Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo
Gặp lại Hàn Mạc...
LanHoDiep134
2024-11-11 23:31:10
Trước cửa trụ sở chính của Bang Con Rồng Vàng, có một đám thuộc hạ đang cẩn thận nghiêm ngặt canh chừng.
Cách 10 bước thì sẽ có một tên đứng nghiêm túc, quan sát tình hình chung quanh.
Hai chiếc xe cadillac màu đen sang trọng của Nam Liệt, dừng lại trước cổng chính của trụ sở Bang Con Rồng Vàng.
Nam Liệt oai phong bước xuống xe, theo sau anh là bốn tên thuộc hạ thân cận và Sỹ Hưng.
Nhìn thấy đám người của Nam Liệt, mấy tên thuộc hạ của Hàn Mạc liền đi tới.
"Các người tìm ai?."
Tên cầm đầu lên tiếng, hắn nhìn thấy khí thế tỏa ra từ trên người của Nam Liệt thật khiếp người.
Hắn nhìn nét mặt uy nghi của Nam Liệt và đám người đi phía sau của anh.
Hắn liền biết anh không phải là người tầm thường, nên mới nói chuyện e dè lễ phép như vậy.
"Chúng tôi là người của bang Phi Long đến gặp mặt Hàn gia."
Sỹ Hưng nói với tên cầm đầu, hắn vừa nghe nhắc đến bang Phi Long liền chuyển tầm mắt của mình vào người đàn ông uy nghiêm đứng trước.
Nét mặt Nam Liệt thật oai phong, khí tỏa ra từ người của anh làm hắn rùng mình sởn gáy.
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Nam Liệt
hiện lên sát khí rõ ràng.
"Mời các người vào trong."
Lãnh Dương đã thông báo cho bọn họ, người của bang Phi Long sẽ đến gặp mặt Hàn gia.
Hắn dẫn đường cho đám người Nam Liệt vào trong đại sảnh, chờ đợi hắn thông báo với Lãnh Dương.
Nam Liệt an tọa vào chiếc ghế bằng gỗ chạm hình con rồng, anh nhìn lên phía trên đại sảnh chiếc ghế oai nghi của Hàn Mạc được đặt ngay chính giữa.
Chỉ trong vòng vài phút Lãnh Dương cùng hai tên thuộc hạ, đi tới cung kính chào Nam Liệt.
"Nam Ca, Hàn gia có chuyện quan trọng cần xử lý, xin mời Nam Ca vào trong thư phòng chờ Hàn gia."
Sắc mặt Nam Liệt không hề thay đổi anh nhìn Lãnh Dương nói.
"Được không sao?."
Lãnh Dương đưa Nam Liệt cùng thuộc hạ của anh, đi ngang hành lang tiến tới căn phòng cuối cùng.
Đi ngang qua một căn phòng cửa được khép hờ, Nam Liệt nhìn thấy Hàn Mạc uy nghi ngồi trên ghế sopha.
Một đám thuộc hạ cung kính đứng sau lưng cô.
Đối diện với Hàn Mạc ngồi một người đàn ông, trên người hắn mặc quân phục.
Khuôn mặt tuấn tú có sự oai nghiêm của một người cầm đầu, nhưng trong ánh mắt của hắn.
am Liệt có thể nhìn thấy dã tâm của hắn không đơn giản.
Người này bền ngoài thì theo phe của Hàn Mạc, nhưng Nam Liệt đóan hắn chỉ lợi dụng thế lực của cô để củng cố địa vị của hắn mà thôi.
"Ngươi quá to gan, dám bán rẻ cả Hàn gia."
Lãnh Tuấn vô cùng phẫn nộ nhìn tên thuộc hạ, bị họ tra tấn chỉ còn lại nửa cái mạng.
Tên thuộc hạ qùy gối trước mặt Hàn Mạc cứng miếng không chịu khai, khuôn mặt bị đánh tới bầm tím máu me đầm đìa sợ sệt nói.
"Hàn gia xin tha mạng, thuộc hạ không có phản bội người."
Hàn Mạc nhìn hắn không nói gì, cô vươn tay cầm một phong bì màu vàng trên bàn ném thẳng vào khuôn mặt sưng phù của hắn.
Một sắp hình từ trong phong bì rơi xuống mặt đất.
Hàng loạt tấm ảnh của hắn cùng phó cảnh sát trưởng gặp mặt tại một nơi vắng vẻ không người.
Khi tên thuộc hạ nhìn thấy những tấm ảnh bị chụp lén của mình, nét mặt hắn thật kinh hoàng.
Không còn đường chối cải hắn đành thành thật nhận tội.
"Hàn gia xin tha mạng, thuộc hạ bị họ bắt buộc nên mới làm như vậy.
Nhưng thuộc hạ chỉ đưa những tư liệu không quan trọng cho cảnh sát, sẽ không ảnh hưởng gì đến Hàn gia."
Thân thể của hắn run lẩy bẩy, qùy dưới mặt đất giọng nói sợ sệt thốt ra những lời cầu xin.
"Không quan trọng!."
Hàn Mạc nói chậm rãi từng chữ một, làm cho hắn cảm giác lạnh thấu xương.
Hai tay hắn chống dưới mặt đất, khuôn mặt không dám ngẩn lên cao nhìn Hàn Mạc.
Người đàn ông ngồi bên cạnh, đưa cho Hàn Mạc một sấp văn kiện, cô cầm lấy quăng thẳng xuống mặt đất trước mặt của tên thuộc hạ.
Tay hắn run run cầm sấp văn kiện lên xem, sắc mặt hắn chợt trầm xuống trong lòng hắn sợ đến khiếp vía.
Hắn lập tức buông phần văn kiện trên tay xuống đất, hoảng hốt dập đầu liên tục cầu xin.
Tiếng đầu hắn va chạm với mặt đất vang lên.
"Bọp bọp bọp...."
Hắn nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt cầu xin, tay hắn tát vào mặt mình liên tục.
"Hàn gia tha mạng, Hàn gia tha mạng."
"Những văn kiện tư mật này, mà ngươi nói không quan trọng."
Hàn Mạc nheo cặp mắt đầy sát khí của mình lại, cô nhìn hắn một cách tức giận.
"Nếu không phải nhờ cảnh sát trưởng thông báo, ta nghĩ Hàn Mạc ta sẽ không còn thanh thản mà ngồi ở đây."
Hắn đem những chứng cớ Bang Con Rồng Vàng, nhận tiền bảo kê và cho vay nặng lãi đưa cho phó cảnh sát trưởng.
Hắn thật không ngờ cảnh sát trưởng lại là người của Hàn Mạc.
"Lãnh Dương, cho người lôi hắn xuống trừng phạt theo gia pháp."
Theo gia pháp của Bang Con Rồng Vàng, những kẻ phản bộ điều sẽ bị giết chết một cách thê thảm, trước mặt hàng trăm thuộc hạ để làm gương.
"Dạ Hàn gia."
Lãnh Tuấn cung kính nhận lệnh rồi ra hiệu cho thuộc hạ lôi hắn ra ngoài.
Vừa mở cửa Lãnh Tuấn nhìn thấy Nam Liệt cùng thuộc hạ của anh đứng trước cửa.
Nam Liệt không hề che dấu những gì mình đã nhìn thấy và nghe được.
"Nam Ca."
Lãnh Tuấn cung kính chào hỏi Nam Liệt, rồi nhìn sang Hàn Mạc.
Hàn Mạc không hề tỏa ra chút kinh ngạc gì, cô đã biết trước Nam Liệt đứng ngoài cửa từ lâu.
Hàn Mạc nhìn Lãnh Dương gật đậu một cái, Lãnh Dương liền hiểu ý mời Nam Liệt và thuộc hạ của anh vào trong thư phòng.
Lãnh Dương mời Nam Liệt ngồi vào chiếc ghế đối diện với Hàn Mạc.
Cảnh sát trưởng không biết thân phận thật sự của Nam Liệt, đây là lần đầu tiên Nam Liệt bước chân đến Đông Nam Á.
Hắn quan sát Nam Liệt từ trên xuống dưới, cặp mắt sắc bén nhìn vào đám thuộc hạ đứng sau lưng anh.
Trong lòng cảnh sát trưởng đột nhiên cảm giác bâng khuâng, hắn không hiểu vì sao chỉ nhìn vào ánh mắt của Nam Liệt hắn lại có dự cảm bất an.
Cách 10 bước thì sẽ có một tên đứng nghiêm túc, quan sát tình hình chung quanh.
Hai chiếc xe cadillac màu đen sang trọng của Nam Liệt, dừng lại trước cổng chính của trụ sở Bang Con Rồng Vàng.
Nam Liệt oai phong bước xuống xe, theo sau anh là bốn tên thuộc hạ thân cận và Sỹ Hưng.
Nhìn thấy đám người của Nam Liệt, mấy tên thuộc hạ của Hàn Mạc liền đi tới.
"Các người tìm ai?."
Tên cầm đầu lên tiếng, hắn nhìn thấy khí thế tỏa ra từ trên người của Nam Liệt thật khiếp người.
Hắn nhìn nét mặt uy nghi của Nam Liệt và đám người đi phía sau của anh.
Hắn liền biết anh không phải là người tầm thường, nên mới nói chuyện e dè lễ phép như vậy.
"Chúng tôi là người của bang Phi Long đến gặp mặt Hàn gia."
Sỹ Hưng nói với tên cầm đầu, hắn vừa nghe nhắc đến bang Phi Long liền chuyển tầm mắt của mình vào người đàn ông uy nghiêm đứng trước.
Nét mặt Nam Liệt thật oai phong, khí tỏa ra từ người của anh làm hắn rùng mình sởn gáy.
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Nam Liệt
hiện lên sát khí rõ ràng.
"Mời các người vào trong."
Lãnh Dương đã thông báo cho bọn họ, người của bang Phi Long sẽ đến gặp mặt Hàn gia.
Hắn dẫn đường cho đám người Nam Liệt vào trong đại sảnh, chờ đợi hắn thông báo với Lãnh Dương.
Nam Liệt an tọa vào chiếc ghế bằng gỗ chạm hình con rồng, anh nhìn lên phía trên đại sảnh chiếc ghế oai nghi của Hàn Mạc được đặt ngay chính giữa.
Chỉ trong vòng vài phút Lãnh Dương cùng hai tên thuộc hạ, đi tới cung kính chào Nam Liệt.
"Nam Ca, Hàn gia có chuyện quan trọng cần xử lý, xin mời Nam Ca vào trong thư phòng chờ Hàn gia."
Sắc mặt Nam Liệt không hề thay đổi anh nhìn Lãnh Dương nói.
"Được không sao?."
Lãnh Dương đưa Nam Liệt cùng thuộc hạ của anh, đi ngang hành lang tiến tới căn phòng cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi ngang qua một căn phòng cửa được khép hờ, Nam Liệt nhìn thấy Hàn Mạc uy nghi ngồi trên ghế sopha.
Một đám thuộc hạ cung kính đứng sau lưng cô.
Đối diện với Hàn Mạc ngồi một người đàn ông, trên người hắn mặc quân phục.
Khuôn mặt tuấn tú có sự oai nghiêm của một người cầm đầu, nhưng trong ánh mắt của hắn.
am Liệt có thể nhìn thấy dã tâm của hắn không đơn giản.
Người này bền ngoài thì theo phe của Hàn Mạc, nhưng Nam Liệt đóan hắn chỉ lợi dụng thế lực của cô để củng cố địa vị của hắn mà thôi.
"Ngươi quá to gan, dám bán rẻ cả Hàn gia."
Lãnh Tuấn vô cùng phẫn nộ nhìn tên thuộc hạ, bị họ tra tấn chỉ còn lại nửa cái mạng.
Tên thuộc hạ qùy gối trước mặt Hàn Mạc cứng miếng không chịu khai, khuôn mặt bị đánh tới bầm tím máu me đầm đìa sợ sệt nói.
"Hàn gia xin tha mạng, thuộc hạ không có phản bội người."
Hàn Mạc nhìn hắn không nói gì, cô vươn tay cầm một phong bì màu vàng trên bàn ném thẳng vào khuôn mặt sưng phù của hắn.
Một sắp hình từ trong phong bì rơi xuống mặt đất.
Hàng loạt tấm ảnh của hắn cùng phó cảnh sát trưởng gặp mặt tại một nơi vắng vẻ không người.
Khi tên thuộc hạ nhìn thấy những tấm ảnh bị chụp lén của mình, nét mặt hắn thật kinh hoàng.
Không còn đường chối cải hắn đành thành thật nhận tội.
"Hàn gia xin tha mạng, thuộc hạ bị họ bắt buộc nên mới làm như vậy.
Nhưng thuộc hạ chỉ đưa những tư liệu không quan trọng cho cảnh sát, sẽ không ảnh hưởng gì đến Hàn gia."
Thân thể của hắn run lẩy bẩy, qùy dưới mặt đất giọng nói sợ sệt thốt ra những lời cầu xin.
"Không quan trọng!."
Hàn Mạc nói chậm rãi từng chữ một, làm cho hắn cảm giác lạnh thấu xương.
Hai tay hắn chống dưới mặt đất, khuôn mặt không dám ngẩn lên cao nhìn Hàn Mạc.
Người đàn ông ngồi bên cạnh, đưa cho Hàn Mạc một sấp văn kiện, cô cầm lấy quăng thẳng xuống mặt đất trước mặt của tên thuộc hạ.
Tay hắn run run cầm sấp văn kiện lên xem, sắc mặt hắn chợt trầm xuống trong lòng hắn sợ đến khiếp vía.
Hắn lập tức buông phần văn kiện trên tay xuống đất, hoảng hốt dập đầu liên tục cầu xin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng đầu hắn va chạm với mặt đất vang lên.
"Bọp bọp bọp...."
Hắn nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt cầu xin, tay hắn tát vào mặt mình liên tục.
"Hàn gia tha mạng, Hàn gia tha mạng."
"Những văn kiện tư mật này, mà ngươi nói không quan trọng."
Hàn Mạc nheo cặp mắt đầy sát khí của mình lại, cô nhìn hắn một cách tức giận.
"Nếu không phải nhờ cảnh sát trưởng thông báo, ta nghĩ Hàn Mạc ta sẽ không còn thanh thản mà ngồi ở đây."
Hắn đem những chứng cớ Bang Con Rồng Vàng, nhận tiền bảo kê và cho vay nặng lãi đưa cho phó cảnh sát trưởng.
Hắn thật không ngờ cảnh sát trưởng lại là người của Hàn Mạc.
"Lãnh Dương, cho người lôi hắn xuống trừng phạt theo gia pháp."
Theo gia pháp của Bang Con Rồng Vàng, những kẻ phản bộ điều sẽ bị giết chết một cách thê thảm, trước mặt hàng trăm thuộc hạ để làm gương.
"Dạ Hàn gia."
Lãnh Tuấn cung kính nhận lệnh rồi ra hiệu cho thuộc hạ lôi hắn ra ngoài.
Vừa mở cửa Lãnh Tuấn nhìn thấy Nam Liệt cùng thuộc hạ của anh đứng trước cửa.
Nam Liệt không hề che dấu những gì mình đã nhìn thấy và nghe được.
"Nam Ca."
Lãnh Tuấn cung kính chào hỏi Nam Liệt, rồi nhìn sang Hàn Mạc.
Hàn Mạc không hề tỏa ra chút kinh ngạc gì, cô đã biết trước Nam Liệt đứng ngoài cửa từ lâu.
Hàn Mạc nhìn Lãnh Dương gật đậu một cái, Lãnh Dương liền hiểu ý mời Nam Liệt và thuộc hạ của anh vào trong thư phòng.
Lãnh Dương mời Nam Liệt ngồi vào chiếc ghế đối diện với Hàn Mạc.
Cảnh sát trưởng không biết thân phận thật sự của Nam Liệt, đây là lần đầu tiên Nam Liệt bước chân đến Đông Nam Á.
Hắn quan sát Nam Liệt từ trên xuống dưới, cặp mắt sắc bén nhìn vào đám thuộc hạ đứng sau lưng anh.
Trong lòng cảnh sát trưởng đột nhiên cảm giác bâng khuâng, hắn không hiểu vì sao chỉ nhìn vào ánh mắt của Nam Liệt hắn lại có dự cảm bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro