Địa Ngục Nhân G...
2024-11-17 21:24:33
Đêm đã khuya, Chúc Hạ Dương nhìn nhìn đồng hồ.
11 giờ 30 phút.
Gọi điện thoại cho Mạc Thần đang ngủ, anh ta vừa nghe thấy sẽ đi bắt quỷ thì lập tức bật dậy khỏi giường rồi trốn khỏi kí túc xá.
Vừa nhảy xuống khỏi bức tường đã thấy Chúc Hạ Dương.
"Hơ? Sao hai người lại ở đây? Không phải gặp nhau ở nhà à?"
Hai người?
Chúc Hạ Dương nghe vậy, sau lưng chợt cảm thấy lạnh.
Rõ ràng cô đi một mình ra ngoài mà, sao Mạc Thần lại nhìn thấy hai người!
"Cậu... nói lung tung gì thế!"
Mạc Thần đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, nhìn sau lưng cô rồi chậm rãi nói: "Không hề nói lung tung đâu, chẳng phải ngày nào cậu và tên Quỷ Vương này cũng dính chặt lấy nhau à!"
Nói xong, Mạc Thần bĩu môi.
Chúc Hạ Dương kinh ngạc xoay người, thấy Dạ Minh đang đứng sau lưng mình.
Khó trách vừa rồi cảm thấy hơi lạnh.
"Anh xuất hiện lúc nào thế?"
"Trợ lý không thể xuất hiện trước mặt cô được à?"
Chúc Hạ Dương mừng rỡ, có tên này đi cùng thì không còn gì bằng.
Cô Vốn cho rằng sẽ không mời được vị Phật lớn này, chỉ một mình cô đi nên mới gọi cả Mạc Thần, không ngờ tên này lại tự theo tới đây!
"Ối... Này, Mạc Thần cậu trèo trở về đi!"
Chúc Hạ Dương cười.
"Hừ, đồ lươn lẹo, trọng sắc khinh bạn, không quan tâm tới cậu nữa!"
Nói xong, Mạc Thần xoay người lẩm bẩm .
Chúc Hạ Dương nghĩ thầm, gì mà sắc chứ, rõ ràng đều là bạn cả mà!
Cô đang chuẩn bị nói gì đó thì Dạ Minh đã nói trước: "Đi thôi, nói không chừng sẽ có ích đấy."
Ba người cứ thế xuất phát.
Nhà của Lý Như Phong nằm trên tầng bảy, hàng xóm bên cạnh nhà ông ta hầu như nhà nào cũng có cửa chống trộm, chỉ mỗi nhà ông ta không có.
Mấy người áp tai lên cửa nghe ngóng, bên trong không có động tĩnh gì cả.
Chúc Hạ Dương nghĩ, khuya thế này rồi, chắc đã ngủ hết.
"Chúng ta vào trong kiểu gì đây?"
Trong lúc Mạc Thần hỏi câu này, Chúc Hạ Dương đã đeo bao tay, trực tiếp duỗi tay mở cửa.
Mạc Thần hơi ngẩn ra, chẳng lẽ Tiểu Hạ Dương có chìa khóa?
"Két..."
"Sao cậu biết cửa không khóa thế?" Mạc Thần nhỏ giọng ngạc nhiên.
Ngay cả Chúc Hạ Dương cũng giật mình, cô chỉ muốn thử một lần mà thôi, không ngờ cửa lại thật sự không khóa.
Chuyện này đúng là quá bất ngờ.
"Thế nào, tôi có lợi hại không!"
Chúc Hạ Dương thấy Mạc Thần kinh ngạc thì chỉ cười thầm, mà Dạ Minh bên cạnh lại rất bình tĩnh, không nói một lời.
Vừa đẩy cửa ra, mùi máu tươi và mùi thối rữa đã ập vào mặt.
"Ối... Ghê quá đi!" Mạc Thần vội vàng che mũi mình lại.
Tình hình trong căn phòng này không ổn lắm, Chúc Hạ Dương bật đèn pin mà mình mang theo ra.
Cảnh tượng trước mắt làm hai người sợ ngây người.
Từ đầu đến cuối mặt Dạ Minh đều không cảm xúc, dường như tất cả mọi chuyện đều không thể khiến anh thấy bất ngờ.
Chúc Hạ Dương vội vàng bật đèn trong nhà lên, cũng gọi điện thoại cho cảnh sát.
Nơi này đã khác hoàn toàn với lúc sáng.
Trong phòng cực kỳ hỗn độn, hơn nữa đầy vết máu.
Máu me đang chảy lan ra khắp phòng ngủ.
Trên mặt đất còn có từng miếng thịt đầm đìa máu!
"Ối, xảy ra chuyện gì thế này?"
Mạc Thần bịt mũi lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Chắc chắn không do người làm."
Sau khi Dạ Minh nói xong, Chúc Hạ Dương nhanh chóng chạy theo vết máu đi vào phòng ngủ.
"Má ơi, mau đến xem này!"
Nghe vậy, Mạc Thần chạy nhanh vào.
Cả người vợ của Lý Như Phong dính đầy máu me quỳ trên mặt đất, đã mất cằm, đồng tử co rút lại ngập tràn tơ máu.
Xem ra đã chết trong hoảng sợ.
Đi vào phòng làm việc,"két" một tiếng nhẹ nhàng đẩy cửa ra .
Mùi hôi thối trong căn phòng này càng nồng hơn, mùi máu tươi cũng có vẻ tanh tưởi hơn nhiều.
Lần này tới đây để điều tra xem trong phòng làm việc có gì, nhưng trong một đêm đã biến thành như vậy, trong lòng Chúc Hạ Dương càng nghi ngờ hơn.
Giây phút bật đèn lên, Chúc Hạ Dương sợ tới mức lảo đảo.
Trong này đúng là địa ngục trần gian.
11 giờ 30 phút.
Gọi điện thoại cho Mạc Thần đang ngủ, anh ta vừa nghe thấy sẽ đi bắt quỷ thì lập tức bật dậy khỏi giường rồi trốn khỏi kí túc xá.
Vừa nhảy xuống khỏi bức tường đã thấy Chúc Hạ Dương.
"Hơ? Sao hai người lại ở đây? Không phải gặp nhau ở nhà à?"
Hai người?
Chúc Hạ Dương nghe vậy, sau lưng chợt cảm thấy lạnh.
Rõ ràng cô đi một mình ra ngoài mà, sao Mạc Thần lại nhìn thấy hai người!
"Cậu... nói lung tung gì thế!"
Mạc Thần đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, nhìn sau lưng cô rồi chậm rãi nói: "Không hề nói lung tung đâu, chẳng phải ngày nào cậu và tên Quỷ Vương này cũng dính chặt lấy nhau à!"
Nói xong, Mạc Thần bĩu môi.
Chúc Hạ Dương kinh ngạc xoay người, thấy Dạ Minh đang đứng sau lưng mình.
Khó trách vừa rồi cảm thấy hơi lạnh.
"Anh xuất hiện lúc nào thế?"
"Trợ lý không thể xuất hiện trước mặt cô được à?"
Chúc Hạ Dương mừng rỡ, có tên này đi cùng thì không còn gì bằng.
Cô Vốn cho rằng sẽ không mời được vị Phật lớn này, chỉ một mình cô đi nên mới gọi cả Mạc Thần, không ngờ tên này lại tự theo tới đây!
"Ối... Này, Mạc Thần cậu trèo trở về đi!"
Chúc Hạ Dương cười.
"Hừ, đồ lươn lẹo, trọng sắc khinh bạn, không quan tâm tới cậu nữa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Mạc Thần xoay người lẩm bẩm .
Chúc Hạ Dương nghĩ thầm, gì mà sắc chứ, rõ ràng đều là bạn cả mà!
Cô đang chuẩn bị nói gì đó thì Dạ Minh đã nói trước: "Đi thôi, nói không chừng sẽ có ích đấy."
Ba người cứ thế xuất phát.
Nhà của Lý Như Phong nằm trên tầng bảy, hàng xóm bên cạnh nhà ông ta hầu như nhà nào cũng có cửa chống trộm, chỉ mỗi nhà ông ta không có.
Mấy người áp tai lên cửa nghe ngóng, bên trong không có động tĩnh gì cả.
Chúc Hạ Dương nghĩ, khuya thế này rồi, chắc đã ngủ hết.
"Chúng ta vào trong kiểu gì đây?"
Trong lúc Mạc Thần hỏi câu này, Chúc Hạ Dương đã đeo bao tay, trực tiếp duỗi tay mở cửa.
Mạc Thần hơi ngẩn ra, chẳng lẽ Tiểu Hạ Dương có chìa khóa?
"Két..."
"Sao cậu biết cửa không khóa thế?" Mạc Thần nhỏ giọng ngạc nhiên.
Ngay cả Chúc Hạ Dương cũng giật mình, cô chỉ muốn thử một lần mà thôi, không ngờ cửa lại thật sự không khóa.
Chuyện này đúng là quá bất ngờ.
"Thế nào, tôi có lợi hại không!"
Chúc Hạ Dương thấy Mạc Thần kinh ngạc thì chỉ cười thầm, mà Dạ Minh bên cạnh lại rất bình tĩnh, không nói một lời.
Vừa đẩy cửa ra, mùi máu tươi và mùi thối rữa đã ập vào mặt.
"Ối... Ghê quá đi!" Mạc Thần vội vàng che mũi mình lại.
Tình hình trong căn phòng này không ổn lắm, Chúc Hạ Dương bật đèn pin mà mình mang theo ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh tượng trước mắt làm hai người sợ ngây người.
Từ đầu đến cuối mặt Dạ Minh đều không cảm xúc, dường như tất cả mọi chuyện đều không thể khiến anh thấy bất ngờ.
Chúc Hạ Dương vội vàng bật đèn trong nhà lên, cũng gọi điện thoại cho cảnh sát.
Nơi này đã khác hoàn toàn với lúc sáng.
Trong phòng cực kỳ hỗn độn, hơn nữa đầy vết máu.
Máu me đang chảy lan ra khắp phòng ngủ.
Trên mặt đất còn có từng miếng thịt đầm đìa máu!
"Ối, xảy ra chuyện gì thế này?"
Mạc Thần bịt mũi lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Chắc chắn không do người làm."
Sau khi Dạ Minh nói xong, Chúc Hạ Dương nhanh chóng chạy theo vết máu đi vào phòng ngủ.
"Má ơi, mau đến xem này!"
Nghe vậy, Mạc Thần chạy nhanh vào.
Cả người vợ của Lý Như Phong dính đầy máu me quỳ trên mặt đất, đã mất cằm, đồng tử co rút lại ngập tràn tơ máu.
Xem ra đã chết trong hoảng sợ.
Đi vào phòng làm việc,"két" một tiếng nhẹ nhàng đẩy cửa ra .
Mùi hôi thối trong căn phòng này càng nồng hơn, mùi máu tươi cũng có vẻ tanh tưởi hơn nhiều.
Lần này tới đây để điều tra xem trong phòng làm việc có gì, nhưng trong một đêm đã biến thành như vậy, trong lòng Chúc Hạ Dương càng nghi ngờ hơn.
Giây phút bật đèn lên, Chúc Hạ Dương sợ tới mức lảo đảo.
Trong này đúng là địa ngục trần gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro