Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo
Nam Liệt trừng...
LanHoDiep134
2024-11-11 23:31:10
Bạch Tử Long ra hiệu cho thuộc hạ của mình áp tải Triệu Luân và Phùng Mỹ vào trong.
Bước vào cửa Triệu Luân nhìn thấy Nam Liệt với dáng người cao lớn vạm vỡ, anh oai phong ngồi trên ghế sopha ngay chính giữa phòng.
Bên cạnh Nam Liệt đứng tứ đại hộ pháp của anh.
Triệu Luân quan sát Nam Liệt từ trên xuống dưới, trên người Nam Liệt không giống như đang bị thương nặng.
Trong ánh mắt sắc bén của Nam Liệt, Triệu Luân nhìn thấy được ngọn lửa thù hận.
Nam Liệt nhìn Triệu Luân và Phùng Mỹ nhếch môi lên cười khinh thường.
Ánh mắt độc ác của Nam Liệt làm cho Triệu Luân và Phùng Mỹ bất giác phải rùng mình sởn gáy.
Thuộc hạ của Nam Liệt nhìn thấy Nam Liệt cau mày bực bội, họ liền hiểu ý.
Hai tên thuộc hạ lập tức đá mạnh vào hai chân của Triệu Luân và Phùng Mỹ.
Hai người bị đá mạnh làm cho đau đớn, họ bất giác quỳ gối xuống trước mặt của Nam Liệt.
Nam Liệt không nhìn Triệu Luân mà ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chăm vào Phùng Mỹ.
Nam Liệt đưa tay ra, Việt Vũ liền hiểu ý đưa cho Nam Liệt khẩu súng Truy Hồn.
Nam Liệt nhìn Phùng Mỹ bằng ánh mắt tàn nhẫn, anh cười một cách nguy hiểm nói với cô.
"Phùng Mỹ!
Tôi sẽ cho cô chết một cách thê thảm nhất, vì đã đụng vào người phụ nữ của tôi."
Phùng Mỹ không hề sợ hãi cô đã được huấn luyện đặc biệt.
Phùng Mỹ dùng ánh mắt kiên định, cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào Nam Liệt không một tia khuất phục.
"Cô có biết Truy Hồn lợi hại nhất là gì không?"
Nam Liệt nhìn Phùng Mỹ nói với giọng lạnh như băng, y như ma quỷ đến từ địa ngực.
Phùng Mỹ nhìn vào khẩu súng trên tay Nam Liệt, cô đã nghe qua nó chứa chất độc vô cùng nguy hiểm.
Người bị Truy Hồn bắn trúng thì trong vòng 12 tiếng chất độc sẽ phát tán chết ngay lập tức.
Nam Liệt nhìn thấy sắc mặt của Phùng Mỹ chợt trầm xuống trán lấm tấm mồ hôi, anh biết Phùng Mỹ đã biết Truy Hồn lợi hại đến cỡ nào.
"Cô đừng vội, tôi sẽ không để cô chết dể dàng như vậy đâu.
Chất độc của Truy Hồn sẽ lấy mạng của người ta trong vòng 12 tiếng.
Nhưng tôi đã làm giảm đi liều lượng của nó.
Bây giờ người bị trúng đạn phải trãi qua 5 ngày, rồi mới chết lần chết mòn bởi sự hành hạ của chất độc."
Nam Liệt nói ra chạm rãi những lời này nhưng lại làm cho Phùng Mỹ và Triệu Luân lạnh cả sống lưng.
Họ không ngờ Nam Liệt lại xử dụng thủ đoạn độc ác đến như vậy để hành hạ bọn họ.
"Các người muốn làm gì?."
Phùng Mỹ nhìn thấy Nam Liệt cầm Truy Hồn trên tay, bước từng bước tới gần cô.
Trong lòng Phùng Mỹ hoảng sợ vô cùng, cô nhìn Triệu Luân bằng ánh mắt cầu cứu.
Trong tình trạng hiện giờ Triệu Luân không thể làm gì hơn.
"Ha ha ha."
Nam Liệt nhếch môi cười một cách vô cùng nguy hiểm.
Anh nhắm vào bàn tay phải của Phùng Mỹ mà bắn.
"Pằng...."
"Ahhhhhhhhhhhhh..."
Phùng Mỹ đau đớn kêu lên, trên người cô vì đau mà toát mồ hôi lạnh.
"Bàn tay này là bàn tay cô cầm súng bắn vào người của Mạc Mạc."
Nam Liệt nhìn Phùng Mỹ lúc này đang đau đớn nằm dưới mặt đất.
Nam Liệt vươn súng lên bắn thêm một phát vào bên tay trái của Phùng Mỹ.
"Pằng...."
"Bàn tay này là vì cô dám giả dạng Vi Vi."
Lúc này vì đau quá nên Phùng Mỹ đã ngất đi.
Phi Dạ nhìn thấy Nam Liệt lúc này, trên người anh tỏa ra sự hung ác và tàn bạo làm người ta nhìn vào không rét mà rung.
Phi Dạ thầm cầu nguyện cho Thanh Mẫn, Phùng Mỹ chỉ mới muốn làm hại đến Hàn Mạc mà đã bị Nam Liệt dùng thủ đoạn độc ác đến như vậy để trừng phạt.
Phi Dạ không dám tưởng tượng kết cuộc của Thanh Mẫn sẽ ra sao.
Lúc này Nam Liệt không còn vẻ mặt tao nhã phong độ của thường ngày, mà trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên vẻ hung bạo và tàn nhẫn.
Trong con ngươi sắc bén của Nam Liệt, bây giờ chỉ còn sự phẫn nộ mà thôi.
"Nói!
Ai là cha nuôi của ngươi?."
Nam Liệt quay sang Triệu Luân nói, anh không muốn chơi trò mèo bắt chuộc với Triệu Luân nữa.
Anh phải tìm ra cha nuôi của Triệu Luân, giải quyết hắn xong anh mới yên tâm qua Đông Nam Á đón Hàn Mạc trở về.
Nam Liệt nghe Phi Dạ báo cáo về tình trạng sức khỏe của Hàn Mạc, không biết vì sao trong lòng anh cứ thấp thỏm không yên.
"Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết cha nuôi của tao là ai sao?.
Ha ha ha ha.......
Mày quả thật quá trẻ con, vài ba câu hù dọa là mày nghĩ tao sẽ sợ mày."
Triệu Luân cười chế nhạo Nam Liệt, cặp mắt khinh thường nhìn thẳng vào mặt của Nam Liệt mà nói.
Nam Liệt không hề tức giận với lời nói thách thức này của Triệu Luân, anh nhướng mày nhìn Triệu Luân với nét mặt thâm độc.
Nam Liệt vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ đem ra một cái hộp bằng gỗ.
Triệu Luân nhìn thấy không biết Nam Liệt muốn giở trò gì.
Nam Liệt vươn tay mở nắp hộp ra, anh cầm một ống tiêm từ trong hộp đưa ra trước mặt Triệu Luân.
"Mày biết chất độc của virus 115 không?"
Nam Liệt nhìn Triệu Luân cười cười, anh tin chắc Triệu Luân đã nghe qua virus 115 này.
Nó là loại độc do Trình Lam chế biến ra, chỉ cần người bị tiêm vào virus 115 thì toàn thân người đó sẽ lỡ loét, và chất độc sẽ ăn mòn vào tận xương tủy.
Thuộc hạ của Nam Liệt nghe anh nói đến virus 115, họ đều cảm giác ớn lạnh trong lòng.
Sắc mặt của Triệu Luân khi nghe Nam Liệt nói đó là virus 115 liền thay đổi.
Từ nét mặt hống hách, đột nhiên biến thành sắc mặt lo âu.
Trong lòng hắn hiện lên sự băn khoăn và do dự.
Cha nuôi đã có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng hắn, hắn không thể làm một kẻ vong ân bội nghĩ.
