Có Quan Hệ Thế...
2024-11-17 21:24:33
"Tiểu Hạ Dương, tôi mời cậu ăn bít tết nhé!" Mạc Thần chỉ về hướng tiệm bò bít tết gần đó.
Chúc Hạ Dương nhìn qua đó, thản nhiên nói: "Cậu tiết kiệm chút đi, số tiền mà cha cậu cho, tôi nhìn thôi cũng thấy đau lòng, vậy nên để tôi mời cậu cho."
"Tiểu Hạ Dương tốt thật, hi hi hi!"
Chúc Hạ Dương dùng nắm đấm chạm nhẹ Mạc Thần một cái.
Tên này chỉ được vậy là giỏi.
Sau khi gọi món xong, Chúc Hạ Dương đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa với hoa hồng trên bàn.
Hình như từ nhỏ đến lớn mình chưa bao giờ được nhận hoa nhỉ.
Dù chỉ một bông.
Con ngươi tròn xoe của Mạc Thần đảo tròn, gục xuống bàn nhìn Chúc Hạ Dương nói: "Tôi nói cậu nghe chuyện này, ngày xưa nhà chú Chúc ở thành phố khác, hai năm trước mới quay về, nên tôi với họ cũng không thân lắm."
Thân hay không liên quan gì đến mình?
Chúc Hạ Dương không hiểu.
"Tôi đã nói cậu biết quan hệ giữa tôi và Chúc Đạt Sướng rồi, cậu có thể nói tôi biết quan hệ giữa cậu và tên đó không?"
Mạc Thần bĩu môi, giọng nói nhỏ nhẹ.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn khiến anh ta giật cả mình.
"Tên nào chứ?"
"Thì là tên đó đó!"
"Tên đó là tên nào mới được!"
"Thì là... tên tối qua đã cứu cậu đó." Vẻ mặt của Mạc Thần không vui.
Chúc Hạ Dương cười thầm, giả vờ tò mò và hỏi: "Vậy cậu muốn tôi và anh ta có quan hệ gì?"
"Tôi..." Mạc Thần như quả bóng bị xì hơi, hạ giọng rồi nói: "Tất nhiên không muốn rồi."
"Hả? Nói cái gì, sao nói nhỏ quá vậy?"
Mạc Thần nhìn Chúc Hạ Dương chằm chằm, giọng nói to hơn.
"Không muốn!"
"Ha ha, đồ ngốc, mới gặp vài lần thôi, có quan hệ gì chứ. Nhưng cậu đừng gây chuyện với anh ta, tôi cũng không dám chọc anh ta đâu, ghê gớm lắm đó!"
"Tại sao lại ghê gớm?"
Chúc Hạ Dương dùng tay ra hiệu ý bảo Mạc Thần đến gần một chút, sau đó nói nhỏ vài câu.
Vẻ mặt Mạc Thần hết sức hốt hoảng, cấu vào đùi của mình một cái.
"Tên đó thật sự là quỷ vương à?"
"Tôi mà lại lừa cậu à, trên đường về nhà sẽ kể chi tiết cho cậu biết. Tiệm bò bít tết này thơm quá, lần sau phải dẫn Lạc Minh và Hiểu Uyển cùng đến."
Nói xong, bít tết cũng đã được đưa lên, hai người bắt đầu dùng bữa.
Sau khi về Chúc Hạ Dương bận rộn mãi đến khi đóng cửa tiệm, cô nhận được cuộc gọi của Mạc Thần.
Chúc Đạt Sướng tỉnh rồi.
Sau khi nghe chính miệng con trai mình nói ra sự thật, sắc mặt của Chúc Minh Hưởng càng trở nên vô cùng khó coi.
Mà Chúc Đạt Sướng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ.
"Vị kia của cô có ở đó không?"
Mạc Thần tò mò hỏi.
Chúc Hạ Dương cười nhẹ, tên này sau khi biết thân phận của Dạ Minh chẳng những không sợ, ngược lại càng kinh ngạc mừng rỡ.
"Không, tắt máy trước nhé, khuya lắm rồi."
Chúc Hạ Dương ngáp một cái, lúc cúp điện thoại chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên cảm thấy căn phòng lạnh như băng.
Đằng sau có người đang đứng.
Một người lạnh như băng.
"Tôi vẫn luôn ở đây mà!"
Chúc Hạ Dương quay lưng nhìn Dạ Minh, rồi nói cảm ơn.
Tối qua nếu không có anh ta thì mình lành ít dữ nhiều rồi.
"Cô đã tiết lộ thân phận của tôi cho tên nhóc kia biết rồi à?"
"Không được sao?"
Mạc Thần dù gì cũng không phải người ngoài, biết cũng đâu có sao.
"Chưa có sự cho phép của tôi mà tiết lộ thân phận của tôi, phải chịu phạt, kết hôn với tôi."
Lại nữa?
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh với vẻ mặt nghiêm túc, ngay lúc đang định nói gì đó, Dạ Minh ngồi xuống trên ghế sô-pha, vỗ tay một tiếng, màn hình ti vi sáng lên.
"Đinh Tỏa Hồn đó cô giữ cho đàng hoàng, nó là pháp khí tốt để đối phó với lệ quỷ."
"Không phải nó dùng để giết người sao?"
Khóa hồn của người, còn có thể đối phó ma à?
"Đinh Tỏa Hồn này là để khóa sinh hồn, người bị khóa hồn dù thân thể vẫn còn sống cũng không khác gì đã chết. Đinh Tỏa Hồn nhốt càng nhiều sinh hồn thì càng lợi hại."
Xem ra thứ này không tệ lắm!
"Nhưng khóa sinh hồn là điều cấm kỵ, nên cô có thể nhốt những ác quỷ không thể độ hóa ở trong đó, để cô sử dụng."
"Nhưng mà những sinh sống đang tồn tại trong đó sẽ bị nuốt mất!"
Chúc Hạ Dương nhìn qua đó, thản nhiên nói: "Cậu tiết kiệm chút đi, số tiền mà cha cậu cho, tôi nhìn thôi cũng thấy đau lòng, vậy nên để tôi mời cậu cho."
"Tiểu Hạ Dương tốt thật, hi hi hi!"
Chúc Hạ Dương dùng nắm đấm chạm nhẹ Mạc Thần một cái.
Tên này chỉ được vậy là giỏi.
Sau khi gọi món xong, Chúc Hạ Dương đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa với hoa hồng trên bàn.
Hình như từ nhỏ đến lớn mình chưa bao giờ được nhận hoa nhỉ.
Dù chỉ một bông.
Con ngươi tròn xoe của Mạc Thần đảo tròn, gục xuống bàn nhìn Chúc Hạ Dương nói: "Tôi nói cậu nghe chuyện này, ngày xưa nhà chú Chúc ở thành phố khác, hai năm trước mới quay về, nên tôi với họ cũng không thân lắm."
Thân hay không liên quan gì đến mình?
Chúc Hạ Dương không hiểu.
"Tôi đã nói cậu biết quan hệ giữa tôi và Chúc Đạt Sướng rồi, cậu có thể nói tôi biết quan hệ giữa cậu và tên đó không?"
Mạc Thần bĩu môi, giọng nói nhỏ nhẹ.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn khiến anh ta giật cả mình.
"Tên nào chứ?"
"Thì là tên đó đó!"
"Tên đó là tên nào mới được!"
"Thì là... tên tối qua đã cứu cậu đó." Vẻ mặt của Mạc Thần không vui.
Chúc Hạ Dương cười thầm, giả vờ tò mò và hỏi: "Vậy cậu muốn tôi và anh ta có quan hệ gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi..." Mạc Thần như quả bóng bị xì hơi, hạ giọng rồi nói: "Tất nhiên không muốn rồi."
"Hả? Nói cái gì, sao nói nhỏ quá vậy?"
Mạc Thần nhìn Chúc Hạ Dương chằm chằm, giọng nói to hơn.
"Không muốn!"
"Ha ha, đồ ngốc, mới gặp vài lần thôi, có quan hệ gì chứ. Nhưng cậu đừng gây chuyện với anh ta, tôi cũng không dám chọc anh ta đâu, ghê gớm lắm đó!"
"Tại sao lại ghê gớm?"
Chúc Hạ Dương dùng tay ra hiệu ý bảo Mạc Thần đến gần một chút, sau đó nói nhỏ vài câu.
Vẻ mặt Mạc Thần hết sức hốt hoảng, cấu vào đùi của mình một cái.
"Tên đó thật sự là quỷ vương à?"
"Tôi mà lại lừa cậu à, trên đường về nhà sẽ kể chi tiết cho cậu biết. Tiệm bò bít tết này thơm quá, lần sau phải dẫn Lạc Minh và Hiểu Uyển cùng đến."
Nói xong, bít tết cũng đã được đưa lên, hai người bắt đầu dùng bữa.
Sau khi về Chúc Hạ Dương bận rộn mãi đến khi đóng cửa tiệm, cô nhận được cuộc gọi của Mạc Thần.
Chúc Đạt Sướng tỉnh rồi.
Sau khi nghe chính miệng con trai mình nói ra sự thật, sắc mặt của Chúc Minh Hưởng càng trở nên vô cùng khó coi.
Mà Chúc Đạt Sướng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ.
"Vị kia của cô có ở đó không?"
Mạc Thần tò mò hỏi.
Chúc Hạ Dương cười nhẹ, tên này sau khi biết thân phận của Dạ Minh chẳng những không sợ, ngược lại càng kinh ngạc mừng rỡ.
"Không, tắt máy trước nhé, khuya lắm rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúc Hạ Dương ngáp một cái, lúc cúp điện thoại chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên cảm thấy căn phòng lạnh như băng.
Đằng sau có người đang đứng.
Một người lạnh như băng.
"Tôi vẫn luôn ở đây mà!"
Chúc Hạ Dương quay lưng nhìn Dạ Minh, rồi nói cảm ơn.
Tối qua nếu không có anh ta thì mình lành ít dữ nhiều rồi.
"Cô đã tiết lộ thân phận của tôi cho tên nhóc kia biết rồi à?"
"Không được sao?"
Mạc Thần dù gì cũng không phải người ngoài, biết cũng đâu có sao.
"Chưa có sự cho phép của tôi mà tiết lộ thân phận của tôi, phải chịu phạt, kết hôn với tôi."
Lại nữa?
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh với vẻ mặt nghiêm túc, ngay lúc đang định nói gì đó, Dạ Minh ngồi xuống trên ghế sô-pha, vỗ tay một tiếng, màn hình ti vi sáng lên.
"Đinh Tỏa Hồn đó cô giữ cho đàng hoàng, nó là pháp khí tốt để đối phó với lệ quỷ."
"Không phải nó dùng để giết người sao?"
Khóa hồn của người, còn có thể đối phó ma à?
"Đinh Tỏa Hồn này là để khóa sinh hồn, người bị khóa hồn dù thân thể vẫn còn sống cũng không khác gì đã chết. Đinh Tỏa Hồn nhốt càng nhiều sinh hồn thì càng lợi hại."
Xem ra thứ này không tệ lắm!
"Nhưng khóa sinh hồn là điều cấm kỵ, nên cô có thể nhốt những ác quỷ không thể độ hóa ở trong đó, để cô sử dụng."
"Nhưng mà những sinh sống đang tồn tại trong đó sẽ bị nuốt mất!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro