với Văn Nghiễn thì ba sẽ biến thành người nghèo à?” Tống Chính Huy xoa khuôn mặt nhỏ của con gái: “Biết suy nghĩ cho ba rồi à? Con yên tâm đi, cho dù ba thành người nghèo, ra đường làm ăn xin vẫn nuôi được con! Con muốn làm gì thì làm, muốn ly hôn thì ly, đừng lo lắng cho ba.”

“Sao con nhẫn tâm để ba ra đường ăn xin chứ, nghĩ lại thì nếu thật sự như vậy, dù con làm ăn xin cũng không cho ba làm, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, tạm thời con sẽ không ly hôn với Văn Nghiễn, nhưng mà ba nên suy xét lại việc hợp tác với Văn Nghiễn, có thể nhanh chóng kết thúc thì mau kết thúc đi ạ, đừng kéo dài lâu quá.”

Cô có thể quản lý bản thân không đi gây thù kết oán với nam nữ chính nhưng hiện giờ cô chưa quản lý được Văn Nghiễn, tương lai đợi chân của Văn Việt khỏi thì nhất định sẽ về công ty, đến lúc đó hai người tranh giành quyền lực, người thua sẽ là Văn Nghiễn.

“Chuyện trong công ty ba sẽ tự xử lý, con chỉ cần nhớ rằng, cho dù xảy ra chuyện gì, ba vẫn luôn ở phía sau con, mãi mãi là chỗ dựa cho con.”



Tống Chính Huy không ở lại lâu thì rời khỏi.

Ông đến nhà họ Văn trông như để xin lỗi chuyện Tống Vãn Huỳnh lừa kết hôn, thật ra là muốn đến xem con gái bảo bối của mình ở nhà họ Văn có bị người ta làm khó, trách móc nặng nề không. Lỡ như có ai để Tống Vãn Huỳnh chịu ấm ức thì ông sẽ lập tức đưa cô về nhà, chắc chắn không để con gái rượu nhà mình phải chịu tủi thân.

Nhìn chiếc Bentley màu bạc hòa vào màn đêm, tâm trạng của Tống Vãn Huỳnh khó mà diễn tả được.

Con người luôn tiêu chuẩn kép.

Cô từng cảm thấy một người ba chỉ biết cưng chiều dung túng cho con cái mình không giới hạn, cuối cùng cũng vì con cái liên lụy mà khiến bản thân hai bàn tay trắng cũng không cần thông cảm.

Nhưng hiện giờ, người ba cưng chiều con cái là ba cô, sao cô có thể trơ mắt nhìn người ba tốt như vậy rơi vào kết cục bi thảm chứ.

Chỉ có ba cách.

Một là tàn nhẫn độc ác khiến chân của Văn Việt không thể lành lại, chỉ có như vậy anh ta mới không thể quay lại công ty, không tranh giành quyền lực với Văn Nghiễn.

Hai là trở thành ngọn đèn soi sáng con đường trưởng thành của phản diện Văn Nghiễn, chỉ dẫn anh, cảm hóa anh, cứu vớt vận mệnh vai phản diện độc ác của anh.

Ba là cố gắng tạo thiện cảm với nam nữ chính, một ngày nào đó trong tương lai khi Văn Việt đối phó với Văn Nghiễn, có thể nể mặt cô mà tha cho Tống Chính Huy.

Cách đầu tiên bị Tống Vãn Huỳnh bỏ qua.

Đừng nói đó là nam nữ chính, cho dù là người bình thường cô cũng không thể ra tay tàn nhẫn được, phá hủy cơ hội đứng lên của một người tàn tật, đây còn là người sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn cách thứ hai.

Ý tưởng “cứu vớt vai phản diện” vừa xuất hiện, Tống Vãn Huỳnh run lên cầm cập như bị điện giật.

Cô nghĩ cái gì thế?

Vậy mà cô lại ảo tưởng muốn thay đổi số phận của phản diện!

Tống Vãn Huỳnh, mày tỉnh táo lại đi!

Mày đỉnh vậy sao?

Đến bản thân còn khó đảm bảo, còn ảo tưởng muốn cứu vớt phản diện.

Có thể hiểu rõ vị trí của mình ở đâu được không?

Đây là boss phản diện đó! Lòng quyết tâm gây chuyện ác có thể so sánh với Mộ Dung Phục phục quốc, mấy con trâu kéo cũng không lại, mày là cái gì chứ, thế mà còn mơ mộng muốn làm dao động dã tâm của boss phản diện à?

Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!

Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng loại bỏ cách thứ hai.

Cái gì mà là ngọn đèn soi sáng con đường của phản diện.

Có mà làm ngọn đèn đường dẫn anh xuống hoàng tuyền ấy.

Như vậy chỉ còn lại cách thứ ba.

Nhìn Minh Vi trông như xa cách khó gần nhưng thật ra là ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần cô cố gắng nỗ lực thay đổi quan hệ giữa hai người, Tống Vãn Huỳnh tin rằng nếu ngày đó thật sự đến, cô ấy sẽ nể mặt mình mà hạ thủ lưu tình.

Có nữ chính trong tay là có cả thế giới!

Sáng ngày hôm sau, Tống Vãn Huỳnh mang theo hai quầng thâm mắt xuống lầu.

Bữa sáng bày trước mặt cô, cô còn mơ màng buồn ngủ, cô đưa mắt nhìn trên bàn ăn chỉ có cô và bà Văn nên hỏi: “Mẹ ơi, chị dâu không ở nhà ạ?”

“Vi Vi có việc phải làm nên đi từ sáng sớm rồi.”

“Công việc ạ?”

Bà Văn nhớ lại rồi nói: “Hình như là được một chương trình giải trí nào đó mời.”

“Chương trình giải trí? Chương trình gì ạ mẹ? Kịch bản mới sao ạ?”

“Chắc là vậy, con bé không nói nhiều với mẹ, cho nên mẹ cũng không biết rõ, nếu con có hứng thú thì đợi tối con bé về thì hỏi xem.”

Tống Vãn Huỳnh cẩn thận nghĩ lại, nếu là chương trình tạp kỹ mới thì chắc là chương trình đã từng làm Minh Vi nổi tiếng, mọi người tung hô một khoảng thời gian.

Chương trình giải trí kia tên là ‘Chuyến đi của tuổi trẻ’, tổ chương trình chọn những hai người mới và hai cậu ấm nhà giàu quay chương trình, hai người mới và hai cậu ấm thật giả vờ làm người giàu đi du lịch và để khán giả bình chọn đoán xem ai mới là người giàu có thật sự thông qua phát sóng trực tiếp.

Tống Vãn Huỳnh nhớ rất rõ, chương trình ‘Chuyến đi của tuổi trẻ’ này có một người rất trà xanh, không chỉ luôn nhắm vào Minh Vi trong chương trình, mà sau khi chương trình kết thúc còn réo tên Minh Vi trên khắp nơi trên Weibo.

Khoảng thời gian đó là thời điểm quan trọng mà Văn Việt hồi phục sức khỏe, Minh Vi không quan tâm đến, khiến không ít người hâm mộ và khán giả mắng cô ấy một thời gian.

Trà xanh?

Không phải trà xanh tinh khiết nhất đang ở đây sao?

Cô muốn xem thử xem ai còn trà xanh hơn cả cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?

Số ký tự: 0