Triệu Luân không thể phản bội cha nuôi của mình.
"Mày muốn giết thì cứ tự nhiên, tao sẽ không nói gì."
Bước vào cửa Triệu Luân nhìn thấy Nam Liệt với dáng người cao lớn vạm vỡ, anh oai phong ngồi trên ghế sopha ngay chính giữa phòng.
Bên cạnh Nam Liệt đứng tứ đại hộ pháp của anh.
Triệu Luân quan sát Nam Liệt từ trên xuống dưới, trên người Nam Liệt không giống như đang bị thương nặng.
Trong ánh mắt sắc bén của Nam Liệt, Triệu Luân nhìn thấy được ngọn lửa thù hận.
Nam Liệt nhìn Triệu Luân và Phùng Mỹ nhếch môi lên cười khinh thường.
Ánh mắt độc ác của Nam Liệt làm cho Triệu Luân và Phùng Mỹ bất giác phải rùng mình sởn gáy.
Thuộc hạ của Nam Liệt nhìn thấy Nam Liệt cau mày bực bội, họ liền hiểu ý.
Hai tên thuộc hạ lập tức đá mạnh vào hai chân của Triệu Luân và Phùng Mỹ.
Hai người bị đá mạnh làm cho đau đớn, họ bất giác quỳ gối xuống trước mặt của Nam Liệt.
Nam Liệt không nhìn Triệu Luân mà ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chăm vào Phùng Mỹ.
Nam Liệt đưa tay ra, Việt Vũ liền hiểu ý đưa cho Nam Liệt khẩu súng Truy Hồn.
Nam Liệt nhìn Phùng Mỹ bằng ánh mắt tàn nhẫn, anh cười một cách nguy hiểm nói với cô.
"Phùng Mỹ!
Tôi sẽ cho cô chết một cách thê thảm nhất, vì đã đụng vào người phụ nữ của tôi."
Phùng Mỹ không hề sợ hãi cô đã được huấn luyện đặc biệt.
Phùng Mỹ dùng ánh mắt kiên định, cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào Nam Liệt không một tia khuất phục.
"Cô có biết Truy Hồn lợi hại nhất là gì không?"
Nam Liệt nhìn Phùng Mỹ nói với giọng lạnh như băng, y như ma quỷ đến từ địa ngực.
Phùng Mỹ nhìn vào khẩu súng trên tay Nam Liệt, cô đã nghe qua nó chứa chất độc vô cùng nguy hiểm.
Người bị Truy Hồn bắn trúng thì trong vòng 12 tiếng chất độc sẽ phát tán chết ngay lập tức.
Nam Liệt nhìn thấy sắc mặt của Phùng Mỹ chợt trầm xuống trán lấm tấm mồ hôi, anh biết Phùng Mỹ đã biết Truy Hồn lợi hại đến cỡ nào.
"Cô đừng vội, tôi sẽ không để cô chết dể dàng như vậy đâu.
Chất độc của Truy Hồn sẽ lấy mạng của người ta trong vòng 12 tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tôi đã làm giảm đi liều lượng của nó.
Bây giờ người bị trúng đạn phải trãi qua 5 ngày, rồi mới chết lần chết mòn bởi sự hành hạ của chất độc."
Nam Liệt nói ra chạm rãi những lời này nhưng lại làm cho Phùng Mỹ và Triệu Luân lạnh cả sống lưng.
Họ không ngờ Nam Liệt lại xử dụng thủ đoạn độc ác đến như vậy để hành hạ bọn họ.
"Các người muốn làm gì?."
Phùng Mỹ nhìn thấy Nam Liệt cầm Truy Hồn trên tay, bước từng bước tới gần cô.
Trong lòng Phùng Mỹ hoảng sợ vô cùng, cô nhìn Triệu Luân bằng ánh mắt cầu cứu.
Trong tình trạng hiện giờ Triệu Luân không thể làm gì hơn.
"Ha ha ha."
Nam Liệt nhếch môi cười một cách vô cùng nguy hiểm.
Anh nhắm vào bàn tay phải của Phùng Mỹ mà bắn.
"Pằng...."
"Ahhhhhhhhhhhhh..."
Phùng Mỹ đau đớn kêu lên, trên người cô vì đau mà toát mồ hôi lạnh.
"Bàn tay này là bàn tay cô cầm súng bắn vào người của Mạc Mạc."
Nam Liệt nhìn Phùng Mỹ lúc này đang đau đớn nằm dưới mặt đất.
Nam Liệt vươn súng lên bắn thêm một phát vào bên tay trái của Phùng Mỹ.
"Pằng...."
"Bàn tay này là vì cô dám giả dạng Vi Vi."
Lúc này vì đau quá nên Phùng Mỹ đã ngất đi.
Phi Dạ nhìn thấy Nam Liệt lúc này, trên người anh tỏa ra sự hung ác và tàn bạo làm người ta nhìn vào không rét mà rung.
Phi Dạ thầm cầu nguyện cho Thanh Mẫn, Phùng Mỹ chỉ mới muốn làm hại đến Hàn Mạc mà đã bị Nam Liệt dùng thủ đoạn độc ác đến như vậy để trừng phạt.
Phi Dạ không dám tưởng tượng kết cuộc của Thanh Mẫn sẽ ra sao.
Lúc này Nam Liệt không còn vẻ mặt tao nhã phong độ của thường ngày, mà trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên vẻ hung bạo và tàn nhẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong con ngươi sắc bén của Nam Liệt, bây giờ chỉ còn sự phẫn nộ mà thôi.
"Nói!
Ai là cha nuôi của ngươi?."
Nam Liệt quay sang Triệu Luân nói, anh không muốn chơi trò mèo bắt chuộc với Triệu Luân nữa.
Anh phải tìm ra cha nuôi của Triệu Luân, giải quyết hắn xong anh mới yên tâm qua Đông Nam Á đón Hàn Mạc trở về.
Nam Liệt nghe Phi Dạ báo cáo về tình trạng sức khỏe của Hàn Mạc, không biết vì sao trong lòng anh cứ thấp thỏm không yên.
"Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết cha nuôi của tao là ai sao?.
Ha ha ha ha.......
Mày quả thật quá trẻ con, vài ba câu hù dọa là mày nghĩ tao sẽ sợ mày."
Triệu Luân cười chế nhạo Nam Liệt, cặp mắt khinh thường nhìn thẳng vào mặt của Nam Liệt mà nói.
Nam Liệt không hề tức giận với lời nói thách thức này của Triệu Luân, anh nhướng mày nhìn Triệu Luân với nét mặt thâm độc.
Nam Liệt vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ đem ra một cái hộp bằng gỗ.
Triệu Luân nhìn thấy không biết Nam Liệt muốn giở trò gì.
Nam Liệt vươn tay mở nắp hộp ra, anh cầm một ống tiêm từ trong hộp đưa ra trước mặt Triệu Luân.
"Mày biết chất độc của virus 115 không?"
Nam Liệt nhìn Triệu Luân cười cười, anh tin chắc Triệu Luân đã nghe qua virus 115 này.
Nó là loại độc do Trình Lam chế biến ra, chỉ cần người bị tiêm vào virus 115 thì toàn thân người đó sẽ lỡ loét, và chất độc sẽ ăn mòn vào tận xương tủy.
Thuộc hạ của Nam Liệt nghe anh nói đến virus 115, họ đều cảm giác ớn lạnh trong lòng.
Sắc mặt của Triệu Luân khi nghe Nam Liệt nói đó là virus 115 liền thay đổi.
Từ nét mặt hống hách, đột nhiên biến thành sắc mặt lo âu.
Trong lòng hắn hiện lên sự băn khoăn và do dự.
Cha nuôi đã có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng hắn, hắn không thể làm một kẻ vong ân bội nghĩ.
Triệu Luân không thể phản bội cha nuôi của mình.
"Mày muốn giết thì cứ tự nhiên, tao sẽ không nói gì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro