Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 36
2024-09-18 21:33:58
Tống Vãn Huỳnh cảm thấy mình say rồi, hoặc có lẽ là cô đang nằm mơ, nếu không sao cô lại thấy Văn Nghiễn đang ở bên kia đại dương cách xa ngàn dặm nhỉ?
Điều này cũng quá là sốc đi.
“Anh thấy em cũng say khướt rồi.” Văn Nghiễn thốt ra lời này cùng vẻ mặt vô cảm, bấy giờ Tống Vãn Huỳnh mới không thể không thừa nhận rằng, mình không say, mà cũng không nằm mơ.
*Ở trước mặt người ngoài nam - nữ chính xưng anh - em qua lại.
Văn Nghiễn sống, người thật bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
Cô quay người lại với gương mặt than khóc thảm thiết, nhìn Văn Nghiễn đứng bên cạnh xe, cô điều chỉnh cơ mặt, để lộ nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ: “Sao anh lại tới đây?”
“Chuyện vụ cướp tốc độ ầm ĩ như thế, mẹ không yên tâm nên đặc biệt sang đó bảo anh xem thử ra sao.” Anh quan sát Tống Vãn Huỳnh từ đầu đến chân: “Không thiếu tay hay gãy chân, xem ra không có chuyện gì lớn.”
Cô biết ngay mà, miệng Văn Nghiễn chẳng nói được câu gì hay ho.
Nụ cười của Tống Vãn Huỳnh tắt ngúm: “Vậy anh xem xong rồi đấy, mau về đi.”
Văn Nghiễn không đáp lại cô, anh nhìn Minh Vi, khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó đảo mắt nhìn mọi người mà không để lại dấu vết, cuối cùng dừng lại trên người Trương Chi Ngang: “Chuyện vụ cướp tốc độ tôi đã xem trên phát sóng trực tiếp, cảm ơn cậu đã chăm sóc Vãn Huỳnh, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu có việc gì, cậu có thể tới tìm tôi.”
Trợ lý Phương đưa danh thiếp của Văn Nghiễn cho Trương Chi Ngang.
Trương Chi Ngang nhận lấy bằng hai tay: “Chuyện này… Không cần khách sáo thế, trong tình huống đó, cho dù là ai thì cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Vãn Huỳnh, người này là…”
Tống Vãn Huỳnh nhếch môi gượng cười, xoay người nhìn về phía Nhậm Khả cùng nhóm với cô: “Không quan trọng…”
“Văn Nghiễn, chồng của Tống Vãn Huỳnh.”
Tống Vãn Huỳnh còn chưa kịp nói hết câu đã bị nghẹn lại trong họng, muốn nói thì không nói được, nuốt vào lại nuốt không trôi, cô cắn răng trừng mắt nhìn Văn Nghiễn.
Không phải thường ngày Văn Nghiễn đều giữ im lặng về mối quan hệ vợ chồng với Tống Vãn Huỳnh ở bên ngoài à? Như thể có dính líu với Tống Vãn Huỳnh là chuyện phiền phức gì không bằng, sao tự dưng hôm nay lại nhanh nhảu giới thiệu mình là chồng cô thế?
Nhất định là có bệnh gì rồi.
Nếu không, anh sẽ không bay từ bên kia đại dương cách xa ngàn dặm tới đây chỉ để xác nhận xem cô có thiếu tay, gãy chân gì không, cũng sẽ không tự giới thiệu mình là chồng cô trước mặt mọi người.
“Chồng?” Nhậm Khả hít một hơi thật sâu, nhìn cô không tin nổi: “Vãn Huỳnh, em kết hôn rồi ư?”
Không chỉ có Nhậm Khả, mà tất cả mọi người ở đây đều lặng thinh một lúc, sau đó nhìn cô với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, như thể họ bị sốc vì nghe được điều đáng sợ đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.
“Kết hôn? Em kết hôn rồi á?”
“Trời ạ! Em còn trẻ thế mà đã lấy chồng rồi?”
Có ai nói không phải đâu? Tuổi trẻ còn chưa hưởng thụ niềm vui tuổi đôi mươi mà đã lấy chồng rồi.
Bản thân Tống Vãn Huỳnh cũng cảm thấy buồn và sốc cho mình nữa là.
Người quay phim đứng bên cạnh đã nhạy bén cảm giác được điểm bùng nổ, lặng lẽ khởi động máy quay.
Trợ lý Phương bước lên trước, lịch sự nhắc nhở: “Ngại quá, tổng giám đốc Văn không tiện xuất hiện trong ống kính.”
Người quay phim xấu hổ gật đầu, đậy ống kính lại.
Lưu Học Khiêm đứng sau đám đông, cuối cùng hiểu tại sao cái tên Tống Vãn Huỳnh này vừa lạ vừa quen, hình như từng nghe ở đâu đó rồi.
Thì ra Tống Vãn Huỳnh là vợ của Văn Nghiễn.
Thảo nào.
Anh ta đẩy đám đông ra, giơ tay với Văn Nghiễn: “Chào tổng giám đốc Văn, tôi là Lưu Học Khiêm của Tân Thần Hải Phong, trước đây chúng ta đã gặp nhau tại một hội nghị thượng đỉnh tài chính, không biết anh còn nhớ tôi không?”
Trí nhớ của Văn Nghiễn khá tốt, trên cơ bản chỉ cần là người anh đã gặp thì đều nhớ rõ, lúc này anh bắt tay Lưu Học Khiêm: “Chào cậu.”
“Không ngờ còn có dịp gặp anh ở đây, công ty chúng tôi hiện có một dự án ở quận Phụng Hiền, nghe nói anh khá hứng thú nhưng vẫn chưa có thông tin gì, không biết sau này Tân Thần Hải Phong chúng tôi có cơ hội hợp tác không?”
Văn Nghiễn không có thói quen bàn chuyện công việc trong thời gian riêng tư, song anh cũng không từ chối: “Sau khi về nước, cậu đưa phương án dự án tới đây, nếu cần thiết tôi sẽ liên lạc với cậu.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Văn Nghiễn nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh: “Tống Vãn Huỳnh, em lại đây.”
Tống Vãn Huỳnh lề mề đi đến trước mặt anh.
Văn Nghiễn lấy điện thoại ra, mở camera, anh ấn nút chụp, chụp lại ảnh Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh không kịp trở tay, bị ánh đèn flash làm cho chói mắt: “Anh làm gì vậy?”
“Chụp hình gửi cho mẹ, để mẹ khỏi lải nhải nữa.” Anh nhanh chóng gửi hình Tống Vãn Huỳnh cho bà Văn, Văn Nghiễn nói: “Không có việc gì thì anh đi trước.”
Tống Vãn Huỳnh đang ước gì anh rời đi sớm chút, cô mỉm cười chân thành hơn: “Thuận buồm xuôi gió nha.”
Vừa dứt lời, điện thoại Văn Nghiễn đổ chuông.
Bà Văn gọi video tới.
“Văn Nghiễn, con đến chỗ Vãn Huỳnh hả? Vãn Huỳnh đâu?”
Vãn Huỳnh đứng bên cạnh Văn Nghiễn, vịn vai anh đè xuống, kiễng mũi chân, trong video xuất hiện đỉnh đầu của cô: “Mẹ, con đây ạ.”
Văn Nghiễn liếc cô một cái, hạ thấp điện thoại xuống.
“Ban đầu mẹ định nói con biết Văn Nghiễn đến tìm con, mà mẹ quên lửng mất, cũng may, hai đứa gặp nhau suôn sẻ. Văn Nghiễn, nếu công ty con không có chuyện gì thì cứ ở đó vài ngày đi, khi nào gameshow của Vãn Huỳnh kết thúc, con với con dâu về chung luôn, dù gì cũng có mấy hôm thôi, coi như nghỉ phép.”
“Mẹ, công ty còn chuyện phải xử lý, con không rảnh.”
“Ơ kìa, con lúc nào cũng có việc hết, thôi được rồi, coi như mẹ chưa nói, không còn sớm nữa, bây giờ hai đứa còn ở bên ngoài sao?”
“Mẹ, con kể mẹ nghe, hôm nay ê-kíp chương trình của bọn con ra biển chơi, mới vừa xuống du thuyền ạ.”
“Chơi vui không con?”
“Dạ vui lắm.”
“Nếu con thích thì bảo Văn Nghiễn tậu mấy chiếc du thuyền, con muốn đi chơi lúc nào thì đi.”
“Con cảm ơn mẹ.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, con về nghỉ ngơi sớm tí, Văn Nghiễn, con đưa Vãn Huỳnh về an toàn, đừng để mẹ nhọc lòng, biết chưa?”
Văn Nghiễn gật đầu: “Dạ.”
“Không nói nữa, tạm biệt.”
“Bái bai mẹ.”
Cúp cuộc gọi video, Văn Nghiễn đứng trước cửa xe nhường một bước: “Lên xe đi, anh đưa em về.”
Tống Vãn Huỳnh không cam tâm tình nguyện: “Không cần anh đưa về, chị Minh Vi gọi xe cho bọn em rồi, em đi chung với mọi người, đã trễ thế này, công việc của anh lại bận rộn, anh cứ đi bận việc của anh đi, không cần quan tâm em, phải rồi, khi nào anh bay, giờ còn kịp không?”
Văn Nghiễn nhìn cô với gương mặt không cảm xúc, không nói gì.
Giằng co chưa tới năm giây, Tống Vãn Huỳnh cũng bị thuyết phục.
Đêm hôm khuya khoắt, hà tất phải phân cao thấp với anh ở đây, có thời gian còn không bằng lên xe ngủ cho rồi.
Cô quay đầu nhìn Minh Vi: “Chị Minh Vi, vậy em ngồi xe của anh ấy về đây.”
Minh Vi gật đầu.
Nói xong, Tống Vãn Huỳnh lên xe.
Văn Nghiễn hờ hững nhìn mọi người: “Mọi người cũng cần tôi tiễn sao?”
Mọi người nhao nhao đáp lại.
“... Dạ thôi, không cần đâu, chị Minh Vi gọi xe rồi.”
“Đúng đúng đúng, chị Minh Vi, xe của chúng ta đâu nhỉ?”
“Ở phía trước, mọi người đi theo tôi.”
“Vậy chúng tôi đi trước, tổng giám đốc Văn, tạm biệt, Vãn Huỳnh, gặp sau nhé.”
Nói xong, đám đông lập tức giải tán.
Nhìn chiếc Maybach chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe, Châu Mục Phàm nhìn Lưu Học Khiêm bên cạnh: “Có cần thiết không?”
“Cần thiết không? Cậu hỏi tôi có cần thiết không?” Lưu Học Khiêm im lặng một lúc: “Cậu đi hỏi ba cậu đi, chắc chắn ông ấy biết, dù sao nửa năm trước công ty của ba cậu thiếu chút nữa lỗ gần trăm triệu vì một dự án, Văn Nghiễn rỉ ít nước trong bàn tay mình nên tổn thất gần trăm triệu của công ty ba cậu đã được bảo toàn, cậu bảo có cần thiết hay không.”
Châu Mục Phàm nghe vậy thì ngẩn người trong giây lát.
“Mục Phàm, cậu không biết Văn Nghiễn hiện đang quản lý Văn Thị ư? Sao cậu lại đắc tội với Tống Vãn Huỳnh?”
“Tôi đã nói cái tên Tống Vãn Huỳnh này nghe quen quen, hóa ra là vợ Văn Nghiễn.”
Châu Mục Phàm tháo mấy nút áo sơ mi: “Tống Vãn Huỳnh cô ta...”
“Tống Vãn Huỳnh là con gái duy nhất của Tống Chính Huy, cậu đừng có nói với tôi cậu không biết Tống Chính Huy là ai.”
“...”
“Không sao, chờ sau khi về nước tôi tìm một người bạn sắp xếp, đến lúc đó sẽ nói rõ ràng với Tống Vãn Huỳnh, hơn nữa, trên du thuyền cậu cũng không làm gì, không đến mức đó.”
Châu Mục Phàm khó chịu hít một hơi thật sâu, cúi đầu đáp lại.
Chiếc Maybach nhanh như tên bắn đang chạy ổn định trên đường.
Trợ lý Phương ngồi ở ghế lái phụ chu đáo nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau cho hai người.
Thật ra không chắn cũng không sao, vì từ lúc lên xe Tống Vãn Huỳnh đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói không rằng, Văn Nghiễn lên xe cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói lời nào cả.
Đối với việc Văn Nghiễn đến đây, đúng là nằm ngoài dự liệu của Tống Vãn Huỳnh.
Văn Nghiễn bận trăm công nghìn việc, bình thường đã bận đến mức hiếm khi về nhà, bây giờ lại còn có thời gian lãng phí mười mấy tiếng đồng đồ bay từ Trung Quốc xa xôi ra nước ngoài chỉ để xem thử cô có bị làm sao không.
Không thể không nói, lời của bà Văn khá có tác dụng với Văn Nghiễn.
Điều này cũng quá là sốc đi.
“Anh thấy em cũng say khướt rồi.” Văn Nghiễn thốt ra lời này cùng vẻ mặt vô cảm, bấy giờ Tống Vãn Huỳnh mới không thể không thừa nhận rằng, mình không say, mà cũng không nằm mơ.
*Ở trước mặt người ngoài nam - nữ chính xưng anh - em qua lại.
Văn Nghiễn sống, người thật bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
Cô quay người lại với gương mặt than khóc thảm thiết, nhìn Văn Nghiễn đứng bên cạnh xe, cô điều chỉnh cơ mặt, để lộ nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ: “Sao anh lại tới đây?”
“Chuyện vụ cướp tốc độ ầm ĩ như thế, mẹ không yên tâm nên đặc biệt sang đó bảo anh xem thử ra sao.” Anh quan sát Tống Vãn Huỳnh từ đầu đến chân: “Không thiếu tay hay gãy chân, xem ra không có chuyện gì lớn.”
Cô biết ngay mà, miệng Văn Nghiễn chẳng nói được câu gì hay ho.
Nụ cười của Tống Vãn Huỳnh tắt ngúm: “Vậy anh xem xong rồi đấy, mau về đi.”
Văn Nghiễn không đáp lại cô, anh nhìn Minh Vi, khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó đảo mắt nhìn mọi người mà không để lại dấu vết, cuối cùng dừng lại trên người Trương Chi Ngang: “Chuyện vụ cướp tốc độ tôi đã xem trên phát sóng trực tiếp, cảm ơn cậu đã chăm sóc Vãn Huỳnh, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu có việc gì, cậu có thể tới tìm tôi.”
Trợ lý Phương đưa danh thiếp của Văn Nghiễn cho Trương Chi Ngang.
Trương Chi Ngang nhận lấy bằng hai tay: “Chuyện này… Không cần khách sáo thế, trong tình huống đó, cho dù là ai thì cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Vãn Huỳnh, người này là…”
Tống Vãn Huỳnh nhếch môi gượng cười, xoay người nhìn về phía Nhậm Khả cùng nhóm với cô: “Không quan trọng…”
“Văn Nghiễn, chồng của Tống Vãn Huỳnh.”
Tống Vãn Huỳnh còn chưa kịp nói hết câu đã bị nghẹn lại trong họng, muốn nói thì không nói được, nuốt vào lại nuốt không trôi, cô cắn răng trừng mắt nhìn Văn Nghiễn.
Không phải thường ngày Văn Nghiễn đều giữ im lặng về mối quan hệ vợ chồng với Tống Vãn Huỳnh ở bên ngoài à? Như thể có dính líu với Tống Vãn Huỳnh là chuyện phiền phức gì không bằng, sao tự dưng hôm nay lại nhanh nhảu giới thiệu mình là chồng cô thế?
Nhất định là có bệnh gì rồi.
Nếu không, anh sẽ không bay từ bên kia đại dương cách xa ngàn dặm tới đây chỉ để xác nhận xem cô có thiếu tay, gãy chân gì không, cũng sẽ không tự giới thiệu mình là chồng cô trước mặt mọi người.
“Chồng?” Nhậm Khả hít một hơi thật sâu, nhìn cô không tin nổi: “Vãn Huỳnh, em kết hôn rồi ư?”
Không chỉ có Nhậm Khả, mà tất cả mọi người ở đây đều lặng thinh một lúc, sau đó nhìn cô với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, như thể họ bị sốc vì nghe được điều đáng sợ đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.
“Kết hôn? Em kết hôn rồi á?”
“Trời ạ! Em còn trẻ thế mà đã lấy chồng rồi?”
Có ai nói không phải đâu? Tuổi trẻ còn chưa hưởng thụ niềm vui tuổi đôi mươi mà đã lấy chồng rồi.
Bản thân Tống Vãn Huỳnh cũng cảm thấy buồn và sốc cho mình nữa là.
Người quay phim đứng bên cạnh đã nhạy bén cảm giác được điểm bùng nổ, lặng lẽ khởi động máy quay.
Trợ lý Phương bước lên trước, lịch sự nhắc nhở: “Ngại quá, tổng giám đốc Văn không tiện xuất hiện trong ống kính.”
Người quay phim xấu hổ gật đầu, đậy ống kính lại.
Lưu Học Khiêm đứng sau đám đông, cuối cùng hiểu tại sao cái tên Tống Vãn Huỳnh này vừa lạ vừa quen, hình như từng nghe ở đâu đó rồi.
Thì ra Tống Vãn Huỳnh là vợ của Văn Nghiễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thảo nào.
Anh ta đẩy đám đông ra, giơ tay với Văn Nghiễn: “Chào tổng giám đốc Văn, tôi là Lưu Học Khiêm của Tân Thần Hải Phong, trước đây chúng ta đã gặp nhau tại một hội nghị thượng đỉnh tài chính, không biết anh còn nhớ tôi không?”
Trí nhớ của Văn Nghiễn khá tốt, trên cơ bản chỉ cần là người anh đã gặp thì đều nhớ rõ, lúc này anh bắt tay Lưu Học Khiêm: “Chào cậu.”
“Không ngờ còn có dịp gặp anh ở đây, công ty chúng tôi hiện có một dự án ở quận Phụng Hiền, nghe nói anh khá hứng thú nhưng vẫn chưa có thông tin gì, không biết sau này Tân Thần Hải Phong chúng tôi có cơ hội hợp tác không?”
Văn Nghiễn không có thói quen bàn chuyện công việc trong thời gian riêng tư, song anh cũng không từ chối: “Sau khi về nước, cậu đưa phương án dự án tới đây, nếu cần thiết tôi sẽ liên lạc với cậu.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Văn Nghiễn nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh: “Tống Vãn Huỳnh, em lại đây.”
Tống Vãn Huỳnh lề mề đi đến trước mặt anh.
Văn Nghiễn lấy điện thoại ra, mở camera, anh ấn nút chụp, chụp lại ảnh Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh không kịp trở tay, bị ánh đèn flash làm cho chói mắt: “Anh làm gì vậy?”
“Chụp hình gửi cho mẹ, để mẹ khỏi lải nhải nữa.” Anh nhanh chóng gửi hình Tống Vãn Huỳnh cho bà Văn, Văn Nghiễn nói: “Không có việc gì thì anh đi trước.”
Tống Vãn Huỳnh đang ước gì anh rời đi sớm chút, cô mỉm cười chân thành hơn: “Thuận buồm xuôi gió nha.”
Vừa dứt lời, điện thoại Văn Nghiễn đổ chuông.
Bà Văn gọi video tới.
“Văn Nghiễn, con đến chỗ Vãn Huỳnh hả? Vãn Huỳnh đâu?”
Vãn Huỳnh đứng bên cạnh Văn Nghiễn, vịn vai anh đè xuống, kiễng mũi chân, trong video xuất hiện đỉnh đầu của cô: “Mẹ, con đây ạ.”
Văn Nghiễn liếc cô một cái, hạ thấp điện thoại xuống.
“Ban đầu mẹ định nói con biết Văn Nghiễn đến tìm con, mà mẹ quên lửng mất, cũng may, hai đứa gặp nhau suôn sẻ. Văn Nghiễn, nếu công ty con không có chuyện gì thì cứ ở đó vài ngày đi, khi nào gameshow của Vãn Huỳnh kết thúc, con với con dâu về chung luôn, dù gì cũng có mấy hôm thôi, coi như nghỉ phép.”
“Mẹ, công ty còn chuyện phải xử lý, con không rảnh.”
“Ơ kìa, con lúc nào cũng có việc hết, thôi được rồi, coi như mẹ chưa nói, không còn sớm nữa, bây giờ hai đứa còn ở bên ngoài sao?”
“Mẹ, con kể mẹ nghe, hôm nay ê-kíp chương trình của bọn con ra biển chơi, mới vừa xuống du thuyền ạ.”
“Chơi vui không con?”
“Dạ vui lắm.”
“Nếu con thích thì bảo Văn Nghiễn tậu mấy chiếc du thuyền, con muốn đi chơi lúc nào thì đi.”
“Con cảm ơn mẹ.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, con về nghỉ ngơi sớm tí, Văn Nghiễn, con đưa Vãn Huỳnh về an toàn, đừng để mẹ nhọc lòng, biết chưa?”
Văn Nghiễn gật đầu: “Dạ.”
“Không nói nữa, tạm biệt.”
“Bái bai mẹ.”
Cúp cuộc gọi video, Văn Nghiễn đứng trước cửa xe nhường một bước: “Lên xe đi, anh đưa em về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vãn Huỳnh không cam tâm tình nguyện: “Không cần anh đưa về, chị Minh Vi gọi xe cho bọn em rồi, em đi chung với mọi người, đã trễ thế này, công việc của anh lại bận rộn, anh cứ đi bận việc của anh đi, không cần quan tâm em, phải rồi, khi nào anh bay, giờ còn kịp không?”
Văn Nghiễn nhìn cô với gương mặt không cảm xúc, không nói gì.
Giằng co chưa tới năm giây, Tống Vãn Huỳnh cũng bị thuyết phục.
Đêm hôm khuya khoắt, hà tất phải phân cao thấp với anh ở đây, có thời gian còn không bằng lên xe ngủ cho rồi.
Cô quay đầu nhìn Minh Vi: “Chị Minh Vi, vậy em ngồi xe của anh ấy về đây.”
Minh Vi gật đầu.
Nói xong, Tống Vãn Huỳnh lên xe.
Văn Nghiễn hờ hững nhìn mọi người: “Mọi người cũng cần tôi tiễn sao?”
Mọi người nhao nhao đáp lại.
“... Dạ thôi, không cần đâu, chị Minh Vi gọi xe rồi.”
“Đúng đúng đúng, chị Minh Vi, xe của chúng ta đâu nhỉ?”
“Ở phía trước, mọi người đi theo tôi.”
“Vậy chúng tôi đi trước, tổng giám đốc Văn, tạm biệt, Vãn Huỳnh, gặp sau nhé.”
Nói xong, đám đông lập tức giải tán.
Nhìn chiếc Maybach chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe, Châu Mục Phàm nhìn Lưu Học Khiêm bên cạnh: “Có cần thiết không?”
“Cần thiết không? Cậu hỏi tôi có cần thiết không?” Lưu Học Khiêm im lặng một lúc: “Cậu đi hỏi ba cậu đi, chắc chắn ông ấy biết, dù sao nửa năm trước công ty của ba cậu thiếu chút nữa lỗ gần trăm triệu vì một dự án, Văn Nghiễn rỉ ít nước trong bàn tay mình nên tổn thất gần trăm triệu của công ty ba cậu đã được bảo toàn, cậu bảo có cần thiết hay không.”
Châu Mục Phàm nghe vậy thì ngẩn người trong giây lát.
“Mục Phàm, cậu không biết Văn Nghiễn hiện đang quản lý Văn Thị ư? Sao cậu lại đắc tội với Tống Vãn Huỳnh?”
“Tôi đã nói cái tên Tống Vãn Huỳnh này nghe quen quen, hóa ra là vợ Văn Nghiễn.”
Châu Mục Phàm tháo mấy nút áo sơ mi: “Tống Vãn Huỳnh cô ta...”
“Tống Vãn Huỳnh là con gái duy nhất của Tống Chính Huy, cậu đừng có nói với tôi cậu không biết Tống Chính Huy là ai.”
“...”
“Không sao, chờ sau khi về nước tôi tìm một người bạn sắp xếp, đến lúc đó sẽ nói rõ ràng với Tống Vãn Huỳnh, hơn nữa, trên du thuyền cậu cũng không làm gì, không đến mức đó.”
Châu Mục Phàm khó chịu hít một hơi thật sâu, cúi đầu đáp lại.
Chiếc Maybach nhanh như tên bắn đang chạy ổn định trên đường.
Trợ lý Phương ngồi ở ghế lái phụ chu đáo nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau cho hai người.
Thật ra không chắn cũng không sao, vì từ lúc lên xe Tống Vãn Huỳnh đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói không rằng, Văn Nghiễn lên xe cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói lời nào cả.
Đối với việc Văn Nghiễn đến đây, đúng là nằm ngoài dự liệu của Tống Vãn Huỳnh.
Văn Nghiễn bận trăm công nghìn việc, bình thường đã bận đến mức hiếm khi về nhà, bây giờ lại còn có thời gian lãng phí mười mấy tiếng đồng đồ bay từ Trung Quốc xa xôi ra nước ngoài chỉ để xem thử cô có bị làm sao không.
Không thể không nói, lời của bà Văn khá có tác dụng với Văn Nghiễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro