Thô Lỗ, Nhưng B...
2024-11-17 21:24:33
"Chẳng phải chỉ là bộ đồ rách sao?"
Mạc Thần mở bộ đồ ngay trước mặt Chúc Hạ Dương."Tôi đã từng thấy kiểu cúc áo này!"
"Thấy ở đâu?"
"Trên người Chúc Đạt Sướng!"
Thấy Chúc Hạ Dương có hơi ngẩn ra, anh ta nói tiếp: "Hôm đó ở bệnh viện, trên bộ đồ của Chúc Đạt Sướng đã rơi một cúc áo như vậy."
Chúc Hạ Dương nhìn bộ đồ, trên đó thật sự đã mất một cúc áo.
Nói vậy thì, vụ án thiếu nữ mất tích là do Lý Như Phong làm, Chúc Đạt Sướng cũng là bị anh ta hại.
Khó có thể tưởng tượng được người này ác độc đến mức nào.
Làm hại nhiều người như vậy, ngay cả vợ mình cũng không hề nương tay.
Lý Như Phong chính là người đứng sau những việc này, bây giờ ông ta chạy trốn rồi, điều Chúc Hạ Dương lo nhất chính là Lý Như Phong sẽ tiếp tục làm ra những chuyện không có tính người.
"Chú à, tốt hơn khoan hãy hủy cây cột này. Nếu cây cột này ghê gớm như vậy, Lý Như Phong nhất định sẽ không đành lòng từ bỏ, ông ta nhất định sẽ xuất hiện."
Đội trưởng Lưu nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó gật đầu.
Chúc Hạ Dương vẽ phong ấn lên cây cột, sau đó đội trưởng Lưu cho người đưa cây cột xuống lầu, khiêng về đồn cảnh sát.
"À, đúng rồi chú, sao lần nào cũng trùng hợp là chú dẫn đội vậy, đồn cảnh sát của chú thiếu người à!"
Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến, lần trước chuyện nhỏ như trộm cây cũng là ông chú, vụ án giết người cũng là ông chú.
Liệu có quá trùng hợp không?
"Đội trưởng Lưu của chúng tôi là đội trưởng đội hình sự, tất nhiên phải xuất hiện rồi." Pháp y vừa tháo găng tay vừa đi tới.
Còn đội trưởng Lưu thì mỉm cười, nói: "Người ta đã kiện đến cục cảnh sát thành phố rồi, muốn xem thử ai lại có hứng thú với một cái cây."
Chúc Hạ Dương cảm thấy hơi xấu hổ, trộm cây mà cũng làm kinh động đến đội trưởng đội hình sự.
Lưu đội trưởng đi theo pháp y ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa thảo luận gì đó.
"Dạ Minh..."
Chúc Hạ Dương quay lưng, nhưng phát hiện ra trong phòng đã sớm không còn bóng dáng của Dạ Minh nữa.
Tên này lại rời đi trong im lặng.
Mạc Thần đưa tay khoác vai Chúc Hạ Dương, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.
"Cậu muốn làm gì vậy?"
"Cũng trễ rồi, chúng ta về nhà thôi!"
Chúc Hạ Dương gạt tay anh ta ra, đi ra ngoài.
"Ông chú, bọn cháu về trước đây, có chuyện gì cứ gọi điện cho cháu."
Chúc Hạ Dương nói xong lấy giấy bút ra ghi một dãy số đưa cho đội trưởng Lưu, sau đó rời khỏi nhà Lý Như Phong.
Mạc Thần mau chóng đuổi theo.
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn bình thường, sao vừa quay qua đã như bị oán phụ nhập vậy!
"Tiểu Hạ Dương đợi tôi với, quỷ vương nhà cô đi rồi cũng đâu cần đau lòng như vậy, vẫn còn tôi ở đây mà!"
"Biến!"
Mình mới không vì anh ta đi rồi mà cảm thấy buồn.
Nhưng mà vì cái gì chứ?
Bản thân Chúc Hạ Dương cũng nghĩ không ra, nhưng cô ta cảm thấy chắc chắn không phải vì Dạ Minh.
"Thô lỗ như vậy, nhưng bổn thiếu gia cũng không chê, ai bảo là Tiểu Hạ Dương đáng yêu nhà chúng ta chứ!"
"Buồn nôn, anh là thái giám hả, còn nhà chúng ta." Chúc Hạ Dương đi vào thang máy, vẻ mặt không cảm xúc.
"Cậu làm ơn đừng nói những lời gớm ghiếc nữa, cẩn thận tôi không khách sáo với cậu!"
Mạc Thần nhanh chân đi vào thang máy, sau đó nói tiếp: "Được, tôi không nói gì nữa, đêm nay đến nhà cậu nhé."
"Nằm mơ đi..."
Vừa nói dứt câu, thang máy đột nhiên rung chuyển, đèn cũng chớp liên tục.
"Tiểu Hạ Dương, chuyện gì vậy, thang máy hư à?"
Chúc Hạ Dương không trả lời, cô cố gắng đứng cho thật vững.
Giây tiếp theo, thang máy dừng lại, cửa cũng mở ra, trước mặt là một nơi xa lạ.
Một luồng sáng màu đỏ bao trùm, Mạc Thần nắm chặt lấy ống tay áo của Chúc Hạ Dương, hai người nhìn xung quanh.
Bỗng có một bóng người lướt đến trước mặt hai người, Mạc Thần giật mình kéo Chúc Hạ Dương lùi về sau, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Mạc Thần mở bộ đồ ngay trước mặt Chúc Hạ Dương."Tôi đã từng thấy kiểu cúc áo này!"
"Thấy ở đâu?"
"Trên người Chúc Đạt Sướng!"
Thấy Chúc Hạ Dương có hơi ngẩn ra, anh ta nói tiếp: "Hôm đó ở bệnh viện, trên bộ đồ của Chúc Đạt Sướng đã rơi một cúc áo như vậy."
Chúc Hạ Dương nhìn bộ đồ, trên đó thật sự đã mất một cúc áo.
Nói vậy thì, vụ án thiếu nữ mất tích là do Lý Như Phong làm, Chúc Đạt Sướng cũng là bị anh ta hại.
Khó có thể tưởng tượng được người này ác độc đến mức nào.
Làm hại nhiều người như vậy, ngay cả vợ mình cũng không hề nương tay.
Lý Như Phong chính là người đứng sau những việc này, bây giờ ông ta chạy trốn rồi, điều Chúc Hạ Dương lo nhất chính là Lý Như Phong sẽ tiếp tục làm ra những chuyện không có tính người.
"Chú à, tốt hơn khoan hãy hủy cây cột này. Nếu cây cột này ghê gớm như vậy, Lý Như Phong nhất định sẽ không đành lòng từ bỏ, ông ta nhất định sẽ xuất hiện."
Đội trưởng Lưu nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó gật đầu.
Chúc Hạ Dương vẽ phong ấn lên cây cột, sau đó đội trưởng Lưu cho người đưa cây cột xuống lầu, khiêng về đồn cảnh sát.
"À, đúng rồi chú, sao lần nào cũng trùng hợp là chú dẫn đội vậy, đồn cảnh sát của chú thiếu người à!"
Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến, lần trước chuyện nhỏ như trộm cây cũng là ông chú, vụ án giết người cũng là ông chú.
Liệu có quá trùng hợp không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đội trưởng Lưu của chúng tôi là đội trưởng đội hình sự, tất nhiên phải xuất hiện rồi." Pháp y vừa tháo găng tay vừa đi tới.
Còn đội trưởng Lưu thì mỉm cười, nói: "Người ta đã kiện đến cục cảnh sát thành phố rồi, muốn xem thử ai lại có hứng thú với một cái cây."
Chúc Hạ Dương cảm thấy hơi xấu hổ, trộm cây mà cũng làm kinh động đến đội trưởng đội hình sự.
Lưu đội trưởng đi theo pháp y ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa thảo luận gì đó.
"Dạ Minh..."
Chúc Hạ Dương quay lưng, nhưng phát hiện ra trong phòng đã sớm không còn bóng dáng của Dạ Minh nữa.
Tên này lại rời đi trong im lặng.
Mạc Thần đưa tay khoác vai Chúc Hạ Dương, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.
"Cậu muốn làm gì vậy?"
"Cũng trễ rồi, chúng ta về nhà thôi!"
Chúc Hạ Dương gạt tay anh ta ra, đi ra ngoài.
"Ông chú, bọn cháu về trước đây, có chuyện gì cứ gọi điện cho cháu."
Chúc Hạ Dương nói xong lấy giấy bút ra ghi một dãy số đưa cho đội trưởng Lưu, sau đó rời khỏi nhà Lý Như Phong.
Mạc Thần mau chóng đuổi theo.
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn bình thường, sao vừa quay qua đã như bị oán phụ nhập vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Hạ Dương đợi tôi với, quỷ vương nhà cô đi rồi cũng đâu cần đau lòng như vậy, vẫn còn tôi ở đây mà!"
"Biến!"
Mình mới không vì anh ta đi rồi mà cảm thấy buồn.
Nhưng mà vì cái gì chứ?
Bản thân Chúc Hạ Dương cũng nghĩ không ra, nhưng cô ta cảm thấy chắc chắn không phải vì Dạ Minh.
"Thô lỗ như vậy, nhưng bổn thiếu gia cũng không chê, ai bảo là Tiểu Hạ Dương đáng yêu nhà chúng ta chứ!"
"Buồn nôn, anh là thái giám hả, còn nhà chúng ta." Chúc Hạ Dương đi vào thang máy, vẻ mặt không cảm xúc.
"Cậu làm ơn đừng nói những lời gớm ghiếc nữa, cẩn thận tôi không khách sáo với cậu!"
Mạc Thần nhanh chân đi vào thang máy, sau đó nói tiếp: "Được, tôi không nói gì nữa, đêm nay đến nhà cậu nhé."
"Nằm mơ đi..."
Vừa nói dứt câu, thang máy đột nhiên rung chuyển, đèn cũng chớp liên tục.
"Tiểu Hạ Dương, chuyện gì vậy, thang máy hư à?"
Chúc Hạ Dương không trả lời, cô cố gắng đứng cho thật vững.
Giây tiếp theo, thang máy dừng lại, cửa cũng mở ra, trước mặt là một nơi xa lạ.
Một luồng sáng màu đỏ bao trùm, Mạc Thần nắm chặt lấy ống tay áo của Chúc Hạ Dương, hai người nhìn xung quanh.
Bỗng có một bóng người lướt đến trước mặt hai người, Mạc Thần giật mình kéo Chúc Hạ Dương lùi về sau, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro